Chương 35: Va chạm
Vạn Diệt Chi Thương
02/01/2017
Nóng . . . . . Toàn thân đều thực nóng, giống như đang bị lửa bao vây vậy, đốt hắn đến khó chịu.
Nằm ở trên chiếc giường lớn màu trắng, bên tai đã không còn nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, xem ra nơi đây cách âm thực sự tốt, rõ ràng bên ngoài ồn ào như vậy, vậy mà bên trong một tiếng cũng không nghe ra.
Cái có thể nghe được, chỉ là tiếng thở dốc của nữ nhân bên cạnh.
Quay đầu đi, ánh mắt mê mang nhìn đến chai rượu đặt trên đầu giường, Chu Mặc nghĩ, trong rượu kia chắc chắn là có thả dược, nếu không vì sao người hắn lại nóng như vậy, khó chịu như vậy, lại càng cảm thấy hưng phấn trước sự vuốt ve của nữ nhân, cảm thấy dục vọng ngày càng tăng.
Nhưng dù vậy, nam nhân vẫn là ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Hắn chưa bao giờ cùng nữ nhân làm, một lần cũng chưa, có lẽ nhờ cơ hội này mà tâm tình của hắn đối với nữ nhân sẽ chuyển biến.
Mặc dù loại này ý tưởng này có chút giống như ngựa thần lướt gió, nhưng chỉ sinh ra một chút ý nghĩ hỗn độn rồi sau đó liền trở nên vô cùng hợp lí, hắn muốn trở thành một người đàn ông bình thường, muốn có được một gia đình êm ấm hạnh phúc, muốn có một người ôn nhu yêu hắn. . . . . .
“Ha hả a. . . . . .” Trên người truyền đến một âm thanh cười nhạo của nữ nhân, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên ngực của nam nhân, “Dáng người thật không tồi, xem ra đêm nay ta không có chọn sai người.” Câu nói này làm nam nhân có chút lãnh cảm, nhưng dù sao cũng là tốt hơn nam tử lạnh như băng.
Nàng muốn trả thù. . . . . . Trả thù nam đáng sợ kia, nàng muốn cho nam tử cao ngạo kia biết nàng cùng nam nhân khác ở trên giường, nàng muốn cho mọi người biết! Nàng muốn băng lãnh nam tử kia phải cảm thấy mất mặt, nhục nhã!
Cơ thể trần trụi trắng như tuyết hiện ra trước mặt nam nhân, đôi môi hồng khẽ chạm nhẹ lên ngực nam nhân, vì bị dùng dược nên Chu Mặc cũng gấp rút thở hổn hển, hai tay nắm chặt lấy tầm ga trắng bên dưới.
So sánh với nữ nhân trần trụi kia, thì Chu Mặc nằm ở trên giường áo sơ mi trắng bị cởi mất vài cái nút, quần áo có chút hỗn độn, ánh mắt mê loạn, phát ra một cỗ khí đầy gợi cảm, ngày thường là một nam nhân nghiêm cẩn giờ này đây lại biến hóa thành một thứ vô cùng mị hoặc, cuốn hút đến nguy hiểm.
Làm cho một nữ nhân vốn đã quen nhìn nam nhân cũng có chút thần tâm chấn động.
“Phanh!” Cánh cửa bật mở tiếng ồn bên ngoài cũng nhân cơ hội tràn vào trong, phá vỡ một không gian tối, khí lạnh đang tràn về trong căn phòng.
Trên giường hai con người kia chợt bừng tỉnh, nữ nhân đang áp sát người mình vào Chu Mặc giống như bị bất động, nàng đưa mắt nhìn những người tự nhiên xuất hiện trong phòng, nàng phát điên lên đứng dậy hô to: “Cổn! Đều cút hết ra ngoài cho ta!”
“A! Ngươi nhìn ngươi xem bộ dáng của ngươi bây giờ là gì, giống như một dâm phụ đang phát điên.” Giọng nói lạnh như băng cùng tiếng cười trào phúng khiến cho Chu Mặc nằm trên giường cảm giác như bị kim châm vào vậy, nam nhân quay đầu nhìn người vừa đi vào, trong phòng có nhiều ngươi, tất cả bọn họ đều mặc tây trang màu đen, bộ mặt cũng giống nhau lãnh khốc không cười.
Trừ bỏ. . . . . . Trừ bỏ nam tử đang đứng ở giữa với nụ cười thật lạnh.
Là hắn. . . . . .
Nam nhân nhớ tới bán khuôn mặt của nam tử vừa thấy khi nãy, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại làm người ta khó rời mắt khỏi gương mặt anh tuấn.
Mà nam tử kia cũng không có chú ý đến nam nhân vì bị hạ dược mà đầu óc choáng váng đang nằm trên giường, nam tử mắt nhìn đến nữ nhân ra lệnh: “Xuống dưới.”
“Lục Hoa Thiên! Ngươi mau kêu bọn họ ra ngoài!” Nữ nhân dùng khăn che đậy thân hình trần trụi của mình, nàng không thể tin được nam tử lãnh khốc đang đứng kia là chồng của mình, anh tuấn mê người, năng lực siêu quần, một người lí trí quá mức điên cuồng.
Lục Hoa Thiên không để ý đến nữ nhân đang ầm ĩ kia, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang: “Xuống dưới!”
Tăng thêm vài phần hàn ý vào trong câu nói khiến nàng phát run, nàng hô to: “Ta là thê tử của ngươi! Ngươi như thế nào có thể như vậy làm nhục ta! Ta muốn nói cho ba ba ta, ta muốn nói cho người!”
“Ta kêu ngươi xuống dưới, không kêu ngươi nói chuyện.” Nam tử khóe miệng nói ra một câu tàn nhẫn, đột nhiên tiến đến giơ tay lên tát mạnh vào mặt nữ nhân, đem nàng từ trên giường đánh té xuống đất, “Ngươi đùa quá mức rồi đó.”
“Dừng tay!” Nữ nhân kêu thảm thiết làm Chu Mặc có chút thanh tỉnh, chịu đựng cơn đau đầu khó chịu, hắn theo trên giường đứng lên muốn đi đến chỗ nữ nhân đang khóc, “Ngươi như thế nào có thể đánh nữ nhân. . . . . .”
“Ngô ——!” Chu Mặc còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lục Hoa Thiên đánh một quyền vào bụng khiến hắn ngã lại xuống giường nằm cuộn mình lại, mắt thấy người kia muốn tiến đến bảo vệ cho nữ nhân làm cho nam tử muốn lao vào đánh người đó một phen, ánh nhìn của Lục Hoa Thiên cũng trở nên hung ác.
Liếc mắt nhìn nam nhân đang đau đớn mà cuộn mình thành một đoàn ở trên giường, rồi sau đó đưa cặp mắt lạnh liếc đến nữ nhân trần trụi đang ngồi khóc dưới đất: “Từ bây giờ, chúng ta ly hôn.”
Nghe được lời nói của nam tử, nữ nhân ánh mắt mở to hết cỡ: “Ngươi nếu ly hôn với ta, ba ba ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ba ba ngươi?” nam tử phất phất tay ý bảo trợ thủ đem nữ nhân kéo ra ngoài, “Hắn đã không còn chút tin tưởng vào ngươi , mà ngươi. . . . . . chẳng qua là một nữ nhân tham ô mà thôi.”
“Đem nàng ra bên ngoài.” Nam tử cũng không quay đầu chỉ ra lệnh cho trợ thủ lôi nàng ra ngoài, cũng không quản nữ nhân giờ phút này đang trong tình cảnh trần trụi.
“Lục tiên sinh, hắn phải xử lý như thế nào?” Người bên cạnh chỉ vào nam nhân đang nằm trên giường hỏi.
“Hắn sao. . . . . .” Ánh mắt xẹt qua mảng ngực rộng bóng loáng màu mật ong của nam nhân, Lục Hoa Thiên trong mắt đầy ý cười, “Các ngươi đi ra ngoài, ta sẽ xử lý hắn.”
“Vâng.” Tất cả đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, căn phòng lại chìm trong im lặng, không tiếng nữ nhân khóc nháo, cũng không có tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Dù cho ý thức không được rõ, nhưng Chu Mặc cũng nhận thức được hắn đang gặp phải một rắc rối lớn, đêm tình đầu tiên lại dây phải một nam tử nguy hiểm, mà cái nhân vật khủng bố kia giờ phút này đang ngồi trên ghế nhìn hắn. Hắn có thể cảm giác được cặp mang theo một chút gì đó trêu tức cùng tra xét, giống như. . . . . . chính mình lúc này không có gì che đậy vậy.
Vô luận là thân thể hay nội tâm, đều như bị nam tử nhìn thấu.
Loại cảm giác này, thật là đáng sợ.
“Còn muốn giả chết sao?” Bên tai tuyền đến âm thanh của chiếc bật lửa, khói thuốc lá tản ra khắp phòng .
Biết tránh không khỏi, Chu Mặc thử ngồi dậy đi xuống giường, vừa rồi bị đánh một quyền thiếu chút nữa là lấy luôn cái mạng già của hắn, giờ phút này vừa cử động lại càng đau lợi hại. Nam nhân liền dựa người vào giường quay đầu lại nhìn nam tử, có chút hoảng hốt, người ngồi trước mặt là một nam tử vô cùng trẻ tuổi.
“Ngươi thực có bản lĩnh, dám câu dẫn nữ nhân của ta.” Nam ánh mắt như xuyên thấu Chu Mặc, làm cho Chu Mặc đông cứng trong góc giường, “Ngươi là người đầu tiên, rất can đảm, có muốn viết di chúc hay chuyển lời với ai không?”
“Ta không biết nàng đã kết hôn . . . . . .” Sắc mặt có vẻ tái nhợt mà vô lực. Chu Mặc biết nam tử trước mắt sẽ không vì câu nói kia mà buông tha cho mình. Hắn thậm chí nghĩ đến sẽ bị người kia giết rồi quăng vào thùng rác nào đó, sau đó cách vài ngày được người kiểm rác sẽ phát hiện ra, tiếp theo là được trở thành người nổi tiếng trong một góc nhỏ của tờ báo nào đó.
Hắn không muốn chết, hắn còn có người nhà, hắn không muốn bọn họ vì hắn mà thương tâm.
“Đừng giết ta, ta không phải cố ý.” Mặc kệ có hữu dụng hay không, nam nhân đều hướng đến nam tử đối diện cầu xin, đánh hắn một chút cũng dược, nhưng đâu cần phải là giết. . . . . .
Có một âm thanh không bình thường mềm mại vang lên làm cho nam tử đang ngồi khẽ nheo mắt lại, liếc mắt nhìn lên đầu giường thấy ly rượu kia còn chưa có uống cạn, Lục Hoa Thiên khóe miệng cười lạnh tiến đến cầm lấy ly rượu, Chu Mặc còn chưa rõ nam tử kia muốn làm gì thì người kia đã đưa ly rượu lên trước mặt cười lạnh: “Uống hết cho ta.”
Âm ngữ tựa như băng, nam tử cười lạnh.
Nằm ở trên chiếc giường lớn màu trắng, bên tai đã không còn nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, xem ra nơi đây cách âm thực sự tốt, rõ ràng bên ngoài ồn ào như vậy, vậy mà bên trong một tiếng cũng không nghe ra.
Cái có thể nghe được, chỉ là tiếng thở dốc của nữ nhân bên cạnh.
Quay đầu đi, ánh mắt mê mang nhìn đến chai rượu đặt trên đầu giường, Chu Mặc nghĩ, trong rượu kia chắc chắn là có thả dược, nếu không vì sao người hắn lại nóng như vậy, khó chịu như vậy, lại càng cảm thấy hưng phấn trước sự vuốt ve của nữ nhân, cảm thấy dục vọng ngày càng tăng.
Nhưng dù vậy, nam nhân vẫn là ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Hắn chưa bao giờ cùng nữ nhân làm, một lần cũng chưa, có lẽ nhờ cơ hội này mà tâm tình của hắn đối với nữ nhân sẽ chuyển biến.
Mặc dù loại này ý tưởng này có chút giống như ngựa thần lướt gió, nhưng chỉ sinh ra một chút ý nghĩ hỗn độn rồi sau đó liền trở nên vô cùng hợp lí, hắn muốn trở thành một người đàn ông bình thường, muốn có được một gia đình êm ấm hạnh phúc, muốn có một người ôn nhu yêu hắn. . . . . .
“Ha hả a. . . . . .” Trên người truyền đến một âm thanh cười nhạo của nữ nhân, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên ngực của nam nhân, “Dáng người thật không tồi, xem ra đêm nay ta không có chọn sai người.” Câu nói này làm nam nhân có chút lãnh cảm, nhưng dù sao cũng là tốt hơn nam tử lạnh như băng.
Nàng muốn trả thù. . . . . . Trả thù nam đáng sợ kia, nàng muốn cho nam tử cao ngạo kia biết nàng cùng nam nhân khác ở trên giường, nàng muốn cho mọi người biết! Nàng muốn băng lãnh nam tử kia phải cảm thấy mất mặt, nhục nhã!
Cơ thể trần trụi trắng như tuyết hiện ra trước mặt nam nhân, đôi môi hồng khẽ chạm nhẹ lên ngực nam nhân, vì bị dùng dược nên Chu Mặc cũng gấp rút thở hổn hển, hai tay nắm chặt lấy tầm ga trắng bên dưới.
So sánh với nữ nhân trần trụi kia, thì Chu Mặc nằm ở trên giường áo sơ mi trắng bị cởi mất vài cái nút, quần áo có chút hỗn độn, ánh mắt mê loạn, phát ra một cỗ khí đầy gợi cảm, ngày thường là một nam nhân nghiêm cẩn giờ này đây lại biến hóa thành một thứ vô cùng mị hoặc, cuốn hút đến nguy hiểm.
Làm cho một nữ nhân vốn đã quen nhìn nam nhân cũng có chút thần tâm chấn động.
“Phanh!” Cánh cửa bật mở tiếng ồn bên ngoài cũng nhân cơ hội tràn vào trong, phá vỡ một không gian tối, khí lạnh đang tràn về trong căn phòng.
Trên giường hai con người kia chợt bừng tỉnh, nữ nhân đang áp sát người mình vào Chu Mặc giống như bị bất động, nàng đưa mắt nhìn những người tự nhiên xuất hiện trong phòng, nàng phát điên lên đứng dậy hô to: “Cổn! Đều cút hết ra ngoài cho ta!”
“A! Ngươi nhìn ngươi xem bộ dáng của ngươi bây giờ là gì, giống như một dâm phụ đang phát điên.” Giọng nói lạnh như băng cùng tiếng cười trào phúng khiến cho Chu Mặc nằm trên giường cảm giác như bị kim châm vào vậy, nam nhân quay đầu nhìn người vừa đi vào, trong phòng có nhiều ngươi, tất cả bọn họ đều mặc tây trang màu đen, bộ mặt cũng giống nhau lãnh khốc không cười.
Trừ bỏ. . . . . . Trừ bỏ nam tử đang đứng ở giữa với nụ cười thật lạnh.
Là hắn. . . . . .
Nam nhân nhớ tới bán khuôn mặt của nam tử vừa thấy khi nãy, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại làm người ta khó rời mắt khỏi gương mặt anh tuấn.
Mà nam tử kia cũng không có chú ý đến nam nhân vì bị hạ dược mà đầu óc choáng váng đang nằm trên giường, nam tử mắt nhìn đến nữ nhân ra lệnh: “Xuống dưới.”
“Lục Hoa Thiên! Ngươi mau kêu bọn họ ra ngoài!” Nữ nhân dùng khăn che đậy thân hình trần trụi của mình, nàng không thể tin được nam tử lãnh khốc đang đứng kia là chồng của mình, anh tuấn mê người, năng lực siêu quần, một người lí trí quá mức điên cuồng.
Lục Hoa Thiên không để ý đến nữ nhân đang ầm ĩ kia, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang: “Xuống dưới!”
Tăng thêm vài phần hàn ý vào trong câu nói khiến nàng phát run, nàng hô to: “Ta là thê tử của ngươi! Ngươi như thế nào có thể như vậy làm nhục ta! Ta muốn nói cho ba ba ta, ta muốn nói cho người!”
“Ta kêu ngươi xuống dưới, không kêu ngươi nói chuyện.” Nam tử khóe miệng nói ra một câu tàn nhẫn, đột nhiên tiến đến giơ tay lên tát mạnh vào mặt nữ nhân, đem nàng từ trên giường đánh té xuống đất, “Ngươi đùa quá mức rồi đó.”
“Dừng tay!” Nữ nhân kêu thảm thiết làm Chu Mặc có chút thanh tỉnh, chịu đựng cơn đau đầu khó chịu, hắn theo trên giường đứng lên muốn đi đến chỗ nữ nhân đang khóc, “Ngươi như thế nào có thể đánh nữ nhân. . . . . .”
“Ngô ——!” Chu Mặc còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lục Hoa Thiên đánh một quyền vào bụng khiến hắn ngã lại xuống giường nằm cuộn mình lại, mắt thấy người kia muốn tiến đến bảo vệ cho nữ nhân làm cho nam tử muốn lao vào đánh người đó một phen, ánh nhìn của Lục Hoa Thiên cũng trở nên hung ác.
Liếc mắt nhìn nam nhân đang đau đớn mà cuộn mình thành một đoàn ở trên giường, rồi sau đó đưa cặp mắt lạnh liếc đến nữ nhân trần trụi đang ngồi khóc dưới đất: “Từ bây giờ, chúng ta ly hôn.”
Nghe được lời nói của nam tử, nữ nhân ánh mắt mở to hết cỡ: “Ngươi nếu ly hôn với ta, ba ba ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ba ba ngươi?” nam tử phất phất tay ý bảo trợ thủ đem nữ nhân kéo ra ngoài, “Hắn đã không còn chút tin tưởng vào ngươi , mà ngươi. . . . . . chẳng qua là một nữ nhân tham ô mà thôi.”
“Đem nàng ra bên ngoài.” Nam tử cũng không quay đầu chỉ ra lệnh cho trợ thủ lôi nàng ra ngoài, cũng không quản nữ nhân giờ phút này đang trong tình cảnh trần trụi.
“Lục tiên sinh, hắn phải xử lý như thế nào?” Người bên cạnh chỉ vào nam nhân đang nằm trên giường hỏi.
“Hắn sao. . . . . .” Ánh mắt xẹt qua mảng ngực rộng bóng loáng màu mật ong của nam nhân, Lục Hoa Thiên trong mắt đầy ý cười, “Các ngươi đi ra ngoài, ta sẽ xử lý hắn.”
“Vâng.” Tất cả đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, căn phòng lại chìm trong im lặng, không tiếng nữ nhân khóc nháo, cũng không có tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Dù cho ý thức không được rõ, nhưng Chu Mặc cũng nhận thức được hắn đang gặp phải một rắc rối lớn, đêm tình đầu tiên lại dây phải một nam tử nguy hiểm, mà cái nhân vật khủng bố kia giờ phút này đang ngồi trên ghế nhìn hắn. Hắn có thể cảm giác được cặp mang theo một chút gì đó trêu tức cùng tra xét, giống như. . . . . . chính mình lúc này không có gì che đậy vậy.
Vô luận là thân thể hay nội tâm, đều như bị nam tử nhìn thấu.
Loại cảm giác này, thật là đáng sợ.
“Còn muốn giả chết sao?” Bên tai tuyền đến âm thanh của chiếc bật lửa, khói thuốc lá tản ra khắp phòng .
Biết tránh không khỏi, Chu Mặc thử ngồi dậy đi xuống giường, vừa rồi bị đánh một quyền thiếu chút nữa là lấy luôn cái mạng già của hắn, giờ phút này vừa cử động lại càng đau lợi hại. Nam nhân liền dựa người vào giường quay đầu lại nhìn nam tử, có chút hoảng hốt, người ngồi trước mặt là một nam tử vô cùng trẻ tuổi.
“Ngươi thực có bản lĩnh, dám câu dẫn nữ nhân của ta.” Nam ánh mắt như xuyên thấu Chu Mặc, làm cho Chu Mặc đông cứng trong góc giường, “Ngươi là người đầu tiên, rất can đảm, có muốn viết di chúc hay chuyển lời với ai không?”
“Ta không biết nàng đã kết hôn . . . . . .” Sắc mặt có vẻ tái nhợt mà vô lực. Chu Mặc biết nam tử trước mắt sẽ không vì câu nói kia mà buông tha cho mình. Hắn thậm chí nghĩ đến sẽ bị người kia giết rồi quăng vào thùng rác nào đó, sau đó cách vài ngày được người kiểm rác sẽ phát hiện ra, tiếp theo là được trở thành người nổi tiếng trong một góc nhỏ của tờ báo nào đó.
Hắn không muốn chết, hắn còn có người nhà, hắn không muốn bọn họ vì hắn mà thương tâm.
“Đừng giết ta, ta không phải cố ý.” Mặc kệ có hữu dụng hay không, nam nhân đều hướng đến nam tử đối diện cầu xin, đánh hắn một chút cũng dược, nhưng đâu cần phải là giết. . . . . .
Có một âm thanh không bình thường mềm mại vang lên làm cho nam tử đang ngồi khẽ nheo mắt lại, liếc mắt nhìn lên đầu giường thấy ly rượu kia còn chưa có uống cạn, Lục Hoa Thiên khóe miệng cười lạnh tiến đến cầm lấy ly rượu, Chu Mặc còn chưa rõ nam tử kia muốn làm gì thì người kia đã đưa ly rượu lên trước mặt cười lạnh: “Uống hết cho ta.”
Âm ngữ tựa như băng, nam tử cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.