Chương 1
Lê Ngọc Mẫn
06/07/2013
Tôi gặp Nguyên lần đầu tiên vào một ngày giữa tháng Tám. Nguyên là người khá đúng giờ. Cô ấy đứng trước cửa nhà tôi và bấm chuông vào lúc 5h chiều như đã hẹn. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ Nguyên hợp với mấy công việc cần giờ giấc chính xác như đánh trồng trường hay gõ kẻng rác chẳng hạn. Chắc hẳn trường học sẽ đi vào kỉ luật hay khu phố sẽ chẳng bao giờ có rác vứt tơi tả ngoài đường vì nó luôn được thu gom đúng lúc.
- Chào anh!
- Ừ chào!
- Em đến để…
- Tôi biết. Mời vào!
Tôi sống một mình trong một căn hộ chung cư ở đường Tôn Đức Thắng. Nhà khá rộng và nhiều đồ đạc nên mẹ bảo tôi thuê một người giúp việc đến lau dọn, nấu cơm hằng ngày. Có lúc bí quá mẹ bảo hay là lấy vợ sớm? Nhưng lấy vợ về làm ô sin thì quả thật không phải một ý kiến hay ho.
- Anh Nhật ơi!
- Hử?
- Phòng em ở đâu?
Nhìn Nguyên lỉnh kỉnh đồ đạc trên tay, tôi hơi bất ngờ một chút.
- Hình như tôi không nói trong tin tuyển dụng là nuôi ăn ở người giúp việc?
- Ơ anh bảo nấu bữa sáng, trưa, tối, giặt đồ, lau nhà, quét dọn, đổ rác… Thế cứ làm xong em lại đi về á? Đến giờ đổ rác, nấu cơm em lại phải tha xác đến á?
- Ờ thì… Đằng kia!
Chỉ vào căn phòng nhỏ nhất phía trong cùng, tôi trừng mắt nhìn Nguyên bê đồ vào phòng. Lúc đăng tin lên Timviecnhanh tôi cũng ghi đặc điểm nhân viên giúp việc một cách hơi bông đùa: Cao không dưới 1mm50 không quá 1m60; Giới tính nữ; Học Đại học; ngoại hình xinh xắn; Không nói ngọng, không nói tục chửi bậy. Chẳng biết Nguyên có đáp ứng được một nửa yêu cầu không. Ngó qua đã thấy chiều cao của Nguyên hơi quá khổ cho phép, trên 1m60, ngoại hình bình thường, được cái cười tươi, nói tục chửi bậy hay không chưa biết. À, mới nghĩ thôi đã thấy nàng ta buột miệng hẹt “Oắt zơ phắc” trong phòng rồi. @@
Lật qua hồ sơ xem thử: Trần Thiên Nguyên, sinh ngày 29/11/1991. Đang học Thạc sĩ Biến đổi khí hậu tại Đại học Quốc gia Hà Nội. Hồ sơ cũng khá sáng sủa. Nhìn cô gái này cũng không có vẻ gì khó khăn rách rưới đến mức phải đi giúp việc kiếm tiền. Còn học Thạc sĩ cơ mà. Chả hiểu! :-|. Thôi kệ vậy. Ít ra cũng hơn là tuyển một người giúp việc nam. Sợ hắn vào nhà rồi nổi lòng tham, chém chủ nhà một nhát rồi quét sạch tài sản tẩu thoát thì xong một đời. Hoặc là vớ phải một lão gay, nửa đêm đang ngủ ngon hắn mò sang hiếp thì… nổi da gà khi nghĩ đến quá. Nhưng xã hội đảo điên này thì vụ trọng án nào cũng có thể xảy ra.
- Anh Nhật?
- Hả? Nói bé bé chút. Giật mình!
- Em xin lỗi! Nhưng nồi niêu đâu hết rồi anh?
- Ờ.. Đây!
Móc ra cho Nguyên một cái nồi con mình hay dùng để nấu mì tôm.
- Có mỗi cái này á?
- Thế còn cần gì nữa?
- Chảo? Nồi cơm điện? Nồi áp suất? Nồi nấu canh? …
- Ờ, nồi cơm điện ở dưới tủ kia. Chảo thì ở dưới này.
Lôi ra một cái chảo cháy đen sì và cái lõi nồi cơm điện cơm mốc xanh mốc đỏ từ bao giờ. Hơi ngượng một tẹo nhưng kệ. Mấy việc này đâu phải của đàn ông.
- Anh siêu nhân thế? Cả tháng vừa rồi anh ăn mì tôm à?
- Thỉnh thoảng ăn ngoài. Trưa thì ăn ở cơ quan
- Anh đưa tiền đây cho em
- Chưa làm đã đòi lương?
- Không, đưa tiền em đi mua nồi. Em không thể rán thức ăn bằng cái chảo cháy này và nấu canh bằng cái nồi bé bằng bàn tay được.
- Bao nhiêu?
- Tùy anh. Đưa ít thì mua đồ rẻ.
Nghĩ đến những bữa cơm ngon, tôi đưa cho Nguyên 3 triệu. Nguyên lẳng lặng cầm tiền rồi đi ra cửa.
- Này cái con người kia!
Nghe tôi gọi giật giọng, Nguyên suýt ngã vì đang trong trạng thái một chân đứng thẳng một chân co lên đeo giầy.
- Gì anh?
- Đi nhanh rồi nhớ quay về!
Đứng ở bếp mà tôi vẫn có thể nghe rõ ràng Nguyên vừa đeo giầy vừa lẩm bẩm: “Cái lão này điên điên kiểu gì ý”. À được, chưa bước vào nhà mà đã chửi chủ. Vừa quẳng đống nồi niêu vô dụng vào góc bếp, vừa bê mấy cái vali đồ của ô sin vào phòng rồi vứt đấy. Lát về tự mà dọn. Xong xuôi đâu đó, tôi ra phòng khách xem TV cho đến lúc có cơm ăn.
…
Cuộc sống có thêm người giúp việc cũng tốt hơn đôi chút. Sáng trưa tối đều đặn, cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày. Nguyên khá sạch sẽ và cẩn thận nên nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng, chẳng có điều gì để phàn nàn. Tôi đi làm cả ngày. Nguyên học hầu hết vào buổi chiều nhưng luôn về trước tôi và kịp lo bữa tối. Ăn xong cô ấy dọn dẹp nhà cửa một lúc rồi chui tọt vào phòng ngủ, không hề ló mặt ra lần nào. Tôi không bị làm phiền gì nhưng cảm giác hơi khó chịu. Thôi, ít ra cũng nên hài lòng với việc thuê ô sin mà cuộc sống riêng tư vẫn được đảm bảo.
…
Sẽ không có gì thay đổi đến mức quá đáng nếu như vào một ngày đẹp trời Nguyên không mang về nhà tôi một …con chó. @@ Chó sạch sẽ đẹp đẽ thì không sao. Đằng này… Nó màu đen sì, lông rụng tơi tả, trên lưng còn lộ ra một mảng thịt đỏ hỏn, cổ, tai và mặt đều xước xát. Vừa mở cửa tôi đã tưởng nhầm nhà.
- Cái quái quỷ gì đấy Nguyên?
- Dạ… Chó!
- Tôi có mù động vật đâu mà không biết nó là chó?
- Thế anh còn hỏi làm gì?
- Nó ở đâu ra? Cô đẻ ra nó à?
Nguyên nhíu mày, im lặng nhìn tôi một lúc rồi bế con chó ra phía ban công. Trong lòng vốn bực bội mấy việc ở công ty, lại thêm thái độ không tôn trọng của người giúp việc khiến máu trong người tôi như xối ngược từ chân lên đỉnh đầu.
- Không phải cô định mang chó ghẻ về nhà tôi nuôi chứ ?
- Anh bình tĩnh em xem nào. Anh làm nó sợ đấy ?
- Nó làm tôi sợ thì có !
- Anh dị ứng với lông động vật à ?
- Ừ !!!!
- Anh đừng hét lên như thế được không ? Bảo vệ chạy lên bây giờ
- Thế thì cô mang nó ra khỏi nhà giúp !
- Vài ngày thôi. Nó đang bệnh nặng, anh có thể nhìn thấy mà...
- Để nó ở đây thì tôi bệnh !
Nguyên chẳng thèm để ý đến tôi nữa, đặt con cún vào trong cái hộp bìa các tông ở ngoài ban công, xoa xoa đầu nó mấy cái rồi đi vào rửa tay sửa soạn bữa tối. Tôi cũng chẳng hiểu nổi Nguyên đang làm gì. Thản nhiên như con điên. Nhìn thái độ mà phát bực.
- Anh đi tắm đi. Em bật nóng lạnh rồi
- Không phải nhắc !
Cầm bộ quần áo Nguyên đưa cho, làm ra vẻ rũ rũ mạnh vì sợ dính lông chó rồi đi vào nhà tắm. Thực ra nuôi thêm chó cũng không sao. Nhưng tôi thích dạng chó Nhật hoặc chó phốc, dễ vệ sinh dễ nuôi. Đằng này Nguyên lôi về một con chó ghẻ. Đã thế lại không xin phép trước. Cảm giác bị coi thường không thể tả được.
Vừa ăn cơm Nguyên vừa gắp thức ăn vào bát cho tôi theo kiểu hối lộ. Bình thường đứa nào ăn đứa đấy tự gắp tự lo. Nay lại giở chứng.
- Thôi nói gì đi !
- Nói gì ạ ?
- Không thì gắp thức ăn cho tôi làm gì ?
- Cho anh ăn !
- Tôi không ăn !
- Anh không ăn để em đổ đi.
Kì quặc. Chưa thấy thể loại giúp việc nào cãi chủ nhà nhem nhẻm thế này.
- Nguyên ơi !
- Dạ ?
- Cô có biết loại văn bản có tên ‘‘Đơn xin nghỉ việc’’ không ?
Không bõ công dọa dẫm. Nguyên trừng mắt nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn lại. Những việc làm vô tổ chức vô kỷ luật hôm nay đủ lí do để đuổi việc lắm rồi. Tôi lườm Nguyên vài giây rồi gắp thức ăn ăn tiếp, mặc kệ ô sin ngồi bần thần chống đũa hồi lâu. Lúc sau thấy Nguyên cứ ngồi mãi mà không ăn nên đành hạ giọng.
- Thôi ăn nốt bát cơm đi. Nói đùa đấy !
- Đùa thật hả anh ?
- Ờ !
- Anh không đuổi việc em à ?
- Không, nhưng cứ thế này thì trừ nửa tháng lương.
- Thế này là thế nào ?
- Đem chó ghẻ về nhà và nhằng nhằng cãi chủ.
- Dạ !
- Ăn thêm bát nữa đi. Đưa bát đây !
Tôi với tay giằng mạnh bát cơm đã nguội ngắt của Nguyên đổ vào nồi rồi đơm cho cô ấy phần cơm nóng hơn. Quay ra đã thấy mắt Nguyên ướt ướt. Trên thế giới này có đến 80% đàn ông rụng rời chân tay khi nhìn con gái khóc. Tôi cũng đâu ngoại lệ. Đặt nhẹ bát cơm trước mặt Nguyên rồi chọc chọc vào tay nhỏ.
- Này này, định ăn vạ hả cái con người kia ?
- Dạ không !
- Thế làm cái trò gì thế. Ăn cơm nhanh không lỡ thời sự của tôi giờ.
- Anh cho em gửi nhờ con chó mấy ngày thôi. Tìm được chủ cho nó em sẽ trả lại tự do cho anh.
- Ờ...
Nói đại đi cho Nguyên ăn cơm. Giờ mà ngồi khóc lóc năn nỉ ỉ ôi thì chắc đến đêm mất.
- Nhưng nó từ đâu ra đấy ?
- Em đi chợ thấy nó đang bị người ta trói cột rồi dùng gậy đánh. Không hả, người ta còn dội nước sôi vào lưng nó nữa.
- Thế là cô mang nó về nhà ?
- Dạ !
- Người ta cũng để cho cô mang về ?
- Em trả người ta hai triệu...
- Hả ?
- Tiền ăn ạ. Nên là mai anh phải đưa thêm tiền ăn cho em...
- Cái gì thế này ? Một ngày có biết bao con chó bị đập toét đầu rồi đem thịt. Con nào cũng cứu kiểu này thì mỗi ngày cô phải tiêu tốn đến tỉ đô la.
- Nếu có thể em sẽ làm vậy...
Tôi nhanh chóng kết thúc bữa cơm rồi ra phòng khách xem TV. Chẳng phải tôi tiếc tiền. Thích thì tôi có thể giả vờ dọa trừ lương để Nguyên đỡ áy náy. Khá ấn tượng với hành động của Nguyên nhưng lại không đồng tình 100% với suy nghĩ thiếu thực tế như thế. Bản tin thời sự hôm nay được tiếp thu lẫn lộn và rơi vãi thông tin vì thỉnh thoảng tôi lại ngó ra xem Nguyên đang làm gì. Cô ấy mang cơm thừa ra chăn con chó mới mang về, ngồi mãi ở ban công chơi với nó không chịu vào rửa bát. Dễ phải đến hơn nửa tiếng vì xong Chap trình thời sự vẫn chưa thấy Nguyên vào. Tôi đứng dậy dọn bát đũa, cố tình gây tiếng động leng keng để Nguyên chú ý mà đứng dậy dọn dẹp. Nhưng leng keng leng keng mãi mà nhỏ này vẫn ngồi im. Bê đống bát ra chậu rửa, tôi bật nước rửa tay rồi chạy ra phía ban công. In rõ trong mắt tôi là hình ảnh Nguyên ngồi ôm gối, đầu dựa nhẹ vào cửa, ngủ ngon lành. Trên hai bàn chân đang chụm lại của Nguyên là con chó nhỏ gối đầu lên đó, cũng ngủ. Hình ảnh bình yên như trong cổ tích.
Tự nhiên tôi chẳng biết làm gì. Đánh thức giấc ngủ của cả hai hay cứ để bức tranh yên bình thế này. Lúng túng mãi, đành đi vào bếp rửa bát. Công việc này nghìn năm có một. Ngày trước hiếm lắm tôi mới mò vào bếp đun nồi nước pha mì tôm, ăn xong thì quẳng đấy để cuối tuần mẹ sang dọn dẹp. Vừa nhắc đến mẹ đã có điện thoại.
- Con đây mẹ !
- Ổn không Nhật ?
- Ổn mẹ ạ !
- Người làm có trách nhiệm và giờ giấc không ?
- Có mẹ ạ !
- Có cần mẹ sang dạy thêm không ?
- Không mẹ ạ !
- Ừ thế thôi con ngủ sớm đi.
Mẹ cụp máy. Hơi hốt. Mẹ sang đây rồi nhìn thấy con chó của Nguyên chắc mẹ sẵn sàng túm gáy nó lẳng ra khỏi cửa mất. Nhà tôi ai cũng sợ chó mèo.
Nguyên ngồi ngủ ngoài ban công gần một tiếng. Kiểu ngủ gục đến mê mệt này chỉ có những người làm việc quá sức và thiếu ngủ mới ra nông nỗi thế. Mở cửa phòng Nguyên. Căn phòng ngập tràn tranh ảnh cún con với mèo con. Tôi như lạc vào thế giới động vật. Ngay cả bàn phím máy tính cũng dán đầy sticky hình mèo kitty, gối thêu hình chó con, chăn in hình mèo Mon. Nhòm qua giá sách, sách vở Nguyên hầu hết xoay quanh đến Môi trường, Khí hậu, Khí tượng thủy văn, Địa lý, Động vật... Mới chỉ tia được mấy ngăn, định mở xem cả ngăn kéo thì tiếng Nguyên làm tôi giật nảy người, đầu cộc vào cạnh bàn.
- Anh Nhật !
- Ừ ! - Tôi vừa xoa đầu vừa trả lời
- Anh làm gì vậy ạ ?
- Tìm áo khoác cho cô.
- Áo khoác em cất trong tủ quần áo cơ.
- Ai biết ? Tỉnh rồi thì vào giường ngủ đi.
- Dạ !
Nguyên bước qua người tôi rồi trèo lên giường. Đi ra đến cửa tôi vẫn cố ngoái lại chọc Nguyên.
- Trừ lương vì để chủ phải rửa bát.
- Anh cứ chịu khó bắt lỗi em nhiều thế thì cuối tháng không khéo em âm lương.
Ừ, cứ làm việc kiểu này ở chỗ khác xem. Bị đuổi luôn chứ làm gì có chuyện còn được cho ăn ngủ thế này nữa đâu. Vươn vai đi về phòng. Con chó ngoài ban công thấy tôi liền ắng lên mấy cái. Quay lại nhìn, mặt con chó như đang cười. Tính cảm ơn tao vì cho mày ở nhờ đấy hả chó ? Cứ ắng đi. Cho ở mấy ngày thôi. Đừng có mừng vội.
Vào phòng bật máy tính xem lại tin tức trong ngày, check mail, facebook. Ngồi một lúc không muốn làm việc, tôi thử đánh tên Nguyên tìm face cô ấy. Tên Trần Thiên Nguyên hiện lên đầu tiên trong danh sách tìm kiếm. Tên cũng khá hiếm. Nguyên để avatar đơn giản, chỉ là hình ảnh khuôn mặt cô ấy lúc cười. Trông khá hiền và dễ thương. Mặt Nguyên khá tròn nên hai má hơi phúng phính. Mò xuống dưới nữa một chút, facebook của Nguyên không khác gì cái phòng ngủ của nhỏ. Ngập tràn hình chó mèo. Nhưng khác ở chỗ không phải ảnh chụp chó mèo theo kiểu nghệ thuật bằng một cái máy ảnh đắt tiền, hầu hết Nguyên đăng hình chó mèo lạc tìm chủ. Ảnh của con chó đen bỏng lưng Nguyên mang về hồi chiều mới được post cách đây 3 tiếng...
‘‘Con là Nô-Đen, con được nữ tướng cướp Khối Lập Phương giải cứu đúng lúc người ta định đem con đi thịt! Con là con gái nên mắt như mắt nai, sống mũi đánh highlight đàng hoàng, chân dài như chân tuần lộc, đầu thon, dáng đẹp, lông tuyền như nhung. Con có đôi mắt ướt rượt, buồn buồn nhưng rất ngoan và thông minh. Thương tâm nhất là vết sẹo ngoằn ngoèo quanh cổ và một bên vai của con từ vết trói do người chủ cũ bị tâm thần trói siết con quá lâu. Con có thói dịu dàng của con gái, biết dụi đầu dựa miết vào má Miêu nếu con thấy mệt và sợ. Má Miêu không nuôi con được, mà nhìn vào mắt con là xót hết cả ruột. Con tưởng đã được đón về nhà mới hôm nay khi thấy em cún Lộc Xuân có ba mới đón về. Sáng nay bác sĩ đã cắt chỉ vết thương cho con, da đã lành, con sẽ liền sẹo, mọc lông và hứa hẹn có dáng tuyệt đẹp, chưa kể cực kì tình cảm. Khi giải cứu con, con đã bị tách khỏi người anh em cùng bầy là Nô Đốm, những ngày trong bệnh viện For Pet, con được sống kế chuồng bạn Lộc Xuân. Nay lại một lần nữa, con chỉ còn có một mình, chờ được về nhà với anh/chị/ba/má nào thật sự thương con và đón con về nhà mới, gọi cho Khối Lập Phương số 0909******. Các cô chú share cho con thêm cơ hội nha ! Con cảm ơn các cô chú…”
Chẳng hiểu sao khi đọc những dòng này, miệng tôi bật cười ở những đoạn Nguyên miêu tả một con chó ghẻ đẹp như Nữ hoàng, còn mắt tôi thì nặng nước. Nguyên khiến máu trong tim tôi như đông lại. Chú chó Nô Đen chính xác là chú chó Nguyên mới mang về chiều này. Đúng là nó có đôi mắt ướt rượt và buồn như mùa đông đầy tuyết. Tôi gần như điên cuồng nhấn nút kết bạn rồi nhảy vào bình luận ảnh của Nô Đen. Chỉ vẻn vẹn vài từ thôi.
“Để tôi nuôi, tôi tên Nhật, địa chỉ và số điện thoại tôi sẽ inbox cho bạn. Mong hồi âm sớm nhất”
Tắt máy và sắp xếp giấy tờ trên bàn làm việc. Tôi lên giường ngủ khi chưa đến 10 giờ. Tôi vốn là người dễ xúc động. Những hình ảnh lạ lẫm cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi. Bức tranh yên bình vẽ cô gái ngủ gục ngoài ban công bên cạnh chú cún nhỏ. Ánh đèn long lanh trong đôi mắt ướt rượt của chú chó bị đánh đập và dội nước sôi bỏng lưng, những lời cầu xin một tấm lòng nhân ái cưu mang số mệnh bé nhỏ trên facebook của Nguyên cứ ẩn hiện trong trí nhớ. Giấc mơ của tôi hôm ấy không còn là công việc tiền bạc như mọi ngày. Là một giấc mơ bình yên hơn, ấm áp hơn nhưng cũng không kém nhói lòng. Giấc mơ về một cô gái giúp việc có đôi má phúng phính, đôi mắt sáng và nụ cười tươi, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn màu xanh in hình mèo Mon, thỉnh thoảng cô gái lại đưa tay dụi mắt rồi mỉm cười hiền hiền…
- Chào anh!
- Ừ chào!
- Em đến để…
- Tôi biết. Mời vào!
Tôi sống một mình trong một căn hộ chung cư ở đường Tôn Đức Thắng. Nhà khá rộng và nhiều đồ đạc nên mẹ bảo tôi thuê một người giúp việc đến lau dọn, nấu cơm hằng ngày. Có lúc bí quá mẹ bảo hay là lấy vợ sớm? Nhưng lấy vợ về làm ô sin thì quả thật không phải một ý kiến hay ho.
- Anh Nhật ơi!
- Hử?
- Phòng em ở đâu?
Nhìn Nguyên lỉnh kỉnh đồ đạc trên tay, tôi hơi bất ngờ một chút.
- Hình như tôi không nói trong tin tuyển dụng là nuôi ăn ở người giúp việc?
- Ơ anh bảo nấu bữa sáng, trưa, tối, giặt đồ, lau nhà, quét dọn, đổ rác… Thế cứ làm xong em lại đi về á? Đến giờ đổ rác, nấu cơm em lại phải tha xác đến á?
- Ờ thì… Đằng kia!
Chỉ vào căn phòng nhỏ nhất phía trong cùng, tôi trừng mắt nhìn Nguyên bê đồ vào phòng. Lúc đăng tin lên Timviecnhanh tôi cũng ghi đặc điểm nhân viên giúp việc một cách hơi bông đùa: Cao không dưới 1mm50 không quá 1m60; Giới tính nữ; Học Đại học; ngoại hình xinh xắn; Không nói ngọng, không nói tục chửi bậy. Chẳng biết Nguyên có đáp ứng được một nửa yêu cầu không. Ngó qua đã thấy chiều cao của Nguyên hơi quá khổ cho phép, trên 1m60, ngoại hình bình thường, được cái cười tươi, nói tục chửi bậy hay không chưa biết. À, mới nghĩ thôi đã thấy nàng ta buột miệng hẹt “Oắt zơ phắc” trong phòng rồi. @@
Lật qua hồ sơ xem thử: Trần Thiên Nguyên, sinh ngày 29/11/1991. Đang học Thạc sĩ Biến đổi khí hậu tại Đại học Quốc gia Hà Nội. Hồ sơ cũng khá sáng sủa. Nhìn cô gái này cũng không có vẻ gì khó khăn rách rưới đến mức phải đi giúp việc kiếm tiền. Còn học Thạc sĩ cơ mà. Chả hiểu! :-|. Thôi kệ vậy. Ít ra cũng hơn là tuyển một người giúp việc nam. Sợ hắn vào nhà rồi nổi lòng tham, chém chủ nhà một nhát rồi quét sạch tài sản tẩu thoát thì xong một đời. Hoặc là vớ phải một lão gay, nửa đêm đang ngủ ngon hắn mò sang hiếp thì… nổi da gà khi nghĩ đến quá. Nhưng xã hội đảo điên này thì vụ trọng án nào cũng có thể xảy ra.
- Anh Nhật?
- Hả? Nói bé bé chút. Giật mình!
- Em xin lỗi! Nhưng nồi niêu đâu hết rồi anh?
- Ờ.. Đây!
Móc ra cho Nguyên một cái nồi con mình hay dùng để nấu mì tôm.
- Có mỗi cái này á?
- Thế còn cần gì nữa?
- Chảo? Nồi cơm điện? Nồi áp suất? Nồi nấu canh? …
- Ờ, nồi cơm điện ở dưới tủ kia. Chảo thì ở dưới này.
Lôi ra một cái chảo cháy đen sì và cái lõi nồi cơm điện cơm mốc xanh mốc đỏ từ bao giờ. Hơi ngượng một tẹo nhưng kệ. Mấy việc này đâu phải của đàn ông.
- Anh siêu nhân thế? Cả tháng vừa rồi anh ăn mì tôm à?
- Thỉnh thoảng ăn ngoài. Trưa thì ăn ở cơ quan
- Anh đưa tiền đây cho em
- Chưa làm đã đòi lương?
- Không, đưa tiền em đi mua nồi. Em không thể rán thức ăn bằng cái chảo cháy này và nấu canh bằng cái nồi bé bằng bàn tay được.
- Bao nhiêu?
- Tùy anh. Đưa ít thì mua đồ rẻ.
Nghĩ đến những bữa cơm ngon, tôi đưa cho Nguyên 3 triệu. Nguyên lẳng lặng cầm tiền rồi đi ra cửa.
- Này cái con người kia!
Nghe tôi gọi giật giọng, Nguyên suýt ngã vì đang trong trạng thái một chân đứng thẳng một chân co lên đeo giầy.
- Gì anh?
- Đi nhanh rồi nhớ quay về!
Đứng ở bếp mà tôi vẫn có thể nghe rõ ràng Nguyên vừa đeo giầy vừa lẩm bẩm: “Cái lão này điên điên kiểu gì ý”. À được, chưa bước vào nhà mà đã chửi chủ. Vừa quẳng đống nồi niêu vô dụng vào góc bếp, vừa bê mấy cái vali đồ của ô sin vào phòng rồi vứt đấy. Lát về tự mà dọn. Xong xuôi đâu đó, tôi ra phòng khách xem TV cho đến lúc có cơm ăn.
…
Cuộc sống có thêm người giúp việc cũng tốt hơn đôi chút. Sáng trưa tối đều đặn, cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày. Nguyên khá sạch sẽ và cẩn thận nên nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng, chẳng có điều gì để phàn nàn. Tôi đi làm cả ngày. Nguyên học hầu hết vào buổi chiều nhưng luôn về trước tôi và kịp lo bữa tối. Ăn xong cô ấy dọn dẹp nhà cửa một lúc rồi chui tọt vào phòng ngủ, không hề ló mặt ra lần nào. Tôi không bị làm phiền gì nhưng cảm giác hơi khó chịu. Thôi, ít ra cũng nên hài lòng với việc thuê ô sin mà cuộc sống riêng tư vẫn được đảm bảo.
…
Sẽ không có gì thay đổi đến mức quá đáng nếu như vào một ngày đẹp trời Nguyên không mang về nhà tôi một …con chó. @@ Chó sạch sẽ đẹp đẽ thì không sao. Đằng này… Nó màu đen sì, lông rụng tơi tả, trên lưng còn lộ ra một mảng thịt đỏ hỏn, cổ, tai và mặt đều xước xát. Vừa mở cửa tôi đã tưởng nhầm nhà.
- Cái quái quỷ gì đấy Nguyên?
- Dạ… Chó!
- Tôi có mù động vật đâu mà không biết nó là chó?
- Thế anh còn hỏi làm gì?
- Nó ở đâu ra? Cô đẻ ra nó à?
Nguyên nhíu mày, im lặng nhìn tôi một lúc rồi bế con chó ra phía ban công. Trong lòng vốn bực bội mấy việc ở công ty, lại thêm thái độ không tôn trọng của người giúp việc khiến máu trong người tôi như xối ngược từ chân lên đỉnh đầu.
- Không phải cô định mang chó ghẻ về nhà tôi nuôi chứ ?
- Anh bình tĩnh em xem nào. Anh làm nó sợ đấy ?
- Nó làm tôi sợ thì có !
- Anh dị ứng với lông động vật à ?
- Ừ !!!!
- Anh đừng hét lên như thế được không ? Bảo vệ chạy lên bây giờ
- Thế thì cô mang nó ra khỏi nhà giúp !
- Vài ngày thôi. Nó đang bệnh nặng, anh có thể nhìn thấy mà...
- Để nó ở đây thì tôi bệnh !
Nguyên chẳng thèm để ý đến tôi nữa, đặt con cún vào trong cái hộp bìa các tông ở ngoài ban công, xoa xoa đầu nó mấy cái rồi đi vào rửa tay sửa soạn bữa tối. Tôi cũng chẳng hiểu nổi Nguyên đang làm gì. Thản nhiên như con điên. Nhìn thái độ mà phát bực.
- Anh đi tắm đi. Em bật nóng lạnh rồi
- Không phải nhắc !
Cầm bộ quần áo Nguyên đưa cho, làm ra vẻ rũ rũ mạnh vì sợ dính lông chó rồi đi vào nhà tắm. Thực ra nuôi thêm chó cũng không sao. Nhưng tôi thích dạng chó Nhật hoặc chó phốc, dễ vệ sinh dễ nuôi. Đằng này Nguyên lôi về một con chó ghẻ. Đã thế lại không xin phép trước. Cảm giác bị coi thường không thể tả được.
Vừa ăn cơm Nguyên vừa gắp thức ăn vào bát cho tôi theo kiểu hối lộ. Bình thường đứa nào ăn đứa đấy tự gắp tự lo. Nay lại giở chứng.
- Thôi nói gì đi !
- Nói gì ạ ?
- Không thì gắp thức ăn cho tôi làm gì ?
- Cho anh ăn !
- Tôi không ăn !
- Anh không ăn để em đổ đi.
Kì quặc. Chưa thấy thể loại giúp việc nào cãi chủ nhà nhem nhẻm thế này.
- Nguyên ơi !
- Dạ ?
- Cô có biết loại văn bản có tên ‘‘Đơn xin nghỉ việc’’ không ?
Không bõ công dọa dẫm. Nguyên trừng mắt nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn lại. Những việc làm vô tổ chức vô kỷ luật hôm nay đủ lí do để đuổi việc lắm rồi. Tôi lườm Nguyên vài giây rồi gắp thức ăn ăn tiếp, mặc kệ ô sin ngồi bần thần chống đũa hồi lâu. Lúc sau thấy Nguyên cứ ngồi mãi mà không ăn nên đành hạ giọng.
- Thôi ăn nốt bát cơm đi. Nói đùa đấy !
- Đùa thật hả anh ?
- Ờ !
- Anh không đuổi việc em à ?
- Không, nhưng cứ thế này thì trừ nửa tháng lương.
- Thế này là thế nào ?
- Đem chó ghẻ về nhà và nhằng nhằng cãi chủ.
- Dạ !
- Ăn thêm bát nữa đi. Đưa bát đây !
Tôi với tay giằng mạnh bát cơm đã nguội ngắt của Nguyên đổ vào nồi rồi đơm cho cô ấy phần cơm nóng hơn. Quay ra đã thấy mắt Nguyên ướt ướt. Trên thế giới này có đến 80% đàn ông rụng rời chân tay khi nhìn con gái khóc. Tôi cũng đâu ngoại lệ. Đặt nhẹ bát cơm trước mặt Nguyên rồi chọc chọc vào tay nhỏ.
- Này này, định ăn vạ hả cái con người kia ?
- Dạ không !
- Thế làm cái trò gì thế. Ăn cơm nhanh không lỡ thời sự của tôi giờ.
- Anh cho em gửi nhờ con chó mấy ngày thôi. Tìm được chủ cho nó em sẽ trả lại tự do cho anh.
- Ờ...
Nói đại đi cho Nguyên ăn cơm. Giờ mà ngồi khóc lóc năn nỉ ỉ ôi thì chắc đến đêm mất.
- Nhưng nó từ đâu ra đấy ?
- Em đi chợ thấy nó đang bị người ta trói cột rồi dùng gậy đánh. Không hả, người ta còn dội nước sôi vào lưng nó nữa.
- Thế là cô mang nó về nhà ?
- Dạ !
- Người ta cũng để cho cô mang về ?
- Em trả người ta hai triệu...
- Hả ?
- Tiền ăn ạ. Nên là mai anh phải đưa thêm tiền ăn cho em...
- Cái gì thế này ? Một ngày có biết bao con chó bị đập toét đầu rồi đem thịt. Con nào cũng cứu kiểu này thì mỗi ngày cô phải tiêu tốn đến tỉ đô la.
- Nếu có thể em sẽ làm vậy...
Tôi nhanh chóng kết thúc bữa cơm rồi ra phòng khách xem TV. Chẳng phải tôi tiếc tiền. Thích thì tôi có thể giả vờ dọa trừ lương để Nguyên đỡ áy náy. Khá ấn tượng với hành động của Nguyên nhưng lại không đồng tình 100% với suy nghĩ thiếu thực tế như thế. Bản tin thời sự hôm nay được tiếp thu lẫn lộn và rơi vãi thông tin vì thỉnh thoảng tôi lại ngó ra xem Nguyên đang làm gì. Cô ấy mang cơm thừa ra chăn con chó mới mang về, ngồi mãi ở ban công chơi với nó không chịu vào rửa bát. Dễ phải đến hơn nửa tiếng vì xong Chap trình thời sự vẫn chưa thấy Nguyên vào. Tôi đứng dậy dọn bát đũa, cố tình gây tiếng động leng keng để Nguyên chú ý mà đứng dậy dọn dẹp. Nhưng leng keng leng keng mãi mà nhỏ này vẫn ngồi im. Bê đống bát ra chậu rửa, tôi bật nước rửa tay rồi chạy ra phía ban công. In rõ trong mắt tôi là hình ảnh Nguyên ngồi ôm gối, đầu dựa nhẹ vào cửa, ngủ ngon lành. Trên hai bàn chân đang chụm lại của Nguyên là con chó nhỏ gối đầu lên đó, cũng ngủ. Hình ảnh bình yên như trong cổ tích.
Tự nhiên tôi chẳng biết làm gì. Đánh thức giấc ngủ của cả hai hay cứ để bức tranh yên bình thế này. Lúng túng mãi, đành đi vào bếp rửa bát. Công việc này nghìn năm có một. Ngày trước hiếm lắm tôi mới mò vào bếp đun nồi nước pha mì tôm, ăn xong thì quẳng đấy để cuối tuần mẹ sang dọn dẹp. Vừa nhắc đến mẹ đã có điện thoại.
- Con đây mẹ !
- Ổn không Nhật ?
- Ổn mẹ ạ !
- Người làm có trách nhiệm và giờ giấc không ?
- Có mẹ ạ !
- Có cần mẹ sang dạy thêm không ?
- Không mẹ ạ !
- Ừ thế thôi con ngủ sớm đi.
Mẹ cụp máy. Hơi hốt. Mẹ sang đây rồi nhìn thấy con chó của Nguyên chắc mẹ sẵn sàng túm gáy nó lẳng ra khỏi cửa mất. Nhà tôi ai cũng sợ chó mèo.
Nguyên ngồi ngủ ngoài ban công gần một tiếng. Kiểu ngủ gục đến mê mệt này chỉ có những người làm việc quá sức và thiếu ngủ mới ra nông nỗi thế. Mở cửa phòng Nguyên. Căn phòng ngập tràn tranh ảnh cún con với mèo con. Tôi như lạc vào thế giới động vật. Ngay cả bàn phím máy tính cũng dán đầy sticky hình mèo kitty, gối thêu hình chó con, chăn in hình mèo Mon. Nhòm qua giá sách, sách vở Nguyên hầu hết xoay quanh đến Môi trường, Khí hậu, Khí tượng thủy văn, Địa lý, Động vật... Mới chỉ tia được mấy ngăn, định mở xem cả ngăn kéo thì tiếng Nguyên làm tôi giật nảy người, đầu cộc vào cạnh bàn.
- Anh Nhật !
- Ừ ! - Tôi vừa xoa đầu vừa trả lời
- Anh làm gì vậy ạ ?
- Tìm áo khoác cho cô.
- Áo khoác em cất trong tủ quần áo cơ.
- Ai biết ? Tỉnh rồi thì vào giường ngủ đi.
- Dạ !
Nguyên bước qua người tôi rồi trèo lên giường. Đi ra đến cửa tôi vẫn cố ngoái lại chọc Nguyên.
- Trừ lương vì để chủ phải rửa bát.
- Anh cứ chịu khó bắt lỗi em nhiều thế thì cuối tháng không khéo em âm lương.
Ừ, cứ làm việc kiểu này ở chỗ khác xem. Bị đuổi luôn chứ làm gì có chuyện còn được cho ăn ngủ thế này nữa đâu. Vươn vai đi về phòng. Con chó ngoài ban công thấy tôi liền ắng lên mấy cái. Quay lại nhìn, mặt con chó như đang cười. Tính cảm ơn tao vì cho mày ở nhờ đấy hả chó ? Cứ ắng đi. Cho ở mấy ngày thôi. Đừng có mừng vội.
Vào phòng bật máy tính xem lại tin tức trong ngày, check mail, facebook. Ngồi một lúc không muốn làm việc, tôi thử đánh tên Nguyên tìm face cô ấy. Tên Trần Thiên Nguyên hiện lên đầu tiên trong danh sách tìm kiếm. Tên cũng khá hiếm. Nguyên để avatar đơn giản, chỉ là hình ảnh khuôn mặt cô ấy lúc cười. Trông khá hiền và dễ thương. Mặt Nguyên khá tròn nên hai má hơi phúng phính. Mò xuống dưới nữa một chút, facebook của Nguyên không khác gì cái phòng ngủ của nhỏ. Ngập tràn hình chó mèo. Nhưng khác ở chỗ không phải ảnh chụp chó mèo theo kiểu nghệ thuật bằng một cái máy ảnh đắt tiền, hầu hết Nguyên đăng hình chó mèo lạc tìm chủ. Ảnh của con chó đen bỏng lưng Nguyên mang về hồi chiều mới được post cách đây 3 tiếng...
‘‘Con là Nô-Đen, con được nữ tướng cướp Khối Lập Phương giải cứu đúng lúc người ta định đem con đi thịt! Con là con gái nên mắt như mắt nai, sống mũi đánh highlight đàng hoàng, chân dài như chân tuần lộc, đầu thon, dáng đẹp, lông tuyền như nhung. Con có đôi mắt ướt rượt, buồn buồn nhưng rất ngoan và thông minh. Thương tâm nhất là vết sẹo ngoằn ngoèo quanh cổ và một bên vai của con từ vết trói do người chủ cũ bị tâm thần trói siết con quá lâu. Con có thói dịu dàng của con gái, biết dụi đầu dựa miết vào má Miêu nếu con thấy mệt và sợ. Má Miêu không nuôi con được, mà nhìn vào mắt con là xót hết cả ruột. Con tưởng đã được đón về nhà mới hôm nay khi thấy em cún Lộc Xuân có ba mới đón về. Sáng nay bác sĩ đã cắt chỉ vết thương cho con, da đã lành, con sẽ liền sẹo, mọc lông và hứa hẹn có dáng tuyệt đẹp, chưa kể cực kì tình cảm. Khi giải cứu con, con đã bị tách khỏi người anh em cùng bầy là Nô Đốm, những ngày trong bệnh viện For Pet, con được sống kế chuồng bạn Lộc Xuân. Nay lại một lần nữa, con chỉ còn có một mình, chờ được về nhà với anh/chị/ba/má nào thật sự thương con và đón con về nhà mới, gọi cho Khối Lập Phương số 0909******. Các cô chú share cho con thêm cơ hội nha ! Con cảm ơn các cô chú…”
Chẳng hiểu sao khi đọc những dòng này, miệng tôi bật cười ở những đoạn Nguyên miêu tả một con chó ghẻ đẹp như Nữ hoàng, còn mắt tôi thì nặng nước. Nguyên khiến máu trong tim tôi như đông lại. Chú chó Nô Đen chính xác là chú chó Nguyên mới mang về chiều này. Đúng là nó có đôi mắt ướt rượt và buồn như mùa đông đầy tuyết. Tôi gần như điên cuồng nhấn nút kết bạn rồi nhảy vào bình luận ảnh của Nô Đen. Chỉ vẻn vẹn vài từ thôi.
“Để tôi nuôi, tôi tên Nhật, địa chỉ và số điện thoại tôi sẽ inbox cho bạn. Mong hồi âm sớm nhất”
Tắt máy và sắp xếp giấy tờ trên bàn làm việc. Tôi lên giường ngủ khi chưa đến 10 giờ. Tôi vốn là người dễ xúc động. Những hình ảnh lạ lẫm cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi. Bức tranh yên bình vẽ cô gái ngủ gục ngoài ban công bên cạnh chú cún nhỏ. Ánh đèn long lanh trong đôi mắt ướt rượt của chú chó bị đánh đập và dội nước sôi bỏng lưng, những lời cầu xin một tấm lòng nhân ái cưu mang số mệnh bé nhỏ trên facebook của Nguyên cứ ẩn hiện trong trí nhớ. Giấc mơ của tôi hôm ấy không còn là công việc tiền bạc như mọi ngày. Là một giấc mơ bình yên hơn, ấm áp hơn nhưng cũng không kém nhói lòng. Giấc mơ về một cô gái giúp việc có đôi má phúng phính, đôi mắt sáng và nụ cười tươi, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn màu xanh in hình mèo Mon, thỉnh thoảng cô gái lại đưa tay dụi mắt rồi mỉm cười hiền hiền…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.