Như Một Cơn Gió Lạ

Chương 4

Lê Ngọc Mẫn

06/07/2013

Trời lại bắt đầu mưa nhỏ. Tôi cảm tưởng những cơn mưa lạ đầu tiên của tháng Chín như báo hiệu trước cho tôi một điều gì đó. Tôi chưa bao giờ biết quan tâm đến gì khác ngoài công việc, vậy mà gần đây đầu óc tôi lẫn lộn nhiều mảng màu, khi xám xịt khi tươi mát. Về Nguyên chăng? Tôi cũng không biết nữa. Như đang đi lạc trên một con đường trắng xóa cát hai bên là cánh đồng hoa lưu ly. Những cánh hoa mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam. Chẳng nhìn thấy điểm dừng đâu cả, nhưng vẫn cứ đi. Đơn giản vì vẻ đẹp dịu dàng của hoa lưu ly và cái ấm áp của nắng đã khiến người ta chẳng còn lo lắng và sợ hãi gì nữa.

Phi xe về đến sân tập thể, tôi thấy Nguyên đứng đó cùng chú chó Nô Đen. Nguyên cúi xuống làm cử chỉ gì đó với Nô Đen còn Nô Đen thì cứ sủa váng lên – giống như đang nói chuyện vậy. Nguyên và Nô Đen làm ầm ỹ cả một góc sân. Tôi đến gần. Đoán là Nguyên vẫn chưa lên nhà vì tôi thấy tay Nguyên vẫn ôm con mèo nhỏ vừa cứu được trong hốc cột điện. Nó lúc này đã bình tĩnh hơn, nằm gọn trong tay Nguyên, mắt trố ra nhìn con Nô Đen đang đứng sủa. Định nói gì đó với Nguyên thì nhỏ đã quay sang chỗ tôi. Nhỏ đưa cho tôi con mèo con và năn nỉ:

- Anh Nhật đem nó lên nhà cẩn thận giúp em. Em phải chạy qua đây một chút!

Chẳng hiểu có chuyện gì nữa. Nguyên dúi con mèo vào tay tôi rồi chạy đi luôn luôn. Khổ cho tôi. Con mèo dường như không thích tôi lắm, giơ tay cào cho tôi mấy nhát đau tê tái. Giận quá nên tôi bỏ nó vào cốp xe rồi đóng nắp lại. Mặc kệ nó trong đó, tôi nổ máy chạy theo Nguyên chậm chậm. Nguyên chạy nhanh lắm. Con Nô Đen chạy trước, Nguyên chạy bám ngay phía sau. Cả hai đều có vẻ vội vã. Mà tôi đang làm gì thế? Sao không đi về nhà nằm ngủ đi? Chạy theo Nguyên làm gì? Tôi bị dở à? >_<

Chạy khoảng 1km, Nguyên đi chậm lại. Tôi ngó quanh. Phía bên kia đường là công trường đang thi công. Bên này là nhà dân. Dãy nhà cấp 4 lụp xụp. Dường như công nhân dựng tạm để ở. Nguyên rẽ cỏ đi bước vào phía trong chút xíu. Tôi dừng xe đi theo. Lúc Nguyên cúi xuống trước một bức tường lưới B40 thì cũng là lúc tôi nhìn thấy những gì bên trong đã quen thuộc đối với tôi. 5 em kiki bị xích quanh năm suốt tháng ngoài trời. Ngày nào đi làm qua tôi cũng trông thấy. Trời nắng thì ko sao, trời mưa thì đứa nào cũng ướt như chuột, nằm co ro trong cái xe ngổn ngang đồ đạc. Thỉnh thoảng có đồ thừa tôi cũng chỉ chạy qua thưởng cho chúng nó được vài ba bữa. Tôi biết một bạn tên Fang cho mấy bé ăn gần ba năm nay, mỗi ngày chỉ có thể ăn được một khúc bánh mì. Đứng từ ngoài thò tay qua lưới B40 ném vô, có khi ném trật nó chỉ đứng nhìn khều khều mà ko ăn được. Hôm nay chẳng hiểu sao xuất hiện một cái hố nhỏ, tối quá ko thấy đường nên bánh mì vứt vào ném lọt vô cái hố, nó cứ cúi xuống cố lấy khúc bánh mì mà bất lực. Có một con đuối sức đến nỗi tối hôm trước còn cho nó ăn, hôm nay đã thấy nó nằm đó chết. Không biết cách nào giải thoát cho chúng.

Nô Đen đứng cùng Nguyên ngoài tấm lưới, kêu ư ử nhìn vào bên trong. Tôi thấy loài vật có mối liên hệ tình cảm nào đó mà con người không thể hiểu. Nô Đen có đôi mắt ướt và buồn buồn, giờ lại thêm tiếng kêu rên của nó khi thấy bạn mình đã chết. Nghe là xót lòng. Nhìn Nguyên là tôi biết nhỏ muốn xé toạc tấm lưới mà lao vào bế 4 con chó còn sống về nhà. Nhưng làm sao được. Người quanh đây dữ lắm. Không cẩn thận người ta tưởng mình trộm chó, ra gô cổ mình rồi đánh chết. Tôi cầm chiếc bánh ngọt còn lại tới gần, bảo Nguyên:

- Dẹp ra đi. Tôi ném cho chúng nó ăn tạm.

Nguyên ngoan ngoãn đứng dậy cho tôi lấy chỗ. Chỉ một cái bánh ngọt nhỏ chẳng vừa bụng mấy con chó đang trong cơn đói khát đến tuyệt vọng. Nhưng ít ra cũng an ủi chúng nó rằng trên đời này vẫn có người yêu thương chúng nó tới mức sẵn sang làm bất cứ thứ gì để chúng có được bữa cơm hằng ngày.

- Thôi về đi. Mai qua cho chúng nó ăn tiếp!

Nguyên nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lắm. Lấp lánh ánh đèn in trong đáy mắt. Tôi bị lạc trong đôi mắt ấy hồi lâu. Cũng chẳng muốn nói gì nhiều nữa, tôi dắt Nguyên đi về. Con Nô Đen nhìn vào trong vườn lần nữa rồi theo hai đứa tôi ra đường lớn. Trời vẫn mưa. Nhỏ nhưng cũng đủ ướt vai áo.

Ra xe Nguyên mới sực nhớ điều gì đó. Nhỏ hỏi tôi:

- Anh để con mèo đâu rồi?

- À, suýt quên. Nhốt trong cốp xe !

- Cái gì ? Anh bị điên à ? Mở ra cho tôi ngay. Anh có biết mèo con sợ nhất là bị nhốt trong hộp tối không hả ?

Nguyên gần như hét lên, làm mấy người đi đường nhìn qua chỗ tôi tò mò. Thì mở ra thôi. Làm gì mà tự nhiên khùng lên. Nó là mèo chứ là gì. Ngày xưa bé mỗi khi mắc lỗi tôi vẫn bị bố mẹ nhốt trong phòng tối suốt. Có sao đâu ?

- Nhanh lên ! Khéo nó tắc thở chết vì anh rồi đó

- Cô từ từ xem nào. Đừng có hét lên nữa

- Anh nhanh lên đi. Đừng lằng nhằng.

Lấy chìa khóa mở cốp xe ra. Chưa kịp định thần thì con mèo nhỏ trong bóng tối lao vút ra. Vượt qua mặt tôi mà chạy. Nhanh như cắt. Vậy là sổng mất nó. Nguyên nhìn theo như mất hồn. Rồi quay sang nhìn tôi thất thần. Mắt nhỏ long lên như muốn lao vào xé xác tôi vậy. Sợ thật. Sổng thì đi bắt lại. Gì mà nhìn tôi căm tức như nhìn quân giặc ấy.

- Anh thấy chưa ? Tôi bắt nó cả buổi chiều nay mới được đó

- Không có tôi thì nó vẫn ở trong hốc cột điện đằng kia kìa

- Anh đừng cãi nữa. Anh đem về hốc cột điện đi rồi tôi tự bắt lại. Đừng có kể công.

- Tôi kể gì đâu. Nhưng cũng vì theo cô mà phải nhốt nó trong cốp xe.

- Tôi đâu thuê anh chạy theo tôi làm gì ? Sao không đem nó lên nhà tôi anh cũng ở quách nhà đi. Anh xem xem anh có làm gì có ích được cho tôi không ?

- Cô...

Bực lắm ! Nhưng nhìn Nguyên vừa nói vừa khóc tôi lại cố kìm lại. Khóa cổ xe rồi chạy theo hướng con mèo lông vằn vừa phi ra. Thực tình, sao nó không nhận ra nơi nào an toàn nơi nào nguy hiểm à. Nguyên vừa kêu meo meo vừa vén cỏ tìm. Con Nô Đen ngửi theo hơi rồi chạy loăng quăng. Tôi chú ý theo nó. Về việc tìm kiếm thì nên tin tưởng vào Nô Đen hơn.

Mưa ngày một nặng hạt. Bãi cỏ đã ướt sũng nước mưa. Lúc sau Nô Đen sủa váng lên ở một góc. Tôi với Nguyên chạy vội ra xem.. Dùng đèn pin rọi hết mà vẫn không thấy mèo đâu. Thò tay tạt mấy bụi cỏ vươn cao ra, lúc này thật sự là tôi có chút sợ hãi, vì cỏ um tùm, tối thui, sợ có rắn. Nhưng nhìn ánh mắt hi vọng của Nguyên, tôi lại gạt đi mà tìm kiếm tiếp. Một hồi mới thấy rõ một cái hố sâu chừng 1m đến 1m5, miệng hẹp, hố do người ta đào để đóng cọc, bên dưới là nước và rác. Không biết em mèo chạy kiểu gì mà rớt xuống đây hả trời.

Tôi và Nguyên xem xét và chia nhau ra giải cứu bé. Vì hố nằm bên trong rào chắn B40, nên một mình tôi không thể làm được gì vì không có sức vừa đẩy và giữ lưới quá lâu. Nguyên thì phải đứng giữ xe máy nổ cho có thêm đèn sáng. May sao lúc đó có một anh đi bộ đi ngang, nhìn nhìn, hỏi hỏi, Nguyên nhờ luôn. Anh dùng sức đẩy và giữ lưới, tôi dùng tay bạt cỏ ra và rọi đèn pin xuống hố. Nước đen thui. Một cảnh tượng hãi hùng. Bé mèo chỉ còn ló được cái miệng và hai con mắt lên khỏi mặt nước, chân bám vào một cái hộp xốp. Lâu lâu em bị chìm, rồi lại vùng vẫy ngoi lên thở, rồi lại chìm... Không có cách gì có thể với tới bé được. Sâu quá. Anh thanh niên sau khi quan sát, nhìn Nguyên lắc đầu: "Không cứu được đâu, sâu lắm”. Nguyên mặc kệ xe, chạy lại nhìn, dứt khoát: "Em đã nói là được mà!". Tuy nói vậy, nhưng lúc đó Nguyên cũng gần như bất lực rồi. Và Nguyên gần như...sắp khóc òa lên. :( Tôi cũng thế. Vì cái gì không biết nữa. Nhưng lúc này trái tim tôi đang dội từng hồi thổn thức. Muốn cầm búa đập chát chát vào ngực cho nó dừng lại mà không thể được. Không hiểu tại sao. Tôi đứng lên bảo Nguyên. Chắc chắn !

- Cứu được ! Em bảo anh ấy ra giữ xe đi. Anh và em lôi nó lên !



- Dạ !

Nguyên dạ một cách thật lòng. Còn tôi thì vẫn khổ sở với nhịp tim của mình. Một nửa lo cho bé mèo. Một nửa lo cho Nguyên. Sợ bé mèo làm sao, chắc Nguyên cũng không sống nổi. Nhìn bé lóp ngóp, cứ sợ bé sẽ tụt chân và chìm. Lại may, có thằng bé nhà gần đó tò mò chạy ra. Nguyên bắt lấy thêm cơ hội, nhờ em vô nhà tìm cho cái cây nào dài dài. Chẳng hiểu nhà thằng nhóc làm gì mà lại có sẵn luôn cái cây dài chừng 1m5, thon gọn, ở một đầu còn có một cái móc sẵn nữa. Nguyên vén cỏ cho tôi đưa cây xuống, định rằng bé sẽ bấu vào đó và tụi mình kéo lên. Nhưng do bé lạnh, lại quýnh quáng được cứu, nên cứ bấu vô là trượt rồi rớt tủm xuống.

Tôi đành đứng lên vơ bịch ni lông vứt gần đó, cột vô một đầu, rồi thả xuống lại. Lần này bé mèo lông vằn bấu vô bịch ni lông có vẻ dễ hơn. Chắc biết sắp được thoát khỏi cái hố hay sao đó, càng lúc càng kêu to và gấp, làm tôi cũng mém chút là mất bình tĩnh theo. Cứ kéo lên đến 2/3 miệng hố, bé lại loay hoay rồi rớt xuống, khiến tôi và Nguyên 2 lần cảm thấy đau thắt tim, hơi mất bình tĩnh, hơi mếu máo, vì sợ cứ như vậy hoài thì bé sẽ đuối sức và không còn giữ được cái hộp xốp và bị chìm.

Chưa kể, thằng nhóc đứng cầm đèn pin giúp, cứ thấy kéo bé mèo gần lên, em lại chĩa đèn pin sang hướng khác để... vỗ tay nhảy tưng tưng. Mấy lần liên tục như vậy. Nguyên phải nhắc là em cầm nguyên cây đèn pin dùm chị cho đến khi nó lên tới nơi nha, thằng nhóc mới dạ dạ. Lần cuối cùng, tôi đạp và giữ lưới, cậu bé phụ giữ lưới và rọi đèn pin, Nguyên từ từ kéo bé lên vừa nói vọng xuống là bé bình tĩnh, đừng quẫy – mà không biết bé mèo có hiểu được không.

Thành công ! Hai mắt bé dính đầy bùn, mở không ra. Người run bần bật, nhỏ thó như một em chuột. Nguyên dùng khăn quấn bé lại, ôm chặt trong lòng. Giờ thì nó đã chịu ngoan ngoãn nằm trong tay Nguyên sau những gì sợ hãi và khủng khiếp vừa qua.

Tôi cảm ơn anh bộ đội và em trai soi đèn pin giúp rồi đèo Nguyên cùng Nô Đen và bé mèo về nhà. Nguyên có bé mèo trong tay, lại quên hết bực tức mà ngoan ngoãn để tôi cầm tay dắt ra xe. Tôi biết nhỏ lúc này chỉ chú ý đến bé mèo mà chẳng nhìn đường đâu, nên dắt đi không nhỏ lao đầu vào đâu hay rơi xuống hố nốt thì khổ. Trời hơi lạnh, lại thêm ngấm mưa, tay tôi run lên, nhưng trong lòng thì vui như đang hát. Về đến chung cư, Nguyên chạy vội lên nhà, vừa mở cửa đã lao vô bật nóng lạnh tắm cho bé mèo. Còn tôi, mặc kệ quần áo ướt lướt thướt vì mưa. Lết vào sopha nằm vật ra đó. Có lẽ ngủ đi một lát. Trong đầu tôi, những dòng suy nghĩ cứ chạy ngang chạy dọc.

Nếu bạn cùng Nguyên chứng kiến cảnh bé hấp tấp bấu víu vào bịch ni lông để được kéo lên và vẻ mặt ngơ ngác khi bị rớt xuống lại giữa chừng, bạn sẽ hiểu rất rõ, các bé cũng cần và khao khát được sống như thế nào. Còn tôi, ngoài những thứ đó, tôi đã kịp nhận ra một sự khác lạ trong trái tim mình. Đó là những nhịp đập dữ dội khi nhìn thấy Nguyên khóc, khi nhìn thấy Nguyên dùng hết thảy yêu thương để cứu lấy những sinh linh bé nhỏ... Những nhịp đập mạnh đến mức tim tôi muốn nổ tung thành ngàn mảnh, muốn đưa tay lau những giọt nước mắt trong veo khi cô gái ấy nghẹn ứ trong bất lực, hay nắm chặt tay cô ấy dưới trời mưa ướt cho ấm áp và bình tâm hơn. Tất nhiên, tôi không dám ! Tôi chưa đủ mạnh mẽ và dũng cảm để làm điều ấy.

***

Thức dậy sau một đêm đi lạc trong những giấc mơ không đầu không cuối, tôi cố nghiêng người về phía cửa sổ nhìn ánh nắng để đoán biết giờ giấc. Bên ngoài hình như vẫn mưa. Không có một chút nắng nào tràn vào phòng. Rèm cửa sổ được kéo kín hơn bình thường. Hình như đã có bàn tay nào đó khác tôi thay đổi những thói quen sắp đặt đồ đạc trong phòng.

- Anh dậy rồi à ?

Tôi giật mình ngó nghiêng xung quanh. Nguyên ngồi cạnh giường tôi từ bao giờ. Mắt nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

- Cô đang làm gì trong phòng tôi thế ?

- Em... Em... ngồi !

Tôi ngồi bật dậy. Phía sau đầu đau buốt như bị ai đánh. Mắt hoa lên và quay cuồng.

- Anh nằm xuống nghỉ đi, em gọi điện xin phép công ty cho anh nghỉ ốm rồi.

- Ốm á ?

- Hôm qua anh bị cảm. Anh không nhớ gì à ?

- Nhớ gì là nhớ gì ?

- Ờ, không nhớ gì thì thôi. Ở đó. Em đi nấu đồ cho anh ăn rồi uống thuốc.

Cố ngồi dậy đi theo Nguyên. Rồi chợt nhận thấy có điều gì khang khác ngay trên cơ thể mình. Tôi hét lên khi vừa kịp nhận ra.

- Cô đã làm cái quái gì với tôi vậy ?

- Làm gì cơ ? Anh thì có cái gì để em làm ?

- Thế quần áo gì thế này ?

Trên người tôi là bộ quần áo sọc dọc như của bệnh nhân tâm thần vậy, dưới chân còn đeo cả tất.

- Quần áo anh tối qua bị mưa hắt ướt hết nên em đành lấy bộ quần áo bệnh nhân này của em cho anh mặc.

- Trông thấy gớm. Mà cái gì ? Cô thay quần áo cho tôi á ?

- Không thì ai ? Con Nô Đen với con mèo Mướp chắc.

- Cái gì ? Trời ơi. Sao cô không gọi tôi dậy tự thay ?



- Anh lịm đi như chết ý ai gọi được. Anh sợ cái gì ? Em vừa nhắm mắt vừa thay !

- Lại còn nhắm mắt, nhắm mắt nhỡ đụng vào thì sao ?

- Chả sao, bèo nhèo thấy gớm, ai để ý !

Nguyên bò ra bàn ăn mà cười. Còn tôi thì đỏ bừng mặt. Cứ nghĩ đến lúc Nguyên thay đồ cho tôi là muốn chạy vào phòng đóng cửa ngay. Lại còn cẩn thận đeo cho tôi đôi tất hình con gấu nữa.

- Thôi em đùa đấy. Em chỉ cởi quần áo ngoài thôi. Anh vào nhà tắm kiểm tra quần đùi thì biết.

- Khỏi nhắc. Không tôi sẽ báo công an cô xâm phạm cơ thể tôi.

- Ờ !

Nhìn cái mặt vênh, thấy ghét ! Tôi thay quần áo trong lúc Nguyên chuẩn bị đồ ăn sáng. Người vẫn hơi mệt. Không hiểu vì sao lại mệt đến mức lịm đi không biết gì như thế. Đưa tay lên trán, vẫn còn nóng. Dưới chân tôi, xuất hiện một con mèo đen lạ, có lẽ lại mèo lạc Nguyên đem về, dụi dụi vào chân tôi.

- Lẻn vào đây từ bao giờ thế mèo lạ ? Trả tiền nhìn ngắm bo đì đi ! ^_^

Con mèo thôi dụi, ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú. Miệng như nhoẻn cười. Tôi bỗng bật cười theo nó. Nhẹ nhõm khó tả. Có phải cảm giác này đã khiến Nguyên luôn sẵn sàng đem nó về nhà không. Nhẹ nhàng bế con mèo ra phòng khách, Nguyên nhìn tôi cười.

- Trời ạ ! Làm em đi tìm nó nãy giờ.

- Ở đâu ra đây ? Tôi mang ra xử tội cô đấy

- Con mèo mình cứu hôm qua đó. Anh đừng nói bị cảm xong quên luôn nha !

- Hả ? Con mèo đó lông vằn mà !

- Không đâu, nó lạc vào công trường xây dựng nên dính vôi rồi bụi bẩn nên nhìn nhầm đó. Em tắm cho nó xong cũng ngạc nhiên.

Hóa ra là con mèo cào xước hết tay tôi tối qua. Vậy là nhà lại có thêm thành viên mới. Nguyên dạy vật nuôi nhanh thật. Mới đặt xuống đất mà nó đã biết chạy ra ban công nhảy vào thùng bìa các tông nằm cùng mèo Mướp rồi.

- Tên gì đó Nguyên ?

- Dạ... Ờ... Nusi !

- Nghe như ngu si ấy.

Nguyên cười giòn tan. Tôi cố gạt đi mệt mỏi ngồi xuống ăn sáng cùng Nguyên. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng nụ cười của Nguyên đã kéo nắng ấm tràn về đủ một góc nhỏ của Hà Nội nơi chúng tôi đang ngồi. Cô gái giúp việc này nhanh nhẹn hơn tôi tưởng tượng. Đến mẹ cũng không kịp nghĩ đến việc gọi điện đến công ty xin phép cho tôi nghỉ ốm mà Nguyên giúp tôi hoàn thành hết những gì cần thiết. Lòng ấm áp lạ. Vừa ăn vừa ngó trộm Nguyên. Nguyên ăn nhanh hơn mọi người, vừa ăn vừa đọc sách. Bữa trước mới mắng tôi không được đọc báo khi ăn mà nay lại làm trái lại rồi.

- Học hành có ổn không Nguyên ?

- ... Hả ? ...

Nguyên nghẹn cơm mãi mới trả lời được. Tôi nhìn điệu bộ của Nguyên mà muốn ngoác miệng cười.

- Tự nhiên anh hỏi gì lạ vậy ?

- Hỏi thế có gì lạ.

- Ờ... Lạ !

- Thì thôi, không cần trả lời đâu.

Nguyên ăn nhanh bữa sáng rồi xin phép đi học. Tôi gật gù vờ không quan tâm. Nguyên dặn tôi uống thuốc, ra ban công chào mấy người bạn nhỏ của cô ấy rồi chạy đi cho kịp bus. Tôi đứng dọn qua bát đĩa vừa ăn rồi ra ghế nghỉ. Mèo Mướp nhìn thấy thế rón rén bước tới gần, ngó nghiêng thăm dò một lúc xong trèo tót lên bụng tôi nằm. Láo thật ! ^.^ Tôi vuốt tai mèo Mướp một hồi thì Nusi cũng mon men đi tới, nhảy lên vai tôi dụi nhẹ. Lúc sau Nô Đen cũng không chịu nằm yên trong ổ, chạy vào nằm ngay dưới ghế cạnh tôi. Tôi cười mãi thôi. Không hiểu sao nữa. Cứ khúc khích đến mức mèo Mướp nằm trên bụng phải cào cào đe dọa. Nusi thấy vậy cào lại mèo Mướp mấy phát, hai đứa cứ cào nhau trên người tôi. Nô Đen thi thoảng nghếch đầu sủa vài tiếng như nhắc nhở hai bạn trật tự.

Tôi cười ! Tay phải vuốt đầu mèo Mướp, tay trái đặt gối cho chắc hơn rồi nhắm mắt lại. Lần đầu tiên tôi ngủ, không vùi mình trong chăn, mà vẫn thấy ấm !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Như Một Cơn Gió Lạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook