Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm
Chương 8
Thị Từ
12/12/2021
Edit: Nhang – Beta: Hann
Sáng sớm hôm sau, Trình Triệt bị đồng hồ báo thức gọi dậy, mơ mơ màng màng duỗi tay lấy điện thoại. Mở Wechat thì chỉ thấy có mấy tin nhắn Triệu Xu Âm gửi tới, liên quan đến công việc.
Không muốn xem, anh mở khung chat của Hứa Khinh Am ra để xem tin nhắn. Đoạn hội thoại vẫn là dừng ở câu hỏi “Chuyện tối đó quên hết rồi à” của anh.
Anh lẩm bẩm trong miệng “Không để ý tới tôi.”, tay cũng viết 5 chữ này, suýt chút là gửi đi luôn rồi. Vội vàng lấy lại tinh thần rồi xóa chúng đi, sau đó thoát khỏi khung chat.
*Tiếng trung chỉ có 3 chữ “不理我” thôi các chị, như em thấy để cụt vậy kỳ, nên em thêm 2 chữ. Em cảm ơn các chị đã nghe em nói.
Anh phải thật bình tĩnh, anh mới không thèm để ý.
Sau khi tới tiệm thấy Chúc Tinh Tinh, theo thói quen định mở miệng hỏi cô ấy. Chúc Tinh Tinh thấy anh úp mở tính hỏi mình cái gì nhưng trong nháy mắt đã khép miệng lại, quay đầu chuẩn bị mở cửa tiệm.
Chúc Tinh Tinh cảm thấy anh khùng gần chết, tính lấy hai quả cà chua trong tay chọi lên người anh nhưng Trình Triệt đã đi lên lầu rồi. Nhưng mà anh cứ như có mắt phía sau lưng ấy, quay đầu lại nhìn, hai người bốn mắt trừng nhau.
“Tính làm gì?” Anh cảm thấy tí nữa là mình bị đánh lén rồi.
Cuối cùng Chúc Tinh Tinh vô cảm quay lưng về phía anh, ủa anh cũng đã nói gì đâu. Lần này tới lượt anh không hiểu được rồi đó.
Lúc sắp đến giờ nghỉ trưa thì phòng bếp chỉ còn có hai người họ. Kiều Kiều thì phụ trách bên ngoài, Trình Triệt hỏi: “Hôm nay cô bị gì vậy? Hơi sai sai.”
Chúc Tinh Tinh đang cúi đầu trang trí trái cây: “Anh đừng nói chuyện với tôi, bây giờ tôi ghét con trai rồi.”
“…” Trình Triệt thấy bộ dáng của cô ấy nên có chút buồn cười: “Hôm qua không thấy ghét, vậy mà hôm nay ghét à, thất tình đúng không? Bảo sao hôm đó chơi xúc xắc lại may mắn thế…”
Cô ấy đập con dao xuống, chém một tiếng cắt gãy lời Trình Triệt, Trình Triệt nhịn cười: “Ok, tôi không nói.”
Chúc Tinh Tinh hừ, muốn phản bác nói: “Đêm hôm đó tay anh thối như vậy, bây giờ cũng có gặp được người mình thích đâu, đắc ý cái gì?”
Đều đả thương đối phương với lực sát thương là 800, Trình Triệt xin đầu hàng trước: “Đều là những người khó khăn mà, đừng tổn thương nhau thế làm gì.”
Chúc Tinh Tinh thở dài, không để ý tới anh nữa.
Trình Triệt thấy cô ấy thật sự có tâm sự nên giọng điệu cũng đàng hoàng hơn hẳn, không quên nhân đó thừa nước đục thả câu.
“Được rồi, lại đây nói cho anh trai nghe đi, tôi nhất định hiểu đàn ông hơn cô.”
Chúc Tinh Tinh nhìn về phía anh, vừa mở miệng đã nói vấn đề nan giải rồi: “Tên đàn ông kia có bạn gái rồi…”
“Cô thích người có bạn gái à? Cái này rất không được nha.”
Chúc Tinh Tinh trừng mắt nhìn anh: “Cho nên nói với anh thì được cái gì đâu?”
Trầm mặc trong phòng bếp một hồi lâu, Trình Triệt nói: “Nếu không suy xét tới bạn tôi chút đi?”
“… Cút hộ.”
Sau đó Chúc Tinh Tinh kể chuyện lúc say có lỡ mời Dịch Bạc Nhiên vào game, Dịch Bạc Nhiên cũng đợi cô ấy nửa tiếng, Trình Triệt thở ra: “Tôi thấy cô nghĩ nhiều rồi.”
“Nghĩ nhiều?”
“Từ lúc chúng ta tan tiệc cũng mất vài giờ, anh ta chắc ngủ quên rồi.”
Chúc Tinh Tinh nhỏ giọng lầm bầm: “Hai người đúng là chung một chiến tuyến, người nói anh ấy ngủ, người nói anh ấy có vấn đề.”
Đương nhiên Trình Triệt biết cô ấy nói tới ai, cười cười không nói gì thêm.
Sau anh lại hỏi Chúc Tinh Tinh: “Tên Wechat của cô ấy có nghĩa gì thế?”
Chúc Tinh Tinh phản ứng xong mới biết là hỏi tên Wechat của Hứa Khinh Am, chỉ có một chữ “Am”, dĩ nhiên là tên cô ấy rồi.
“Tên cô ấy còn có cách đọc khác à?”
“Trong tên của cô ấy còn có chữ Âm sao?”
Trúc Tinh Tinh trợn mắt nhìn anh: “Chữ đó đọc là Am không phải là chữ Âm trong tên chị Xu Âm, đồ mù chữ.”
Trình Triệt ngượng ngùng cười: “Ngại ghê, biết ít chữ quá.”
“Lúc nhỏ đi học có học qua đấy, Giang Nam hảo, phong cảnh cũ từng am*, chính là từ “am” trong câu đó.
*Dịch:
Giang Nam đẹp thay!
Cảnh từng tường tận lâu nay.
“Cô nói vậy thế là tôi đối chiếu được rồi.”
“Để Khinh Khinh biết chuyện ngay cả tên cô ấy anh cũng không biết, anh chết chắc.”
“Không phải tại cô ngày nào cũng gọi Hứa Khinh Khinh, Khinh Khinh à, nên tôi cứ nghĩ rằng cô ấy tên là Hứa Khinh Khinh.”
Bị anh nói như vậy, Chúc Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ có Chúc Tinh Tinh tôi mới được gọi Hứa Khinh Khinh thôi, anh thì biết cái gì!”
Trình Triệt bị cô ấy chọc cười, chọc Chúc Tinh Tinh như đấm vào bông vậy, tạm thời đình chiến.
Lúc tối, Hứa Khinh Am thật ra có tới tiệm, ngồi ở vị trí quen thuộc, tới khi Chúc Tinh Tinh tính đem đồ ăn lên thì hỏi Trình Triệt: “Đi đưa không?”
Ban đầu Trình Triệt muốn nhưng lúc mở miệng thì từ chối: “Cô đi đi.”
Chúc Tinh Tinh cảm thấy hơi sai sai, thoải mái để lại một câu: “Ai da, buổi tối hôm đó nhiệt liệt vậy, tôi cứ tưởng hai người thành đôi rồi, ai ngờ mới có hai ngày đã bình thường trở lại rồi.”
Trình Triệt cười lạnh: “Cô thì biết gì, cái này của bọn tôi gọi là nuôi dưỡng.”
Sau đó Chúc Tinh Tinh nói tiếp: “Tôi cứ tưởng rằng anh rành dữ lắm, cứ lo Khinh Khinh bị anh lừa thôi, bây giờ thấy hình như anh cũng không được lắm.”
“Tôi có rất nhiều thủ đoạn, nhưng cô nhìn xem cô ấy có cho tôi chỗ sử dụng đâu.”
Trình Triệt suy nghĩ chút, cảm thấy tụt dốc thế này là không được rồi, không chừng tới ngày nào đó người cũng chạy mất luôn.
Chúc Tinh Tinh: “Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, có thể là cô ấy chẳng nghĩ đến anh đâu.”
“Đả thương tôi thì cô được lợi gì à? Lại muốn tôi gây khó dễ chứ gì.”
“Lạm dụng chức quyền, tố chất quá kém.” Chúc Tinh Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đêm hôm đó trên đường về nhà, Hứa Khinh Am lấy tablet ra cho Chúc Tinh Tinh xem thành quả hai ngày nay của cô. Tuy là mấy năm không vẽ rồi nhưng phong cách vẫn sẽ không thay đổi. Không cần xem chữ ký bên góc thì Chúc Tinh Tinh cũng biết là Hứa Khinh Am vẽ.
Nhưng cô ấy vẫn tỉ mỉ phát ra chút vấn đề, chỉ vào vài chỗ nói: “Mấy nét cong này có phải hơi cứng không?”
Hứa Khinh Am biểu hiện dáng vẻ vô cùng hiểu nhau, bất lực thở dài: “Không có cách nào, tay thô, sửa lại mấy lần vẫn cảm thấy không mượt, nên cũng chỉ có thể để như vậy thôi.”
Thực ra Chúc Tinh Tinh giỏi kiểm soát nét vẽ hơn Chúc Tinh Tinh, nhưng cô ấy cũng không dám sửa giúp Hứa Khinh Am. Chỉ có thể đưa ra chút ý kiến, ví dụ vẽ theo trace* để không cần tìm cảm xúc hay phải nối các đường lại, không cần nóng lòng muốn khôi phục lại nguyên bản trạng thái ban đầu đâu.
*Trace trong trường hợp này nghĩa là vẽ theo, vẽ theo một dấu vết đã có hoặc khi vẽ tranh trên tờ giấy thì trace có thể hiểu là bạn đang vẽ trên một tờ giấy không còn là giấy trắng nữa, mà nó đã có những họa tiết từ trước và bạn vẽ theo, lần theo những họa tiết đó.
Lúc ra khỏi tàu điện ngầm, Chúc Tinh Tinh hỏi đến Trình Triệt: “Hai người định xem như ngày đó chưa phát sinh chuyện gì hết à?”
Hứa Khinh Am nói: “Chỉ là tớ không nghĩ ra thôi, thật ra anh ấy cũng chưa nghĩ xong mà. Đều đã trưởng thành cả rồi, thấy nhau nhìn thuận mắt, đêm đó cũng tới tình trạng đó rồi, đồng ý thì ở bên nhau thôi.”
“Vậy cậu có thích anh ấy không?”
“Tụi mình mới quen có bao nhiêu lâu đâu, làm gì có cái gọi là thích hay không, đơn giản là ngày đó tớ uống nhiều quá thôi.”
“Ồ? Tớ còn tưởng do cậu cũng thích anh ấy nên mới đồng ý như vậy.”
Hứa Khinh Am nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ tớ chỉ tính giải sầu thôi, Tinh Tinh, tớ với cậu của lúc trước không giống nhau, cậu đã ở thành phố này ổn định cuộc sống rồi, còn tớ thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Chúc Tinh Tinh cũng hiểu điều này, nhưng hai chị em sống với nhau hơn nửa tháng, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Hứa Khinh Am đã muốn ở lại đây rồi.
Lúc này cô ấy cũng muốn đứng chung chiến tuyến với Trình Triệt: “Vậy cậu không thể nghĩ tới việc không đi nữa sao? Cậu không suy xét Trình Triệt à? Chúng ta cùng nhau ở đây, dù gì cậu với Chu Di cũng không quay lại, tớ tới nói chuyện với cô chú cho.”
Hứa Khinh Am cười cười, giọng điệu bất đắc dĩ: “Nhưng tớ chưa nghĩ xong cái gì hết.”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ, có đôi khi nghĩ nhiều quá mới làm cậu do dự đấy.”
Trước khi hai người bước vào thang máy, âm báo Wechat điện thoại của Chúc Tinh Tinh vang lên. Cô ấy bình tĩnh mở ra, phát hiện vậy mà lại là Dịch Bạc Nhiên, người đang trong thang máy cũng nhảy dựng cả lên, giọng điệu kinh ngạc: “Dịch Bạc Nhiên! Cậu ấy nói chuyện với tớ!”
Ban đầu Hứa Khinh Am không có ấn tượng tốt với Dịch Bạc Nhiên, lúc này cảm thấy đối phương đang có lợi thế hơn. Mà con cá Chúc Tinh Tinh thì đang nhảy nhót cắn câu không buông. Hứa Khinh Am cũng không muốn tạt cho cô ấy một gáo nước lạnh, chỉ cảm thấy dù gì mình cũng còn ở đây, người ngay dưới mí mắt mình thì không thể bị hắn lừa được.
“Cậu hỏi chuyện bạn gái của cậu ta trước, tớ sợ người bên kia đang nói chuyện với cậu là bạn gái người ta đó.”
Chúc Tinh Tinh tưởng tượng chút cũng thấy đáng sợ: “Tớ hỏi ngay đây.”
Hứa Khinh Am không ngờ cô ấy lại nhiệt tình với Dịch Bạc Nhiên như vậy, dù gì thời cấp hai yêu thầm cũng là chuyện trôi qua từ mười mấy năm trước rồi mà.
Chúc Tinh Tinh nghiêm túc nói: “Cậu không yêu thầm nên không biết, cái chuyện yêu thầm không trở thành sự thật này để trên người ai thì cũng có khúc mắc thôi. Vả lại người đó còn là Dịch Bạc Nhiên, cậu không cảm thấy cậu ấy đẹp trai lắm à? Lúc đó nữ sinh lớp chúng ta nhất định cũng có người thích cậu ấy, đặc biệt là dáng vẻ chơi bóng rổ…”
“Cuộc đời cậu không phải ghét vận động nhất à?”
“Nếu cậu ấy dẫn tớ đi cùng thì có thể!”
“Hai ngàn mét?”
“Có thể!”
“Dại trai hết sức.” Hứa Khinh Am đưa ra kết luận.
Tối hôm đó Chúc Tinh Tinh ôm khư khư chiếc điện thoại, vô cùng tập trung nói chuyện phiếm với Dịch Bạc Nhiên. Tư Giai đi hẹn hò với bạn trai nên không về, Hứa Khinh Am với Tư Kỳ xem chương trình giải trí ngoài phòng khách, lâu lâu lại liếc qua người ngồi ngẩn người cười bên kia sofa.
Mấy ngày nữa là đến Giáng Sinh, cũng vừa lúc là sinh nhật âm lịch của Tư Giai. Mấy cô gái đang thảo luận xem hôm đó như nào, nghĩ đến lần trước đi ăn là Trình Triệt thanh toán nên lần này cũng nên mời anh.
Ngược lại thì Hứa Khinh Am cũng không phản đối, cô cũng không có chán ghét gì Trình Triệt. Tuy rằng đêm đó có chút say, nhưng nhìn thấy anh vẫn thấy hơi ưng mắt cho nên xem thành bạn nhậu cũng thích hợp.
Cô thảo luận câu có câu không với Tư Kỳ, đôi khi Chúc Tinh Tinh cũng đáp lại một hai câu. Nhìn comment của mọi người về mấy chỗ trong địa phương thì cũng không thấy có chỗ nào muốn đi, chỉ cảm thấy đêm Giáng Sinh thì nên ở chung chỗ với bạn bè. Tư Kỳ thấy diện tích phòng khách cũng đủ rộng, đề nghị rằng: “Nếu không thì nấu ở nhà ăn đi?”
Cô ấy chỉ tay về phía người đang đắm chìm trong chit chat kia: “Kẻo cô ấy lại uống nhiều, nhét cô ấy vào xe đưa về nhà cũng mệt chết tôi rồi.”
Hứa Khinh Am cười bảo có lý: “Nhưng chỉ sợ cô ấy không dám uống nhiều nữa đâu, hôm sau đi làm nhìn cứ như hồn phiêu phách lạc.”
Tư Kỳ lắc đầu: “Tôi thấy cô ấy vẫn sẽ uống thôi, không phải lần trước cô ấy nói bị cậu với Trình Triệt ảnh hưởng à, lần này tôi thấy cũng thế.”
Hứa Khinh Am mở khung chat đã yên lặng cà một ngày ra nhìn, Trình Triệt cũng chưa hề nhắn tin lại, thật bình tĩnh. Cô cũng không phải muốn hơn thua với anh, xem ai không để ý tới người kia lâu hơn nên lúc này cũng rất hào phóng gửi một dòng qua.
Sau khi về nhà, Trình Triệt chơi game mấy tiếng, sau đó thống kê đơn hàng nhập về tuần sau. Nghe tiếng điện thoại kêu chỉ nghĩ Triệu Xu Âm có gì sai khiến lên không vui vẻ gì mở ra xem, vừa mở ra thì thấy tin nhắn là của Hứa Khinh Am thì cười ngay.
Cô nói: Đêm Giáng Sinh tính nấu ăn ở nhà, anh tới không?
Trình Triệt trả lời: Có ai nữa?
Hứa Khinh Am nghĩ thầm, còn có một đống người, làm gì có thể chỉ có hai người họ thôi, trả lời lại: Thì vẫn là những người hôm trước thôi, đêm Giáng Sinh cũng là sinh nhật Tư Giai, chỗ phòng khách của Tinh Tinh cũng rất lớn.
Trình Triệt bắt đầu làm bộ làm tịch: Bạn trai Tư Kỳ uống tốt quá, lần trước tôi trốn không được, lần này lại càng không trốn được.
Hứa Khinh Am không biết tính tình của anh: Không sao đâu, tôi nói với bọn họ anh không tới.
Trình Triệt vội vàng sửa lời: Tôi tới.
Hứa Khinh Am: Không cần miễn cưỡng bản thân.
Trình Triệt: Tôi thực sự không muốn uống, nhưng lại muốn uống với em.
Hứa Khinh Am cười với màn hình điện thoại, lại muốn trợn mắt nhìn anh. Thậm chí cô còn tưởng tượng được giọng điệu ba hoa của anh cơ, tóm lại là không lạnh lùng chút nào.
Cô thuận theo trả lời: Anh uống không nổi thì tôi uống giúp anh.
Nếu là đàn ông có chút tửu lượng thì sẽ không để phụ nữ chắn rượu cho, khỏi phải nói tới đối tượng mình đang muốn phát triển. Nhưng Trình Triệt là trường hợp đặc biệt, không có người nào mặt dày vô sỉ hơn anh đâu.
Trình Triệt nói: Được nha, đến lúc đó tôi trốn phía sau em, em bảo vệ tôi.
Hứa Khinh Am lại cười nhưng cố nén lại chỉ trả lời: Ok.
Vài phút sau, anh ẩn ý nhắn tiếp: Đùa em thôi, tửu lượng của tôi cũng được, em uống nhiều tôi sẽ xót.
Lần này Hứa Khinh Am không trả lời lại.
Trình Triệt không nhìn thấy nhưng Tư Kỳ thì thấy, cô ấy thấy trên sofa này ngoại trừ mình thì hai người còn lại đều ôm điện thoại cười ngây ngô. Cảm thán rằng rõ ràng mới vừa vào đông thôi mà người chung quanh mình bắt đầu vào xuân nở hoa luôn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Trình Triệt bị đồng hồ báo thức gọi dậy, mơ mơ màng màng duỗi tay lấy điện thoại. Mở Wechat thì chỉ thấy có mấy tin nhắn Triệu Xu Âm gửi tới, liên quan đến công việc.
Không muốn xem, anh mở khung chat của Hứa Khinh Am ra để xem tin nhắn. Đoạn hội thoại vẫn là dừng ở câu hỏi “Chuyện tối đó quên hết rồi à” của anh.
Anh lẩm bẩm trong miệng “Không để ý tới tôi.”, tay cũng viết 5 chữ này, suýt chút là gửi đi luôn rồi. Vội vàng lấy lại tinh thần rồi xóa chúng đi, sau đó thoát khỏi khung chat.
*Tiếng trung chỉ có 3 chữ “不理我” thôi các chị, như em thấy để cụt vậy kỳ, nên em thêm 2 chữ. Em cảm ơn các chị đã nghe em nói.
Anh phải thật bình tĩnh, anh mới không thèm để ý.
Sau khi tới tiệm thấy Chúc Tinh Tinh, theo thói quen định mở miệng hỏi cô ấy. Chúc Tinh Tinh thấy anh úp mở tính hỏi mình cái gì nhưng trong nháy mắt đã khép miệng lại, quay đầu chuẩn bị mở cửa tiệm.
Chúc Tinh Tinh cảm thấy anh khùng gần chết, tính lấy hai quả cà chua trong tay chọi lên người anh nhưng Trình Triệt đã đi lên lầu rồi. Nhưng mà anh cứ như có mắt phía sau lưng ấy, quay đầu lại nhìn, hai người bốn mắt trừng nhau.
“Tính làm gì?” Anh cảm thấy tí nữa là mình bị đánh lén rồi.
Cuối cùng Chúc Tinh Tinh vô cảm quay lưng về phía anh, ủa anh cũng đã nói gì đâu. Lần này tới lượt anh không hiểu được rồi đó.
Lúc sắp đến giờ nghỉ trưa thì phòng bếp chỉ còn có hai người họ. Kiều Kiều thì phụ trách bên ngoài, Trình Triệt hỏi: “Hôm nay cô bị gì vậy? Hơi sai sai.”
Chúc Tinh Tinh đang cúi đầu trang trí trái cây: “Anh đừng nói chuyện với tôi, bây giờ tôi ghét con trai rồi.”
“…” Trình Triệt thấy bộ dáng của cô ấy nên có chút buồn cười: “Hôm qua không thấy ghét, vậy mà hôm nay ghét à, thất tình đúng không? Bảo sao hôm đó chơi xúc xắc lại may mắn thế…”
Cô ấy đập con dao xuống, chém một tiếng cắt gãy lời Trình Triệt, Trình Triệt nhịn cười: “Ok, tôi không nói.”
Chúc Tinh Tinh hừ, muốn phản bác nói: “Đêm hôm đó tay anh thối như vậy, bây giờ cũng có gặp được người mình thích đâu, đắc ý cái gì?”
Đều đả thương đối phương với lực sát thương là 800, Trình Triệt xin đầu hàng trước: “Đều là những người khó khăn mà, đừng tổn thương nhau thế làm gì.”
Chúc Tinh Tinh thở dài, không để ý tới anh nữa.
Trình Triệt thấy cô ấy thật sự có tâm sự nên giọng điệu cũng đàng hoàng hơn hẳn, không quên nhân đó thừa nước đục thả câu.
“Được rồi, lại đây nói cho anh trai nghe đi, tôi nhất định hiểu đàn ông hơn cô.”
Chúc Tinh Tinh nhìn về phía anh, vừa mở miệng đã nói vấn đề nan giải rồi: “Tên đàn ông kia có bạn gái rồi…”
“Cô thích người có bạn gái à? Cái này rất không được nha.”
Chúc Tinh Tinh trừng mắt nhìn anh: “Cho nên nói với anh thì được cái gì đâu?”
Trầm mặc trong phòng bếp một hồi lâu, Trình Triệt nói: “Nếu không suy xét tới bạn tôi chút đi?”
“… Cút hộ.”
Sau đó Chúc Tinh Tinh kể chuyện lúc say có lỡ mời Dịch Bạc Nhiên vào game, Dịch Bạc Nhiên cũng đợi cô ấy nửa tiếng, Trình Triệt thở ra: “Tôi thấy cô nghĩ nhiều rồi.”
“Nghĩ nhiều?”
“Từ lúc chúng ta tan tiệc cũng mất vài giờ, anh ta chắc ngủ quên rồi.”
Chúc Tinh Tinh nhỏ giọng lầm bầm: “Hai người đúng là chung một chiến tuyến, người nói anh ấy ngủ, người nói anh ấy có vấn đề.”
Đương nhiên Trình Triệt biết cô ấy nói tới ai, cười cười không nói gì thêm.
Sau anh lại hỏi Chúc Tinh Tinh: “Tên Wechat của cô ấy có nghĩa gì thế?”
Chúc Tinh Tinh phản ứng xong mới biết là hỏi tên Wechat của Hứa Khinh Am, chỉ có một chữ “Am”, dĩ nhiên là tên cô ấy rồi.
“Tên cô ấy còn có cách đọc khác à?”
“Trong tên của cô ấy còn có chữ Âm sao?”
Trúc Tinh Tinh trợn mắt nhìn anh: “Chữ đó đọc là Am không phải là chữ Âm trong tên chị Xu Âm, đồ mù chữ.”
Trình Triệt ngượng ngùng cười: “Ngại ghê, biết ít chữ quá.”
“Lúc nhỏ đi học có học qua đấy, Giang Nam hảo, phong cảnh cũ từng am*, chính là từ “am” trong câu đó.
*Dịch:
Giang Nam đẹp thay!
Cảnh từng tường tận lâu nay.
“Cô nói vậy thế là tôi đối chiếu được rồi.”
“Để Khinh Khinh biết chuyện ngay cả tên cô ấy anh cũng không biết, anh chết chắc.”
“Không phải tại cô ngày nào cũng gọi Hứa Khinh Khinh, Khinh Khinh à, nên tôi cứ nghĩ rằng cô ấy tên là Hứa Khinh Khinh.”
Bị anh nói như vậy, Chúc Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ có Chúc Tinh Tinh tôi mới được gọi Hứa Khinh Khinh thôi, anh thì biết cái gì!”
Trình Triệt bị cô ấy chọc cười, chọc Chúc Tinh Tinh như đấm vào bông vậy, tạm thời đình chiến.
Lúc tối, Hứa Khinh Am thật ra có tới tiệm, ngồi ở vị trí quen thuộc, tới khi Chúc Tinh Tinh tính đem đồ ăn lên thì hỏi Trình Triệt: “Đi đưa không?”
Ban đầu Trình Triệt muốn nhưng lúc mở miệng thì từ chối: “Cô đi đi.”
Chúc Tinh Tinh cảm thấy hơi sai sai, thoải mái để lại một câu: “Ai da, buổi tối hôm đó nhiệt liệt vậy, tôi cứ tưởng hai người thành đôi rồi, ai ngờ mới có hai ngày đã bình thường trở lại rồi.”
Trình Triệt cười lạnh: “Cô thì biết gì, cái này của bọn tôi gọi là nuôi dưỡng.”
Sau đó Chúc Tinh Tinh nói tiếp: “Tôi cứ tưởng rằng anh rành dữ lắm, cứ lo Khinh Khinh bị anh lừa thôi, bây giờ thấy hình như anh cũng không được lắm.”
“Tôi có rất nhiều thủ đoạn, nhưng cô nhìn xem cô ấy có cho tôi chỗ sử dụng đâu.”
Trình Triệt suy nghĩ chút, cảm thấy tụt dốc thế này là không được rồi, không chừng tới ngày nào đó người cũng chạy mất luôn.
Chúc Tinh Tinh: “Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, có thể là cô ấy chẳng nghĩ đến anh đâu.”
“Đả thương tôi thì cô được lợi gì à? Lại muốn tôi gây khó dễ chứ gì.”
“Lạm dụng chức quyền, tố chất quá kém.” Chúc Tinh Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đêm hôm đó trên đường về nhà, Hứa Khinh Am lấy tablet ra cho Chúc Tinh Tinh xem thành quả hai ngày nay của cô. Tuy là mấy năm không vẽ rồi nhưng phong cách vẫn sẽ không thay đổi. Không cần xem chữ ký bên góc thì Chúc Tinh Tinh cũng biết là Hứa Khinh Am vẽ.
Nhưng cô ấy vẫn tỉ mỉ phát ra chút vấn đề, chỉ vào vài chỗ nói: “Mấy nét cong này có phải hơi cứng không?”
Hứa Khinh Am biểu hiện dáng vẻ vô cùng hiểu nhau, bất lực thở dài: “Không có cách nào, tay thô, sửa lại mấy lần vẫn cảm thấy không mượt, nên cũng chỉ có thể để như vậy thôi.”
Thực ra Chúc Tinh Tinh giỏi kiểm soát nét vẽ hơn Chúc Tinh Tinh, nhưng cô ấy cũng không dám sửa giúp Hứa Khinh Am. Chỉ có thể đưa ra chút ý kiến, ví dụ vẽ theo trace* để không cần tìm cảm xúc hay phải nối các đường lại, không cần nóng lòng muốn khôi phục lại nguyên bản trạng thái ban đầu đâu.
*Trace trong trường hợp này nghĩa là vẽ theo, vẽ theo một dấu vết đã có hoặc khi vẽ tranh trên tờ giấy thì trace có thể hiểu là bạn đang vẽ trên một tờ giấy không còn là giấy trắng nữa, mà nó đã có những họa tiết từ trước và bạn vẽ theo, lần theo những họa tiết đó.
Lúc ra khỏi tàu điện ngầm, Chúc Tinh Tinh hỏi đến Trình Triệt: “Hai người định xem như ngày đó chưa phát sinh chuyện gì hết à?”
Hứa Khinh Am nói: “Chỉ là tớ không nghĩ ra thôi, thật ra anh ấy cũng chưa nghĩ xong mà. Đều đã trưởng thành cả rồi, thấy nhau nhìn thuận mắt, đêm đó cũng tới tình trạng đó rồi, đồng ý thì ở bên nhau thôi.”
“Vậy cậu có thích anh ấy không?”
“Tụi mình mới quen có bao nhiêu lâu đâu, làm gì có cái gọi là thích hay không, đơn giản là ngày đó tớ uống nhiều quá thôi.”
“Ồ? Tớ còn tưởng do cậu cũng thích anh ấy nên mới đồng ý như vậy.”
Hứa Khinh Am nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ tớ chỉ tính giải sầu thôi, Tinh Tinh, tớ với cậu của lúc trước không giống nhau, cậu đã ở thành phố này ổn định cuộc sống rồi, còn tớ thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Chúc Tinh Tinh cũng hiểu điều này, nhưng hai chị em sống với nhau hơn nửa tháng, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Hứa Khinh Am đã muốn ở lại đây rồi.
Lúc này cô ấy cũng muốn đứng chung chiến tuyến với Trình Triệt: “Vậy cậu không thể nghĩ tới việc không đi nữa sao? Cậu không suy xét Trình Triệt à? Chúng ta cùng nhau ở đây, dù gì cậu với Chu Di cũng không quay lại, tớ tới nói chuyện với cô chú cho.”
Hứa Khinh Am cười cười, giọng điệu bất đắc dĩ: “Nhưng tớ chưa nghĩ xong cái gì hết.”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ, có đôi khi nghĩ nhiều quá mới làm cậu do dự đấy.”
Trước khi hai người bước vào thang máy, âm báo Wechat điện thoại của Chúc Tinh Tinh vang lên. Cô ấy bình tĩnh mở ra, phát hiện vậy mà lại là Dịch Bạc Nhiên, người đang trong thang máy cũng nhảy dựng cả lên, giọng điệu kinh ngạc: “Dịch Bạc Nhiên! Cậu ấy nói chuyện với tớ!”
Ban đầu Hứa Khinh Am không có ấn tượng tốt với Dịch Bạc Nhiên, lúc này cảm thấy đối phương đang có lợi thế hơn. Mà con cá Chúc Tinh Tinh thì đang nhảy nhót cắn câu không buông. Hứa Khinh Am cũng không muốn tạt cho cô ấy một gáo nước lạnh, chỉ cảm thấy dù gì mình cũng còn ở đây, người ngay dưới mí mắt mình thì không thể bị hắn lừa được.
“Cậu hỏi chuyện bạn gái của cậu ta trước, tớ sợ người bên kia đang nói chuyện với cậu là bạn gái người ta đó.”
Chúc Tinh Tinh tưởng tượng chút cũng thấy đáng sợ: “Tớ hỏi ngay đây.”
Hứa Khinh Am không ngờ cô ấy lại nhiệt tình với Dịch Bạc Nhiên như vậy, dù gì thời cấp hai yêu thầm cũng là chuyện trôi qua từ mười mấy năm trước rồi mà.
Chúc Tinh Tinh nghiêm túc nói: “Cậu không yêu thầm nên không biết, cái chuyện yêu thầm không trở thành sự thật này để trên người ai thì cũng có khúc mắc thôi. Vả lại người đó còn là Dịch Bạc Nhiên, cậu không cảm thấy cậu ấy đẹp trai lắm à? Lúc đó nữ sinh lớp chúng ta nhất định cũng có người thích cậu ấy, đặc biệt là dáng vẻ chơi bóng rổ…”
“Cuộc đời cậu không phải ghét vận động nhất à?”
“Nếu cậu ấy dẫn tớ đi cùng thì có thể!”
“Hai ngàn mét?”
“Có thể!”
“Dại trai hết sức.” Hứa Khinh Am đưa ra kết luận.
Tối hôm đó Chúc Tinh Tinh ôm khư khư chiếc điện thoại, vô cùng tập trung nói chuyện phiếm với Dịch Bạc Nhiên. Tư Giai đi hẹn hò với bạn trai nên không về, Hứa Khinh Am với Tư Kỳ xem chương trình giải trí ngoài phòng khách, lâu lâu lại liếc qua người ngồi ngẩn người cười bên kia sofa.
Mấy ngày nữa là đến Giáng Sinh, cũng vừa lúc là sinh nhật âm lịch của Tư Giai. Mấy cô gái đang thảo luận xem hôm đó như nào, nghĩ đến lần trước đi ăn là Trình Triệt thanh toán nên lần này cũng nên mời anh.
Ngược lại thì Hứa Khinh Am cũng không phản đối, cô cũng không có chán ghét gì Trình Triệt. Tuy rằng đêm đó có chút say, nhưng nhìn thấy anh vẫn thấy hơi ưng mắt cho nên xem thành bạn nhậu cũng thích hợp.
Cô thảo luận câu có câu không với Tư Kỳ, đôi khi Chúc Tinh Tinh cũng đáp lại một hai câu. Nhìn comment của mọi người về mấy chỗ trong địa phương thì cũng không thấy có chỗ nào muốn đi, chỉ cảm thấy đêm Giáng Sinh thì nên ở chung chỗ với bạn bè. Tư Kỳ thấy diện tích phòng khách cũng đủ rộng, đề nghị rằng: “Nếu không thì nấu ở nhà ăn đi?”
Cô ấy chỉ tay về phía người đang đắm chìm trong chit chat kia: “Kẻo cô ấy lại uống nhiều, nhét cô ấy vào xe đưa về nhà cũng mệt chết tôi rồi.”
Hứa Khinh Am cười bảo có lý: “Nhưng chỉ sợ cô ấy không dám uống nhiều nữa đâu, hôm sau đi làm nhìn cứ như hồn phiêu phách lạc.”
Tư Kỳ lắc đầu: “Tôi thấy cô ấy vẫn sẽ uống thôi, không phải lần trước cô ấy nói bị cậu với Trình Triệt ảnh hưởng à, lần này tôi thấy cũng thế.”
Hứa Khinh Am mở khung chat đã yên lặng cà một ngày ra nhìn, Trình Triệt cũng chưa hề nhắn tin lại, thật bình tĩnh. Cô cũng không phải muốn hơn thua với anh, xem ai không để ý tới người kia lâu hơn nên lúc này cũng rất hào phóng gửi một dòng qua.
Sau khi về nhà, Trình Triệt chơi game mấy tiếng, sau đó thống kê đơn hàng nhập về tuần sau. Nghe tiếng điện thoại kêu chỉ nghĩ Triệu Xu Âm có gì sai khiến lên không vui vẻ gì mở ra xem, vừa mở ra thì thấy tin nhắn là của Hứa Khinh Am thì cười ngay.
Cô nói: Đêm Giáng Sinh tính nấu ăn ở nhà, anh tới không?
Trình Triệt trả lời: Có ai nữa?
Hứa Khinh Am nghĩ thầm, còn có một đống người, làm gì có thể chỉ có hai người họ thôi, trả lời lại: Thì vẫn là những người hôm trước thôi, đêm Giáng Sinh cũng là sinh nhật Tư Giai, chỗ phòng khách của Tinh Tinh cũng rất lớn.
Trình Triệt bắt đầu làm bộ làm tịch: Bạn trai Tư Kỳ uống tốt quá, lần trước tôi trốn không được, lần này lại càng không trốn được.
Hứa Khinh Am không biết tính tình của anh: Không sao đâu, tôi nói với bọn họ anh không tới.
Trình Triệt vội vàng sửa lời: Tôi tới.
Hứa Khinh Am: Không cần miễn cưỡng bản thân.
Trình Triệt: Tôi thực sự không muốn uống, nhưng lại muốn uống với em.
Hứa Khinh Am cười với màn hình điện thoại, lại muốn trợn mắt nhìn anh. Thậm chí cô còn tưởng tượng được giọng điệu ba hoa của anh cơ, tóm lại là không lạnh lùng chút nào.
Cô thuận theo trả lời: Anh uống không nổi thì tôi uống giúp anh.
Nếu là đàn ông có chút tửu lượng thì sẽ không để phụ nữ chắn rượu cho, khỏi phải nói tới đối tượng mình đang muốn phát triển. Nhưng Trình Triệt là trường hợp đặc biệt, không có người nào mặt dày vô sỉ hơn anh đâu.
Trình Triệt nói: Được nha, đến lúc đó tôi trốn phía sau em, em bảo vệ tôi.
Hứa Khinh Am lại cười nhưng cố nén lại chỉ trả lời: Ok.
Vài phút sau, anh ẩn ý nhắn tiếp: Đùa em thôi, tửu lượng của tôi cũng được, em uống nhiều tôi sẽ xót.
Lần này Hứa Khinh Am không trả lời lại.
Trình Triệt không nhìn thấy nhưng Tư Kỳ thì thấy, cô ấy thấy trên sofa này ngoại trừ mình thì hai người còn lại đều ôm điện thoại cười ngây ngô. Cảm thán rằng rõ ràng mới vừa vào đông thôi mà người chung quanh mình bắt đầu vào xuân nở hoa luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.