Chương 31
Superpanda
03/07/2024
Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 31
Mua lại Saint Games (6)
Không lâu sau đó, Phiếm Hải đã nhận được sự chấp thuận của tất cả các cơ quan ở Trung Quốc và Mỹ, đồng thời gia hạn thời gian chào mua. Tại thời điểm này, điều kiện duy nhất còn lại cho đề nghị chào mua là “mua lại ít nhất 50% + 1 cổ phần vốn chủ sở hữu“.
Thanh Huy sửa đề nghị chào mua công khai, xóa nội dung mang tính phân biệt đối xử với Phiếm Hải.
Sau đó, đúng lúc tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều tin rằng Thanh Huy sẽ thắng nhờ giá cả thì tập đoàn Phiếm Hải bất ngờ tung đòn tấn công vào Thanh Huy.
Triệu Hãn Thanh đã gửi đơn khiếu nại lên Cơ quan Dịch vụ Tài chính Anh (FSA), cho rằng trong cuộc tranh giành cổ phần Saint Games trước đó của các quỹ phòng hộ lớn, quỹ phòng hộ Kings Asset Management của Úc có liên quan đến Thanh Huy, hai bên hiện cùng sở hữu hơn 15% cổ phần của Saint Games và không kê khai theo yêu cầu, vi phạm quy định.
Phiếm Hải chỉ ra rằng hành vi vi phạm của Thanh Huy đã giúp họ chiếm được lợi thế trong cuộc cạnh tranh giành lấy Saint Games, và “lợi thế” này là không công bằng. Đồng thời, việc Kings Asset Management mua cổ phiếu có thể coi là một trong những nguyên nhân khiến giá cổ phiếu Saint Games tăng cao, Thanh Huy và các bên liên quan đang đẩy giá cổ phiếu lên cao nhằm ép Phiếm Hải phải từ bỏ.
Khi tin tức được tung ra, giá cổ phiếu của Saint Games sụt giảm nhanh chóng.
“Mối liên hệ” mà tập đoàn Phiếm Hải chỉ ra là, người sáng lập và chủ sở hữu Kings Asset Management còn có một quỹ khác, quỹ đó tình cờ chính là quỹ hưu trí của nhân viên công ty con của tập đoàn Thanh Huy tại Úc, quỹ này trực tiếp quản lý tài khoản hưu trí của công ty con của tập đoàn Thanh Huy ở Úc.
Việc xác định “các bên liên quan” ở Anh rất khác so với ở Mỹ và các nước khác. Trong quá trình tiến hành thực tế, có một điểm rất đặc biệt nằm ở chỗ FSA cũng sẽ tính “một công ty và quỹ hưu trí của công ty” là có liên quan, điều này là hiếm khi xảy ra trong các thương vụ mua lại ở các quốc gia khác.
FSA cũng quy định rằng sau khi một cổ đông và bên liên quan nắm giữ trên 3% cổ phần, họ phải báo cáo và công bố mỗi lần tăng tỷ lệ sở hữu thêm 1%.
Tương tự như vậy, ở tất cả các quốc gia khác, “các mối liên hệ” giữa hai hoặc nhiều bên mua phải được công khai. Hai công ty rõ ràng có liên quan và cùng nhau mua lại cổ phần, nhưng công ty bị mua lại thì không biết mối quan hệ giữa họ, điều này là không công bằng. Tuy nhiên, luật pháp của mỗi quốc gia lại có sự khác nhau về những gì được coi là “liên quan” này.
Ở Hoa Kỳ, nơi mà Chu Sưởng biết rõ hơn, không có tiêu chí chính xác để xác định “chủ sở hữu hưởng lợi” (beneficial owner), có mối liên hệ hay không chủ yếu phụ thuộc vào thỏa thuận giữa hai bên, hoặc lịch sự trò chuyện, v.v., để xác định xem hai bên có hay không đã “đạt được thỏa thuận hoặc thỏa thuận ngầm về việc mua lại“.
Kinh Hồng hoàn toàn tin tưởng vào kết quả của việc khiếu nại này.
Quả nhiên, vài ngày sau, FSA đã ra phán quyết rằng 7,5% cổ phần do Kings Asset Management nắm giữ không có bất kỳ quyền biểu quyết nào do bị khiếu nại tồn tại vi phạm quy định, ngoài ra, Kings Asset Management phải bán toàn bộ cổ phiếu Saint Games của mình trong vòng 20 ngày giao dịch.
Ngay khi phán quyết được tuyên, tập đoàn Thanh Huy ngay lập tức tuyên bố sẽ không tiếp tục xúc tiến việc mua lại Saint Games, một lần nữa rút khỏi cuộc cạnh tranh.
Lý do rút lui cũng dễ hiểu.
Hiện Kings Asset Management buộc phải bán 7,5% cổ phần của mình, giá cổ phiếu của Saint Games trên thị trường thứ cấp hiện thấp hơn đáng kể so với giá chào mua của tập đoàn Phiếm Hải, bên cạnh đó, vì “có liên quan”, nên Kings Asset Management không được phép bán cổ phần cho tập đoàn Thanh Huy. Trong tình huống này, để tối đa hóa lợi nhuận, lựa chọn của Kings Asset Management không phải là bán số cổ phiếu này trên sàn giao dịch chứng khoán London mà là chấp nhận đề nghị của Phiếm Hải.
Theo đó, số lượng cổ phiếu do tập đoàn Phiếm Hải nắm giữ sẽ tăng từ 31% hiện nay lên 38,5%. Sự chênh lệch về số lượng cổ phiếu mà Phiếm Hải và Thanh Huy nắm giữ quá lớn, Thanh Huy không còn nắm được quyền kiểm soát tương đối ổn định, việc quyết định không xúc tiến thương vụ mua lại này là hợp lý.
...
Vào ngày Saint Games đình chỉ giao dịch và tập đoàn Phiếm Hải công bố kết quả chào mua lần này, giám đốc ban đầu tư chiến lược tập đoàn Thanh Huy báo cáo với Chu Sưởng: “Lần này tập đoàn Phiếm Hải đã nắm giữ hơn 98% cổ phần của Saint Games, chắc chắn sẽ tư nhân hóa, Saint Games sẽ bị hủy niêm yết. Thậm chí cả CEO cũng chấp nhận đề nghị chào mua của Phiếm Hải, cầm tiền rồi cuốn gói.”
Chu Sưởng nghịch bút máy trong tay: “Ừ.”
Thanh Huy vừa qua thời hạn hạn chế bán cổ phần, cũng đã chấp nhận đề nghị chào mua của Phiếm Hải. Khi đó, giám đốc ban đầu tư chiến lược hỏi Chu Sưởng: “Chúng ta còn giữ 15% này không”, Chu Sưởng trả lời là: “Cho Phiếm Hải đi, 15% vô ích. Chỉ coi làm phước.”
Saint Games coi như gieo nhân nào gặp quả ấy, tự hạ thấp hiệu quả hoạt động, hạ giá cổ phiếu, chẳng những không giữ nổi công ty mà còn không bán được với giá cao nhất.
Thậm chí có thể nói, chính trò khôn vặt của Mark Greenberg là ngụy tạo hiệu suất thấp đã khiến giá cổ phiếu Saint Games lao dốc, thấp hơn rất nhiều so với giá mua lại của Phiếm Hải, khiến 98% người nắm giữ cổ phiếu lựa chọn chấp nhận đề nghị, bán cổ phiếu trong tay mình.
Tất nhiên, kinh doanh là kinh doanh, hành vi của CEO không phải là điều khó hiểu đối với Chu Sưởng. Khi đó, trước thế tấn công hung hãn của Thanh Huy, gã không lôi kéo được Hiệp sĩ trắng nào khác ngoài Phiếm Hải nên chỉ đành chấp nhận đề nghị chào mua của Phiếm Hải, bán ra 31% cổ phần, trước tiên giành lấy 3 tháng để thở dốc, rồi sau đó nghĩ cách đánh đuổi Phiếm Hải. Phương thức mà gã nghĩ ra là hạ thấp giá trị của Viễn Chinh, mong Phiếm Hải mất hứng và chuyển nhượng số cổ phần kia.
Đáng tiếc, Kinh Hồng đã nhìn thấu chiêu trò, mà anh thì không phải người dễ chọc, quan hệ giữa hai bên nhanh chóng sụp đổ.
Ở phía đối diện, giám đốc ban đầu tư chiến lược tự kiểm điểm, nói: “Lần này tôi đã sơ suất, không nhận ra chủ của quỹ hưu trí của nhân viên Thanh Huy ở Úc cũng là người sáng lập và chủ sở hữu Kings Asset Management. Mối liên hệ này rất kín đáo.”
Chu Sưởng vẫn tỏ ra lười biếng: “Ừ.”
Sự thật là bản thân Thanh Huy, kể cả chính anh ta, tất nhiên bao gồm Chu Sưởng, đều không biết rằng tập đoàn Thanh Huy lại có liên quan đến Kings Asset Management. Thanh Huy đã rất bất ngờ khi nghe Phiếm Hải tuyên bố không tăng giá và giữ nguyên giá chào mua hiện tại, họ lại càng ngạc nhiên hơn khi biết Phiếm Hải khiếu nại với FSA rằng Thanh Huy có một mối “liên hệ” như vậy.
Việc này không ngờ lại bị Kinh Hồng phát hiện ra.
Chu Sưởng là CEO của Thanh Huy, đương nhiên không phải cái gì cũng biết. Trên thực tế, hắn không biết và cũng không quan tâm đến việc các công ty con ở các nước khác nhau sử dụng quỹ hưu trí như thế nào, hiển nhiên, những chi tiết này không phải là điều mà một CEO cần phải biết. Thanh Huy quá lớn.
Chu Sưởng càng không thể biết chi tiết mọi điều luật ở từng quốc gia. Hắn chưa từng tự mình tra thông tin đó, mà Kinh Hồng lại đi tìm hiểu, rồi nắm lấy mối liên hệ này, đánh một đòn trí mạng vào bảy tấc của Thanh Huy.
Chu Sưởng biết rằng Kinh Hồng hẳn đã lật tung cả trời để điều tra kỹ lưỡng về “mối liên hệ” này, và rất chắc chắn là FSA sẽ ra phán quyết hai công ty “có liên quan“. Nếu không, tuần trước Kinh Hồng đã chẳng tuyên bố không tăng giá, cũng không vội dội gáo nước lạnh vào thị trường thứ cấp đang điên cuồng. Kinh Hồng muốn giữ giá cổ phiếu của Saint Games ở mức thấp nhất có thể, làm gia tăng khoảng cách giữa giá cổ phiếu và giá chào mua của tập đoàn Phiếm Hải, buộc các nhà quản lý của Kings Asset Management phải chấp nhận đề nghị của Phiếm Hải, bán 7,5% cổ phần kia cho họ.
“Kings Asset Management thật là...” Giám đốc ban đầu tư chiến lược Thanh Huy mắng: “Rõ ràng là phá đám không thôi, thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều. Tôi đã cố gắng gần một năm, cuối cùng lại bị Phiếm Hải hớt tay trên.”
“Bỏ đi...” Chu Sưởng đặt bút máy xuống, nói: “Không có duyên với Saint Games, không cần để bụng.”
Giám đốc ban đầu tư chiến lược thấy Chu Sưởng không trách mình, cuối cùng mới dám yên tâm. Trên thực tế, Chu Sưởng hầu như không bao giờ nổi giận, nhưng khí thế mà hắn tỏa ra luôn khiến người ta run sợ. Giám đốc ban đầu tư chiến lược lại nói: “Có điều, sau này tái đấu với Phiếm Hải quả thực phải cẩn thận, cẩn thận nữa, cẩn thận mãi cũng không dư thừa. Thực sự, để đẩy lùi Thanh Huy, họ không bỏ sót chi tiết nào dù là nhỏ nhất, moi ra hết sạch sành sanh.”
Giọng điệu của anh ta vừa lo lắng vừa chán ghét.
Không ngờ Chu Sưởng ở đối diện lại mở báo cáo cạnh tranh một sản phẩm nào đó ra xem qua, như phát hiện ra điều gì, dùng ngón trỏ quẹt lên tên “Phiếm Hải”, xoa xoa rồi nói: “Ừ, quyến rũ.”
“...?” Giám đốc ban đầu tư chiến lược nghệt mặt ra, run sợ hỏi lại: “Sếp Chu?”
“Tôi nghe thấy rồi.” Chu Sưởng ngước đôi mắt hoa đào lên, nhìn anh ta, mỉm cười nửa miệng, lặp lại không chút giấu diếm: “Tôi nói, quyến rũ!”
Dịch: Mặc Thủy
Chương 31
Mua lại Saint Games (6)
Không lâu sau đó, Phiếm Hải đã nhận được sự chấp thuận của tất cả các cơ quan ở Trung Quốc và Mỹ, đồng thời gia hạn thời gian chào mua. Tại thời điểm này, điều kiện duy nhất còn lại cho đề nghị chào mua là “mua lại ít nhất 50% + 1 cổ phần vốn chủ sở hữu“.
Thanh Huy sửa đề nghị chào mua công khai, xóa nội dung mang tính phân biệt đối xử với Phiếm Hải.
Sau đó, đúng lúc tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều tin rằng Thanh Huy sẽ thắng nhờ giá cả thì tập đoàn Phiếm Hải bất ngờ tung đòn tấn công vào Thanh Huy.
Triệu Hãn Thanh đã gửi đơn khiếu nại lên Cơ quan Dịch vụ Tài chính Anh (FSA), cho rằng trong cuộc tranh giành cổ phần Saint Games trước đó của các quỹ phòng hộ lớn, quỹ phòng hộ Kings Asset Management của Úc có liên quan đến Thanh Huy, hai bên hiện cùng sở hữu hơn 15% cổ phần của Saint Games và không kê khai theo yêu cầu, vi phạm quy định.
Phiếm Hải chỉ ra rằng hành vi vi phạm của Thanh Huy đã giúp họ chiếm được lợi thế trong cuộc cạnh tranh giành lấy Saint Games, và “lợi thế” này là không công bằng. Đồng thời, việc Kings Asset Management mua cổ phiếu có thể coi là một trong những nguyên nhân khiến giá cổ phiếu Saint Games tăng cao, Thanh Huy và các bên liên quan đang đẩy giá cổ phiếu lên cao nhằm ép Phiếm Hải phải từ bỏ.
Khi tin tức được tung ra, giá cổ phiếu của Saint Games sụt giảm nhanh chóng.
“Mối liên hệ” mà tập đoàn Phiếm Hải chỉ ra là, người sáng lập và chủ sở hữu Kings Asset Management còn có một quỹ khác, quỹ đó tình cờ chính là quỹ hưu trí của nhân viên công ty con của tập đoàn Thanh Huy tại Úc, quỹ này trực tiếp quản lý tài khoản hưu trí của công ty con của tập đoàn Thanh Huy ở Úc.
Việc xác định “các bên liên quan” ở Anh rất khác so với ở Mỹ và các nước khác. Trong quá trình tiến hành thực tế, có một điểm rất đặc biệt nằm ở chỗ FSA cũng sẽ tính “một công ty và quỹ hưu trí của công ty” là có liên quan, điều này là hiếm khi xảy ra trong các thương vụ mua lại ở các quốc gia khác.
FSA cũng quy định rằng sau khi một cổ đông và bên liên quan nắm giữ trên 3% cổ phần, họ phải báo cáo và công bố mỗi lần tăng tỷ lệ sở hữu thêm 1%.
Tương tự như vậy, ở tất cả các quốc gia khác, “các mối liên hệ” giữa hai hoặc nhiều bên mua phải được công khai. Hai công ty rõ ràng có liên quan và cùng nhau mua lại cổ phần, nhưng công ty bị mua lại thì không biết mối quan hệ giữa họ, điều này là không công bằng. Tuy nhiên, luật pháp của mỗi quốc gia lại có sự khác nhau về những gì được coi là “liên quan” này.
Ở Hoa Kỳ, nơi mà Chu Sưởng biết rõ hơn, không có tiêu chí chính xác để xác định “chủ sở hữu hưởng lợi” (beneficial owner), có mối liên hệ hay không chủ yếu phụ thuộc vào thỏa thuận giữa hai bên, hoặc lịch sự trò chuyện, v.v., để xác định xem hai bên có hay không đã “đạt được thỏa thuận hoặc thỏa thuận ngầm về việc mua lại“.
Kinh Hồng hoàn toàn tin tưởng vào kết quả của việc khiếu nại này.
Quả nhiên, vài ngày sau, FSA đã ra phán quyết rằng 7,5% cổ phần do Kings Asset Management nắm giữ không có bất kỳ quyền biểu quyết nào do bị khiếu nại tồn tại vi phạm quy định, ngoài ra, Kings Asset Management phải bán toàn bộ cổ phiếu Saint Games của mình trong vòng 20 ngày giao dịch.
Ngay khi phán quyết được tuyên, tập đoàn Thanh Huy ngay lập tức tuyên bố sẽ không tiếp tục xúc tiến việc mua lại Saint Games, một lần nữa rút khỏi cuộc cạnh tranh.
Lý do rút lui cũng dễ hiểu.
Hiện Kings Asset Management buộc phải bán 7,5% cổ phần của mình, giá cổ phiếu của Saint Games trên thị trường thứ cấp hiện thấp hơn đáng kể so với giá chào mua của tập đoàn Phiếm Hải, bên cạnh đó, vì “có liên quan”, nên Kings Asset Management không được phép bán cổ phần cho tập đoàn Thanh Huy. Trong tình huống này, để tối đa hóa lợi nhuận, lựa chọn của Kings Asset Management không phải là bán số cổ phiếu này trên sàn giao dịch chứng khoán London mà là chấp nhận đề nghị của Phiếm Hải.
Theo đó, số lượng cổ phiếu do tập đoàn Phiếm Hải nắm giữ sẽ tăng từ 31% hiện nay lên 38,5%. Sự chênh lệch về số lượng cổ phiếu mà Phiếm Hải và Thanh Huy nắm giữ quá lớn, Thanh Huy không còn nắm được quyền kiểm soát tương đối ổn định, việc quyết định không xúc tiến thương vụ mua lại này là hợp lý.
...
Vào ngày Saint Games đình chỉ giao dịch và tập đoàn Phiếm Hải công bố kết quả chào mua lần này, giám đốc ban đầu tư chiến lược tập đoàn Thanh Huy báo cáo với Chu Sưởng: “Lần này tập đoàn Phiếm Hải đã nắm giữ hơn 98% cổ phần của Saint Games, chắc chắn sẽ tư nhân hóa, Saint Games sẽ bị hủy niêm yết. Thậm chí cả CEO cũng chấp nhận đề nghị chào mua của Phiếm Hải, cầm tiền rồi cuốn gói.”
Chu Sưởng nghịch bút máy trong tay: “Ừ.”
Thanh Huy vừa qua thời hạn hạn chế bán cổ phần, cũng đã chấp nhận đề nghị chào mua của Phiếm Hải. Khi đó, giám đốc ban đầu tư chiến lược hỏi Chu Sưởng: “Chúng ta còn giữ 15% này không”, Chu Sưởng trả lời là: “Cho Phiếm Hải đi, 15% vô ích. Chỉ coi làm phước.”
Saint Games coi như gieo nhân nào gặp quả ấy, tự hạ thấp hiệu quả hoạt động, hạ giá cổ phiếu, chẳng những không giữ nổi công ty mà còn không bán được với giá cao nhất.
Thậm chí có thể nói, chính trò khôn vặt của Mark Greenberg là ngụy tạo hiệu suất thấp đã khiến giá cổ phiếu Saint Games lao dốc, thấp hơn rất nhiều so với giá mua lại của Phiếm Hải, khiến 98% người nắm giữ cổ phiếu lựa chọn chấp nhận đề nghị, bán cổ phiếu trong tay mình.
Tất nhiên, kinh doanh là kinh doanh, hành vi của CEO không phải là điều khó hiểu đối với Chu Sưởng. Khi đó, trước thế tấn công hung hãn của Thanh Huy, gã không lôi kéo được Hiệp sĩ trắng nào khác ngoài Phiếm Hải nên chỉ đành chấp nhận đề nghị chào mua của Phiếm Hải, bán ra 31% cổ phần, trước tiên giành lấy 3 tháng để thở dốc, rồi sau đó nghĩ cách đánh đuổi Phiếm Hải. Phương thức mà gã nghĩ ra là hạ thấp giá trị của Viễn Chinh, mong Phiếm Hải mất hứng và chuyển nhượng số cổ phần kia.
Đáng tiếc, Kinh Hồng đã nhìn thấu chiêu trò, mà anh thì không phải người dễ chọc, quan hệ giữa hai bên nhanh chóng sụp đổ.
Ở phía đối diện, giám đốc ban đầu tư chiến lược tự kiểm điểm, nói: “Lần này tôi đã sơ suất, không nhận ra chủ của quỹ hưu trí của nhân viên Thanh Huy ở Úc cũng là người sáng lập và chủ sở hữu Kings Asset Management. Mối liên hệ này rất kín đáo.”
Chu Sưởng vẫn tỏ ra lười biếng: “Ừ.”
Sự thật là bản thân Thanh Huy, kể cả chính anh ta, tất nhiên bao gồm Chu Sưởng, đều không biết rằng tập đoàn Thanh Huy lại có liên quan đến Kings Asset Management. Thanh Huy đã rất bất ngờ khi nghe Phiếm Hải tuyên bố không tăng giá và giữ nguyên giá chào mua hiện tại, họ lại càng ngạc nhiên hơn khi biết Phiếm Hải khiếu nại với FSA rằng Thanh Huy có một mối “liên hệ” như vậy.
Việc này không ngờ lại bị Kinh Hồng phát hiện ra.
Chu Sưởng là CEO của Thanh Huy, đương nhiên không phải cái gì cũng biết. Trên thực tế, hắn không biết và cũng không quan tâm đến việc các công ty con ở các nước khác nhau sử dụng quỹ hưu trí như thế nào, hiển nhiên, những chi tiết này không phải là điều mà một CEO cần phải biết. Thanh Huy quá lớn.
Chu Sưởng càng không thể biết chi tiết mọi điều luật ở từng quốc gia. Hắn chưa từng tự mình tra thông tin đó, mà Kinh Hồng lại đi tìm hiểu, rồi nắm lấy mối liên hệ này, đánh một đòn trí mạng vào bảy tấc của Thanh Huy.
Chu Sưởng biết rằng Kinh Hồng hẳn đã lật tung cả trời để điều tra kỹ lưỡng về “mối liên hệ” này, và rất chắc chắn là FSA sẽ ra phán quyết hai công ty “có liên quan“. Nếu không, tuần trước Kinh Hồng đã chẳng tuyên bố không tăng giá, cũng không vội dội gáo nước lạnh vào thị trường thứ cấp đang điên cuồng. Kinh Hồng muốn giữ giá cổ phiếu của Saint Games ở mức thấp nhất có thể, làm gia tăng khoảng cách giữa giá cổ phiếu và giá chào mua của tập đoàn Phiếm Hải, buộc các nhà quản lý của Kings Asset Management phải chấp nhận đề nghị của Phiếm Hải, bán 7,5% cổ phần kia cho họ.
“Kings Asset Management thật là...” Giám đốc ban đầu tư chiến lược Thanh Huy mắng: “Rõ ràng là phá đám không thôi, thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều. Tôi đã cố gắng gần một năm, cuối cùng lại bị Phiếm Hải hớt tay trên.”
“Bỏ đi...” Chu Sưởng đặt bút máy xuống, nói: “Không có duyên với Saint Games, không cần để bụng.”
Giám đốc ban đầu tư chiến lược thấy Chu Sưởng không trách mình, cuối cùng mới dám yên tâm. Trên thực tế, Chu Sưởng hầu như không bao giờ nổi giận, nhưng khí thế mà hắn tỏa ra luôn khiến người ta run sợ. Giám đốc ban đầu tư chiến lược lại nói: “Có điều, sau này tái đấu với Phiếm Hải quả thực phải cẩn thận, cẩn thận nữa, cẩn thận mãi cũng không dư thừa. Thực sự, để đẩy lùi Thanh Huy, họ không bỏ sót chi tiết nào dù là nhỏ nhất, moi ra hết sạch sành sanh.”
Giọng điệu của anh ta vừa lo lắng vừa chán ghét.
Không ngờ Chu Sưởng ở đối diện lại mở báo cáo cạnh tranh một sản phẩm nào đó ra xem qua, như phát hiện ra điều gì, dùng ngón trỏ quẹt lên tên “Phiếm Hải”, xoa xoa rồi nói: “Ừ, quyến rũ.”
“...?” Giám đốc ban đầu tư chiến lược nghệt mặt ra, run sợ hỏi lại: “Sếp Chu?”
“Tôi nghe thấy rồi.” Chu Sưởng ngước đôi mắt hoa đào lên, nhìn anh ta, mỉm cười nửa miệng, lặp lại không chút giấu diếm: “Tôi nói, quyến rũ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.