Chương 49
Superpanda
03/07/2024
Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 49
Phiếm Hải chống bán khống (10)
Cùng thời điểm Phiếm Hải bị các tổ chức lớn bán khống, Siêu thị Thiên Bình của Kinh Thiên Bình thực sự đang tách khỏi Phiếm Hải.
Đầu tiên, Phiếm Hải mua lại Thanh Huy từ Livestream Tường Long, sau đó, vì Kinh Bác kiên quyết phản đối thỏa thuận hợp nhất với Tường Long nên Kinh Hồng không còn cách nào khác là phải thanh lý toàn bộ cổ phần của Không Biên Giới trong vòng cấp vốn mới như đã đề cập trước đó, hoàn toàn vứt bỏ Không Biên Giới, chuyển sang đầu tư cho Tường Long.
Sự lựa chọn của Kinh Bác cũng không có gì khó hiểu. Kinh Bác muốn làm CEO, muốn có quyền quản lý, lịch sử đã chứng minh đầy đủ rằng một khi Không Biên Giới và Tường Long hợp nhất, Kinh Bác mất đi vị trí CEO, sau này cũng chưa chắc sẽ ở lại công ty mới, cuối cùng sẽ chỉ còn tiền, không có công ty, nhưng Kinh Bác thì không thiếu tiền.
Kinh Hồng lên nắm quyền mới được hơn hai năm, chỉ trong vòng vài tháng, cả Kinh Bác và Dương Thạc đều bị anh đuổi ra ngoài, không để lại một ai. Kinh Thiên Bình được nâng đỡ hơn chục năm không thể chịu đựng được, liền tuyên bố thoát ly Phiếm Hải để lập nghiệp riêng. Hơn nữa, Kinh Thiên Bình đã trở mặt với Kinh Hồng bằng cách gây áp lực cho cổ đông, khi tình thế đã đến nước này, ông ta không còn lựa chọn nào khác, không thể tiếp tục giao cho Kinh Hồng quản lý Siêu thị Thiên Bình.
Kinh Hồng đã dự đoán được từ trước, không hề hối tiếc.
Với Kinh Hồng, mặc dù tổng thể phát sóng trực tiếp không bằng Thanh Huy (mỗi ngày Thanh Huy kiếm được bộn tiền bằng cách livestream bán hàng), nhưng quyết không được mất mảng game, nếu không tương lai của Phiếm Hải sẽ bị hủy hoại, vì game chiếm tới một phần ba tổng doanh thu của Phiếm Hải. Trong mắt Kinh Hồng, CEO Tường Long là người rất có năng lực, có tầm nhìn rõ ràng, phù hợp với yêu cầu của anh hơn.
Cũng may Chu Sưởng không có sở thích không đầu tư vào công ty là giết công ty đó, cũng không thích chơi trò “nuôi cổ trùng”, để bộ phận livestream game của Thanh Huy và Livestream Tường Long cạnh tranh lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau cuối cùng cho ra một “Cổ vương“. Theo yêu cầu của Tường Long, hắn đã nói chuyện với Phiếm Hải nhiều lần, sau khi nhận được lợi ích thì từ bỏ Livestream Tường Long. Hắn muốn xây dựng nền tảng livestream game của riêng Thanh Huy, muốn tập trung vào nó, xu hướng tăng trưởng hiện nay của các loại số liệu đang vô cùng nhanh.
Sau khi tin tức được công bố, nhiều blogger công nghệ và tài chính thi nhau đưa ra bình luận:
[Tiểu Vương tài chính: A! Livestream Tường Long! Nhận giặc làm cha thế kỷ 21!!! Dương Khang cũng phải tự than không bằng!!!]
Tài chính bến Thượng Hải có đóa hoa chuyển tiếp lại Tiểu Vương tài chính: [Còn dám nói? Ông cha Thanh Huy của Livestream Tường Long đã sinh được đứa con trai ruột! Không cần đứa nhận nuôi nữa rồi! Nếu không tự mình nghĩ cách, sẽ bị cha bỏ rơi, bị cha giết chết! Tường Long vì sinh tồn mà phải quỳ xuống cầu xin cha Thanh Huy: Cha ơi, cho con một con đường sống đi! Con tìm thấy cha nuôi mới rồi!!! Cha nuôi mới cho cha rất nhiều tiền!!! Cha nể tình nghĩa trong quá khứ của chúng ta, nể mặt số tiền lớn đó, tha cho con được không? [nức nở][nức nở][nức nở]]
Nhưng chẳng bao lâu, sự chú ý của quần chúng lại chuyển sang một vấn đề khác: mâu thuẫn gia đình của nhà họ Kinh.
Kinh Thiên Bình công khai tuyên bố sẽ tách khỏi Phiếm Hải, không còn do Phiếm Hải điều hành nữa, rút lại toàn bộ quyền quản lý, không gia hạn hợp tác kinh doanh thực phẩm tươi sống và các mặt hàng khác với Phiếm Hải khi hết hạn hợp đồng.
Khi đó Phiếm Hải đang bị bán khống, giá cổ phiếu công ty đang ở mức thấp nhất, vậy mà sau khi Kinh Thiên Bình công khai đưa ra đề xuất chia tách, giá cổ phiếu của Phiếm Hải lại lao dốc.
Ngay lập tức, anh em tập đoàn Phiếm Hải trở mặt thành thù trở thành sự kiện lớn nhất của giới kinh tế. Người trong ngành thi nhau suy đoán về những gì xảy ra trong nội bộ nhà họ Kinh, cuối cùng kết luận rằng nó có liên quan đến Livestream Không Biên Giới.
[Tư bản dồi dồi: Nếu bị mất Siêu thị Thiên Bình, tập đoàn Phiếm Hải có thể rút lui khỏi lĩnh vực thực phẩm tươi sống trị giá hàng chục tỷ này. Xây dựng trung tâm phân phối nông sản tươi bây giờ đã quá muộn, nếu Siêu thị Thiên Bình độc lập sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Phiếm Hải.]
Một số chuyên gia “phổ cập khoa học” và cho rằng:
[Tài chính bến Thượng Hải có đóa hoa: Nó thế này, nó thế này, chúng ta cùng tìm hiểu về “giới thực phẩm tươi sống” nhé! Hồi đó, Chu Sưởng của Thanh Huy cực kỳ quyết đoán, bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng một khu trung tâm phân phối thực phẩm tươi sống quy mô lớn ngay trong khu thương mại, ép thời gian giao hàng cho nhóm nhân viên văn phòng xuống đến cực điểm, đến khủng khiếp! Thu hút một lượng lớn người ủng hộ. Nhưng Kinh Hồng của Phiếm Hải! Đâu có phải là ăn không ngồi rồi??? Chẳng bao lâu sau, anh ta đã dùng đến Siêu thị Thiên Bình! Sử dụng tủ lạnh, tủ đông siêu thị để bảo quản thực phẩm tươi sống giúp giảm chi phí rất lớn, không chỉ thời gian giao hàng ngắn mà phí giao hàng cũng thấp! Lợi thế nhanh chóng được lấy lại. Nhưng hãy để tôi giải thích, lần này Phiếm Hải thực sự chỉ là do may mắn! Lẽ nào Chu Sưởng không nghĩ ra chuyện sử dụng tủ lạnh, tủ đông siêu thị để bảo quản thực phẩm tươi sống hay sao? Không, anh ta nghĩ tới rồi, nhưng nếu hợp tác với siêu thị nào đó thì tập đoàn Thanh Huy sẽ khó đảm bảo chất lượng thực phẩm tươi sống, vì không có quyền quản lý trong tay. Ví dụ: người trong siêu thị không hề trữ đồ tươi sống đàng hoàng mà ném bừa ra đất, thì phải làm sao? Không làm được gì cả, vì những siêu thị đó thuộc sở hữu của người khác, Thanh Huy không thể quản lý hay giám sát. Nói một cách cực đoan, ngay cả khi siêu thị bôi phân lên các mặt hàng, Thanh Huy thậm chí còn không biết. Vậy nên Chu Sưởng từ bỏ con đường này. Nhưng Phiếm Hải, ha ha ha ha, cũng tình cờ quá đi, Kinh Thiên Bình không đủ năng lực nên cha mẹ Kinh Hải Bình bắt Kinh Hải Bình quản lý siêu thị cho Kinh Thiên Bình, thu phí quản lý, làm công cho Kinh Thiên Bình, vậy mà ông ấy cũng làm thật. Nói cách khác, sau bảy bước ngoặt tám bước rẽ, Phiếm Hải đã có thể quản lý Siêu thị Thiên Bình! Nhưng bây giờ, chậc chậc chậc chậc, Phiếm Hải xảy ra chuyện như thế này, thị trường thực phẩm tươi sống lại náo loạn cho xem!]
Ở dưới có người bình luận: [Náo loạn cái gì... Phiếm Hải xong đời, vậy chỉ còn lại Thanh Huy thôi chứ. Hai phe đánh nhau như vậy, trước đó có phe thứ ba, thứ tư, thứ năm thì cũng đã toi mạng từ lâu! Cũng giống như Coca-Cola và Pepsi đấu nhau, Future Cola toi đời, Wong Lo Kat và JDB đấu nhau, Hòa Kỳ Chính toi đời. Mỗi lần Phiếm Hải và Thanh Huy đấu nhau, phe thứ ba, thứ tư, thứ năm liền belike: Cứu tôi với!!! Tôi sợ quá!!!]
Tư bản dồi dồi tiếp tục phổ cập: [Không chỉ thực phẩm tươi sống mà còn là tiêu dùng mới. Tiêu dùng mới cũng là xu hướng lớn trong hai năm qua, với các sản phẩm làm đẹp nội địa, đồ uống nội địa, đồ ăn vặt nội địa... lần lượt nổi lên. Phiếm Hải không làm những cái này, mà tất cả chúng đều cất cánh nhờ sự trợ giúp của Internet. Đăng các báo cáo và đánh giá trên mạng, trước tiên là cho những người có sức ảnh hưởng đăng, sau đó là những người dùng thông thường đăng, cứ theo lộ trình tiếp thị trên Internet. Vậy, để hỗ trợ hoạt động tiếp thị trực tuyến của của mình, giành được nhiều người tiêu dùng mới, sự hợp tác ngoại tuyến của siêu thị thực sự rất quan trọng, chẳng hạn như cung cấp nhiều kệ hàng dễ thấy hơn, nhiều chương trình khuyến mãi hữu ích hơn, để các nhà sản xuất hàng tiêu dùng mới chuyển phí tiếp thị của họ sang Phiếm Hải.]
[Tiểu Vương tài chính: Các blogger khác đã nói về tác động đối với hoạt động kinh doanh của Phiếm Hải, nên tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết ở đây, nhưng chỉ những điều này thôi thì chưa đủ khiến giá cổ phiếu giảm mạnh. Giá cổ phiếu lao dốc một phần vì kinh doanh, nhưng cũng vì nhà đầu tư nghi ngờ khả năng “lấy lòng người” của Kinh Hồng. Trở mặt với cả chú bác ruột. Phải chăng vì vẫn còn quá trẻ?]
Giá cổ phiếu lại giảm, cổ đông Phiếm Hải không thể ngồi yên được nữa.
Họ lại chất vấn Kinh Hồng: “Thiên Bình thật sự sắp tự lập rồi, chuyện gì thế này?!”
Kinh Hồng vẫn trả lời: “Nó sẽ quay trở lại, lần này sẽ được sáp nhập vào Phiếm Hải. Hoàn toàn thuộc về Phiếm Hải. Kinh Thiên Bình thích chơi xấu, tôi có thể chơi xấu hơn. Tập đoàn Phiếm Hải sẽ không bao giờ bị gây rối vì vấn đề này nữa.”
...
Sau đó, Kinh Hồng không hề ngần ngại, lấy ra nhiều tư liệu từ thời Thiên Bình được Phiếm Hải quản lý.
Sau đó Kinh Hồng bắt đầu sắp xếp.
Năm 2018, việc giám sát tài chính trở nên chặt chẽ hơn. Siêu thị Thiên Bình của Kinh Thiên Bình do Phiếm Hải quản lý nhưng độc lập về tài chính với tư cách là một công ty độc lập. Vì đà phát triển đang rất tốt nên Siêu thị Thiên Bình vẫn đang lựa chọn địa điểm mới, xây dựng mặt bằng mới.
Ngành bán lẻ không lãi nhiều, vì vậy, để giành được những khu thương mại mới, vị trí đẹp và tiếp tục kiếm lời, việc mở rộng của Siêu thị Thiên Bình chủ yếu dựa vào vốn vay ngân hàng.
Nhưng Kinh Thiên Bình những năm qua lại không tham gia nhiều vào quản lý. Có lẽ ông ta cũng không nhận ra rằng lý do Siêu thị Thiên Bình lại có thể vay được số tiền khổng lồ, chọn địa điểm mới, xây cửa hàng mới, giành được lợi thế cạnh tranh với một số siêu thị khác, có mức tăng trưởng không ngừng về doanh thu không phải vì bản thân Thiên Bình, mà vì mối quan hệ với tập đoàn Phiếm Hải.
Nói cách khác, doanh thu, lợi nhuận ròng... của chính Siêu thị Thiên Bình thực tế không đủ để vay ngân hàng số tiền này. Sở dĩ các ngân hàng lớn sẵn sàng cho Thiên Bình vay nhiều tiền như vậy mà không lo Thiên Bình không trả được phần lớn là do cân nhắc đến mối quan hệ giữa Siêu thị Thiên Bình và tập đoàn Phiếm Hải, với Kinh Hải Bình và Kinh Hồng.
Nhà cung cấp cũng vậy. Giống như các siêu thị khác, Siêu thị Thiên Bình cũng trì hoãn nhiều khoản thanh toán cho nhà cung cấp. Một trong những lý do quan trọng khiến các nhà cung cấp này tin tưởng Thiên Bình cũng chính là mối quan hệ giữa Siêu thị Thiên Bình và tập đoàn Phiếm Hải. Ngành bán lẻ có đặc điểm chung là doanh thu cao, lợi nhuận thấp, các nhà bán lẻ trì hoãn thanh toán cho nhà cung cấp được coi là “quy luật ngầm” của ngành, thậm chí có khi kéo dài cả nửa năm đến một năm.
Kinh Thiên Bình đã đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của tập đoàn Phiếm Hải lên Siêu thị Thiên Bình.
Vì mở rộng nên tỷ lệ nợ của Siêu thị Thiên Bình thực tế khá cao, các khoản vay ngắn hạn từ 7 đến 8 tỷ và trái phiếu phải trả vài tỷ.
Kinh Hồng sắp xếp cho trợ lý Đàm Khiêm thông báo đến các bên cho vay của Thiên Bình, tập đoàn Phiếm Hải không còn liên hệ với Siêu thị Thiên Bình, trong khi Siêu thị Thiên Bình đang vay nợ từ nhiều ngân hàng lớn, vượt quá khả năng trả nợ thực tế. Vào thời điểm đó, các thỏa thuận vay vốn thực ra có kèm điều khoản liên quan đến việc tập đoàn Phiếm Hải quản lý Thiên Bình, nhưng Kinh Thiên Bình lại không mấy để ý tới. Ngay lập tức, các ngân hàng xem xét lại tình hình cho vay của Siêu thị Thiên Bình, cho rằng tình hình của Thiên Bình đã thay đổi đáng kể, yêu cầu Siêu thị Thiên Bình phải trả ngay một phần khoản vay, còn phần chưa giải ngân thì đương nhiên sẽ không giải ngân, dù sao thì vốn vay dự án được giải ngân từng theo từng giai đoạn một.
Đồng thời, sau khi biết được tình hình của Siêu thị Thiên Bình, nhiều nhà cung cấp cũng đến giục thanh toán, toàn bộ hàng mới giữ lại không giao, có người bức xúc đến mức gửi thư luật sư, viết đơn khiếu nại, cảnh cáo Thiên Bình nói sẽ đi kiện họ.
Một khi Kinh Thiên Bình bị liệt vào danh sách người không có uy tín sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con trai ông ta.
Hơn nữa, nếu khủng hoảng thực sự trầm trọng hơn, cổ phiếu Thiên Bình của Kinh Thiên Bình sẽ khó bán lại, thậm chí còn có ý kiến cho rằng nếu cưỡng chế nợ, buộc đóng băng tài khoản, Thiên Bình cuối cùng có thể sẽ sụp đổ, tất cả cổ phần sẽ trở thành giấy rác.
Vì rời tập đoàn Phiếm Hải, Thiên Bình lập tức gặp phải khủng hoảng.
Tất nhiên, không phải ngân hàng và nhà cung cấp nào cũng giậu đổ bìm leo, một số nhà cung cấp lâu năm cho Thiên Bình nợ tiền một thời gian, rất tử tế, rất có tình có nghĩa.
Đối với một trong những nhà cung cấp lớn nhất, sau khi Đàm Khiêm liên lạc, Kinh Hồng đã gọi video cho ông chủ bên kia.
“Tổng giám đốc Chu...” Kinh Hồng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Có câu người thông minh biết chọn chỗ đứng.”
Tổng giám đốc Chu: “...”
Một lời đe dọa trắng trợn, tổng giám đốc Chu không thể chống cự, ngày hôm sau, công ty họ đứng vào hàng ngũ “giục nợ“.
...
Kinh Thiên Bình thực sự bất lực, không có ngân hàng nào chịu cho vay, nhiều dự án xây dựng siêu thị mới của Thiên Bình cũng bị dừng lại. Tuy nhiên, việc dừng thi công thực chất là rất nguy hiểm, gây lãng phí nhân lực và tiền bạc từng ngày, ngay cả các công ty bất động sản lớn cũng không thể chịu nổi dừng thi công kéo dài, đó là một vòng tuần hoàn ác tính.
Theo lợi nhuận ròng, Thiên Bình không đáp ứng đủ điều kiện để tiếp tục phát hành trái phiếu.
Cuối cùng có người nói với Kinh Thiên Bình rằng: “Anh có thể tìm tổng giám đốc Chu của Thanh Huy. Là đối thủ cũ của Phiếm Hải, Thanh Huy có thể cho anh vay tiền để luân chuyển vốn, vượt qua cơn khủng hoảng. Phiếm Hải và Thanh Huy có nhiều tiền trong tài khoản, có khả năng làm được.”
Kinh Thiên Bình không còn cách nào khác, đành phải làm như vậy.
Tuy nhiên, dù nói rằng đành phải làm như vậy, Kinh Thiên Bình thực sự tin rằng do mối quan hệ cạnh tranh giữa Thanh Huy và Phiếm Hải, giữa Chu Sưởng và Kinh Hồng, ông ta hoàn toàn có thể vay được số tiền này.
Một ngày sau khi Mind Medicine thông báo hoàn thành thử nghiệm lâm sàng giai đoạn 1, Kinh Thiên Bình đã tới gặp Chu Sưởng, địa điểm là tại văn phòng của Chu Sưởng.
Khi Kinh Thiên Bình đến, Chu Sưởng còn đang phê duyệt hồ sơ, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Ngồi đi.” Đồng thời chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
Kinh Thiên Bình hết cách, đành phải ngồi đối diện với Chu Sưởng.
Chu Sưởng dường như đang đọc một văn bản đã được người khác sửa lại, từ trên xuống dưới tỏa ra sự mất kiên nhẫn. Tập hồ sơ chỉ có hai trang, Chu Sưởng lật trang gây ra âm thanh hết sức bực dọc, cau mày, vừa lật vừa mắng: “Chữ như gà bới.”
Không hiểu vì sao, dù cơn giận không hướng vào mình, nhưng tim Kinh Thiên Bình vẫn đập thình thịch.
Đọc xong, Chu Sưởng ném tài liệu sang một bên, cuối cùng ngẩng đầu lên, đan mười ngón tay lại với nhau, liếc nhìn Kinh Thiên Bình, hỏi: “Tổng giám đốc Kinh này, vị tổng giám đốc Kinh mà không phải là sếp Kinh lớn cũng chẳng phải là sếp Kinh nhỏ này, rồng ghé nhà tôm, có chuyện gì đây?”
“...” Kinh Thiên Bình thực ra cho rằng Chu Sưởng không thân thiện lắm, cái câu vị tổng giám đốc Kinh mà không phải là sếp Kinh lớn cũng chẳng phải là sếp Kinh nhỏ này rõ ràng là có ý châm biếm, nhưng ông ta vẫn đẩy một bản kế hoạch ra trước mặt Chu Sưởng, và nói: “Thiên Bình mới rời Phiếm Hải, hiện tại kinh phí hơi eo hẹp. Tổng giám đốc Chu có thể đã nghe nói, vì tách rời quan hệ, nên trong khoảng thời gian này, áp lực trả nợ hơi cao.”
Chu Sưởng liếc nhìn đồng hồ trên bàn, hỏi: “Vậy thì?”
Thấy Chu Sưởng như vậy, Kinh Thiên Bình vô thức nói nhanh hơn, lấy ra một văn kiện nói: “Siêu thị Thiên Bình đang hoạt động rất tốt, với doanh thu gần 60 tỷ đồng, bằng 10% của Thanh Huy. Chúng tôi mong tập đoàn Thanh Huy có thể cho Thiên Bình vay một số tiền để giúp Thiên Bình vượt qua cơn khó khăn.”
“Ồ?” Chu Sưởng cười nửa miệng: “Thanh Huy làm như vậy có ích lợi gì.”
“Lợi ích...” Kinh Thiên Bình đáp: “Đó có thể là một đòn giáng lớn đối với Phiếm Hải. Hiện nay, nhiều hoạt động kinh doanh của Phiếm Hải đều có liên kết với Thiên Bình. Ví dụ Siêu thị Thiên Bình là kho hàng thực phẩm tươi sống của Phiếm Hải. Nếu Thiên Bình có thể hoạt động bình thường, không dựa vào Phiếm Hải, vậy bọn họ sẽ không thể cạnh tranh được với Thanh Huy trong ngành thực phẩm tươi sống mang lại lợi nhuận hàng chục tỷ. Hoặc ví dụ...”
Chu Sưởng nghe xong liền nói: “Không hấp dẫn. Tôi không tin vào khả năng hoạt động của Siêu thị Thiên Bình sau khi độc lập, cũng tức là khả năng trả nợ. Số tiền này chắc là sẽ trôi theo dòng nước thôi. Thanh Huy đã xây dựng trung tâm phân phối của riêng Thanh Huy rồi, không cần Siêu thị Thiên Bình nữa. Và...” Chu Sưởng cười nhạt: “E là ông đang đi sau thời đại, tin tức trên mạng cũng tụt hậu, quý này, xét về thực phẩm tươi sống, thị phần của Thanh Huy và Phiếm Hải đã trở lại cùng một mức rồi.”
Tận dụng dữ liệu lớn của Thanh Huy, trung tâm phân phối thực phẩm tươi sống của Thanh Huy đã dày công nghiên cứu trong việc lựa chọn địa điểm, mức thu nhập và khả năng chi tiêu của khách hàng trong khu vực lân cận tương đối cao.
Trong khi đó, cách đây vài tháng, để cạnh tranh với Phiếm Hải trong ngành thực phẩm tươi sống, Chu Sưởng nghĩ ra một cách: dành ra một phần nhỏ trung tâm phân phối để mở các “xưởng”, bao gồm xưởng cá, xưởng thịt, xưởng trái cây, v.v. Khách hàng không chỉ được mua sản phẩm tươi sống mà còn được hưởng các dịch vụ nấu nướng, họ có thể đặt hàng tại cửa hàng hoặc đặt hàng bằng ứng dụng. Nói cách khác, Thanh Huy hiện có thể cung cấp các công nghệ chế biến đơn giản các sản phẩm tươi sống như loại bỏ vảy, cắt thịt, thậm chí cả nấu nướng, tuy nhiên Phiếm Hải bị hạn chế bởi Siêu thị Thiên Bình, không có trung tâm phân phối riêng, không thể cung cấp dịch vụ này.
Dựa vào những “xưởng thực phẩm tươi sống” này, Thanh Huy phát triển rất nhanh, thị trường thực phẩm tươi sống lại một lần nữa khói bụi mù mịt. Thực ra Chu Sưởng rất tin tưởng vào chiến lược mới của Thanh Huy, thậm chí không muốn ép Phiếm Hải xây dựng trung tâm phân phối riêng.
“Vậy...” Kinh Thiên Bình đực mặt ra.
Chu Sưởng nói xong, Kinh Thiên Bình mới sực nhớ ra mấy tháng trước, Kinh Ngữ tới chơi nhà mình hình như đã nhắc đến cái xưởng nào đó, nói rằng khiến Kinh Hồng không kịp trở tay. Kinh Hồng cũng nhận xét rằng Chu Sưởng quả thực rất giỏi phá ngõ cụt, chuyện đã xong rồi mà vẫn có thể bị hắn khuấy lên cho đục. Nhưng lúc đó chưa xảy ra chuyện của Không Biên Giới, ông ta đã quên mất từ lâu.
Kinh Thiên Bình trầm ngâm hồi lâu rồi lấy lại tinh thần nói: “Hoặc... hoặc... Thanh Huy có thể rót vốn vào Thiên Bình, tôi cũng sẵn lòng bán một ít cổ phần Siêu thị Thiên Bình...”
“Ha...” Chu Sưởng cười: “Tôi đã nói rồi, tôi không tin vào khả năng hoạt động của Siêu thị Thiên Bình sau khi độc lập, cũng tức là khả năng trả nợ, số tiền này chắc là sẽ trôi theo dòng nước thôi.”
“Không phải vậy.” Kinh Thiên Bình nói: “Tập đoàn Thanh Huy cũng có thể phái hai người quản lý cấp cao...”
“Không muốn.” Chu Sưởng nói: “Không thực sự giúp ích cho chiến lược tổng thể của Thanh Huy, Thanh Huy không đầu tư tài chính thuần túy. Hơn nữa... nếu tôi muốn có siêu thị thì nhất định có thể kiếm được siêu thị tốt hơn, không cần phải lãng phí mấy quản lý cấp cao, thời nay nhân tài khan hiếm.”
“...” Kinh Thiên Bình không tin Chu Sưởng thật sự không có hứng thú, liền nói tiếp: “Chỉ cần Thiên Bình độc lập, nhà đầu tư sẽ nghi ngờ khả năng quản lý của Kinh Hồng, có thể trở mặt với cả người nhà. Đây chắc chắn sẽ là một đòn giáng mạnh vào Phiếm Hải, chắc chắn sẽ là cơ hội rất tốt cho Thanh Huy.”
Trong mắt Chu Sưởng không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn hơi lạnh đi.
Kinh Thiên Bình cũng từng du học, biết chút ít tiếng Anh. Thấy Chu Sưởng như vậy, Kinh Thiên Bình hỏi thêm: “Vay tiền, hay đầu tư cũng được, OK?”
Chu Sưởng nhìn ông ta bằng ánh mắt có phần tàn nhẫn, cũng không thèm nhìn đến hồ sơ, nhặt lên ném thẳng về cho Kinh Thiên Bình. Sau đó Chu Sưởng nhếch mép cười, trả lời bằng tiếng Anh: “Nope~”
Dịch: Mặc Thủy
Chương 49
Phiếm Hải chống bán khống (10)
Cùng thời điểm Phiếm Hải bị các tổ chức lớn bán khống, Siêu thị Thiên Bình của Kinh Thiên Bình thực sự đang tách khỏi Phiếm Hải.
Đầu tiên, Phiếm Hải mua lại Thanh Huy từ Livestream Tường Long, sau đó, vì Kinh Bác kiên quyết phản đối thỏa thuận hợp nhất với Tường Long nên Kinh Hồng không còn cách nào khác là phải thanh lý toàn bộ cổ phần của Không Biên Giới trong vòng cấp vốn mới như đã đề cập trước đó, hoàn toàn vứt bỏ Không Biên Giới, chuyển sang đầu tư cho Tường Long.
Sự lựa chọn của Kinh Bác cũng không có gì khó hiểu. Kinh Bác muốn làm CEO, muốn có quyền quản lý, lịch sử đã chứng minh đầy đủ rằng một khi Không Biên Giới và Tường Long hợp nhất, Kinh Bác mất đi vị trí CEO, sau này cũng chưa chắc sẽ ở lại công ty mới, cuối cùng sẽ chỉ còn tiền, không có công ty, nhưng Kinh Bác thì không thiếu tiền.
Kinh Hồng lên nắm quyền mới được hơn hai năm, chỉ trong vòng vài tháng, cả Kinh Bác và Dương Thạc đều bị anh đuổi ra ngoài, không để lại một ai. Kinh Thiên Bình được nâng đỡ hơn chục năm không thể chịu đựng được, liền tuyên bố thoát ly Phiếm Hải để lập nghiệp riêng. Hơn nữa, Kinh Thiên Bình đã trở mặt với Kinh Hồng bằng cách gây áp lực cho cổ đông, khi tình thế đã đến nước này, ông ta không còn lựa chọn nào khác, không thể tiếp tục giao cho Kinh Hồng quản lý Siêu thị Thiên Bình.
Kinh Hồng đã dự đoán được từ trước, không hề hối tiếc.
Với Kinh Hồng, mặc dù tổng thể phát sóng trực tiếp không bằng Thanh Huy (mỗi ngày Thanh Huy kiếm được bộn tiền bằng cách livestream bán hàng), nhưng quyết không được mất mảng game, nếu không tương lai của Phiếm Hải sẽ bị hủy hoại, vì game chiếm tới một phần ba tổng doanh thu của Phiếm Hải. Trong mắt Kinh Hồng, CEO Tường Long là người rất có năng lực, có tầm nhìn rõ ràng, phù hợp với yêu cầu của anh hơn.
Cũng may Chu Sưởng không có sở thích không đầu tư vào công ty là giết công ty đó, cũng không thích chơi trò “nuôi cổ trùng”, để bộ phận livestream game của Thanh Huy và Livestream Tường Long cạnh tranh lẫn nhau, tàn sát lẫn nhau cuối cùng cho ra một “Cổ vương“. Theo yêu cầu của Tường Long, hắn đã nói chuyện với Phiếm Hải nhiều lần, sau khi nhận được lợi ích thì từ bỏ Livestream Tường Long. Hắn muốn xây dựng nền tảng livestream game của riêng Thanh Huy, muốn tập trung vào nó, xu hướng tăng trưởng hiện nay của các loại số liệu đang vô cùng nhanh.
Sau khi tin tức được công bố, nhiều blogger công nghệ và tài chính thi nhau đưa ra bình luận:
[Tiểu Vương tài chính: A! Livestream Tường Long! Nhận giặc làm cha thế kỷ 21!!! Dương Khang cũng phải tự than không bằng!!!]
Tài chính bến Thượng Hải có đóa hoa chuyển tiếp lại Tiểu Vương tài chính: [Còn dám nói? Ông cha Thanh Huy của Livestream Tường Long đã sinh được đứa con trai ruột! Không cần đứa nhận nuôi nữa rồi! Nếu không tự mình nghĩ cách, sẽ bị cha bỏ rơi, bị cha giết chết! Tường Long vì sinh tồn mà phải quỳ xuống cầu xin cha Thanh Huy: Cha ơi, cho con một con đường sống đi! Con tìm thấy cha nuôi mới rồi!!! Cha nuôi mới cho cha rất nhiều tiền!!! Cha nể tình nghĩa trong quá khứ của chúng ta, nể mặt số tiền lớn đó, tha cho con được không? [nức nở][nức nở][nức nở]]
Nhưng chẳng bao lâu, sự chú ý của quần chúng lại chuyển sang một vấn đề khác: mâu thuẫn gia đình của nhà họ Kinh.
Kinh Thiên Bình công khai tuyên bố sẽ tách khỏi Phiếm Hải, không còn do Phiếm Hải điều hành nữa, rút lại toàn bộ quyền quản lý, không gia hạn hợp tác kinh doanh thực phẩm tươi sống và các mặt hàng khác với Phiếm Hải khi hết hạn hợp đồng.
Khi đó Phiếm Hải đang bị bán khống, giá cổ phiếu công ty đang ở mức thấp nhất, vậy mà sau khi Kinh Thiên Bình công khai đưa ra đề xuất chia tách, giá cổ phiếu của Phiếm Hải lại lao dốc.
Ngay lập tức, anh em tập đoàn Phiếm Hải trở mặt thành thù trở thành sự kiện lớn nhất của giới kinh tế. Người trong ngành thi nhau suy đoán về những gì xảy ra trong nội bộ nhà họ Kinh, cuối cùng kết luận rằng nó có liên quan đến Livestream Không Biên Giới.
[Tư bản dồi dồi: Nếu bị mất Siêu thị Thiên Bình, tập đoàn Phiếm Hải có thể rút lui khỏi lĩnh vực thực phẩm tươi sống trị giá hàng chục tỷ này. Xây dựng trung tâm phân phối nông sản tươi bây giờ đã quá muộn, nếu Siêu thị Thiên Bình độc lập sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Phiếm Hải.]
Một số chuyên gia “phổ cập khoa học” và cho rằng:
[Tài chính bến Thượng Hải có đóa hoa: Nó thế này, nó thế này, chúng ta cùng tìm hiểu về “giới thực phẩm tươi sống” nhé! Hồi đó, Chu Sưởng của Thanh Huy cực kỳ quyết đoán, bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng một khu trung tâm phân phối thực phẩm tươi sống quy mô lớn ngay trong khu thương mại, ép thời gian giao hàng cho nhóm nhân viên văn phòng xuống đến cực điểm, đến khủng khiếp! Thu hút một lượng lớn người ủng hộ. Nhưng Kinh Hồng của Phiếm Hải! Đâu có phải là ăn không ngồi rồi??? Chẳng bao lâu sau, anh ta đã dùng đến Siêu thị Thiên Bình! Sử dụng tủ lạnh, tủ đông siêu thị để bảo quản thực phẩm tươi sống giúp giảm chi phí rất lớn, không chỉ thời gian giao hàng ngắn mà phí giao hàng cũng thấp! Lợi thế nhanh chóng được lấy lại. Nhưng hãy để tôi giải thích, lần này Phiếm Hải thực sự chỉ là do may mắn! Lẽ nào Chu Sưởng không nghĩ ra chuyện sử dụng tủ lạnh, tủ đông siêu thị để bảo quản thực phẩm tươi sống hay sao? Không, anh ta nghĩ tới rồi, nhưng nếu hợp tác với siêu thị nào đó thì tập đoàn Thanh Huy sẽ khó đảm bảo chất lượng thực phẩm tươi sống, vì không có quyền quản lý trong tay. Ví dụ: người trong siêu thị không hề trữ đồ tươi sống đàng hoàng mà ném bừa ra đất, thì phải làm sao? Không làm được gì cả, vì những siêu thị đó thuộc sở hữu của người khác, Thanh Huy không thể quản lý hay giám sát. Nói một cách cực đoan, ngay cả khi siêu thị bôi phân lên các mặt hàng, Thanh Huy thậm chí còn không biết. Vậy nên Chu Sưởng từ bỏ con đường này. Nhưng Phiếm Hải, ha ha ha ha, cũng tình cờ quá đi, Kinh Thiên Bình không đủ năng lực nên cha mẹ Kinh Hải Bình bắt Kinh Hải Bình quản lý siêu thị cho Kinh Thiên Bình, thu phí quản lý, làm công cho Kinh Thiên Bình, vậy mà ông ấy cũng làm thật. Nói cách khác, sau bảy bước ngoặt tám bước rẽ, Phiếm Hải đã có thể quản lý Siêu thị Thiên Bình! Nhưng bây giờ, chậc chậc chậc chậc, Phiếm Hải xảy ra chuyện như thế này, thị trường thực phẩm tươi sống lại náo loạn cho xem!]
Ở dưới có người bình luận: [Náo loạn cái gì... Phiếm Hải xong đời, vậy chỉ còn lại Thanh Huy thôi chứ. Hai phe đánh nhau như vậy, trước đó có phe thứ ba, thứ tư, thứ năm thì cũng đã toi mạng từ lâu! Cũng giống như Coca-Cola và Pepsi đấu nhau, Future Cola toi đời, Wong Lo Kat và JDB đấu nhau, Hòa Kỳ Chính toi đời. Mỗi lần Phiếm Hải và Thanh Huy đấu nhau, phe thứ ba, thứ tư, thứ năm liền belike: Cứu tôi với!!! Tôi sợ quá!!!]
Tư bản dồi dồi tiếp tục phổ cập: [Không chỉ thực phẩm tươi sống mà còn là tiêu dùng mới. Tiêu dùng mới cũng là xu hướng lớn trong hai năm qua, với các sản phẩm làm đẹp nội địa, đồ uống nội địa, đồ ăn vặt nội địa... lần lượt nổi lên. Phiếm Hải không làm những cái này, mà tất cả chúng đều cất cánh nhờ sự trợ giúp của Internet. Đăng các báo cáo và đánh giá trên mạng, trước tiên là cho những người có sức ảnh hưởng đăng, sau đó là những người dùng thông thường đăng, cứ theo lộ trình tiếp thị trên Internet. Vậy, để hỗ trợ hoạt động tiếp thị trực tuyến của của mình, giành được nhiều người tiêu dùng mới, sự hợp tác ngoại tuyến của siêu thị thực sự rất quan trọng, chẳng hạn như cung cấp nhiều kệ hàng dễ thấy hơn, nhiều chương trình khuyến mãi hữu ích hơn, để các nhà sản xuất hàng tiêu dùng mới chuyển phí tiếp thị của họ sang Phiếm Hải.]
[Tiểu Vương tài chính: Các blogger khác đã nói về tác động đối với hoạt động kinh doanh của Phiếm Hải, nên tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết ở đây, nhưng chỉ những điều này thôi thì chưa đủ khiến giá cổ phiếu giảm mạnh. Giá cổ phiếu lao dốc một phần vì kinh doanh, nhưng cũng vì nhà đầu tư nghi ngờ khả năng “lấy lòng người” của Kinh Hồng. Trở mặt với cả chú bác ruột. Phải chăng vì vẫn còn quá trẻ?]
Giá cổ phiếu lại giảm, cổ đông Phiếm Hải không thể ngồi yên được nữa.
Họ lại chất vấn Kinh Hồng: “Thiên Bình thật sự sắp tự lập rồi, chuyện gì thế này?!”
Kinh Hồng vẫn trả lời: “Nó sẽ quay trở lại, lần này sẽ được sáp nhập vào Phiếm Hải. Hoàn toàn thuộc về Phiếm Hải. Kinh Thiên Bình thích chơi xấu, tôi có thể chơi xấu hơn. Tập đoàn Phiếm Hải sẽ không bao giờ bị gây rối vì vấn đề này nữa.”
...
Sau đó, Kinh Hồng không hề ngần ngại, lấy ra nhiều tư liệu từ thời Thiên Bình được Phiếm Hải quản lý.
Sau đó Kinh Hồng bắt đầu sắp xếp.
Năm 2018, việc giám sát tài chính trở nên chặt chẽ hơn. Siêu thị Thiên Bình của Kinh Thiên Bình do Phiếm Hải quản lý nhưng độc lập về tài chính với tư cách là một công ty độc lập. Vì đà phát triển đang rất tốt nên Siêu thị Thiên Bình vẫn đang lựa chọn địa điểm mới, xây dựng mặt bằng mới.
Ngành bán lẻ không lãi nhiều, vì vậy, để giành được những khu thương mại mới, vị trí đẹp và tiếp tục kiếm lời, việc mở rộng của Siêu thị Thiên Bình chủ yếu dựa vào vốn vay ngân hàng.
Nhưng Kinh Thiên Bình những năm qua lại không tham gia nhiều vào quản lý. Có lẽ ông ta cũng không nhận ra rằng lý do Siêu thị Thiên Bình lại có thể vay được số tiền khổng lồ, chọn địa điểm mới, xây cửa hàng mới, giành được lợi thế cạnh tranh với một số siêu thị khác, có mức tăng trưởng không ngừng về doanh thu không phải vì bản thân Thiên Bình, mà vì mối quan hệ với tập đoàn Phiếm Hải.
Nói cách khác, doanh thu, lợi nhuận ròng... của chính Siêu thị Thiên Bình thực tế không đủ để vay ngân hàng số tiền này. Sở dĩ các ngân hàng lớn sẵn sàng cho Thiên Bình vay nhiều tiền như vậy mà không lo Thiên Bình không trả được phần lớn là do cân nhắc đến mối quan hệ giữa Siêu thị Thiên Bình và tập đoàn Phiếm Hải, với Kinh Hải Bình và Kinh Hồng.
Nhà cung cấp cũng vậy. Giống như các siêu thị khác, Siêu thị Thiên Bình cũng trì hoãn nhiều khoản thanh toán cho nhà cung cấp. Một trong những lý do quan trọng khiến các nhà cung cấp này tin tưởng Thiên Bình cũng chính là mối quan hệ giữa Siêu thị Thiên Bình và tập đoàn Phiếm Hải. Ngành bán lẻ có đặc điểm chung là doanh thu cao, lợi nhuận thấp, các nhà bán lẻ trì hoãn thanh toán cho nhà cung cấp được coi là “quy luật ngầm” của ngành, thậm chí có khi kéo dài cả nửa năm đến một năm.
Kinh Thiên Bình đã đánh giá quá thấp sức ảnh hưởng của tập đoàn Phiếm Hải lên Siêu thị Thiên Bình.
Vì mở rộng nên tỷ lệ nợ của Siêu thị Thiên Bình thực tế khá cao, các khoản vay ngắn hạn từ 7 đến 8 tỷ và trái phiếu phải trả vài tỷ.
Kinh Hồng sắp xếp cho trợ lý Đàm Khiêm thông báo đến các bên cho vay của Thiên Bình, tập đoàn Phiếm Hải không còn liên hệ với Siêu thị Thiên Bình, trong khi Siêu thị Thiên Bình đang vay nợ từ nhiều ngân hàng lớn, vượt quá khả năng trả nợ thực tế. Vào thời điểm đó, các thỏa thuận vay vốn thực ra có kèm điều khoản liên quan đến việc tập đoàn Phiếm Hải quản lý Thiên Bình, nhưng Kinh Thiên Bình lại không mấy để ý tới. Ngay lập tức, các ngân hàng xem xét lại tình hình cho vay của Siêu thị Thiên Bình, cho rằng tình hình của Thiên Bình đã thay đổi đáng kể, yêu cầu Siêu thị Thiên Bình phải trả ngay một phần khoản vay, còn phần chưa giải ngân thì đương nhiên sẽ không giải ngân, dù sao thì vốn vay dự án được giải ngân từng theo từng giai đoạn một.
Đồng thời, sau khi biết được tình hình của Siêu thị Thiên Bình, nhiều nhà cung cấp cũng đến giục thanh toán, toàn bộ hàng mới giữ lại không giao, có người bức xúc đến mức gửi thư luật sư, viết đơn khiếu nại, cảnh cáo Thiên Bình nói sẽ đi kiện họ.
Một khi Kinh Thiên Bình bị liệt vào danh sách người không có uy tín sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con trai ông ta.
Hơn nữa, nếu khủng hoảng thực sự trầm trọng hơn, cổ phiếu Thiên Bình của Kinh Thiên Bình sẽ khó bán lại, thậm chí còn có ý kiến cho rằng nếu cưỡng chế nợ, buộc đóng băng tài khoản, Thiên Bình cuối cùng có thể sẽ sụp đổ, tất cả cổ phần sẽ trở thành giấy rác.
Vì rời tập đoàn Phiếm Hải, Thiên Bình lập tức gặp phải khủng hoảng.
Tất nhiên, không phải ngân hàng và nhà cung cấp nào cũng giậu đổ bìm leo, một số nhà cung cấp lâu năm cho Thiên Bình nợ tiền một thời gian, rất tử tế, rất có tình có nghĩa.
Đối với một trong những nhà cung cấp lớn nhất, sau khi Đàm Khiêm liên lạc, Kinh Hồng đã gọi video cho ông chủ bên kia.
“Tổng giám đốc Chu...” Kinh Hồng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Có câu người thông minh biết chọn chỗ đứng.”
Tổng giám đốc Chu: “...”
Một lời đe dọa trắng trợn, tổng giám đốc Chu không thể chống cự, ngày hôm sau, công ty họ đứng vào hàng ngũ “giục nợ“.
...
Kinh Thiên Bình thực sự bất lực, không có ngân hàng nào chịu cho vay, nhiều dự án xây dựng siêu thị mới của Thiên Bình cũng bị dừng lại. Tuy nhiên, việc dừng thi công thực chất là rất nguy hiểm, gây lãng phí nhân lực và tiền bạc từng ngày, ngay cả các công ty bất động sản lớn cũng không thể chịu nổi dừng thi công kéo dài, đó là một vòng tuần hoàn ác tính.
Theo lợi nhuận ròng, Thiên Bình không đáp ứng đủ điều kiện để tiếp tục phát hành trái phiếu.
Cuối cùng có người nói với Kinh Thiên Bình rằng: “Anh có thể tìm tổng giám đốc Chu của Thanh Huy. Là đối thủ cũ của Phiếm Hải, Thanh Huy có thể cho anh vay tiền để luân chuyển vốn, vượt qua cơn khủng hoảng. Phiếm Hải và Thanh Huy có nhiều tiền trong tài khoản, có khả năng làm được.”
Kinh Thiên Bình không còn cách nào khác, đành phải làm như vậy.
Tuy nhiên, dù nói rằng đành phải làm như vậy, Kinh Thiên Bình thực sự tin rằng do mối quan hệ cạnh tranh giữa Thanh Huy và Phiếm Hải, giữa Chu Sưởng và Kinh Hồng, ông ta hoàn toàn có thể vay được số tiền này.
Một ngày sau khi Mind Medicine thông báo hoàn thành thử nghiệm lâm sàng giai đoạn 1, Kinh Thiên Bình đã tới gặp Chu Sưởng, địa điểm là tại văn phòng của Chu Sưởng.
Khi Kinh Thiên Bình đến, Chu Sưởng còn đang phê duyệt hồ sơ, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Ngồi đi.” Đồng thời chỉ tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
Kinh Thiên Bình hết cách, đành phải ngồi đối diện với Chu Sưởng.
Chu Sưởng dường như đang đọc một văn bản đã được người khác sửa lại, từ trên xuống dưới tỏa ra sự mất kiên nhẫn. Tập hồ sơ chỉ có hai trang, Chu Sưởng lật trang gây ra âm thanh hết sức bực dọc, cau mày, vừa lật vừa mắng: “Chữ như gà bới.”
Không hiểu vì sao, dù cơn giận không hướng vào mình, nhưng tim Kinh Thiên Bình vẫn đập thình thịch.
Đọc xong, Chu Sưởng ném tài liệu sang một bên, cuối cùng ngẩng đầu lên, đan mười ngón tay lại với nhau, liếc nhìn Kinh Thiên Bình, hỏi: “Tổng giám đốc Kinh này, vị tổng giám đốc Kinh mà không phải là sếp Kinh lớn cũng chẳng phải là sếp Kinh nhỏ này, rồng ghé nhà tôm, có chuyện gì đây?”
“...” Kinh Thiên Bình thực ra cho rằng Chu Sưởng không thân thiện lắm, cái câu vị tổng giám đốc Kinh mà không phải là sếp Kinh lớn cũng chẳng phải là sếp Kinh nhỏ này rõ ràng là có ý châm biếm, nhưng ông ta vẫn đẩy một bản kế hoạch ra trước mặt Chu Sưởng, và nói: “Thiên Bình mới rời Phiếm Hải, hiện tại kinh phí hơi eo hẹp. Tổng giám đốc Chu có thể đã nghe nói, vì tách rời quan hệ, nên trong khoảng thời gian này, áp lực trả nợ hơi cao.”
Chu Sưởng liếc nhìn đồng hồ trên bàn, hỏi: “Vậy thì?”
Thấy Chu Sưởng như vậy, Kinh Thiên Bình vô thức nói nhanh hơn, lấy ra một văn kiện nói: “Siêu thị Thiên Bình đang hoạt động rất tốt, với doanh thu gần 60 tỷ đồng, bằng 10% của Thanh Huy. Chúng tôi mong tập đoàn Thanh Huy có thể cho Thiên Bình vay một số tiền để giúp Thiên Bình vượt qua cơn khó khăn.”
“Ồ?” Chu Sưởng cười nửa miệng: “Thanh Huy làm như vậy có ích lợi gì.”
“Lợi ích...” Kinh Thiên Bình đáp: “Đó có thể là một đòn giáng lớn đối với Phiếm Hải. Hiện nay, nhiều hoạt động kinh doanh của Phiếm Hải đều có liên kết với Thiên Bình. Ví dụ Siêu thị Thiên Bình là kho hàng thực phẩm tươi sống của Phiếm Hải. Nếu Thiên Bình có thể hoạt động bình thường, không dựa vào Phiếm Hải, vậy bọn họ sẽ không thể cạnh tranh được với Thanh Huy trong ngành thực phẩm tươi sống mang lại lợi nhuận hàng chục tỷ. Hoặc ví dụ...”
Chu Sưởng nghe xong liền nói: “Không hấp dẫn. Tôi không tin vào khả năng hoạt động của Siêu thị Thiên Bình sau khi độc lập, cũng tức là khả năng trả nợ. Số tiền này chắc là sẽ trôi theo dòng nước thôi. Thanh Huy đã xây dựng trung tâm phân phối của riêng Thanh Huy rồi, không cần Siêu thị Thiên Bình nữa. Và...” Chu Sưởng cười nhạt: “E là ông đang đi sau thời đại, tin tức trên mạng cũng tụt hậu, quý này, xét về thực phẩm tươi sống, thị phần của Thanh Huy và Phiếm Hải đã trở lại cùng một mức rồi.”
Tận dụng dữ liệu lớn của Thanh Huy, trung tâm phân phối thực phẩm tươi sống của Thanh Huy đã dày công nghiên cứu trong việc lựa chọn địa điểm, mức thu nhập và khả năng chi tiêu của khách hàng trong khu vực lân cận tương đối cao.
Trong khi đó, cách đây vài tháng, để cạnh tranh với Phiếm Hải trong ngành thực phẩm tươi sống, Chu Sưởng nghĩ ra một cách: dành ra một phần nhỏ trung tâm phân phối để mở các “xưởng”, bao gồm xưởng cá, xưởng thịt, xưởng trái cây, v.v. Khách hàng không chỉ được mua sản phẩm tươi sống mà còn được hưởng các dịch vụ nấu nướng, họ có thể đặt hàng tại cửa hàng hoặc đặt hàng bằng ứng dụng. Nói cách khác, Thanh Huy hiện có thể cung cấp các công nghệ chế biến đơn giản các sản phẩm tươi sống như loại bỏ vảy, cắt thịt, thậm chí cả nấu nướng, tuy nhiên Phiếm Hải bị hạn chế bởi Siêu thị Thiên Bình, không có trung tâm phân phối riêng, không thể cung cấp dịch vụ này.
Dựa vào những “xưởng thực phẩm tươi sống” này, Thanh Huy phát triển rất nhanh, thị trường thực phẩm tươi sống lại một lần nữa khói bụi mù mịt. Thực ra Chu Sưởng rất tin tưởng vào chiến lược mới của Thanh Huy, thậm chí không muốn ép Phiếm Hải xây dựng trung tâm phân phối riêng.
“Vậy...” Kinh Thiên Bình đực mặt ra.
Chu Sưởng nói xong, Kinh Thiên Bình mới sực nhớ ra mấy tháng trước, Kinh Ngữ tới chơi nhà mình hình như đã nhắc đến cái xưởng nào đó, nói rằng khiến Kinh Hồng không kịp trở tay. Kinh Hồng cũng nhận xét rằng Chu Sưởng quả thực rất giỏi phá ngõ cụt, chuyện đã xong rồi mà vẫn có thể bị hắn khuấy lên cho đục. Nhưng lúc đó chưa xảy ra chuyện của Không Biên Giới, ông ta đã quên mất từ lâu.
Kinh Thiên Bình trầm ngâm hồi lâu rồi lấy lại tinh thần nói: “Hoặc... hoặc... Thanh Huy có thể rót vốn vào Thiên Bình, tôi cũng sẵn lòng bán một ít cổ phần Siêu thị Thiên Bình...”
“Ha...” Chu Sưởng cười: “Tôi đã nói rồi, tôi không tin vào khả năng hoạt động của Siêu thị Thiên Bình sau khi độc lập, cũng tức là khả năng trả nợ, số tiền này chắc là sẽ trôi theo dòng nước thôi.”
“Không phải vậy.” Kinh Thiên Bình nói: “Tập đoàn Thanh Huy cũng có thể phái hai người quản lý cấp cao...”
“Không muốn.” Chu Sưởng nói: “Không thực sự giúp ích cho chiến lược tổng thể của Thanh Huy, Thanh Huy không đầu tư tài chính thuần túy. Hơn nữa... nếu tôi muốn có siêu thị thì nhất định có thể kiếm được siêu thị tốt hơn, không cần phải lãng phí mấy quản lý cấp cao, thời nay nhân tài khan hiếm.”
“...” Kinh Thiên Bình không tin Chu Sưởng thật sự không có hứng thú, liền nói tiếp: “Chỉ cần Thiên Bình độc lập, nhà đầu tư sẽ nghi ngờ khả năng quản lý của Kinh Hồng, có thể trở mặt với cả người nhà. Đây chắc chắn sẽ là một đòn giáng mạnh vào Phiếm Hải, chắc chắn sẽ là cơ hội rất tốt cho Thanh Huy.”
Trong mắt Chu Sưởng không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn hơi lạnh đi.
Kinh Thiên Bình cũng từng du học, biết chút ít tiếng Anh. Thấy Chu Sưởng như vậy, Kinh Thiên Bình hỏi thêm: “Vay tiền, hay đầu tư cũng được, OK?”
Chu Sưởng nhìn ông ta bằng ánh mắt có phần tàn nhẫn, cũng không thèm nhìn đến hồ sơ, nhặt lên ném thẳng về cho Kinh Thiên Bình. Sau đó Chu Sưởng nhếch mép cười, trả lời bằng tiếng Anh: “Nope~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.