Chương 61
Superpanda
03/07/2024
Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Chương 61
Nước lửa giao hòa (5)
Khoảng thời gian tiếp theo, Kinh Hồng và Chu Sưởng duy trì trạng thái “sáng đấm nhau trên thương trường, tối quần nhau trên giường“.
Thỉnh thoảng, khi thua cuộc, ban ngày Kinh Hồng không muốn để ý đến Chu Sưởng ở văn phòng, nhưng khi gặp hắn vào ban đêm, anh lại sẽ bị người đó hấp dẫn quên lối về.
Tháng 7, Phiếm Hải và Thanh Huy lại PK một ván nữa.
Đầu tiên, Thanh Huy đánh bại Phiếm Hải.
Lần này, Phiếm Hải và Thanh Huy cùng muốn đầu tư vào một công ty có quy mô vừa, nói theo cách hiểu của người bên ngoài thì là “Kinh Hồng và Chu Sưởng lại chọn cùng một món đồ chơi mới“. Nhưng lần này, người sáng lập công ty mục tiêu cực kỳ “kiên cường”, thà chết chứ không theo, Phiếm Hải tốn rất nhiều thời gian nhưng vẫn không đầu tư được, cuối cùng Kinh Hồng tuyên bố bỏ cuộc.
Nhưng anh không ngờ trong trường hợp này, Chu Sưởng lại một lần nữa thể hiện khả năng vượt chướng ngại vật của mình. Không lâu sau, tập đoàn Thanh Huy đã mua lại 100% công ty đó, nắm giữ 100% cổ phần.
Khi biết tin, phải nói rằng Kinh Hồng rất bất ngờ.
Triệu Hãn Thanh nói, Chu Sưởng chia làm mấy bước.
Bước đầu tiên là tỏ ra yếu thế, nói tập đoàn Thanh Huy không muốn kiểm soát hay can thiệp, chỉ muốn tìm kiếm lợi nhuận tài chính, gây ấn tượng với người sáng lập bằng sự kiên nhẫn và chân thành của mình.
Tất nhiên, nói là “tỏ ra yếu thế” vậy thôi, chứ thực ra có thể coi là “nói dối“.
Rồi nửa năm sau, Chu Sưởng đề xuất một kế hoạch mới với người sáng lập: Tập đoàn Thanh Huy mua lại toàn bộ công ty rồi nắm giữ 100% cổ phần, nhưng người sáng lập không rời đi. Ngược lại, Thanh Huy sắp xây dựng một bộ phận mới, công ty của người sáng lập và hai công ty khác sẽ được đưa vào bộ phận mới này, người sáng lập nọ sẽ giữ chức tổng giám đốc, và được đưa vào danh sách nhân sự ban điều hành của tập đoàn Thanh Huy, có thể tham gia các cuộc họp ban điều hành của Thanh Huy trong tương lai. Nói cách khác, sau khi mua lại người sáng lập này không những có thể tiếp tục quản lý công ty của mình mà còn có thể quản lý cùng lúc hai công ty khác, thậm chí trở thành nòng cốt của Thanh Huy. Tất nhiên, cách làm này của Chu Sưởng là căn cứ trên năng lực của bên kia.
Đồng thời, để chiếm được công ty đó, Chu Sưởng lại một lần nữa tiến hành nhiều biện pháp. Phương án mà Chu Sưởng đề xuất không phải là mua lại bằng tiền mặt truyền thống mà là giao dịch chứng khoán, hoán đổi vốn chủ sở hữu, sử dụng cổ phiếu lưu ký của Mỹ (ADS) của Thanh Huy để đổi lấy cổ phần của bên kia, cổ phiếu Thanh Huy vẫn đang tăng giá, đồng nghĩa với việc cổ phiếu Thanh Huy vẫn còn dư địa tăng giá trong tương lai.
Lúc này, Chu Sưởng bày ra kế hoạch kỳ quái nhất: Chu Sưởng nói có thể cho người sáng lập vay một khoản tiền để mua lại một số cổ phần công ty trong tay Thanh Huy, cá nhân hắn sẽ trả số tiền đó. Chu Sưởng có thể thấy rằng do tỷ lệ sở hữu công ty của người sáng lập kia thực ra không cao, nên ông ta mới không hào hứng với việc “bán công ty“. Nhưng lúc này, Chu Sưởng đề nghị cho ông ta vay một số tiền để mua thêm cổ phiếu, sau đó nhận cổ phiếu đổi của Thanh Huy, chờ cổ phiếu Thanh Huy trong tay tiếp tục tăng giá. Làm như vậy, số tiền mà người sáng lập kia có thể kiếm được sẽ biến thành một con số khác xa với ngày xưa.
Nói cách khác, bây giờ Chu Sưởng cho ông ta vay một số tiền, ông ta dùng số tiền này để mua lại một số cổ phần trong công ty của mình từ Thanh Huy, tăng số lượng cổ phần của chính mình, sau đó Thanh Huy sẽ mua lại toàn bộ cổ phần của công ty đó, trao đổi bằng ADS của Thanh Huy. Giá niêm yết lúc này đương nhiên cao hơn nhiều so với số tiền ông ta bỏ ra mua cổ phiếu trước đó, chưa kể giá cổ phiếu của Thanh Huy vẫn đang trong đà tăng.
Ngoài ra, Chu Sưởng còn thuyết phục được hai người đồng sáng lập còn lại của công ty. Cả hai người đó đều nói muốn bán, có thể chuyển nhượng một phần cổ phần của mình cho người sáng lập nọ, để ông ta nhận thêm một phần.
Dưới sự tấn công liên tục của tiền bạc và quyền lực, người sáng lập kia cuối cùng đã bị cám dỗ.
Gật đầu, ký tên, giao công ty cho Thanh Huy.
Một lần nữa, thứ mà Chu Sưởng muốn có, khi mọi người đều cho rằng hắn không thể có được, sau cùng vẫn sẽ rơi vào trong tay hắn.
Ngày công bố tin tức, Kinh Hồng cũng cảm thấy không thể tin được.
Anh nghĩ: Một loạt thao tác thế này là cái quỷ gì???
Cho CEO vay một khoản tiền để mua thêm cổ phần trong tay Thanh Huy? Đồng thời yêu cầu các đồng sáng lập cho ông ta thêm một ít?
Mỗi hành động trong đó đều có vẻ vô lý, nhưng cuối cùng, nó lại thành công.
Báo cáo xong, Triệu Hãn Thanh đỡ trán nói: “Đây là cái mà truyền thuyết hay nói, một màn thao tác mạnh như hổ phải không? Từ trên xuống dưới toàn là âm mưu.”
Kinh Hồng cầm điện thoại lên nhắn cho Chu Sưởng một cái tin với giọng điệu hơi kỳ quặc: [Chúc mừng.]
Chu Sưởng trả lời rất nhanh: [Sao nào? Không phục à?]
[Phục, tất nhiên là phục.] Kinh Hồng nói: [Tính ra thì, hành động của sếp Chu đã khiến Phiếm Hải mất đi ít nhất một thị trường trị giá chục tỷ đồng.]
Chu Sưởng lập tức đáp: [Không sao. Chỉ chục tỷ thôi, trả góp 50 lần cho em là xong.]
“...?” Thoạt đầu Kinh Hồng không hiểu.
50 lần cái gì?
Anh còn phải suy nghĩ kỹ, rồi nhanh chóng phát hiện ra rằng đó thực chất là một lời tán tỉnh tục tĩu!
Kinh Hồng vốn dĩ đã không vui, bây giờ lại càng không vui.
Đêm đó, Chu Sưởng bắt đầu trả “tiền đặt cọc“.
Kinh Hồng vừa mở cửa nhà thì đã bị Chu Sưởng túm lấy. Chu Sưởng ôm Kinh Hồng từ phía sau, giữ lấy anh, ép anh cúi xuống một chút, rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ anh từng chút một.
Kinh Hồng vốn còn đang bực mình, nhưng khi Chu Sưởng mê mẩn hôn lên cổ mình, nghĩ đến người đàn ông phía sau say đắm và khao khát mình đến thế, trái tim Kinh Hồng dần dần dịu lại. Cuối cùng, anh khẽ thở dài, vòng tay qua cổ Chu Sưởng, đầu ngón tay từ phần gai ở cuối đốt sống cổ Chu Sưởng nhẹ nhàng trượt lên dọc theo xương sống cổ, cuối cùng luồn vào trong mái tóc đen của hắn, lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng xoa gáy Chu Sưởng hết lần này đến lần khác. Một người hôn gáy đối phương, một người lại vòng tay lên xoa xoa cùng một chỗ trên cổ người kia, bầu không khí dịu dàng sâu lắng.
Đêm đó, Chu Sưởng “đặt cọc” một lần là 1 tỷ.
...
Thế rồi chỉ hai tuần sau, Phiếm Hải lại đánh bại Thanh Huy.
Phiếm Hải luôn muốn đầu tư vào một công ty do Thanh Huy đầu tư, nhưng làm sao cũng không được, rồi bất ngờ CEO “tạo phản“.
CEO của công ty này đã có mâu thuẫn với Thanh Huy từ lâu. Một trong những điều kiện để Thanh Huy đầu tư vào công ty này là chi phí tiếp thị hàng năm của bên kia phải dành phần lớn cho các nền tảng của Thanh Huy, như là công cụ tìm kiếm hay nền tảng video ngắn, tất cả đều có định mức cụ thể. Công ty đó chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực giáo dục, là một trong những ngành có lượng quảng cáo lớn nhất, tương tự như y tế, du lịch hoặc game, Thanh Huy không muốn dâng tiền cho người khác.
Tuy nhiên, phía công ty nọ luôn cho rằng điều này sẽ hạn chế sự phát triển của họ, đồng thời tin rằng công ty sẽ hoạt động tốt hơn nếu có nhiều tự do hơn. Hơn nữa, chỉ số EQ của vị CEO kia rất thấp, mà con mắt lại rất cao, đồng thời còn hơi cậy tài khinh người, luôn coi thường và soi mói một số đề nghị Thanh Huy, cảm thấy họ làm sao mà hiểu bằng mình được, suốt hai năm qua anh ta làm mất lòng không ít người trong nội bộ Thanh Huy, mối quan hệ giữa hai bên đã rất tệ.
Kinh Hồng nhằm ngay vào khoảng trống này, hành động dứt khoát đúng lúc hai bên gia hạn hợp đồng quảng cáo cho năm sau, đưa ra hai lời hứa với CEO công ty.
Việc đầu tiên là yêu cầu CEO nói với Thanh Huy rằng nếu Phiếm Hải không đầu tư vào được thì sẽ hỗ trợ nhóm sáng lập trong đó có CEO rời đi, chọn hướng đi mới và thành lập công ty mới, sẽ không tiếp tục nhịn Thanh Huy nữa.
Nội dung thứ hai là nếu Phiếm Hải đầu tư được thì sẽ chuyển nhượng một phần vốn chủ sở hữu cho nhóm sáng lập để giúp họ giành quyền kiểm soát. Kinh Hồng hứa sẽ chuyển nhượng 2,5%, giúp vốn chủ sở hữu của nhóm sáng lập vượt qua Thanh Huy.
Tất nhiên, đối với Phiếm Hải và nhóm sáng lập, điều kiện thứ nhất chủ yếu là đe dọa Thanh Huy để đạt được điểm thứ hai.
Ngoài ra, Phiếm Hải còn hứa rằng Phiếm Hải sẽ không bao giờ buộc bên kia phải nộp phí quảng cáo.
Kinh Hồng tỏ ra rất vui vẻ hòa nhã, nói với CEO rằng anh có thể đích thân đi xem dự án và đảm bảo đủ tính chuyên nghiệp.
Thế là vị CEO kia lập tức rục rịch, “đi theo giặc“.
Được sự hỗ trợ của Kinh Hồng, nhóm sáng lập bên kia dưới sự xúi giục của Phiếm Hải càng trở nên hung hãn và táo bạo hơn, ngay từ đầu đã ăn nói quyết liệt, không chừa đường lui nữa.
Trong tình thế đặc biệt “Phiếm Hải không đầu tư được thì nhóm sáng lập sẽ ra đi”, Chu Sưởng thực sự không còn cách nào khác là phải đồng ý với yêu cầu “đầu tư một phần” của tập đoàn Phiếm Hải.
Chu Sưởng cũng thầm biết rất rõ sau này tình thế của Thanh Huy ở công ty này sẽ rất tệ. Một bên là đội sáng lập và Phiếm Hải gắn bó keo sơn, mặt khác, một số quản lý cấp cao trong nội bộ Thanh Huy vốn đã ghét tính cách của CEO kia từ lâu rồi, hắn không thể vì một công ty mà làm ngơ tâm tư tình cảm của họ. Kết quả cuối cùng rất có thể là tuy ban đầu chiếm được lợi thế, đầu tư vào công ty, loại bỏ Phiếm Hải, nhưng cuối cùng Thanh Huy mới là bên phải dứt áo ra đi.
Chu Sưởng biết, Kinh Hồng đã nghiên cứu cuộc “hôn nhân thương mại” giữa công ty đó và Thanh Huy mấy năm qua, biết họ muốn gì, không muốn gì nên mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, dùng kinh nghiệm đã qua của Thanh Huy để mở ra con đường mới cho mình, trực tiếp đào mất đối phương.
Sau khi chính thức ký hồ sơ đầu tư của Phiếm Hải, Chu Sưởng đương nhiên cũng nhắn tin cho Kinh Hồng, mỉa mai nói: “Phiếm Hải làm con giáp thứ mười ba cũng trơn tru nhỉ. Nghe ông già kể về đủ chuyện mâu thuẫn giữa mình và vợ, hốt thuốc đúng bệnh, rồi bày đặt ra vẻ ân cần dịu dàng.”
Kết quả cuối cùng rất có thể là Thanh Huy và công ty kia “ly hôn“.
Kinh Hồng nhìn ra sự oán hận này, không khỏi bật cười, vui vẻ đáp lại: [Biết vịt sắp bay đi mất rồi, lòng sếp Chu đang nghĩ gì thế? “Đệt”?]
Mấy giây sau Chu Sưởng mới trả lời: “Cũng gần như vậy, nhưng tôi thích hương vị nguyên bản hơn.”
Kinh Hồng không hiểu, tiếp tục gửi tin nhắn: [Giải thích “hương vị nguyên bản” một cái.]
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn của Chu Sưởng được gửi lại, cũng bằng văn bản: [Tôi nghĩ là, “**“.]
Dịch: Mặc Thủy
Chương 61
Nước lửa giao hòa (5)
Khoảng thời gian tiếp theo, Kinh Hồng và Chu Sưởng duy trì trạng thái “sáng đấm nhau trên thương trường, tối quần nhau trên giường“.
Thỉnh thoảng, khi thua cuộc, ban ngày Kinh Hồng không muốn để ý đến Chu Sưởng ở văn phòng, nhưng khi gặp hắn vào ban đêm, anh lại sẽ bị người đó hấp dẫn quên lối về.
Tháng 7, Phiếm Hải và Thanh Huy lại PK một ván nữa.
Đầu tiên, Thanh Huy đánh bại Phiếm Hải.
Lần này, Phiếm Hải và Thanh Huy cùng muốn đầu tư vào một công ty có quy mô vừa, nói theo cách hiểu của người bên ngoài thì là “Kinh Hồng và Chu Sưởng lại chọn cùng một món đồ chơi mới“. Nhưng lần này, người sáng lập công ty mục tiêu cực kỳ “kiên cường”, thà chết chứ không theo, Phiếm Hải tốn rất nhiều thời gian nhưng vẫn không đầu tư được, cuối cùng Kinh Hồng tuyên bố bỏ cuộc.
Nhưng anh không ngờ trong trường hợp này, Chu Sưởng lại một lần nữa thể hiện khả năng vượt chướng ngại vật của mình. Không lâu sau, tập đoàn Thanh Huy đã mua lại 100% công ty đó, nắm giữ 100% cổ phần.
Khi biết tin, phải nói rằng Kinh Hồng rất bất ngờ.
Triệu Hãn Thanh nói, Chu Sưởng chia làm mấy bước.
Bước đầu tiên là tỏ ra yếu thế, nói tập đoàn Thanh Huy không muốn kiểm soát hay can thiệp, chỉ muốn tìm kiếm lợi nhuận tài chính, gây ấn tượng với người sáng lập bằng sự kiên nhẫn và chân thành của mình.
Tất nhiên, nói là “tỏ ra yếu thế” vậy thôi, chứ thực ra có thể coi là “nói dối“.
Rồi nửa năm sau, Chu Sưởng đề xuất một kế hoạch mới với người sáng lập: Tập đoàn Thanh Huy mua lại toàn bộ công ty rồi nắm giữ 100% cổ phần, nhưng người sáng lập không rời đi. Ngược lại, Thanh Huy sắp xây dựng một bộ phận mới, công ty của người sáng lập và hai công ty khác sẽ được đưa vào bộ phận mới này, người sáng lập nọ sẽ giữ chức tổng giám đốc, và được đưa vào danh sách nhân sự ban điều hành của tập đoàn Thanh Huy, có thể tham gia các cuộc họp ban điều hành của Thanh Huy trong tương lai. Nói cách khác, sau khi mua lại người sáng lập này không những có thể tiếp tục quản lý công ty của mình mà còn có thể quản lý cùng lúc hai công ty khác, thậm chí trở thành nòng cốt của Thanh Huy. Tất nhiên, cách làm này của Chu Sưởng là căn cứ trên năng lực của bên kia.
Đồng thời, để chiếm được công ty đó, Chu Sưởng lại một lần nữa tiến hành nhiều biện pháp. Phương án mà Chu Sưởng đề xuất không phải là mua lại bằng tiền mặt truyền thống mà là giao dịch chứng khoán, hoán đổi vốn chủ sở hữu, sử dụng cổ phiếu lưu ký của Mỹ (ADS) của Thanh Huy để đổi lấy cổ phần của bên kia, cổ phiếu Thanh Huy vẫn đang tăng giá, đồng nghĩa với việc cổ phiếu Thanh Huy vẫn còn dư địa tăng giá trong tương lai.
Lúc này, Chu Sưởng bày ra kế hoạch kỳ quái nhất: Chu Sưởng nói có thể cho người sáng lập vay một khoản tiền để mua lại một số cổ phần công ty trong tay Thanh Huy, cá nhân hắn sẽ trả số tiền đó. Chu Sưởng có thể thấy rằng do tỷ lệ sở hữu công ty của người sáng lập kia thực ra không cao, nên ông ta mới không hào hứng với việc “bán công ty“. Nhưng lúc này, Chu Sưởng đề nghị cho ông ta vay một số tiền để mua thêm cổ phiếu, sau đó nhận cổ phiếu đổi của Thanh Huy, chờ cổ phiếu Thanh Huy trong tay tiếp tục tăng giá. Làm như vậy, số tiền mà người sáng lập kia có thể kiếm được sẽ biến thành một con số khác xa với ngày xưa.
Nói cách khác, bây giờ Chu Sưởng cho ông ta vay một số tiền, ông ta dùng số tiền này để mua lại một số cổ phần trong công ty của mình từ Thanh Huy, tăng số lượng cổ phần của chính mình, sau đó Thanh Huy sẽ mua lại toàn bộ cổ phần của công ty đó, trao đổi bằng ADS của Thanh Huy. Giá niêm yết lúc này đương nhiên cao hơn nhiều so với số tiền ông ta bỏ ra mua cổ phiếu trước đó, chưa kể giá cổ phiếu của Thanh Huy vẫn đang trong đà tăng.
Ngoài ra, Chu Sưởng còn thuyết phục được hai người đồng sáng lập còn lại của công ty. Cả hai người đó đều nói muốn bán, có thể chuyển nhượng một phần cổ phần của mình cho người sáng lập nọ, để ông ta nhận thêm một phần.
Dưới sự tấn công liên tục của tiền bạc và quyền lực, người sáng lập kia cuối cùng đã bị cám dỗ.
Gật đầu, ký tên, giao công ty cho Thanh Huy.
Một lần nữa, thứ mà Chu Sưởng muốn có, khi mọi người đều cho rằng hắn không thể có được, sau cùng vẫn sẽ rơi vào trong tay hắn.
Ngày công bố tin tức, Kinh Hồng cũng cảm thấy không thể tin được.
Anh nghĩ: Một loạt thao tác thế này là cái quỷ gì???
Cho CEO vay một khoản tiền để mua thêm cổ phần trong tay Thanh Huy? Đồng thời yêu cầu các đồng sáng lập cho ông ta thêm một ít?
Mỗi hành động trong đó đều có vẻ vô lý, nhưng cuối cùng, nó lại thành công.
Báo cáo xong, Triệu Hãn Thanh đỡ trán nói: “Đây là cái mà truyền thuyết hay nói, một màn thao tác mạnh như hổ phải không? Từ trên xuống dưới toàn là âm mưu.”
Kinh Hồng cầm điện thoại lên nhắn cho Chu Sưởng một cái tin với giọng điệu hơi kỳ quặc: [Chúc mừng.]
Chu Sưởng trả lời rất nhanh: [Sao nào? Không phục à?]
[Phục, tất nhiên là phục.] Kinh Hồng nói: [Tính ra thì, hành động của sếp Chu đã khiến Phiếm Hải mất đi ít nhất một thị trường trị giá chục tỷ đồng.]
Chu Sưởng lập tức đáp: [Không sao. Chỉ chục tỷ thôi, trả góp 50 lần cho em là xong.]
“...?” Thoạt đầu Kinh Hồng không hiểu.
50 lần cái gì?
Anh còn phải suy nghĩ kỹ, rồi nhanh chóng phát hiện ra rằng đó thực chất là một lời tán tỉnh tục tĩu!
Kinh Hồng vốn dĩ đã không vui, bây giờ lại càng không vui.
Đêm đó, Chu Sưởng bắt đầu trả “tiền đặt cọc“.
Kinh Hồng vừa mở cửa nhà thì đã bị Chu Sưởng túm lấy. Chu Sưởng ôm Kinh Hồng từ phía sau, giữ lấy anh, ép anh cúi xuống một chút, rồi nhẹ nhàng hôn lên cổ anh từng chút một.
Kinh Hồng vốn còn đang bực mình, nhưng khi Chu Sưởng mê mẩn hôn lên cổ mình, nghĩ đến người đàn ông phía sau say đắm và khao khát mình đến thế, trái tim Kinh Hồng dần dần dịu lại. Cuối cùng, anh khẽ thở dài, vòng tay qua cổ Chu Sưởng, đầu ngón tay từ phần gai ở cuối đốt sống cổ Chu Sưởng nhẹ nhàng trượt lên dọc theo xương sống cổ, cuối cùng luồn vào trong mái tóc đen của hắn, lặp đi lặp lại, nhẹ nhàng xoa gáy Chu Sưởng hết lần này đến lần khác. Một người hôn gáy đối phương, một người lại vòng tay lên xoa xoa cùng một chỗ trên cổ người kia, bầu không khí dịu dàng sâu lắng.
Đêm đó, Chu Sưởng “đặt cọc” một lần là 1 tỷ.
...
Thế rồi chỉ hai tuần sau, Phiếm Hải lại đánh bại Thanh Huy.
Phiếm Hải luôn muốn đầu tư vào một công ty do Thanh Huy đầu tư, nhưng làm sao cũng không được, rồi bất ngờ CEO “tạo phản“.
CEO của công ty này đã có mâu thuẫn với Thanh Huy từ lâu. Một trong những điều kiện để Thanh Huy đầu tư vào công ty này là chi phí tiếp thị hàng năm của bên kia phải dành phần lớn cho các nền tảng của Thanh Huy, như là công cụ tìm kiếm hay nền tảng video ngắn, tất cả đều có định mức cụ thể. Công ty đó chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực giáo dục, là một trong những ngành có lượng quảng cáo lớn nhất, tương tự như y tế, du lịch hoặc game, Thanh Huy không muốn dâng tiền cho người khác.
Tuy nhiên, phía công ty nọ luôn cho rằng điều này sẽ hạn chế sự phát triển của họ, đồng thời tin rằng công ty sẽ hoạt động tốt hơn nếu có nhiều tự do hơn. Hơn nữa, chỉ số EQ của vị CEO kia rất thấp, mà con mắt lại rất cao, đồng thời còn hơi cậy tài khinh người, luôn coi thường và soi mói một số đề nghị Thanh Huy, cảm thấy họ làm sao mà hiểu bằng mình được, suốt hai năm qua anh ta làm mất lòng không ít người trong nội bộ Thanh Huy, mối quan hệ giữa hai bên đã rất tệ.
Kinh Hồng nhằm ngay vào khoảng trống này, hành động dứt khoát đúng lúc hai bên gia hạn hợp đồng quảng cáo cho năm sau, đưa ra hai lời hứa với CEO công ty.
Việc đầu tiên là yêu cầu CEO nói với Thanh Huy rằng nếu Phiếm Hải không đầu tư vào được thì sẽ hỗ trợ nhóm sáng lập trong đó có CEO rời đi, chọn hướng đi mới và thành lập công ty mới, sẽ không tiếp tục nhịn Thanh Huy nữa.
Nội dung thứ hai là nếu Phiếm Hải đầu tư được thì sẽ chuyển nhượng một phần vốn chủ sở hữu cho nhóm sáng lập để giúp họ giành quyền kiểm soát. Kinh Hồng hứa sẽ chuyển nhượng 2,5%, giúp vốn chủ sở hữu của nhóm sáng lập vượt qua Thanh Huy.
Tất nhiên, đối với Phiếm Hải và nhóm sáng lập, điều kiện thứ nhất chủ yếu là đe dọa Thanh Huy để đạt được điểm thứ hai.
Ngoài ra, Phiếm Hải còn hứa rằng Phiếm Hải sẽ không bao giờ buộc bên kia phải nộp phí quảng cáo.
Kinh Hồng tỏ ra rất vui vẻ hòa nhã, nói với CEO rằng anh có thể đích thân đi xem dự án và đảm bảo đủ tính chuyên nghiệp.
Thế là vị CEO kia lập tức rục rịch, “đi theo giặc“.
Được sự hỗ trợ của Kinh Hồng, nhóm sáng lập bên kia dưới sự xúi giục của Phiếm Hải càng trở nên hung hãn và táo bạo hơn, ngay từ đầu đã ăn nói quyết liệt, không chừa đường lui nữa.
Trong tình thế đặc biệt “Phiếm Hải không đầu tư được thì nhóm sáng lập sẽ ra đi”, Chu Sưởng thực sự không còn cách nào khác là phải đồng ý với yêu cầu “đầu tư một phần” của tập đoàn Phiếm Hải.
Chu Sưởng cũng thầm biết rất rõ sau này tình thế của Thanh Huy ở công ty này sẽ rất tệ. Một bên là đội sáng lập và Phiếm Hải gắn bó keo sơn, mặt khác, một số quản lý cấp cao trong nội bộ Thanh Huy vốn đã ghét tính cách của CEO kia từ lâu rồi, hắn không thể vì một công ty mà làm ngơ tâm tư tình cảm của họ. Kết quả cuối cùng rất có thể là tuy ban đầu chiếm được lợi thế, đầu tư vào công ty, loại bỏ Phiếm Hải, nhưng cuối cùng Thanh Huy mới là bên phải dứt áo ra đi.
Chu Sưởng biết, Kinh Hồng đã nghiên cứu cuộc “hôn nhân thương mại” giữa công ty đó và Thanh Huy mấy năm qua, biết họ muốn gì, không muốn gì nên mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, dùng kinh nghiệm đã qua của Thanh Huy để mở ra con đường mới cho mình, trực tiếp đào mất đối phương.
Sau khi chính thức ký hồ sơ đầu tư của Phiếm Hải, Chu Sưởng đương nhiên cũng nhắn tin cho Kinh Hồng, mỉa mai nói: “Phiếm Hải làm con giáp thứ mười ba cũng trơn tru nhỉ. Nghe ông già kể về đủ chuyện mâu thuẫn giữa mình và vợ, hốt thuốc đúng bệnh, rồi bày đặt ra vẻ ân cần dịu dàng.”
Kết quả cuối cùng rất có thể là Thanh Huy và công ty kia “ly hôn“.
Kinh Hồng nhìn ra sự oán hận này, không khỏi bật cười, vui vẻ đáp lại: [Biết vịt sắp bay đi mất rồi, lòng sếp Chu đang nghĩ gì thế? “Đệt”?]
Mấy giây sau Chu Sưởng mới trả lời: “Cũng gần như vậy, nhưng tôi thích hương vị nguyên bản hơn.”
Kinh Hồng không hiểu, tiếp tục gửi tin nhắn: [Giải thích “hương vị nguyên bản” một cái.]
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn của Chu Sưởng được gửi lại, cũng bằng văn bản: [Tôi nghĩ là, “**“.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.