Chương 36
Tiểu Hồ Nhu Vĩ
25/07/2020
Chẳng ai biết đến tột cùng là nhà lao cổng thành có bao nhiêu tầng.
Đây là một nhà lao đá nằm dưới lòng đất. Nhà lao này đã có từ khi xây thành Kiến Khang, sâu không lường được. Người giang hồ mà muốn so độ nguy hiểm thì đều nhổ toẹt một bãi, khoe: “Ông mày từng ngồi tận tầng mười ở nhà lao cổng thành đấy!”
Càng xuống tầng sâu, tội ác càng nặng.
Như Trương Thúy Nga bị nhốt vào tầng mười hai thì đã là đến cực hạn của người bình thường, bởi vì nàng bị nhận định là giết tổng quản nội giám Phùng Thời.
Dân chúng vẫn kháo nhau rằng, nơi sâu nhất trong nhà lao cổng thành chỉ giam giữ yêu ma quỷ quái, đã không còn là nhân gian. Cho tới nay, chưa hề thấy có kẻ nào bị đưa xuống quá mười hai tầng mà trở lên được.
Lần đó Trương Thúy Nga bị lính canh ngục ấn xuống từng tầng một, đã cảm thấy tầng sau luôn thấp và chật chội hơn tầng trước. Đến phòng giam của mình, nàng thậm chí còn không ngồi thẳng được, chỉ có thể bò vào leo ra như con sâu cái kiến.
Đâu biết rằng qua khỏi tầng mười hai chút nữa, bỗng nhiên lại thoáng đãng hơn hẳn, tầng sau còn rộng hơn tầng trước.
Trương Thúy Nga nhận ra dưới này toàn là những nhân vật có máu mặt, người nào người nấy đều từng lật tay thành mây, trở tay thành mưa. Này đây những tam công cửu khanh, này đây những tướng quân nguyên soái, có lẽ vài người trong số họ chưa bao giờ để tay dính máu tươi, nhưng vẫn khiến cả thiên hạ nháo nhào, điên đảo. Cao thấp, sang hèn, an nguy, sống chết đều thao túng trong một bàn tay…
Đường nối thông các tầng giam ở nhà lao đá này chỉ có một lối cực hẹp, gần như là một cầu thang thẳng đứng, vừa đủ cho một người duy nhất đi qua. Giữa các khe đá đều có gắn đèn lồng, không cần gió mà vẫn liên tục nhấp nháy. Càng xuống dưới tầng sâu thì ngọn lửa càng chấp chới mạnh, đó là bởi có âm phong.
Dương Đăng dẫn theo ba tên thân vệ, hộ tống Bão Kê nương nương và Lý Nhu Phong vào nhà lao đá này. Hắn lệnhcho hai tên canh chừng ngoài cửa, một tên khác đi cùng mình xuống dưới. Tuy rằng ít người, nhưng Trương Thúy Nga đã cẩn thận quan sát suốt dọc đường, xác nhận thật sự chẳng có bất cứ cơ hội nào.
Dương Đăng vốn thuộc loại tài cao gan lớn, nhà lao đá này còn là một người giữ ải, vạn người khó qua, thảo nào hắn không hề sợ hãi. Cũng bởi vậy nên chẳng trách mấy trăm năm nay, chưa từng nghe có ai bị giam vào đây mà vượt ngục thành công.
Đến khoảng tầng mười lăm thì bắt đầu loáng thoáng vang vọng hàng chuỗi ùng oàng, nghe như tiếng gió, tiếng nước, lại như có vạn mã đang phi nước đại. Bão Kê nương nương hỏi: “Tiếng gì thế nhỉ?”
Dương Đăng gỡ bó đuốc cắm bên tường, châm lửa rồi soi về phía đỉnh đầu. Bấy giờ Bão Kênương nương mới thấy trên vách có dựng hai tượng thần bằng đá, dáng vẻ hung bạo, đầu lộ hai sừng, tay cầm kiếm gỗ đào và dây sậy. Xem ra đúng là Thần Đồ và Úc Lũy trấn giữ quỷ môn [1].
“Tiếng từ cõi âm à?”
Lính canh ngục đi cùng họ giải thích: “Xuống chút nữa thì không còn là nhân gian rồi.”
Lý Nhu Phong vịn vách đá ẩm, khẽ chau mày.
Xuống thêm ít bước, âm vang càng lúc càng rền rĩ. Thời điểm đặt chân đến tầng mười bảy thì Dương Đăng dừng bước, sai thân binh dẫn Bão Kê nương nương và Lý Nhu Phong đi tiếp.
Lý Nhu Phong níu Bão Kê nương nương, lắc đầu cùng nàng, viết vào lòng bàn tay nàng bốn chữ “Duy Ma ở đây”. Bão Kê nương nương lập tức hiểu ý chàng, bảo với Dương Đăng: “Dương tướng quân, e rằng ngài theo tôi xuống đấy sẽ an toàn hơn.”
Dương Đăng nói: “Dưới đó là thủy lao rồi.”
Bão Kê nương nương giải thích: “Chúng ta đã đến quỷ môn, tướng quân có đứng một chỗ, kể cả là không gần nước thì khả năng gặp bất trắc vẫn rất cao. Ngược lại, nếu ởcạnh tôi, tướng quân có đi bất cứ đâu cũng chẳng phải lo.”
Dương Đăng đang cách Bão Kê nương nương khoảng năm bậc thang, cứ cảm thấy âm khí muốn ăn vào tận xương. Song khi thử bước xuống hai bậc, quả thật đã dễ chịu hơn. Hắn bèn bước ngay xuống thêm hai bậc, đi sát rạt sau Bão Kê nương nương.
Vào tầng kế tiếp, ở nơi ánh đèn lay động, trước mắt đã thấy một hố nước đen ngòm. Hố nước không rộng, chu vi chưa quá vài trượng. Giữa hố lờ mờ hiện một bóng người bị treo lơ lửng bằng xích sắt to nặng, từ ngực trở xuống đều ngập trong nước.
Bão Kê nương nương nhìn quanh bằng đôi mắt trải đời. Dẫu cho ánh đèn ở tầng chót này tù mù, thì chỉ cần dựa vào bờ vai dạn dày sương gió trên mặt nước kia, nàng đã nhận rõ
thân phận người nọ.
Nhà lao cổng thành có lẽ là đào tới đây thì gặp nước nên không thể xây sâu hơn nữa. Dừng trên bờ, nghe tiếng động ầm ầm phảng phất vọng lại từ bốn phương tám hướng, thật sự như khắp muôn ngả đều có âm binh kết trận lao nhanh, vạn mã tung hoành nện vó.
Người nọ quần áo tả tơi, tóc khô xơ xác, gục đầu rũ rượi, bất động như đã chết rồi. Đôi tay bị xích sắt quấn chặt chỉ còn da bọc xương. Cách y không xa còn treo lơ lửng một sợi xích to đen đúa, đầu xích thả xuống đã bỏ trống.
Bão Kê nương nương liếc qua Lý Nhu Phong, chỉ thấy chàng đứng sau lưng Dương Đăng, sắc mặt bình thản, chẳng có phản ứng gì.
May mà chàng không nhìn thấy.
Lại quan sát thật kỹ, đôi tay gầy guộc kia vẫn siết chặt giữa tầng tầng xích sắt, là thái độ quyết không khuất phục.
Bão Kê nương nương chẳng thể diễn tả được cảm giác trong lòng.
Đây chính là Tiêu Yên.
Là Tiêu Yên bị giam giữ mười tháng nơi thủy lao này, từ long phụng giữa loài người rơi xuống thành tù phạm. Là Trừng vương Tiêu Yên đã mất đi hết thảy, phải trơ mắt nhìn con trai yêu thương nhất chết ngay trước mặt mình.
Thế mà vẫn cứng cỏi ngoan cường như cũ.
Bão Kê nương nương không thể dời mắt khỏi đôi tay kia, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Dương Đăng hỏi: “Thế nào?”
Đôi mắt Bão Kê nương nương chuyển thành thờ ơ, ngước lên, nói: “Có thể hóa giải.”
Nàng bảo: “Lý Nhu Phong, hai chúng ta phải hợp lực mới hóa giải được oán khí trên thân Tiêu Duy Ma. Chàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Giọng Bão Kê nương nương dèn dẹt, lạo xạo trong tai, thả bên những tiếng ầm vang từ khắp tứ phương này lại có lực xuyên thấu lạ kỳ. Nhất là ba chữ “Lý Nhu Phong” kia, nhấn vô cùng rõ ràng.
Trên mặt nước tĩnh mịch, tù nhân đã giống hệt tử thi.
Giữa một vùng chết chóc âm u, đôi tay đang siết chặt kia, bất chợt run bật.
--------------
[1] Thần Đồ và Úc Lũy: Theo Sơn Hải Kinh, trên núi Độ Sóc giữa Thương Hải có một cội đào tán rộng ba ngàn dặm, phần tán phía đông bắc chính là quỷ môn, vạn quỷ thường ra vào. Nơi đó do hai vị thần, một là Thần Đồ, một là Úc Lũy, cai quản chúng quỷ. Những quỷ gây hại sẽ bị trói bằng dây sậy, ném cho hổ ăn. Hai vị thần từ thời viễn cổ này được gọi chung là Minh thần trông coi Minh giới. Họ còn được xem là môn thần, dân gian thường dán hình trước cửa.
Đây là một nhà lao đá nằm dưới lòng đất. Nhà lao này đã có từ khi xây thành Kiến Khang, sâu không lường được. Người giang hồ mà muốn so độ nguy hiểm thì đều nhổ toẹt một bãi, khoe: “Ông mày từng ngồi tận tầng mười ở nhà lao cổng thành đấy!”
Càng xuống tầng sâu, tội ác càng nặng.
Như Trương Thúy Nga bị nhốt vào tầng mười hai thì đã là đến cực hạn của người bình thường, bởi vì nàng bị nhận định là giết tổng quản nội giám Phùng Thời.
Dân chúng vẫn kháo nhau rằng, nơi sâu nhất trong nhà lao cổng thành chỉ giam giữ yêu ma quỷ quái, đã không còn là nhân gian. Cho tới nay, chưa hề thấy có kẻ nào bị đưa xuống quá mười hai tầng mà trở lên được.
Lần đó Trương Thúy Nga bị lính canh ngục ấn xuống từng tầng một, đã cảm thấy tầng sau luôn thấp và chật chội hơn tầng trước. Đến phòng giam của mình, nàng thậm chí còn không ngồi thẳng được, chỉ có thể bò vào leo ra như con sâu cái kiến.
Đâu biết rằng qua khỏi tầng mười hai chút nữa, bỗng nhiên lại thoáng đãng hơn hẳn, tầng sau còn rộng hơn tầng trước.
Trương Thúy Nga nhận ra dưới này toàn là những nhân vật có máu mặt, người nào người nấy đều từng lật tay thành mây, trở tay thành mưa. Này đây những tam công cửu khanh, này đây những tướng quân nguyên soái, có lẽ vài người trong số họ chưa bao giờ để tay dính máu tươi, nhưng vẫn khiến cả thiên hạ nháo nhào, điên đảo. Cao thấp, sang hèn, an nguy, sống chết đều thao túng trong một bàn tay…
Đường nối thông các tầng giam ở nhà lao đá này chỉ có một lối cực hẹp, gần như là một cầu thang thẳng đứng, vừa đủ cho một người duy nhất đi qua. Giữa các khe đá đều có gắn đèn lồng, không cần gió mà vẫn liên tục nhấp nháy. Càng xuống dưới tầng sâu thì ngọn lửa càng chấp chới mạnh, đó là bởi có âm phong.
Dương Đăng dẫn theo ba tên thân vệ, hộ tống Bão Kê nương nương và Lý Nhu Phong vào nhà lao đá này. Hắn lệnhcho hai tên canh chừng ngoài cửa, một tên khác đi cùng mình xuống dưới. Tuy rằng ít người, nhưng Trương Thúy Nga đã cẩn thận quan sát suốt dọc đường, xác nhận thật sự chẳng có bất cứ cơ hội nào.
Dương Đăng vốn thuộc loại tài cao gan lớn, nhà lao đá này còn là một người giữ ải, vạn người khó qua, thảo nào hắn không hề sợ hãi. Cũng bởi vậy nên chẳng trách mấy trăm năm nay, chưa từng nghe có ai bị giam vào đây mà vượt ngục thành công.
Đến khoảng tầng mười lăm thì bắt đầu loáng thoáng vang vọng hàng chuỗi ùng oàng, nghe như tiếng gió, tiếng nước, lại như có vạn mã đang phi nước đại. Bão Kê nương nương hỏi: “Tiếng gì thế nhỉ?”
Dương Đăng gỡ bó đuốc cắm bên tường, châm lửa rồi soi về phía đỉnh đầu. Bấy giờ Bão Kênương nương mới thấy trên vách có dựng hai tượng thần bằng đá, dáng vẻ hung bạo, đầu lộ hai sừng, tay cầm kiếm gỗ đào và dây sậy. Xem ra đúng là Thần Đồ và Úc Lũy trấn giữ quỷ môn [1].
“Tiếng từ cõi âm à?”
Lính canh ngục đi cùng họ giải thích: “Xuống chút nữa thì không còn là nhân gian rồi.”
Lý Nhu Phong vịn vách đá ẩm, khẽ chau mày.
Xuống thêm ít bước, âm vang càng lúc càng rền rĩ. Thời điểm đặt chân đến tầng mười bảy thì Dương Đăng dừng bước, sai thân binh dẫn Bão Kê nương nương và Lý Nhu Phong đi tiếp.
Lý Nhu Phong níu Bão Kê nương nương, lắc đầu cùng nàng, viết vào lòng bàn tay nàng bốn chữ “Duy Ma ở đây”. Bão Kê nương nương lập tức hiểu ý chàng, bảo với Dương Đăng: “Dương tướng quân, e rằng ngài theo tôi xuống đấy sẽ an toàn hơn.”
Dương Đăng nói: “Dưới đó là thủy lao rồi.”
Bão Kê nương nương giải thích: “Chúng ta đã đến quỷ môn, tướng quân có đứng một chỗ, kể cả là không gần nước thì khả năng gặp bất trắc vẫn rất cao. Ngược lại, nếu ởcạnh tôi, tướng quân có đi bất cứ đâu cũng chẳng phải lo.”
Dương Đăng đang cách Bão Kê nương nương khoảng năm bậc thang, cứ cảm thấy âm khí muốn ăn vào tận xương. Song khi thử bước xuống hai bậc, quả thật đã dễ chịu hơn. Hắn bèn bước ngay xuống thêm hai bậc, đi sát rạt sau Bão Kê nương nương.
Vào tầng kế tiếp, ở nơi ánh đèn lay động, trước mắt đã thấy một hố nước đen ngòm. Hố nước không rộng, chu vi chưa quá vài trượng. Giữa hố lờ mờ hiện một bóng người bị treo lơ lửng bằng xích sắt to nặng, từ ngực trở xuống đều ngập trong nước.
Bão Kê nương nương nhìn quanh bằng đôi mắt trải đời. Dẫu cho ánh đèn ở tầng chót này tù mù, thì chỉ cần dựa vào bờ vai dạn dày sương gió trên mặt nước kia, nàng đã nhận rõ
thân phận người nọ.
Nhà lao cổng thành có lẽ là đào tới đây thì gặp nước nên không thể xây sâu hơn nữa. Dừng trên bờ, nghe tiếng động ầm ầm phảng phất vọng lại từ bốn phương tám hướng, thật sự như khắp muôn ngả đều có âm binh kết trận lao nhanh, vạn mã tung hoành nện vó.
Người nọ quần áo tả tơi, tóc khô xơ xác, gục đầu rũ rượi, bất động như đã chết rồi. Đôi tay bị xích sắt quấn chặt chỉ còn da bọc xương. Cách y không xa còn treo lơ lửng một sợi xích to đen đúa, đầu xích thả xuống đã bỏ trống.
Bão Kê nương nương liếc qua Lý Nhu Phong, chỉ thấy chàng đứng sau lưng Dương Đăng, sắc mặt bình thản, chẳng có phản ứng gì.
May mà chàng không nhìn thấy.
Lại quan sát thật kỹ, đôi tay gầy guộc kia vẫn siết chặt giữa tầng tầng xích sắt, là thái độ quyết không khuất phục.
Bão Kê nương nương chẳng thể diễn tả được cảm giác trong lòng.
Đây chính là Tiêu Yên.
Là Tiêu Yên bị giam giữ mười tháng nơi thủy lao này, từ long phụng giữa loài người rơi xuống thành tù phạm. Là Trừng vương Tiêu Yên đã mất đi hết thảy, phải trơ mắt nhìn con trai yêu thương nhất chết ngay trước mặt mình.
Thế mà vẫn cứng cỏi ngoan cường như cũ.
Bão Kê nương nương không thể dời mắt khỏi đôi tay kia, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Dương Đăng hỏi: “Thế nào?”
Đôi mắt Bão Kê nương nương chuyển thành thờ ơ, ngước lên, nói: “Có thể hóa giải.”
Nàng bảo: “Lý Nhu Phong, hai chúng ta phải hợp lực mới hóa giải được oán khí trên thân Tiêu Duy Ma. Chàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Giọng Bão Kê nương nương dèn dẹt, lạo xạo trong tai, thả bên những tiếng ầm vang từ khắp tứ phương này lại có lực xuyên thấu lạ kỳ. Nhất là ba chữ “Lý Nhu Phong” kia, nhấn vô cùng rõ ràng.
Trên mặt nước tĩnh mịch, tù nhân đã giống hệt tử thi.
Giữa một vùng chết chóc âm u, đôi tay đang siết chặt kia, bất chợt run bật.
--------------
[1] Thần Đồ và Úc Lũy: Theo Sơn Hải Kinh, trên núi Độ Sóc giữa Thương Hải có một cội đào tán rộng ba ngàn dặm, phần tán phía đông bắc chính là quỷ môn, vạn quỷ thường ra vào. Nơi đó do hai vị thần, một là Thần Đồ, một là Úc Lũy, cai quản chúng quỷ. Những quỷ gây hại sẽ bị trói bằng dây sậy, ném cho hổ ăn. Hai vị thần từ thời viễn cổ này được gọi chung là Minh thần trông coi Minh giới. Họ còn được xem là môn thần, dân gian thường dán hình trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.