Chương 4
Thẩm Nhất Đao
06/11/2022
4.
Ta vốn tưởng rằng người đầu tiên gặp sẽ là Tô Như Hoa.
Dù sao nàng chán ghét ta như vậy, chỉ ước gì vừa nhìn thấy ta liền nhảy ra chì chiết vài câu.
Nhưng không có.
Tạ Nam Sơ chậm rãi pha trà, bắt đầu từ khâu chọn trà, làm nóng ấm chén, phẩm trà hương, mỗi một bước đều kín kẽ.
Rõ ràng động tác là cảnh đẹp ý vui, lại bị hắn làm cho có chút quái dị.
Như là cố ý học đòi văn vẻ bình thường, cẩn thận nghiêm cẩn.
Nhìn Ngu Tử Khê làm đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hắn nâng chén trà với ta, "Gần đây thế nào? Hoàng hậu nương nương."
Bốn chữ phía sau bị hắn gằn mạnh, thập phần khiến người khác chán ghét.
"Tạ ơn đại nhân đích quan tâm, trải qua rất tốt." Ta không tiếp trà của hắn, "Đời này đều chưa từng sống thoải mái như vậy"
"Ở trước mặt ta không cần phải nói lời giả dối, ta biết ngươi còn oán trách ta."
Ta trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, sao ngắn ngủn nửa năm hắn chợt nghe không hiểu tiếng người rồi?
Ta sửa lại nói, "Tạ đại nhân chắc là hiểu lầm, bản cung sống rất tốt, không phải là nói dối cũng không phải lời tức giận, bệ hạ yêu bản cung, bản cung cũng yêu bệ hạ."
"Ngươi sửa miệng cũng thật nhanh." Nghe được ta tự xưng bản cung, hắn nhíu mày, vẻ mặt không vui, "Cũng không biết Ngu Tử Khê cho ngươi ăn thuốc mê gì."
"Tạ đại nhân vẫn là ăn nói cẩn thận, nơi này là Nam triều."
Tạ Nam Sơ nhìn ta chằm chằm, cười ra tiếng, "A thuấn, ngươi thay đổi rồi."
"Mọi người đều thay đổi, Tạ đại nhân cũng thay đổi."
Trở nên khiến người ta liếc mắt một cái liền sinh ra chán ghét.
Ta nắm tay áo, nhìn hắn, cảm thấy chính là hối tiếc.
Khi còn nhỏ Tạ Nam Sơ vốn không khiến ngươi ta chán ghét như vậy, hắn khi đó nhỏ yếu, tái nhợt, giống như ta sống trong một góc xó xỉnh.
Cả hai đã từng nương tựa, giúp đỡ nhau một đoạn thời gian.
Người chính là động vật quần cư, thời điểm không thể chống đỡ rét lạnh sẽ ôm nhau sưởi ấm.
Ta chính là tham luyến ấm áp ấy, mà lẫn lộn nó với tình yêu.
Khi con trai đến một độ tuổi nhất định, chúng sẽ lớn rất nhanh, Tạ Nam Sơ cũng vậy.
Khi ta thấy hắn mặc bộ quần áo xấu xí đến tìm ta, ta luôn nghĩ rằng sự khôn ngoan của người xưa thật là sinh động và cụ thể.
Giống như một cây liễu, nó mọc hoang chỉ trong vài ngày và xanh tốt trong một mùa hè.
Hắn trổ mã ngày càng đẹp, nổi bật giữa một đám thiếu niên da đen mặt sần sùi.
Được Tô Như Hoa nhắm tới cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Tạ Nam Sơ với Tô Như Hoa quan hệ càng thân thiết, liền càng cùng ta cách xa.
Thiếu niên cao gầy cùng cô nương xinh đẹp như hoa chỉ cần đứng chung một chỗ chính là xứng đôi vừa lứa, trời cao tác hợp.
Hắn đại khái là quên, vương triều này có hai vị công chúa, Tạ Nam Sơ có hai biểu muội.
Khi còn nhỏ Tô Như Hoa rất tùy hứng, so với bây giờ còn tùy hứng hơn.
Là kiểu người muốn cái gì là phải được cái đó.
Phụ hoàng cũng sủng nàng ta, nàng ta muốn sao trên trời thì sẽ không hái trăng.
Bắc Triều cơ hồ nửa năm đều là mùa đông, Hồ Thiên nói tháng tám sẽ có tuyết bay một chút cũng không đúng
Năm ấy tuyết rơi đặc biệt dày.
Nhiều đàn gia súc của người dân chìm trong bão tuyết.
Ta nhớ rất rõ, vì sự việc này mà Tô Như Hoa đã đến chỗ ở của ta và tát ta mấy cái, nàng ta nói là do ta, tang môn tinh.
Hay thật, Tô Như Hoa luôn có ma lực gắn kết hai thứ không liên quan lại với nhau.
Đại quan không đợi một ai, đụng phải Tô Như Hoa và Tạ Nam Sơ, vì gió tuyết mà lẻn ra ngoài chơi rồi quay lại.
Tô Như Hoa nhờ Tạ Nam Sơ tìm cừu, chỉ cần hắn tìm được thì sẽ nhận hắn làm phò mã của mình.
Thật là một chiếc bánh lớn.
Tạ Nam Sơ nuốt cũng không sợ nghẹn.
Kéo ngựa chạy ra ngoài theo những gì người chăn cừu nói.
Tối hôm đó, nhà họ Tạ không tìm thấy người, họ tìm trong cung điện, thậm chí ta còn được gọi lên để hỏi xem hắn đã đi đâu.
Tô Như Hoa rơi lệ nói rằng Tạ Nam Sơ đi tìm cừu.
Phụ hoàng như chết lặng, nhưng vẫn không đành lòng trách nàng ta.
Sao có thể nói nặng lời đây? Nàng ta đã khóc rồi.
Ta khi đó còn mềm lòng, mười bốn mười lăm tuổi lòng còn chưa lạnh, dễ liều mạng chỉ vì một câu nói của mình.
Bọc trong bộ quần áo dày cộp, ta ngoài tìm Tạ Nam Sơ.
Đàn cừu không thấy một con, nhưng thật may, con ngựa đỏ tía do hắn dẫn đi đã bảo vệ chủ, dù chủ có ngã ngựa cũng dùng thân mình bảo vệ.
Trên đường về, một đàn cừu lao tới, cả hai con ngựa đều hoảng sợ, ta và Tạ Nam Sơ ngã xuống, bỏ chạy.
Ta khi đó thực sợ hắn chết, đi một đoạn đường liền đem hắn kéo vào trong lòng, hỏi một câu, nghe được hắn trả lời mới tiếp tục chạy đi.
Trở lại cung trướng khi ta cũng bỏ mất nửa cái mạng, hiện tại đích vũ tuyết thiên tất cái còn đau.
Hắn đưa cho ta một khối ngọc bội, nói ân cứu mạng phải làm lấy thân báo đáp, hắn sẽ cưới ta, cho ta trải qua ngày tháng tốt lành.
Ta nghe được những lời này liền vui vẻ thật lâu, cảm thấy đây chính là yêu.
Sau đó bị hắn tiến cử, gả cho Ngu Tử Khê.
Như vậy hắn có thể cùng Tô Như Hoa ở bên nhau.
Làm thế nào để lấp đầy những người chưa từng nhận được tình yêu từ khi sinh ra?
Yêu một chút là đủ.
Họ là những người giỏi nhất trong việc tự lừa dối bản thân, chỉ cần có người ném ra một dấu hiệu, họ sẽ bám chặt như cọng rơm cứu mạng.
Cũng sẽ tự cho là đúng mà tự mình bổ sung, đem câu nói không đầu không đuôi của ngươi biến thành một câu chuyện xưa.
Chết chìm trong giấc mộng đẹp là kết cục tốt nhất của họ.
Sớm biết hôm nay, lúc trước nên để hắn chết trong bão tuyết.
Ta định thần lại, nhớ đến chuyện quan trọng hôm nay.
Từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đặt ở trên bàn, "Ta không cần nữa."
Tạ Nam Sơ giống như nghe được điều chê cười, híp mắt nói, "A Thuấn, ngươi hiện tại nói chính là lời giận dỗi, ta làm sao có thể xem như chưa từng có việc gì xảy ra."
Khuôn mặt này càng ngày càng xa lạ, ta nhìn theo hắn, như trước giờ chưa từng thấy qua.
"Tạ Nam Sơ, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta giống một con chó gọi thì đến, đuổi thì đi?"
"A thuấn, ta sẽ cưới ngươi." Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, không đối mặt với câu hỏi của ta.
"Ngươi không biết xấu hổ ta còn không muốn đâu." Ta nghĩ không thông thiếu niên đó sao có thể biến thành cái dạng này, "Sao ngươi cảm thấy ngươi tốt hơn Ngu Tử Kê? Gặp qua chàng ấy, người như ngươi liếc mắt một cái ta đều ghê tởm."
Tạ Nam Sơ mặt sầm tối, hắn siết cổ tay ta, cơ hồ nói với là bộ mặt dữ tợn, "Ngươi rõ ràng nói ngươi yêu ta! Ta khuyên ngươi đừng uổng phí sức lực trên người Ngu Tử Khê, hắn đối với ngươi bất quá là thấy mới mẻ thôi!"
Ta tức giận không nói nên lời, "Bị hắn trêu đùa cũng tốt hơn so với bị ngươi trêu đùa! Ta chính là nguyện ý bị chàng trêu đùa!"
Hắn nắm lấy cổ tay ta không thả, mặt khác một bàn tay đặt lên cổ của ta.
Chỉ cần dùng một chút lực ta liền chết ở trong này.
Ngay cả lúc này, ta vẫn bị phân tâm, chẳng trách hắn và Tô Như Hoa là một cặp trời sinh, không thể làm gì khác ngoài việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề và trút giận.
"Đừng nhìn ta như vậy." Tạ Nam Sơ thanh âm khàn khàn.
Ta lại càng thêm khinh miệt cùng khinh bỉ nhìn lại.
"Tạ đại nhân, người trong cung tới đón Nhị công chúa." Ngoài cửa ám vệ đột nhiên lên tiếng, Tạ Nam Sơ sửa sang lại cảm xúc, trên tay dùng một chút lực đem ta quăng trên bàn.
"Chúng ta sẽ gặp lại."
"Tạ đại nhân lần sau nếu thấy ta cần phải nhớ rõ hành lễ, dù sao ngươi là Bắc triều thần tử, mà ta lại là Nam triều hoàng hậu."
Nay xưa đã khác.
Mặc dù bắp chân của ta vẫn còn run vì lý do thể chất, nhưng ta biết hắn không dám làm gì ta.
Ngu Tử Khê sẽ làm chỗ dựa cho ta.
Ngọc bội cô đơn rơi xuống trên mặt đất, ta sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, suy tư một cái, chớp mắt, xoay người nhặt lên.
Khi sắp ra cửa liền quăng vào mặt Tạ Nam Sơ.
Bên trong phòng vang lên tiếng hắn rống giận.
Vậy thì thế nào, hắn xứng đáng.
Ta vốn tưởng rằng người đầu tiên gặp sẽ là Tô Như Hoa.
Dù sao nàng chán ghét ta như vậy, chỉ ước gì vừa nhìn thấy ta liền nhảy ra chì chiết vài câu.
Nhưng không có.
Tạ Nam Sơ chậm rãi pha trà, bắt đầu từ khâu chọn trà, làm nóng ấm chén, phẩm trà hương, mỗi một bước đều kín kẽ.
Rõ ràng động tác là cảnh đẹp ý vui, lại bị hắn làm cho có chút quái dị.
Như là cố ý học đòi văn vẻ bình thường, cẩn thận nghiêm cẩn.
Nhìn Ngu Tử Khê làm đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hắn nâng chén trà với ta, "Gần đây thế nào? Hoàng hậu nương nương."
Bốn chữ phía sau bị hắn gằn mạnh, thập phần khiến người khác chán ghét.
"Tạ ơn đại nhân đích quan tâm, trải qua rất tốt." Ta không tiếp trà của hắn, "Đời này đều chưa từng sống thoải mái như vậy"
"Ở trước mặt ta không cần phải nói lời giả dối, ta biết ngươi còn oán trách ta."
Ta trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, sao ngắn ngủn nửa năm hắn chợt nghe không hiểu tiếng người rồi?
Ta sửa lại nói, "Tạ đại nhân chắc là hiểu lầm, bản cung sống rất tốt, không phải là nói dối cũng không phải lời tức giận, bệ hạ yêu bản cung, bản cung cũng yêu bệ hạ."
"Ngươi sửa miệng cũng thật nhanh." Nghe được ta tự xưng bản cung, hắn nhíu mày, vẻ mặt không vui, "Cũng không biết Ngu Tử Khê cho ngươi ăn thuốc mê gì."
"Tạ đại nhân vẫn là ăn nói cẩn thận, nơi này là Nam triều."
Tạ Nam Sơ nhìn ta chằm chằm, cười ra tiếng, "A thuấn, ngươi thay đổi rồi."
"Mọi người đều thay đổi, Tạ đại nhân cũng thay đổi."
Trở nên khiến người ta liếc mắt một cái liền sinh ra chán ghét.
Ta nắm tay áo, nhìn hắn, cảm thấy chính là hối tiếc.
Khi còn nhỏ Tạ Nam Sơ vốn không khiến ngươi ta chán ghét như vậy, hắn khi đó nhỏ yếu, tái nhợt, giống như ta sống trong một góc xó xỉnh.
Cả hai đã từng nương tựa, giúp đỡ nhau một đoạn thời gian.
Người chính là động vật quần cư, thời điểm không thể chống đỡ rét lạnh sẽ ôm nhau sưởi ấm.
Ta chính là tham luyến ấm áp ấy, mà lẫn lộn nó với tình yêu.
Khi con trai đến một độ tuổi nhất định, chúng sẽ lớn rất nhanh, Tạ Nam Sơ cũng vậy.
Khi ta thấy hắn mặc bộ quần áo xấu xí đến tìm ta, ta luôn nghĩ rằng sự khôn ngoan của người xưa thật là sinh động và cụ thể.
Giống như một cây liễu, nó mọc hoang chỉ trong vài ngày và xanh tốt trong một mùa hè.
Hắn trổ mã ngày càng đẹp, nổi bật giữa một đám thiếu niên da đen mặt sần sùi.
Được Tô Như Hoa nhắm tới cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Tạ Nam Sơ với Tô Như Hoa quan hệ càng thân thiết, liền càng cùng ta cách xa.
Thiếu niên cao gầy cùng cô nương xinh đẹp như hoa chỉ cần đứng chung một chỗ chính là xứng đôi vừa lứa, trời cao tác hợp.
Hắn đại khái là quên, vương triều này có hai vị công chúa, Tạ Nam Sơ có hai biểu muội.
Khi còn nhỏ Tô Như Hoa rất tùy hứng, so với bây giờ còn tùy hứng hơn.
Là kiểu người muốn cái gì là phải được cái đó.
Phụ hoàng cũng sủng nàng ta, nàng ta muốn sao trên trời thì sẽ không hái trăng.
Bắc Triều cơ hồ nửa năm đều là mùa đông, Hồ Thiên nói tháng tám sẽ có tuyết bay một chút cũng không đúng
Năm ấy tuyết rơi đặc biệt dày.
Nhiều đàn gia súc của người dân chìm trong bão tuyết.
Ta nhớ rất rõ, vì sự việc này mà Tô Như Hoa đã đến chỗ ở của ta và tát ta mấy cái, nàng ta nói là do ta, tang môn tinh.
Hay thật, Tô Như Hoa luôn có ma lực gắn kết hai thứ không liên quan lại với nhau.
Đại quan không đợi một ai, đụng phải Tô Như Hoa và Tạ Nam Sơ, vì gió tuyết mà lẻn ra ngoài chơi rồi quay lại.
Tô Như Hoa nhờ Tạ Nam Sơ tìm cừu, chỉ cần hắn tìm được thì sẽ nhận hắn làm phò mã của mình.
Thật là một chiếc bánh lớn.
Tạ Nam Sơ nuốt cũng không sợ nghẹn.
Kéo ngựa chạy ra ngoài theo những gì người chăn cừu nói.
Tối hôm đó, nhà họ Tạ không tìm thấy người, họ tìm trong cung điện, thậm chí ta còn được gọi lên để hỏi xem hắn đã đi đâu.
Tô Như Hoa rơi lệ nói rằng Tạ Nam Sơ đi tìm cừu.
Phụ hoàng như chết lặng, nhưng vẫn không đành lòng trách nàng ta.
Sao có thể nói nặng lời đây? Nàng ta đã khóc rồi.
Ta khi đó còn mềm lòng, mười bốn mười lăm tuổi lòng còn chưa lạnh, dễ liều mạng chỉ vì một câu nói của mình.
Bọc trong bộ quần áo dày cộp, ta ngoài tìm Tạ Nam Sơ.
Đàn cừu không thấy một con, nhưng thật may, con ngựa đỏ tía do hắn dẫn đi đã bảo vệ chủ, dù chủ có ngã ngựa cũng dùng thân mình bảo vệ.
Trên đường về, một đàn cừu lao tới, cả hai con ngựa đều hoảng sợ, ta và Tạ Nam Sơ ngã xuống, bỏ chạy.
Ta khi đó thực sợ hắn chết, đi một đoạn đường liền đem hắn kéo vào trong lòng, hỏi một câu, nghe được hắn trả lời mới tiếp tục chạy đi.
Trở lại cung trướng khi ta cũng bỏ mất nửa cái mạng, hiện tại đích vũ tuyết thiên tất cái còn đau.
Hắn đưa cho ta một khối ngọc bội, nói ân cứu mạng phải làm lấy thân báo đáp, hắn sẽ cưới ta, cho ta trải qua ngày tháng tốt lành.
Ta nghe được những lời này liền vui vẻ thật lâu, cảm thấy đây chính là yêu.
Sau đó bị hắn tiến cử, gả cho Ngu Tử Khê.
Như vậy hắn có thể cùng Tô Như Hoa ở bên nhau.
Làm thế nào để lấp đầy những người chưa từng nhận được tình yêu từ khi sinh ra?
Yêu một chút là đủ.
Họ là những người giỏi nhất trong việc tự lừa dối bản thân, chỉ cần có người ném ra một dấu hiệu, họ sẽ bám chặt như cọng rơm cứu mạng.
Cũng sẽ tự cho là đúng mà tự mình bổ sung, đem câu nói không đầu không đuôi của ngươi biến thành một câu chuyện xưa.
Chết chìm trong giấc mộng đẹp là kết cục tốt nhất của họ.
Sớm biết hôm nay, lúc trước nên để hắn chết trong bão tuyết.
Ta định thần lại, nhớ đến chuyện quan trọng hôm nay.
Từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đặt ở trên bàn, "Ta không cần nữa."
Tạ Nam Sơ giống như nghe được điều chê cười, híp mắt nói, "A Thuấn, ngươi hiện tại nói chính là lời giận dỗi, ta làm sao có thể xem như chưa từng có việc gì xảy ra."
Khuôn mặt này càng ngày càng xa lạ, ta nhìn theo hắn, như trước giờ chưa từng thấy qua.
"Tạ Nam Sơ, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta giống một con chó gọi thì đến, đuổi thì đi?"
"A thuấn, ta sẽ cưới ngươi." Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, không đối mặt với câu hỏi của ta.
"Ngươi không biết xấu hổ ta còn không muốn đâu." Ta nghĩ không thông thiếu niên đó sao có thể biến thành cái dạng này, "Sao ngươi cảm thấy ngươi tốt hơn Ngu Tử Kê? Gặp qua chàng ấy, người như ngươi liếc mắt một cái ta đều ghê tởm."
Tạ Nam Sơ mặt sầm tối, hắn siết cổ tay ta, cơ hồ nói với là bộ mặt dữ tợn, "Ngươi rõ ràng nói ngươi yêu ta! Ta khuyên ngươi đừng uổng phí sức lực trên người Ngu Tử Khê, hắn đối với ngươi bất quá là thấy mới mẻ thôi!"
Ta tức giận không nói nên lời, "Bị hắn trêu đùa cũng tốt hơn so với bị ngươi trêu đùa! Ta chính là nguyện ý bị chàng trêu đùa!"
Hắn nắm lấy cổ tay ta không thả, mặt khác một bàn tay đặt lên cổ của ta.
Chỉ cần dùng một chút lực ta liền chết ở trong này.
Ngay cả lúc này, ta vẫn bị phân tâm, chẳng trách hắn và Tô Như Hoa là một cặp trời sinh, không thể làm gì khác ngoài việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề và trút giận.
"Đừng nhìn ta như vậy." Tạ Nam Sơ thanh âm khàn khàn.
Ta lại càng thêm khinh miệt cùng khinh bỉ nhìn lại.
"Tạ đại nhân, người trong cung tới đón Nhị công chúa." Ngoài cửa ám vệ đột nhiên lên tiếng, Tạ Nam Sơ sửa sang lại cảm xúc, trên tay dùng một chút lực đem ta quăng trên bàn.
"Chúng ta sẽ gặp lại."
"Tạ đại nhân lần sau nếu thấy ta cần phải nhớ rõ hành lễ, dù sao ngươi là Bắc triều thần tử, mà ta lại là Nam triều hoàng hậu."
Nay xưa đã khác.
Mặc dù bắp chân của ta vẫn còn run vì lý do thể chất, nhưng ta biết hắn không dám làm gì ta.
Ngu Tử Khê sẽ làm chỗ dựa cho ta.
Ngọc bội cô đơn rơi xuống trên mặt đất, ta sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, suy tư một cái, chớp mắt, xoay người nhặt lên.
Khi sắp ra cửa liền quăng vào mặt Tạ Nam Sơ.
Bên trong phòng vang lên tiếng hắn rống giận.
Vậy thì thế nào, hắn xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.