Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 15

Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết

21/02/2018

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Dung Tịch nghe thanh âm kiêu ngạo kia không khỏi khẽ nhíu mày. Bạch Khiếu Phong đạm đạm cười, “Đó là đệ đệ lão thái thái, Hoàng Hiếu Toàn. Trong nhà lão thái thái chỉ có hai người tỷ đệ bọn họ, phụ mẫu sớm mất, bà đối với đệ đệ này luôn luôn rất dung túng. Ngươi thế nào? Có thể ứng phó không?”

“Hẳn là được.” Dung Tịch cười cười với y, xoay người xuống lầu.

Trong phòng khách có không ít người dây dưa lằng nhằng, qua có chút nhốn nháo, Dung Tịch trầm giọng quát dẹp đường: “Đều dừng tay cho ta, chuyện gì xảy ra? Thế nào nháo thành như vậy? Quả thực không ra thể thống gì. Người Trần gia chúng ta lúc nào không lễ phép như thế này?”

Y thanh sắc câu lệ, cả Hoa thúc lẫn mấy người làm, hộ vệ đều nghĩ là đại công tử luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị tới, theo bản năng thu tay lại lui ra phía sau, đáp: “Dạ.”

Một trung niên nam nhân ở giữa ngửa đầu lên nhìn, lập tức cười lạnh một tiếng, “Một thằng con hoang có tư cách gì mà nói cái gì người Trần gia? Trần gia chúng ta không thừa nhận ngươi.”

Dung Tịch lạnh lùng nhìn gã, bất động thanh sắc hỏi: “Hoa thúc, vị tiên sinh này quý tính là gì?”

Hoa thúc rất thống khoái mà đáp: “Vị tiên sinh này họ Hoàng.”

Dung Tịch đạm đạm cười, “Nguyên lai là Hoàng tiên sinh, bốn chữ ‘Trần gia chúng ta’ ngươi không có tư cách nói ra.”

Hoàng Hiếu Toàn mập mập, trên mặt dữ tợn, nhìn qua đặc biệt hung hãn bá đạo, lúc này nghe Dung Tịch láo xược như thế, không khỏi ngẩn ra rồi lập tức nổi trận lôi đình, “Ngươi đồ cẩu tạp chủng này, đừng tưởng rằng cho ngươi vào cửa Trần gia ngươi chính là người Trần gia, đừng có mà con mẹ nó xuân thu đại mộng. Ta nói cho ngươi, tiểu tử, tỷ tỷ của ta sẽ trở về, đến lúc đó ta xem, Trần gia là ai làm chủ?”

“Vô luận Trần gia do ai làm chủ, đều không tới phiên ngươi kêu gào.” Dung Tịch vô cùng bình tĩnh, “Xin lỗi, gia huynh sinh bệnh, không thể tiếp đãi Hoàng tiên sinh, Hoa thúc, tiễn khách.”

Hoa thúc cùng mọi người của Trần Tam rất ghét người này, vừa nghe tứ công tử lên tiếng, lập tức nhất tề xong lên, kẹp chặt tay Hoàng Hiếu Toàn, nhanh chóng chế ngự, tha ra ném trở lại xe, sau đó vây quanh xe, không cho người xuống, cùng nhau khom người nói: “Cung tống Hoàng tiên sinh.”

Hoàng Hiếu Toàn kéo cửa xe xuống, tiếp tục nhìn về phía chủ ốc mắng ầm lên. Dung Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, hời hợt hỏi: “Hoa thúc, hoa viên hôm nay đã tưới chưa vậy?”

Hoa thúc ngầm hiểu, “Ai nha, tất cả mọi người bận rộn, nên quên mất việc này rồi, ta lập tức đi dặn dò ngay.”

Ông gọi một cú điện thoại tới nhà kính, hai người làm vườn liền kéo ống nhựa tới, tiếp vào trụ nước, kéo dài vòi tới trước chủ ốc, tưới về phía bồn hoa giữa đình viện.

Hoàng Hiếu Toàn cùng người của gã đều ở trong xe gần bồn hoa, cột nước như mưa trút xuống, tưới vào cả trong xe, ướt hết mặt mũi. Tiếng mắng dừng lại một chút, lại vang lên, lúc này không chỉ mắng “Con hoang” mà còn còn mắng “Nô tài chết tiệt”, bất quá, xe không dám dừng lại, mà nổ máy, nhanh như chớp chạy ra cửa chính.

Mấy người thanh niên thủ vệ tại cửa chính nhịn không được cười ha ha, cất cao giọng nói: “Mau cút đi, sau này đừng tới nữa mà mất mặt xấu hổ.”



Dung Tịch nhìn những người đó biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới mỉm cười gật đầu, “Hoa thúc, làm tốt lắm.”

“Đa tạ tứ công tử.” Hoa thúc thật cao hứng, “Hoàng tiên sinh mỗi lần đến đều tỏ uy tỏ thế, đại công tử cùng Tam công tử ngại mặt mũi lão thái thái, qua loa cho xong với gã, chưa cường ngạnh thế bao giờ, cho nên mới khiến gã được một tấc lại muốn tiến một thước, hầu như muốn cưỡi lên đầu chúng ta tác uy tác phúc, các huynh đệ đại công tử cùng Tam công tử rất phiền gã, nhưng công tử không lên tiếng, tất cả mọi người bất tiện động thủ, hôm nay rốt cuộc mới ra một ngụm khí trong lòng.”

“Nguyên lai là như vậy, vậy sau này đừng để gã tới nữa.” Dung Tịch bình tĩnh nói, “Hiện tại đây là thời kỳ đặc biệt, không có hẹn trước không cho phép vào.”

“Vâng, ta lập tức dặn dò mọi người.” Hoa thúc khoái trá chạy ra khỏi ốc.

Bạch Khiếu Phong đi theo phía sau Dung Tịch, vốn chuẩn bị chờ y ứng phó không được xuất thủ tương trợ, lúc này thấy y ứng đối như thường, không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, “Thật không nghĩ tới, tứ công tử thật có phong phạm đại gia, quả nhiên không hổ là huynh đệ lão tam, khiến hắn nở mày nở mặt.”

“Cảm ơn Phong ca.” Dung Tịch quay đầu lại cười cười, thân thiết hỏi, “Các ngươi còn chưa ăn cơm trưa nhỉ, ta lập tức gọi nhà bếp làm cơm, cùng nhau ăn.”

“Được.” Bạch Khiếu Phong không khách khí.

Dung Tịch nói với người làm, nhà bếp rất nhanh liền mang cơm nước chuẩn bị xong xuôi. Bạch Khiếu Phong lên lầu đem Vương Hiểu Chu ngồi ở trong phòng Trần Tam không chịu ra mạnh mẽ buộc y đi xuống, ăn cơm. Giải Ý cùng Hứa U sóng vai xuống lầu, dáng cười ngồi cùng một chỗ. Dung Tịch liền cùng Bạch Khiếu Phong ngồi thành một khối.

Vương Hiểu Chu không nói được một lời, sắc mặt tái nhợt, vành mắt đỏ bừng, trên cơ bản ăn không nổi, nếu như không phải Hứa U ngồi ở bên cạnh y, bắt y phải ăn chút gì đó thì y đã sớm chạy, tiếp tục canh giữ ở bên người Trần Tam rồi.

Dung Tịch cùng Bạch Khiếu Phong hời hợt hàn huyên chuyện sinh ý, nhưng Bạch Khiếu Phong đối với bất động sản cùng năng lượng không hiểu lắm, mà hành nghiệp chân chính của y cùng Trần Tam lại không thể đơn giản nói cho Dung Tịch, vì vậy một mực nói chuyện phiếm, nhưng hai người từ trong xương trong cốt đã là tinh hoa, tùy tiện nói đề tài gì đều có thể tiến thối như thường, bởi vậy bầu không khí thủy chung rất nhẹ nhàng.

Hứa U cùng Giải Ý trò chuyện rất ăn ý, từ bất động sản nói đến tu sửa, từ quy hoạch nói đến thiết kế, nói về xu hướng thị trường cùng nghệ thuật. Phong cách hai người cũng gần giống nhau, nguyên tắc làm việc cũng tương tự, một bữa cơm qua đã tâm đầu ý hợp.

Bạch Khiếu Phong thấy Hứa U hài lòng, tự nhiên thật cao hứng, ha hả: “Tiểu U, lại đây một chuyến thu hoạch không nhỏ nhỉ?”

“Đúng vậy, không nghĩ tới có thể thấy Tiểu Ý, thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn.” Hứa U hăng hái mà nói, “Tiểu Ý, tới chỗ ta đi.”

Bạch Khiếu Phong nhịn không được trêu chọc: “Ngươi định giỡn mặt lão tứ, dụ người sao, thật không hiền lành gì a?”

Hứa U cười cười nhìn về phía Dung Tịch, “Ta nói thật đó, tứ công tử đi theo chúng ta tương đối tốt. Tam ca cũng không muốn ở chỗ này làm đại bàng xã hội đen, ngươi cần gì phải hãm ở chỗ này? Đại công tử là người tốt, tam ca lại càng không sai, nhưng lão thái thái nhà bọn họ cũng không vừa, hơn nữa còn có thêm nhị tỷ tính tình nóng nảy, ngươi khó đối phó. Cái khác không nói, nếu như họ trở về, chỉ sợ người chịu ủy khuất đầu tiên là Tiểu Ý. Ngươi xem, ngay cả tam ca cũng không giữ Hiểu Chu bên người, để y bên ta, đó là vì sợ y bị ủy khuất.”

Trong lòng Dung Tịch chấn động, lập tức gật đầu, “Hứa tổng nói đúng, ta còn chưa nghĩ đến phương diện đó, bất quá, hiện tại đại ca, tam ca ta đều bị thương, ta khẳng định không thể đi, phải ở chỗ này chống.”

Giải Ý thoải mái mà cười nói: “Ta chẳng ủy khuất gì cả, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Về phần chỗ Tiểu U, ta khẳng định sẽ mau chân đến xem. Dù sao hiện tại ta vô sự một thân nhẹ nhàng, đi đâu cũng được.”

Dung Tịch ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Y biết Giải Ý vĩnh viễn theo lựa chọn của y, mà y thì thời khắc đều chú ý, không thể ích kỷ giống như xưa, tuyệt không để hắn chịu một chút ủy khuất nào nữa. Nhưng tình ý bọn họ cần gì phải nói cho người khác biết, chỉ cần bọn họ biết là được.



Cơm nước xong, Vương Hiểu Chu như trút được gánh nặng, buông chén tựa như thiểm điện nhảy lên lầu, thân thủ đến nỗi khiến Dung Tịch cùng Giải Ý đều cảm thấy kinh ngạc. Bạch Khiếu Phong hỏi bọn hắn, “Buổi chiều chuẩn bị làm gì?”

Dung Tịch nói: “Ta muốn đi công ty.”

Giải Ý nhìn một chút đồng hồ, “Ta đợi một chút thì đi sân bay đón một bằng hữu.”

Bạch Khiếu Phong an bài, “Cường tử, ngươi dẫn người bảo hộ Dung ca đi công ty. Đông tử, ngươi dẫn người bảo hộ Ý ca đi sân bay. Các ngươi đều mở lớn mắt cho ta, đừng để mấy gia hỏa không có mắt đắc thủ, làm bỉ mặt ta.»

Hai nam nhân lên tiếng trả lời, thẳng tắp đứng nghe phân phó, song song đáp: “Phong ca yên tâm.”

Dung Tịch cùng Giải Ý liếc nhau, do dự chốc lát, cũng không mở miệng chối từ. Hiện tại tình thế phức tạp, trước đây bọn họ chưa từng gia nhập giang hồ, cho nên đối với hành đạo này căn bản không rõ ràng lắm, hiện nay lựa chọn tốt nhất là nghe theo Bạch Khiếu Phong an bài.

Trong lòng tính toán một chút, Dung Tịch nhân tiện nói: “Cảm ơn Phong ca.”

Bạch Khiếu Phong tiêu sái khoát tay chặn lại, “Khách khí với ta thế làm gì?”

Vì vậy Dung Tịch đi trước, đến xí nghiệp tập đoàn gia tộc Trần thị làm công vụ, Giải Ý cùng Bạch Khiếu Phong và Hứa U thăm Trần Trí Phàm cùng Trần Tam. Thấy hai người họ vẫn mê man, cả ba cùng ngồi một hồi liền rời khỏi, đến phòng vẽ tranh Giải Ý uống trà.

Tranh của hắn mới hoàn thành một phần, Bạch Khiếu Phong nửa điểm cũng không hiểu nên cũng không thể qua nói “Vẽ như thật”, liền ngồi ở một bên không hé răng, thong dong mà nghe Hứa U cùng Giải Ý thảo luận. Hai người ý nghĩ cởi mở, từ tranh Âu Tây dần dần nói đến Âu Châu. Hứa U thường nghỉ phép ở đó, Giải Ý lại thích đi mấy chỗ ở Nam Á, vì vậy đều tự mang nơi cùng phong cảnh mình thích ra trao đổi, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng, gần như tương kiến hận vãn (1). Nếu như không phải Đông tử nhớ kỹ thời gian Giải Ý xuất phát, đi lên giục, hắn thiếu chút nữa cũng quên chuyện này.

Nhìn Giải Ý lên xe, hàng xe bảo vệ phía trước phía sau hộ tống ra cửa chính, Bạch Khiếu Phong cười nói với Hứa U: “Thật là kỳ quái, vị tứ công tử kia rõ ràng nhỏ tuổi hơn so với chúng ta, thế mà ta lại có cảm giác y dường như cũng lớn bằng ta, là nhân vật lẫm liệt một phương. Vị nghệ thuật gia kia càng tuyệt không thể tả, rất thú vị. Ta thật điểm không nghĩ ra, hai người bọn họ là như thế nào mà cùng một chỗ nhỉ?”

“Lời này của ngươi không có đạo lý rồi.” Hứa U không cho là đúng, “Vậy ta với ngươi lại thế nào mà cùng một chỗ chứ? Khác biệt hai người chúng ta hình như cũng rất lớn mà.”

Bạch Khiếu Phong quàng tay qua thắt lưng hắn, cười tủm tỉm nói: “Ta không nghĩ chúng ta có cái gì khác nhau, căn bản là trời sinh một đôi.”

“Người cũng là ông trời tác hợp cho.” Hứa U xem thường nói, “Ta xem hai người bọn họ cũng rất xứng, hơn nữa tình cảm vô cùng tốt.”

“Này cũng đúng, nhìn giống như là đã cùng một chỗ cả đời rồi ấy.” Bạch Khiếu Phong tươi cười rạng rỡ, vô liêm sỉ bổ sung, “Giống như chúng ta vậy.”

Hứa U đối với sự đanh đá của y từ lâu đã miễn dịch, trực tiếp xoay người rời đi, trở lại phòng quý khách Hoa thúc an bài cho họ, ngồi ở sân thượng tiếp tục uống trà.

______________

(1) tương kiến hận vãn: hận vì gặp nhau quá trễ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook