Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 22

Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết

21/02/2018

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Lão nhị Trần gia, Trần Lệ Thủy hơn ba mươi tuổi, từ nhỏ không thích học, chỉ thích đánh nhau, người lớn trong nhà đều lăn lộn trên giang hồ, đương nhiên mặc kệ, bởi vậy cô ta không có văn hóa gì, nhưng trên giang hồ thanh danh hiển hách.

Dung Tịch xem qua tư liệu của cô ta, thì thấy cô cùng Trần Tam bất đồng, hành sự ngông nghênh, tư liệu rất nhiều, không cần lao lực cũng có thể tra được, cho nên Dung Tịch rất rõ ràng tính cách người này, nghĩ đến cô ta đánh Giải Ý, sắc mặt y rất khó nhìn, từ khi Lệ Thủy đi qua bảo vệ vào gian nhà, thần tình y rất âm trầm.

Giải Ý đối với cô ta đương nhiên cũng không thiện cảm, cái loại đau nhức do đập vào tường này cũng không dễ chịu gì. Hắn từ khi bị bắt cóc, bị tiêm vào thuốc khiến cho tăng cảm giác đau đớn, tuy rằng đã trị hết, nhưng lực nhẫn nại đối với đau đớn vẫn rất thấp. Từ chữa cho tốt thương đến bây giờ, hắn chưa từng có bị thương lần nào, cũng không đau nhức bao giờ, thế nên đau đớn lần này khiến hắn rất khó chịu. Hiện tại loại thương tích bị đập trúng tường vẫn còn vô cùng đau đớn, hắn dù có rộng lượng thế nào, cũng không thể xem nữ nhân này trở thành bằng hữu.

Trần Lệ Thủy đi vào, vẻ mặt thành khẩn mà nói với Giải Ý: “Xin lỗi, ta không phải cố ý muốn động thủ, mà là sợ ngươi đè trúng đại ca ta, do đó mới đẩy ngươi ra, trong lòng quá gấp, ra tay hơi mạnh, rất xin lỗi.”

Giải Ý không có hé răng, Dung Tịch cũng không chịu dối trá mà nói cái gì “ Không sao”, người y âu yếm bị cô ta đả thương, không phải tùy tiện nói lời xin lỗi là có thể quên đi. Trần Trí Phàm cùng Trần Tam cũng không tiện nói thêm cái gì, cũng không giúp đỡ khuyên Dung Tịch cùng Giải Ý, lại không thể chỉ trích Trần Lệ Thủy làm sai. Bạch Khiếu Phong cùng Trần Tam quan hệ tốt, quan hệ cùng Trần Trí Phàm hơn phân nửa là kính y là lão đại Trần gia, nhưng cùng nữ nhân này không có giao tình gì, lại càng không đứng ra nói.

Bầu không khí trong phòng có điểm cương cứng, một hồi lâu, Dung Tịch mới hờ hững nói: “ Chúng ta muốn dọn đi ra ngoài ở, phải đi rồi.” Nói xong, y thu dọn đồ đạc, vừa bận rộn vừa nói, “Thân thể Tiểu Ý luôn luôn không tốt, lần này lại bị thương, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, sẽ không ở chỗ này quấy rối nữa.”

Ba người Trần gia thấy thái độ y kiên quyết, đồng thời không chịu xác nhận tương lai không trả thù, trong lòng đều có điểm không thoải mái. Bọn họ không sợ bất luận kẻ nào động thủ, nhưng không hy vọng thân huynh đệ nội đấu, để ngoại nhân thừa cơ.

Trần Lệ Thủy thở sâu, nén bão nổi trong lòng, nói với Dung Tịch: “ Lão tứ, ta đối với ngươi không có thành kiến gì, ngươi là người Trần gia chúng ta, là huynh đệ cùng cha với chúng ta, đây là sự thật không thể thay đổi. Lão gia tử mất, nguyện vọng khi lâm chung là tìm ngươi về nhà, chúng ta đều đáp ứng ông, khẳng định sẽ làm, tuyệt không giả vờ. Hiện tại Đại ca là gia chủ Trần gia, y hy vọng ngươi có thể ở chỗ này, ngươi cần gì cứ nhất định phải dọn đi ra ngoài?”

Dung Tịch đóng vali, kéo dây kéo, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lệ Thủy, “Nếu như thật sự ngươi coi ta là huynh đệ, ngươi sẽ không ra tay với Tiểu Ý. Cứ coi như là vì bảo vệ đại ca, ngươi cũng có thể dùng cách không cần làm tổn thương Tiểu Ý, nhưng cuối cùng ngươi lại dùng cách tệ nhất, điều đó có thể chứng minh ngươi vốn dĩ không xem hắn là người một nhà, mà nếu đã coi như người ngoài thì tùy hoàn cảnh có thể hy sinh, tổn thương hắn. Đã như vậy thì ta sẽ không để hắn ở đây chịu uất ức, lại càng không để hắn bị tổn thương. Hôm nay ta nói rõ, lúc trước ta vì không muốn mẹ ta bị người ta đàm tiếu nên mới nhẫn nại mà sống, nhưng hiện tại bà ấy đã mất, ta cũng không im lặng nhịn nhục chi nữa. Tiểu Ý là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ai dám động tới một cọng tóc của hắn, ta liều mạng với người đó đến cùng, cùng lắm thì cá chết lưới rách, xem thử ai thắng được ai.”

Mấy câu này y nói bình thản ôn hòa, nhưng trong lời mang theo ý khiến ai cũng không dám khinh thị. Trần Trí Phàm khẳng định: “ Lão tứ, ngươi yên tâm, Tiểu Ý là người một nhà, lần này hắn ở chỗ này bị thương, là ta xin lỗi các ngươi, sau này ta bảo chứng sẽ không phát sinh nữa. Nếu như ai thương tổn Tiểu Ý, không chỉ ngươi mà ta cũng liều mạng.”

Ánh mắt Dung Tịch dời về phía y, hơi hơi gật đầu, “ Cảm ơn đại ca.”

Lúc này Giải Ý mới ôn hòa cười nói: “Đại ca, tam ca, các ngươi bảo trọng, dưỡng thương cho tốt, sau này tùy thời đến thăm chúng ta. Phong ca, chờ chuyện bên này xong xuôi, chúng ta đến thăm nhìn ngươi cùng Tiểu U.”

“Tốt.” Bạch Khiếu Phong mỉm cười gật đầu.



Dung Tịch đứng lên, kéo vali của mình cùng Giải Ý rời đi, giao cho bảo vệ ngoài cửa, thấp giọng dặn dò, “ Chúng ta đi.”

Bảo vệ bên ngoài đáp ứng, có người dẫn theo vali đặt lên xe, có người kiểm tra tình hình xung quanh.

Dung Tịch quay lại, cầm tay Giải Ý, nói với người ngồi đối diện trên sofa: “ Đại ca, tam ca, chúng ta đi. Ta vẫn tiếp tục đi làm, chuyện làm ăn ta sẽ thường xuyên liên lạc qua điện thoại với đại ca. Chờ các ngươi dưỡng thương xong, ta sẽ đem công ty hoàn hảo không tổn hao gì mà trả lại cho các ngươi.”

Trần Tam liền không hề giữ lại, “Tốt, Tiểu Ý đi ra ngoài tĩnh dưỡng một chút cũng tốt. Các ngươi cũng đừng đi thuê phòng làm gì, để bằng hữu trên giang hồ biết sẽ chê cười Trần gia chúng ta. Ta có một biệt thự, cách nơi này không xa, hoàn cảnh cũng tốt, các ngươi có thể đi bên kia ở. Hiểu Chu, ngươi đem chìa khoá nhà chúng ta lấy ra cho họ.”

“Dạ.” Vương Hiểu Chu lập tức móc chùm chìa khóa trong túi ra, lấy hai chiếc chìa khóa cho họ.

Dung Tịch cười nói: “ Không cần phiền phức thế, ta đã giao tiền thuê rồi, không ở thì lãng phí.”

“Tiền thuê bao nhiêu? Bỏ đi cũng được, hay ta phái mấy người huynh đệ đi giúp ngươi lấy về.” Trần Tam hời hợt mà nói, “ Việc này ngươi nghe ca ca đi. Chúng ta để ngươi ở bên ngoài, nhưng ngươi không thể tùy tiện tìm một nơi không biết rõ nội tình mà ở, thế quá nguy hiểm. Biệt thự kia là công ty đại ca tu kiến, bên trong phần lớn là người làm ăn ở bạch đạo, không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng công tác quản lý là công ty là chúng ta làm, rất an toàn. Ngươi ở đó, chúng ta cũng yên tâm.”

Trần Trí Phàm lập tức gật đầu, sắc mặt âm trầm cũng tốt rất nhiều, “ Lão tam nói đúng, ta cũng quên mất biệt thự của ngươi. Lão tứ, ngươi mang theo Tiểu Ý ở đó đi. Chỗ ngươi thuê ta gọi người trả lại, tiền sẽ đưa cho ngươi, ngươi không cần quan tâm.”

Dung Tịch suy nghĩ một chút, cũng không chối từ nữa, “ Vậy được rồi, cảm ơn đại ca, tam ca.” Nói xong, hắn cầm chìa khoá trong tay Vương Hiểu Chu.

“Với ca ca còn cần nói chữ ‘ơn’ sao.” Trần Trí Phàm cao hứng lên, tinh thần cũng tốt hơn.

Trần Tam khoái trá nở nụ cười, “ Được rồi, các ngươi đi thôi, Tiểu Ý mới ra viện, phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Được.” Dung Tịch cùng Giải Ý cùng nhau đi ra ngoài.

Từ đầu tới đuôi, Dung Tịch đều không để ý đến Trần Lệ Thủy đứng một góc, hiển nhiên cơn giận chưa hết. Giải Ý sợ làm căng với người phụ nữ này sẽ gây phiền phức cho Dung Tịch, khi đi qua người cô ta thì lễ phép gật đầu, ôn hòa nói: “ Nhị tiểu thư, tạm biệt.”

Trong lòng Trần Lệ Thủy vốn càng ngày càng tức giận, lúc này nhìn nam nhân tuấn mỹ ưu nhã này nho nhã lễ độ với mình như thế, tức giận nhất thời tiêu tan thành mây khói. “Tạm biệt.” Lệ Thủy theo bản năng nói lại một câu, lập tức phản ứng lại, bồi thêm một câu, “ Xin lỗi.”

Giải Ý cười cười, liền đi theo Dung Tịch đi ra cửa.

Bọn họ xuống lầu, ra cửa, lên xe rời đi. Nghe tiếng xe mơ hồ truyền từ xa, Bạch Khiếu Phong lúc này mới cười nói: “ Lão tứ nhà các ngươi cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ đâu, quả nhiên là người Trần gia, dù không lớn ở Trần gia, cũng có khí thế Trần gia.”



“ Đúng vậy.” Trần Trí Phàm chậm rãi đứng dậy, thoả mãn mỉm cười, “ Ta cũng không nghĩ tới, hắn có tài cán như thế, không hổ là người Trần gia chúng ta.”

Trần Tam được Vương Hiểu Chu nâng dậy, đi đến một bên phòng nói: “ Nhị tỷ, ngươi cần quản cho tốt mấy huynh đệ chỗ ngươi, gần nhất bọn họ theo cậu huyên náo không ra giống gì. Nếu như ngươi không chịu ước thúc bọn họ, ta sẽ động thủ thay ngươi dạy đấy.”

“A, vậy ta kiểm tra lại.” Trần Lệ Thủy đưa tay đỡ lấy Trần Trí Phàm, thuận miệng đáp, “ Nếu như xác thực không hề quy củ, ta sẽ xử lý.”

Trần Tam liền không nói thêm nữa, tập tễnh về gian phòng mình.

Trần Trí Phàm một bên trở về phòng một bên nhẹ giọng nói với Trần Lệ Thủy: “ Lão nhị, ngươi cũng giúp chúng ta khuyên nhủ mẹ cùng cậu, đừng nhằm vào lão tứ nữa, nếu thật chọc giận y, chỉ sợ cá chết lưới rách thật. Tiểu Ý có mấy người bằng hữu là cán bộ cao tầng ở Bắc Kinh, thật muốn từ phía trên đè xuống, chúng ta ở chỗ này cũng chọi không lại. Bọn họ phải thu liễm, nếu không Trần gia chúng ta nói không chừng sẽ bị bắt gọn mất. Mấy năm nay ta một mực làm sinh ý, lão tam nỗ lực tẩy trắng các huynh đệ, đều là vì cái gì? Còn không phải là vì đời đời con cháu Trần gia không hề lo lắng hãi hùng, từ nay về sau có thể yên tâm mà sống qua ngày lành sao, lẽ nào mẹ cùng cậu không muốn ư?”

“Được rồi, ta sẽ nói với mụ.” Cô khẽ nhíu mày, “ Ta nghĩ ngươi cùng lão tam cũng quá cẩn thận rồi, Trần gia chúng ta ở bên này thụ đại căn thâm, nào có bị người bắt gọn? Bất quá, ngươi nói Tiểu Ý có bằng hữu thế lực lớn, thế cũng không thể không phòng, ta sẽ nói với mẹ, đừng chọc hắn cùng lão tứ nữa. Tâm tình của mẹ ta hiểu hơn các ngươi, nếu như chồng ta ở bên ngoài nuôi tình nhân, ta khẳng định sẽ không để yên, cũng sẽ không bỏ qua cho đứa con hoang được tiểu nhân kia sinh ra. Nam nhân các ngươi đương nhiên nghĩ tam thê tứ thiếp chẳng là gì, cho nên các ngươi tốt với lão tứ như vậy. Bất quá, ngươi yên tâm, ta đối với lão tứ cũng không có thành kiến gì, dù sao khi ba ba còn sống cũng đối xử tốt với chúng ra, khi ông lâm chung thì chúng ta đã đáp ứng ông, đối xử tử tế với lão tứ, điều này ta khẳng định làm được.”

“Uhm, vậy là tốt rồi.” Trần Trí Phàm nằm trên giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Từ khi lão thái thái trở về, y cảm giác đặc biệt mệt. An tĩnh một hồi, y hờ hững mà nói, “ Lão nhị, ngươi nghĩ cách đem mẹ đi ra ngoài giải sầu đi. Lần này chúng ta bị người ta phục kích, thù này nhất định phải báo. Tuổi của bà đã lớn, chúng ta không muốn bà bị shock hay bị thương.”

Trần Lệ Thủy đứng ở bên giường y trầm mặc chốc lát, cúi đầu nói: “ Việc này không phải mẹ làm đâu. Bà cho dù động thủ với lão tứ, cũng sẽ không thương đến ngươi cùng lão tam, dù sao các ngươi là con ruột của bà, trong lòng bà rất thương các ngươi.”

“Ta biết.” Trần Trí Phàm thở dài một hơi, “ Ta chỉ không muốn bà thương tâm.”

Trần Lệ Thủy kinh hãi, do dự một hồi mới nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là…….. cậu làm?”

Trần Trí Phàm lặng im một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Hiện nay còn không có chứng cứ, nhưng chắc chắn có liên hệ với cậu.”

Trần Lệ Thủy thốt lên, “Vì sao cậu phải làm thế?”

“Đại khái là muốn tất cả của Trần gia chăng.” Trần Trí Phàm cong khóe miệng, nhưng ngay cả cười khổ một cái cũng không làm được, đành phải bình tĩnh mà nói, “ Lão nhị, ngươi không cần lo lắng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cùng lão tam cũng không lấy tính mệnh của cậu. Nếu có căn cứ chính xác, xác thực chuyện do ông làm, chúng ta phải để ông được giáo huấn một chút, nếu không sẽ còn lần sau.”

“Uhm, hẳn là nên giáo huấn một chút.” Trần Lệ Thủy đối với người cậu này không có tình cảm gì, “ Đại ca, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, ta đương nhiên ủng hộ ngươi. Về phần mẹ, ta biết nên làm như thế nào.”

Trần Trí Phàm mở mắt nhìn em gái mình, khẽ cười, vui mừng mà nói: “Tốt.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook