Chương 12
Đại Phong Quát Quá
06/11/2020
Tống
Dao luôn là một vị tiên nói được làm được, hắn đồng ý thay Bích Hoa Linh Quân chăm sóc tiểu lão hổ, liền quả thật cẩn thận chăm sóc. Hắn trước
tiên lấy thêm chăn đệm mềm mại trải lên giường, làm cho tiểu tâm can nhà Bích Hoa Linh Quân một cái ổ, lại đặc biệt tìm một cái thùng gỗ, làm
chỗ cho nó tắm rửa, còn chuẩn bị đầy đủ khăn lau và lược chải lông.
Khi hết thảy đã chuẩn bị đầy đủ, Tống Dao trở về sương phòng, thấy Nguyên Túc rúc vào trong lòng Hoành Văn, Hoành Văn bưng bát ngọc bích chứa nước trong đút nó uống.
Tống Dao đột nhiên có cảm giác, khi tiểu lão hổ nằm trong lòng Hoành Văn so với vừa rồi nằm trong lòng hắn, hình như có cái gì không giống lắm.
Cái cục lông xù này, không ngừng rúc vào ngực Hoành Văn, thè lưỡi liếm liếm tay y mấy lần, đợi y vừa buông chén nước, tiểu lão hổ đứng thẳng người dậy, xoạch một tiếng, đầu lưỡi liếm qua môi y.
Ánh mắt Tống Dao không tự chủ được lóe lên. Tiểu lão hổ liếm xong thì hài lòng cọ qua cọ lại trước ngực Hoành Văn, chân trước dần dần rướn vào vạt áo y.
Tống Dao sải bước đi tới, một phen xách gáy Nguyên Túc lên, lôi nó ra khỏi lòng Hoành Văn. Y ngước lên cười nói, ”Ngươi nhanh thật, đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi sao?”
Tống Dao xách Nguyên Túc, mày nhíu lại, “Đã chuẩn bị tốt”, sau đó ôm Nguyên Túc vào lòng, đi qua sương phòng kế bên, thả nó lên giường, “Chỗ này là ổ của ngươi.”
Tiểu lão hổ tựa hồ nhìn ra sắc mặt Tống Dao không tốt, khờ dại ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn ủy khuất, khẽ hừ một tiếng, cúi đầu hít hà đệm chăn, sau đó nằm phục xuống, trộm nhìn sắc mặt Tống Dao, lại nhanh chóng cúi đầu, cuộn tròn người lại.
Hoành Văn luôn đi theo sau Tống Dao, thấy tình cảnh này liền nói, “Sao ngươi vô duyên vô cớ mặt mày tối sầm, làm nó sợ rồi.”
Tiểu lão hổ lông vàng vẫn cuộn tròn trên giường, tiếp tục hừ một tiếng.
Tống Dao nhìn nhìn bộ dạng nó, đột nhiên cảm giác mình hình như có chút xấu xa, nó chỉ là một con hổ con vừa sinh ra không lâu thì có thể có ý đồ gì, hắn xấu hổ cười trừ, “Không có gì, ta chắc là vừa rồi sắp xếp mọi thứ hơi mệt, haha”, đưa tay ôm lấy Nguyên Túc, “Ai ya, Tống thúc thúc mang ngươi đi tắm.”
Tiểu lão hổ rụt về phía sau, quay đầu đi, không nhìn hắn. Hoành Văn nói : “Ngươi mới vừa rồi dọa nó, nó mang thù. Để ta mang nó đi tắm vậy.”
Nguyên Túc quả nhiên thành thành thật thật mặc cho Hoành Văn ôm lấy, cuộn trong lòng Hoành Văn, lại ủy khuất ô ô hai tiếng, tựa đầu vào ngực y, cọ cọ mấy lần.
Tống Dao nhắm mắt theo sau Hoành Văn, Hoành Văn ôm Nguyên Túc đi vào hậu viện, Tống Dao vừa rồi đã để sẵn một cái thùng gỗ chứa đầy nước trong, Nguyên Túc ngâm vào trong nước, Tống Dao đứng bên cạnh Hoành Văn, đưa nước, đưa khăn, đưa lược. Hoành Văn tắm cho tiểu lão hổ xong, lau khô lông nó, lại dùng lược chải mượt mớ lông xù, Nguyên Túc từ đầu tới cuối vẫn híp hai mắt, vô cùng hưởng thụ.
Nguyên Túc bám riết Hoành Văn cả một ngày, tới khi đi ngủ thì Tống Dao một lần nữa xách nó về ổ chăn, sau đó quay về phòng ngủ, cài kỹ cửa phòng. (2 anh tính làm gì O__O). Hoành Văn nửa nằm nửa ngồi trên giường, Tống Dao ngồi bên mép giường, “Còn nói nuôi lão hổ này không cần lo lắng, hôm nay cũng đâu dễ dàng gì, Bích Hoa thật dư thừa tinh lực, ngươi nói hắn nuôi cả một phủ linh thú, mỗi ngày phải làm thế nào.”
Hoành Văn cười, “Hắn thích thì sẽ không cho là khó khăn”, tay y cầm chiết phiến, nhịp nhàng gõ gõ trên trán mình, “Tống Dao, ngươi thấy lão hổ từ Như Ý đản ấp ra này có gì không tầm thường không?”
Tống Dao bĩu môi, “Không, màu lông cũng giống như lão hổ bình thường, linh khí cũng không có gì đáng nói. Ta thấy vì nó nở ra từ Như Ý đản nên mới có vẻ quý giá thôi.”
Hoành Văn quơ quơ chiết phiến, ngáp một cái, “Thôi, cứ cố gắng vậy.”
Ngày hôm sau, Tống Dao sau khi thức dậy liền lấy một chén nước trong đi cho Nguyên Túc uống, Nguyên Túc cũng không giống hôm qua vừa thấy hắn thì rụt đầu rụt cổ nữa, Tống Dao đặt chén nước bên miệng nó, nó cúi đầu uống vài ngụm. Tống Dao cho nó uống xong, bưng chén không đi ra tiểu sảnh, Hoành Văn đang ở trong sảnh uống trà, hắn để cái chén không lên bàn, ngồi xuống cạnh Hoành Văn, lấy một tách trà khác, Hoành Văn thay hắn rót đầy trà, hắn cười nói, “Lão hổ ta cho uống nước rồi, ngươi không cần lo nữa. Mà nói, Bích Hoa nuôi linh thú thật mát tay, tiểu lão hổ này uống nước cũng thật nhã nhặn”, nhấp một miếng trà, lại nói, “Nhưng nó tốt xấu gì cũng là một con hổ, uống nước không có thể no sao? Bằng không ta lấy cái gì cho nó ăn thử xem?”
Hoành Văn giơ chén trà lên, “Ngươi bỏ ý định đó đi, vạn nhất nó ăn phải cái gì rồi bị bệnh, Bích Hoa nhất định tìm ngươi liều mạng.”
Tống Dao sờ sờ mũi, “Cũng đúng”, ý nghĩ đó cứ vậy bị hắn ném ra sau đầu.
Buổi sáng, Tống Dao cùng Hoành Văn ở trong viện chơi cờ. Hòn đảo này hiện tại đầy cây ăn quả do Tống Dao trồng, đều là các loại cây tiên lấy từ thiên đình tới, hiên bên này ngập hoa rực rỡ, hiên bên kia quả ngọt trĩu sai. Tống Dao rửa sạch một mâm quả hạnh, đặt bên bàn cờ để làm tiền cược, ai thắng một ván thì được ăn một quả. Loại hạnh này lớn hơn hạnh bình thường một chút, hương thơm mê người, thịt quả đầy đặn, cây hạnh kết ra quả này chính là do Diệu Pháp tôn giả bên chỗ Tây thiên Như Lai tặng, vốn dĩ chỉ có ở Tây thiên, ngay cả thiên đình cũng rất hiếm thấy. Chơi cờ nửa ngày, hạnh bị Hoành Văn ăn hết phân nửa, Tống Dao ngay cả cái vỏ còn chưa chạm tới. Lại xong một ván, Tống Dao bỏ quân cờ trong tay xuống, “Hôm nay ta tình thế không thuận”. Hoành Văn cầm lấy một quả hạnh, cười nói, “Ai… ta luôn trông cậy ngươi ngày nào đó tình thế thuận một chút, ai dè nửa phần tiến bộ cũng không có”, Nguyên Túc nằm bên cạnh Hoành Văn, miễn cưỡng xoay người lại.
Đúng lúc này có tiếng đập cửa, Tống Dao ra mở cửa, thì ra là chủ Đông Hải Long Vương, ngoại sanh nữ (cháu bên họ ngoại) mấy hôm nữa xuất giá, Long Thái tử tự mình đến đưa hỉ thiếp. Tống Dao cùng Hoành Văn mời Long thái tử vào sảnh, hai bên nói vài câu, sau khi Long thái tử cáo từ rời đi, Tống Dao và Hoành Văn trở lại trong viện, Tống Dao phất tay áo, “Chúng ta lại cược tiếp một mâm, ta cũng không tin ta hôm nay ăn không nổi một quả hạnh”, Hoành Văn cười dài, “Tùy ngươi”, rồi đến bàn đá ngồi xuống, Tống Dao bỗng nói, “Hửm, trong mâm sao lại thiếu mất một quả hạnh rồi?”
Hoành Văn nhướng mày: “Trong mâm có bao nhiêu trái ngươi cũng tính hả?”
Tống Dao nói, “Đương nhiên, ta rửa mười hai trái, chúng ta đánh sáu ván cờ, trong mâm hẳn là còn sáu trái mới đúng, sao giờ chỉ còn năm?”, đứng dậy nhìn nhìn Nguyên Túc ngủ say trên ghế đá cạnh Hoành Văn, “Không phải nó ăn vụng mất một trái chứ?”
Hoành Văn không tin: “Nó? Ngươi có thấy con hổ nào ăn trái hạnh chưa?”
Tống Dao cau mày, “Nếu không sao lại vô duyên vô cớ thiếu mất một trái?”, cầm lấy chiết phiến của Hoành Văn, gẩy gẩy hột hạnh trước mặt, “Ngươi xem, cái hột này được cắn rất sạch sẽ, không giống mấy cái ngươi đã ăn, nhất định là nó ăn vụng”, liếc mắt nhìn lão hổ, Nguyên Túc nghiêng mình ngông nghênh nằm, như là đang say ngủ, cái gì cũng không nghe thấy.
Hoành Văn mềm giọng, “Có thể là do chúng ta đã đánh bảy ván cờ, ngươi nhớ lầm đó thôi. Ta chưa từng nghe nói qua có lão hổ nào lại ăn hạnh”, kẹp lấy một quân trắng xoay xoay trên ngón tay, “Ta đây nhường ngươi ba mục, nếu ngươi lại không thắng được, đừng trách ta một mình ăn hết cả mâm hạnh biết chưa!”
Khi hết thảy đã chuẩn bị đầy đủ, Tống Dao trở về sương phòng, thấy Nguyên Túc rúc vào trong lòng Hoành Văn, Hoành Văn bưng bát ngọc bích chứa nước trong đút nó uống.
Tống Dao đột nhiên có cảm giác, khi tiểu lão hổ nằm trong lòng Hoành Văn so với vừa rồi nằm trong lòng hắn, hình như có cái gì không giống lắm.
Cái cục lông xù này, không ngừng rúc vào ngực Hoành Văn, thè lưỡi liếm liếm tay y mấy lần, đợi y vừa buông chén nước, tiểu lão hổ đứng thẳng người dậy, xoạch một tiếng, đầu lưỡi liếm qua môi y.
Ánh mắt Tống Dao không tự chủ được lóe lên. Tiểu lão hổ liếm xong thì hài lòng cọ qua cọ lại trước ngực Hoành Văn, chân trước dần dần rướn vào vạt áo y.
Tống Dao sải bước đi tới, một phen xách gáy Nguyên Túc lên, lôi nó ra khỏi lòng Hoành Văn. Y ngước lên cười nói, ”Ngươi nhanh thật, đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi sao?”
Tống Dao xách Nguyên Túc, mày nhíu lại, “Đã chuẩn bị tốt”, sau đó ôm Nguyên Túc vào lòng, đi qua sương phòng kế bên, thả nó lên giường, “Chỗ này là ổ của ngươi.”
Tiểu lão hổ tựa hồ nhìn ra sắc mặt Tống Dao không tốt, khờ dại ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn ủy khuất, khẽ hừ một tiếng, cúi đầu hít hà đệm chăn, sau đó nằm phục xuống, trộm nhìn sắc mặt Tống Dao, lại nhanh chóng cúi đầu, cuộn tròn người lại.
Hoành Văn luôn đi theo sau Tống Dao, thấy tình cảnh này liền nói, “Sao ngươi vô duyên vô cớ mặt mày tối sầm, làm nó sợ rồi.”
Tiểu lão hổ lông vàng vẫn cuộn tròn trên giường, tiếp tục hừ một tiếng.
Tống Dao nhìn nhìn bộ dạng nó, đột nhiên cảm giác mình hình như có chút xấu xa, nó chỉ là một con hổ con vừa sinh ra không lâu thì có thể có ý đồ gì, hắn xấu hổ cười trừ, “Không có gì, ta chắc là vừa rồi sắp xếp mọi thứ hơi mệt, haha”, đưa tay ôm lấy Nguyên Túc, “Ai ya, Tống thúc thúc mang ngươi đi tắm.”
Tiểu lão hổ rụt về phía sau, quay đầu đi, không nhìn hắn. Hoành Văn nói : “Ngươi mới vừa rồi dọa nó, nó mang thù. Để ta mang nó đi tắm vậy.”
Nguyên Túc quả nhiên thành thành thật thật mặc cho Hoành Văn ôm lấy, cuộn trong lòng Hoành Văn, lại ủy khuất ô ô hai tiếng, tựa đầu vào ngực y, cọ cọ mấy lần.
Tống Dao nhắm mắt theo sau Hoành Văn, Hoành Văn ôm Nguyên Túc đi vào hậu viện, Tống Dao vừa rồi đã để sẵn một cái thùng gỗ chứa đầy nước trong, Nguyên Túc ngâm vào trong nước, Tống Dao đứng bên cạnh Hoành Văn, đưa nước, đưa khăn, đưa lược. Hoành Văn tắm cho tiểu lão hổ xong, lau khô lông nó, lại dùng lược chải mượt mớ lông xù, Nguyên Túc từ đầu tới cuối vẫn híp hai mắt, vô cùng hưởng thụ.
Nguyên Túc bám riết Hoành Văn cả một ngày, tới khi đi ngủ thì Tống Dao một lần nữa xách nó về ổ chăn, sau đó quay về phòng ngủ, cài kỹ cửa phòng. (2 anh tính làm gì O__O). Hoành Văn nửa nằm nửa ngồi trên giường, Tống Dao ngồi bên mép giường, “Còn nói nuôi lão hổ này không cần lo lắng, hôm nay cũng đâu dễ dàng gì, Bích Hoa thật dư thừa tinh lực, ngươi nói hắn nuôi cả một phủ linh thú, mỗi ngày phải làm thế nào.”
Hoành Văn cười, “Hắn thích thì sẽ không cho là khó khăn”, tay y cầm chiết phiến, nhịp nhàng gõ gõ trên trán mình, “Tống Dao, ngươi thấy lão hổ từ Như Ý đản ấp ra này có gì không tầm thường không?”
Tống Dao bĩu môi, “Không, màu lông cũng giống như lão hổ bình thường, linh khí cũng không có gì đáng nói. Ta thấy vì nó nở ra từ Như Ý đản nên mới có vẻ quý giá thôi.”
Hoành Văn quơ quơ chiết phiến, ngáp một cái, “Thôi, cứ cố gắng vậy.”
Ngày hôm sau, Tống Dao sau khi thức dậy liền lấy một chén nước trong đi cho Nguyên Túc uống, Nguyên Túc cũng không giống hôm qua vừa thấy hắn thì rụt đầu rụt cổ nữa, Tống Dao đặt chén nước bên miệng nó, nó cúi đầu uống vài ngụm. Tống Dao cho nó uống xong, bưng chén không đi ra tiểu sảnh, Hoành Văn đang ở trong sảnh uống trà, hắn để cái chén không lên bàn, ngồi xuống cạnh Hoành Văn, lấy một tách trà khác, Hoành Văn thay hắn rót đầy trà, hắn cười nói, “Lão hổ ta cho uống nước rồi, ngươi không cần lo nữa. Mà nói, Bích Hoa nuôi linh thú thật mát tay, tiểu lão hổ này uống nước cũng thật nhã nhặn”, nhấp một miếng trà, lại nói, “Nhưng nó tốt xấu gì cũng là một con hổ, uống nước không có thể no sao? Bằng không ta lấy cái gì cho nó ăn thử xem?”
Hoành Văn giơ chén trà lên, “Ngươi bỏ ý định đó đi, vạn nhất nó ăn phải cái gì rồi bị bệnh, Bích Hoa nhất định tìm ngươi liều mạng.”
Tống Dao sờ sờ mũi, “Cũng đúng”, ý nghĩ đó cứ vậy bị hắn ném ra sau đầu.
Buổi sáng, Tống Dao cùng Hoành Văn ở trong viện chơi cờ. Hòn đảo này hiện tại đầy cây ăn quả do Tống Dao trồng, đều là các loại cây tiên lấy từ thiên đình tới, hiên bên này ngập hoa rực rỡ, hiên bên kia quả ngọt trĩu sai. Tống Dao rửa sạch một mâm quả hạnh, đặt bên bàn cờ để làm tiền cược, ai thắng một ván thì được ăn một quả. Loại hạnh này lớn hơn hạnh bình thường một chút, hương thơm mê người, thịt quả đầy đặn, cây hạnh kết ra quả này chính là do Diệu Pháp tôn giả bên chỗ Tây thiên Như Lai tặng, vốn dĩ chỉ có ở Tây thiên, ngay cả thiên đình cũng rất hiếm thấy. Chơi cờ nửa ngày, hạnh bị Hoành Văn ăn hết phân nửa, Tống Dao ngay cả cái vỏ còn chưa chạm tới. Lại xong một ván, Tống Dao bỏ quân cờ trong tay xuống, “Hôm nay ta tình thế không thuận”. Hoành Văn cầm lấy một quả hạnh, cười nói, “Ai… ta luôn trông cậy ngươi ngày nào đó tình thế thuận một chút, ai dè nửa phần tiến bộ cũng không có”, Nguyên Túc nằm bên cạnh Hoành Văn, miễn cưỡng xoay người lại.
Đúng lúc này có tiếng đập cửa, Tống Dao ra mở cửa, thì ra là chủ Đông Hải Long Vương, ngoại sanh nữ (cháu bên họ ngoại) mấy hôm nữa xuất giá, Long Thái tử tự mình đến đưa hỉ thiếp. Tống Dao cùng Hoành Văn mời Long thái tử vào sảnh, hai bên nói vài câu, sau khi Long thái tử cáo từ rời đi, Tống Dao và Hoành Văn trở lại trong viện, Tống Dao phất tay áo, “Chúng ta lại cược tiếp một mâm, ta cũng không tin ta hôm nay ăn không nổi một quả hạnh”, Hoành Văn cười dài, “Tùy ngươi”, rồi đến bàn đá ngồi xuống, Tống Dao bỗng nói, “Hửm, trong mâm sao lại thiếu mất một quả hạnh rồi?”
Hoành Văn nhướng mày: “Trong mâm có bao nhiêu trái ngươi cũng tính hả?”
Tống Dao nói, “Đương nhiên, ta rửa mười hai trái, chúng ta đánh sáu ván cờ, trong mâm hẳn là còn sáu trái mới đúng, sao giờ chỉ còn năm?”, đứng dậy nhìn nhìn Nguyên Túc ngủ say trên ghế đá cạnh Hoành Văn, “Không phải nó ăn vụng mất một trái chứ?”
Hoành Văn không tin: “Nó? Ngươi có thấy con hổ nào ăn trái hạnh chưa?”
Tống Dao cau mày, “Nếu không sao lại vô duyên vô cớ thiếu mất một trái?”, cầm lấy chiết phiến của Hoành Văn, gẩy gẩy hột hạnh trước mặt, “Ngươi xem, cái hột này được cắn rất sạch sẽ, không giống mấy cái ngươi đã ăn, nhất định là nó ăn vụng”, liếc mắt nhìn lão hổ, Nguyên Túc nghiêng mình ngông nghênh nằm, như là đang say ngủ, cái gì cũng không nghe thấy.
Hoành Văn mềm giọng, “Có thể là do chúng ta đã đánh bảy ván cờ, ngươi nhớ lầm đó thôi. Ta chưa từng nghe nói qua có lão hổ nào lại ăn hạnh”, kẹp lấy một quân trắng xoay xoay trên ngón tay, “Ta đây nhường ngươi ba mục, nếu ngươi lại không thắng được, đừng trách ta một mình ăn hết cả mâm hạnh biết chưa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.