Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện
Chương 88
Ý Lần Tâm Động
19/07/2023
Trong Dưỡng Tâm điện, đèn đuốc sáng trưng.
"Vĩnh Cơ, cho dù là Huệ Tiêu hay người khác, thân ở hoàng gia luôn có chuyện thân bất do kỷ, hoàng a mã làm vậy, hi vọng con có thể hiểu được."
Hoàng thượng nhìn mặt mày Vĩnh Cơ ủ rũ, biết hắn khó hiểu hoang mang, nhiều hơn là không muốn, dù sao loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, cho nên hắn nhất thời đành phải chuyển đổi đề tài.
Trong lòng hắn thở dài, lpoj ra nụ cười ôn nhu: "Vĩnh Cơ, con có biết hoàng ngạch nương đối với con rất mong chờ không?"
Vĩnh Cơ nhìn vào khuôn mặt người đối diện, thâm tình mà ôn nhu.
"Ngạch nương cũng là trắc phúc tấn của a mã, năm đó a mã đi cầu xin hoàng tổ phụ mới cho nàng chức vị trắc phúc tấn, có rất nhiều lý do sau chuyện này. Tử Cấm Thành này có rất nhiều nguy hiểm, ngạch nương con không muốn nó xảy ra với con." Sường như hoàng thượng đang nói chuyện cũ, đúng rồi, khó trách lúc trước Như Ý không thích trong cung này, lúc trước hắn không hiểu, nhưng hiện tại hắn đã hiểu.
Giọng điệu của hoàng thượng đã khiến hắn đỏ mặt, khi nhắc đến ngạch nương ôn nhu giống như một con mèo nhỏ, hắn nghĩ, Hoàng a mã nhất định là cực kỳ yêu ngạch nương, ngạch nương cũng là như thế. Năm đó hai người ly tâm, chắc hẳn có nguyên nhân không thể tách rời khỏi nơi này.
Vĩnh Cơ chắp tay quỳ xuống: "Trước kia hoàng ngạch nương đã nói qua, người chỉ hy vọng nhi thần có phẩm hạnh đoan chính, cả đời bình an thuận lợi, nhi thần cũng muốn được tự do."
Hoàng thượng trìu mến đỡ hắn dậy: "Vĩnh Cơ, cho dù bây giờ con không hiểu được tại sao hoàng a mã lại làm như thế, nhưng đợi đến tương lai con sẽ hiểu được."
"Nếu con khao khát tự do như vậy, hoàng a mã sẽ không ép con, chuyện này hoàng a mã là vì bảo vệ con."
"Vĩnh Cơ, tuy rằng Huệ Tiêu chỉ là một trắc phúc tấn, nhưng con có thể giống hoàng a mã, yêu ngạch nương bảo vệ ngạch nương bảo vệ Huệ Tiêu, nhưng mà, những người khác cũng không sai, cũng là thân bất do kỷ, con không yêu cũng phải bảo vệ họ một đời bình an, tôn trọng lẫn nhau."
"Tóm lại, Vĩnh Cơ, sau này phải tự lo lắng cho chính mình, a mã cùng ngạch nương mới yên tâm."
Đầu tháng tư, hoàng thượng hạ lệnh phong ngũ a ca làm Vinh thân vương, thập nhị a ca làm Diệu thân vương, cùng tháng, thập nhị a ca cưới Bát Nhĩ Tế Đặc thị làm đích phúc tấn, Huệ thị làm trắc phúc tấn.
Tháng mười một, tuyết trắng xóa, người lạnh run. Dực Khôn cung sớm đã bày bạch mai, hồng mai đầy đủ, đỏ trắng tương phản, cực kỳ xinh đẹp, vô cùng đẹp mắt.
Khi hoàng thượng mặc áo khoác dày vào điện, còn chưa kịp phủi tuyết dính trên xiêm y, hắn nhìn thấy Như Ý nhìn một gốc hồng mai sững sờ xuất thần, nàng đưa tay muốn sờ hồng mai kia, nhưng không được, tay để giữa không trung, mặt mày trầm thấp, trong mắt còn có nước mắt.
Tháng 11, hắn đột nhiên nhớ hôm nay là ngày gì, hắn còn chưa cởi áo choàng, đi đến sau nàng, đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, giọng khàn khàn gọi nàng.
Như Ý nhắm mắt lại: "Năm đó, hắn khom người, hắn núp ở dưới gốc cây cho thần thiếp, rồi lặng lẽ cúi người rời đi." Hoàng thượng nghe ra bất kỳ một tia tình cảm nào, lạnh như băng. Môi hoàng thượng tái nhợt, thậm chí run rẩy, đó là những sai lầm của hắn.
"Như Ý..." một tiếng đứt quãng, Như Ý không thể cố nén đau khổ trong lòng nữa, vùi đầu vào trong lòng hắn, khóc rống lên. Hoàng thượng chỉ ôm chặt lấy nàng, mặc cho nàng khóc, nước mắt của hắn cũng lặng lẽ từng giọt từng giọt nhỏ giọt vào mái tóc của nàng.
Như Ý không ngừng nghẹn ngào, đưa tay đấm vào ngực của hắn: "Tại sao người.... không tin.... thần thiếp.... tại sao!"
"Vĩnh Cơ, cho dù là Huệ Tiêu hay người khác, thân ở hoàng gia luôn có chuyện thân bất do kỷ, hoàng a mã làm vậy, hi vọng con có thể hiểu được."
Hoàng thượng nhìn mặt mày Vĩnh Cơ ủ rũ, biết hắn khó hiểu hoang mang, nhiều hơn là không muốn, dù sao loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, cho nên hắn nhất thời đành phải chuyển đổi đề tài.
Trong lòng hắn thở dài, lpoj ra nụ cười ôn nhu: "Vĩnh Cơ, con có biết hoàng ngạch nương đối với con rất mong chờ không?"
Vĩnh Cơ nhìn vào khuôn mặt người đối diện, thâm tình mà ôn nhu.
"Ngạch nương cũng là trắc phúc tấn của a mã, năm đó a mã đi cầu xin hoàng tổ phụ mới cho nàng chức vị trắc phúc tấn, có rất nhiều lý do sau chuyện này. Tử Cấm Thành này có rất nhiều nguy hiểm, ngạch nương con không muốn nó xảy ra với con." Sường như hoàng thượng đang nói chuyện cũ, đúng rồi, khó trách lúc trước Như Ý không thích trong cung này, lúc trước hắn không hiểu, nhưng hiện tại hắn đã hiểu.
Giọng điệu của hoàng thượng đã khiến hắn đỏ mặt, khi nhắc đến ngạch nương ôn nhu giống như một con mèo nhỏ, hắn nghĩ, Hoàng a mã nhất định là cực kỳ yêu ngạch nương, ngạch nương cũng là như thế. Năm đó hai người ly tâm, chắc hẳn có nguyên nhân không thể tách rời khỏi nơi này.
Vĩnh Cơ chắp tay quỳ xuống: "Trước kia hoàng ngạch nương đã nói qua, người chỉ hy vọng nhi thần có phẩm hạnh đoan chính, cả đời bình an thuận lợi, nhi thần cũng muốn được tự do."
Hoàng thượng trìu mến đỡ hắn dậy: "Vĩnh Cơ, cho dù bây giờ con không hiểu được tại sao hoàng a mã lại làm như thế, nhưng đợi đến tương lai con sẽ hiểu được."
"Nếu con khao khát tự do như vậy, hoàng a mã sẽ không ép con, chuyện này hoàng a mã là vì bảo vệ con."
"Vĩnh Cơ, tuy rằng Huệ Tiêu chỉ là một trắc phúc tấn, nhưng con có thể giống hoàng a mã, yêu ngạch nương bảo vệ ngạch nương bảo vệ Huệ Tiêu, nhưng mà, những người khác cũng không sai, cũng là thân bất do kỷ, con không yêu cũng phải bảo vệ họ một đời bình an, tôn trọng lẫn nhau."
"Tóm lại, Vĩnh Cơ, sau này phải tự lo lắng cho chính mình, a mã cùng ngạch nương mới yên tâm."
Đầu tháng tư, hoàng thượng hạ lệnh phong ngũ a ca làm Vinh thân vương, thập nhị a ca làm Diệu thân vương, cùng tháng, thập nhị a ca cưới Bát Nhĩ Tế Đặc thị làm đích phúc tấn, Huệ thị làm trắc phúc tấn.
Tháng mười một, tuyết trắng xóa, người lạnh run. Dực Khôn cung sớm đã bày bạch mai, hồng mai đầy đủ, đỏ trắng tương phản, cực kỳ xinh đẹp, vô cùng đẹp mắt.
Khi hoàng thượng mặc áo khoác dày vào điện, còn chưa kịp phủi tuyết dính trên xiêm y, hắn nhìn thấy Như Ý nhìn một gốc hồng mai sững sờ xuất thần, nàng đưa tay muốn sờ hồng mai kia, nhưng không được, tay để giữa không trung, mặt mày trầm thấp, trong mắt còn có nước mắt.
Tháng 11, hắn đột nhiên nhớ hôm nay là ngày gì, hắn còn chưa cởi áo choàng, đi đến sau nàng, đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, giọng khàn khàn gọi nàng.
Như Ý nhắm mắt lại: "Năm đó, hắn khom người, hắn núp ở dưới gốc cây cho thần thiếp, rồi lặng lẽ cúi người rời đi." Hoàng thượng nghe ra bất kỳ một tia tình cảm nào, lạnh như băng. Môi hoàng thượng tái nhợt, thậm chí run rẩy, đó là những sai lầm của hắn.
"Như Ý..." một tiếng đứt quãng, Như Ý không thể cố nén đau khổ trong lòng nữa, vùi đầu vào trong lòng hắn, khóc rống lên. Hoàng thượng chỉ ôm chặt lấy nàng, mặc cho nàng khóc, nước mắt của hắn cũng lặng lẽ từng giọt từng giọt nhỏ giọt vào mái tóc của nàng.
Như Ý không ngừng nghẹn ngào, đưa tay đấm vào ngực của hắn: "Tại sao người.... không tin.... thần thiếp.... tại sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.