Như Ý Xuân

Chương 87

Chanh Dữ Bạch

24/10/2024

Thừa Ân hầu dùng loại lý do này để thoái thác, nhưng lão phu nhân và ông ta lại không đồng nhất lắm.

Lão phu nhân vốn đã bị bệnh, trải qua chuyện này khiến sức khỏe của bà ta càng sa sút hơn trước, đầu óc thì lúc tỉnh lúc ngơ. Khi nghe thấy Tầm Lại nhắc đến Tạ Tam cô nương, khuôn mặt lão phu nhân thoạt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Đừng… đừng…. đừng tới tìm ta, không phải ta cố ý đâu, không phải cố ý đâu…. phải trách ngươi cũng đừng trách ta, trách hầu gia ấy, là hầu gia muốn ngươi xuất giá.”

Tầm Lại hơi chau mày.

Nói mãi nói mãi, vẻ mặt lão phu nhân lại thay đổi.

“Không thể trách hầu gia, phải trách bản thân ngươi, trách nương ngươi! Nương ngươi là một ả tàn hoa bại liệu, thế mà hầu gia vẫn nhất quyết cho ả vào nhà, đạp thể diện của ta ở dưới chân!” Mặt lão phu nhân đầy vẻ dữ tợn: “Rõ ràng ngươi là thứ nữ, nhưng lão hầu gia lại thương ngươi hơn Như nhi của ta! Nếu ngươi đã gả đi thì còn về kinh làm gì nữa, sao không chết ở ngoài đi! Hôn sự của Nhu nhi đều bị ngươi hủy hoại, ngươi chết chưa hết tội!”

Nắm tay của Tầm Lại thõng bên người siết chặt lại.

“Bà nói vậy là có ý gì?”

Lão phu nhân nói: “Hừ, Nhu nhi của ta suýt nữa trở thành Hoàng hậu nương nương, nhưng lại bị ngươi phá hoại, bị ngươi phá hoại! Sao ngươi không chết bên ngoài, không chết bên ngoài đi!”

Đột nhiên, lão phu nhân lại biến sắc.

“A! Ta sai rồi ta sai rồi, không phải ta cố tình giết ngươi đâu, ngươi đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta mà. Á! Mọi việc đều do hầu gia làm, không phải ra, không phải ta…”

Tầm Lại nhìn người trước mặt, quay người rời khỏi phòng giam.

Vụ án của phủ Thừa Ân hầu đã thẩm vấn xong, nhưng phủ Giản Dực hầu vẫn chưa thẩm vấn xong.

Trâu Tử Xuyên cuối cùng cũng kịp quay lại trước ngày mười lăm tháng giêng, hơn nữa, hắn còn mang theo một phụ nhân về cùng. Phụ nhân này chính là gián điệp vào phủ Giản Dực hầu trước đây, về sau mượn danh tuẫn táng để đào tẩu.

Kết cục đã định, chỉ chờ cân nhắc mức hình phạt.

Khi Thịnh Lộ Yên bị chậm kinh gần nửa tháng, Thiệu viện sử được Tầm Lại mời đến phủ

Thiệu viện sử ngồi yên bắt mạch hồi lâu, làm người bình tĩnh như Tầm Lại cũng có chút mất kiên nhẫn.

“Xin hỏi Thiệu đại nhân, sức khỏe phu nhân nhà ta thế nào?”

Thiệu viện sử vuốt chòm râu ngắn, liếc Tầm Lại và nói: “Quýnh cái gì?”

Người bên ngoài sợ Tầm Lại, chứ ông đâu sợ. Ông biết Tầm coi trọng Thịnh Lộ Yên đến mức nào, cũng biết hắn ta không giống như lời đồn bên ngoài.

Tầm Lại nghĩ bụng, không gấp sao được! Đây là lần đầu tiên hắn biết bắt mạch lâu thế đấy.

Thấy thế, Thịnh Lộ Yên nói: “Chẳng lẽ người già rồi nên y thuật xuống cấp? Không thì đổi đại phu khác vậy.”

Thiệu viện sự thu tay về, hừ lạnh một tiếng: “Ta mới chỉ nói một câu mà cháu đã bảo vệ hắn rồi.”

Thịnh Lộ Yên không thèm đáp lại ông.

Tôn ma ma thấy mấy người đang đấu võ mồm thì sốt ruột không thôi, bà chen vào một câu: “Thiệu đại nhân à, phu nhân nhà ta có rồi chăng?”

Thiệu viện sử cuối cùng cũng thở phào, gật đầu nói: “Đúng là có được hai tháng rồi, mạch tượng rất ổn định, không có vấn đề gì.”

Tôn ma ma cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thịnh Lộ Yên cũng không tranh cãi với Thiệu viện sử nữa, nàng nhìn về phía người đang đứng bên cạnh, dịu dàng nắm lấy tay chàng.

Tầm Lại lập tức nắm lại.

Thiệu viện sử thấy hai người không coi ai ra gì thì đoán rằng dù ông có nói gì bây giờ thì bọn họ cũng không nghe lọt tai, mà ông cũng lười nói với bọn họ nên quay ra dặn dò Tôn ma ma về những việc cần phải chú ý, sau đó đeo hòm thuốc trở về Thái y viện.

Đoán thì đoán, nhưng cảm giác vẫn rất khác khi biết Thịnh Lộ Yên đã hoài thai thật.

Tôn ma ma đã kích động đến mức đi nhà bếp phân phó làm đồ ăn ngon, sau đó bà lại bận rộn trong viện, hết xem xét cái này lại kiểm tra cái kia, còn dặn hạ nhân phải chú ý làm việc.

Thịnh Lộ Yên cầm tay của Tầm Lại sờ vào vùng bụng phẳng lì của mình.

“Thật sự có rồi, sao ta không cảm nhận được gì cả?”

Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, chàng gật đầu, trầm giọng nói: “Ừm, có rồi.”

“Không biết là con trai hay con gái nhỉ?” Thịnh Lộ Yên lại nói: “Chàng mong ta sinh được bé trai hay bé gái.”

Tầm Lại nói: “Chỉ cần là phu nhân sinh, trai gái đều được.”

Thịnh Lộ Yên cười, nói: “Ta thấy chỉ cần con bình an khỏe mạnh là được rồi.”

Trước đây có lẽ nàng còn nghĩ đến giới tính, tướng mạo, tình tình, có thông minh hay không vân vân, nhưng mấy ngày sau khi phát hiện ra mình có thể đã hoài thai, nàng đã không còn nghĩ đến những chuyện này nữa. Nàng chỉ mong đứa con mình sinh ra sẽ khỏe mạnh, hi vọng đứa nhỏ có thể mãi mãi vui vẻ hạnh phúc, bình an mà lớn lên.

“Ôi trời, vừa nãy Thiệu đại nhân chỉ nói ta khỏe, không nói tới đứa bé, có lẽ nên gọi ông ấy lại hỏi một chút.” Thịnh Lộ Yên hơi cuống mà nói.

Tầm Lại nói: “Thiệu đại nhân có quan hệ tốt với phu nhân như vậy, nếu có vấn đề thì ông ấy nhất định sẽ nói cho phu nhân. Ông ấy đã không nói, chứng tỏ rằng đứa bé không sao cả.”

Nghe Tầm Lại nói vậy, Thịnh Lộ Yên cũng yên tâm hơn đôi chút.

“Huống chi, cơ thể ta và nàng đều rất khỏe mạnh nên đứa bé sẽ không sao đâu.” Tầm Lại bổ sung thêm.

Thịnh Lộ Yên nghĩ kĩ thì cũng thấy đúng, cơ thể của nàng và Tầm Lại đều rất tốt, lại thường xuyên tập võ, đứa bé chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!

“Dạ.” Sau đó, Thịnh Lộ Yên tựa đầu lên người Tầm Lại, ôm chọn lấy thắt lưng của chàng.

Tầm Lại đưa tay vuốt tóc Thịnh Lộ Yên, cúi đầu ngửi mùi hương quen thuộc trên người nàng.

Mấy ngày nay hắn vẫn đang điều tra chuyện của phủ Thừa Ân hầu, đồng thời cũng đã biết năm đó cha nương mình xảy ra chuyện gì, nên tâm trạng không sao bình tĩnh nổi. Bây giờ biết phu nhân đã có thai, cái thai khỏe mạnh, nỗi bất an trong lòng hắn dần được xoa dịu.



Việc cũ đã qua, người xưa đã mất, con người luôn phải nhìn về phía trước.

Đột nhiên, người trong lòng nói một câu cụt hứng.

“Đã ba ngày ta chưa gội đầu rồi, chàng đừng có ngửi nữa, cẩn thận sộc lên mũi chàng đấy.”

Tầm Lại bật cười.

“Không trách ta được, là ma ma nói trời lạnh, sợ ta bị lạnh nên mới không cho ta gội.” Thịnh Lộ Yên lại giải thích.

Tầm Lại vuốt tóc mai của nàng, nói: “Ma ma nói đúng đấy, phu nhân không cần gội nhiều lần đâu. Dù ba ngày không gội cũng vẫn thơm.”

Tầm Lại càng ngày càng biết nói chuyện, Thịnh Lộ Yên nghe mà mở cờ trong bụng.

“Nhưng ta muốn gội cơ~” Thịnh Lộ Yên bắt đầu làm nũng với Tầm Lại.

Tầm Lại quả thực không có sức chống cự với dáng vẻ này của nàng, nhưng trời thật sự rất lạnh, gội ít một lần cũng không sao cả, vì vậy hắn không nói gì.

“Hôm nay thời tiết rất đẹp, có ánh nắng kìa.” Thịnh Lộ Yên nói.

Tầm Lại quay đầu nhìn ra ngoài, thời thiết đúng là rất đẹp, hôm nay trời đã trong xanh trở lại.

“Được không chàng~” Thịnh Lộ Yên lắc lư ống tay áo của Tầm Lại.

Tầm Lại bắt đầu dao động. Tuy nhìn bộ dạng dáng thương của Thịnh Lộ Yên khiến hắn không nỡ từ chối, nhưng sau cùng vẫn nhẫn tâm nói: “Phu nhân nên nghe lời ma ma đi.”

Thịnh Lộ Yên không chịu. Nàng chỉ hoài thai chứ có phải bị bệnh gì đâu, sao lại không được gội đầu chứ.

Tầm Lại bị nàng mè nheo, không còn cách nào khác nên cuối cùng đành thoả hiệp: “Hay là hỏi ma ma?”

Mắt Thịnh Lộ Yên long lanh, nói: “Được nha, phu quân hỏi đi.”

Tầm Lại bất lực lắc đầu.

Tôn ma ma vốn muốn từ chối, nhưng hôm nay thời tiết quả thực rất đẹp, hơn nữa đại nhân đã mở lời nên bà cũng không dám mạo phạm, đành miễn cưỡng đồng ý.

Mưu đồ của Thịnh Lộ Yên đã thực hiện được nên nàng rất vui. Nhìn tỳ nữ đang bận rộn bên cạnh, lại người nào đó đang đọc sách một bên, nàng cất tiếng hỏi: “Hôm nay chàng không làm việc sao?”

Tầm Lại gật đầu: “Ừ, tra án xong rồi, Hộ Kinh tư được nghỉ nửa tháng.”

Hộ Kinh tư đã điều tra việc tạo phản của phù Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu ròng rã mấy tháng trời, dù trong dịp Tết cũng không nghỉ ngơi. Bây giờ vụ án đã kết thúc, những chuyện còn lại như cân nhắc mức phạt không do bọn họ phụ trách, Hoàng thượng nhớ đến lời hứa trước Tết với Tầm Lại, bèn cho bọn họ nghỉ nửa tháng.

Nghỉ những nửa tháng cơ đấy! Thịnh Lộ Yên vô cùng kinh ngạc, quả nhiên Hoàng thượng đối xử với Tầm Lại rất tốt.

Bên kia nước đã chuẩn bị xong, Xuân Đào đến gọi Thịnh Lộ Yên vào phòng gội đầu.

Thịnh Lộ Yên liếc nhìn Tầm Lại đang ngồi rảnh rỗi một bên, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

“Phu quân, chàng giúp ta gội đi.”

Tầm Lại hơi giật mình.

“Ta muốn nói chuyện với chàng.”

Sao Tầm Lại có thể từ chối, chàng đặt sách xuống, dìu Thịnh Lộ Yên vào gian trong gội đầu,

Nói thật thì trình độ gội đầu của Tầm Lại chẳng ra sao cả, lúc thì để bọt dính vào mắt Thịnh Lộ Yên, lúc thì kéo da đầu nàng. Đã thế chàng còn không biết áng nước ấm, lúc thì để lạnh, lúc thì lại để nóng.

Nhưng Thịnh Lộ Yên muốn để chàng gội, muốn nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của chàng.

Bình thường chỉ mất một khắc là gội xong, nhưng hôm nay nàng bị dày vò những hai khắc.

Tôn ma ma đứng bên cạnh lặng lẽ phàn nàn: “Phu nhân nhiễu sự thật đấy, chỉ biết làm khổ đại nhân thôi, còn không bằng để lão nô gội cho người.”

Thịnh Lộ Yên đáp: “Vậy sao được? Trước lạ sau quen, không có lần đầu lấy đâu ra lần thứ hai?”

Tôn ma ma bó tay cạn lời.

Cuối cùng Tầm Lại cũng nhận lấy chiếc khăn trong tay nha hoàn, để chuẩn bị lau tóc cho Thịnh Lộ Yên.

Nhìn dáng vẻ thích thú của hai người, Tôn ma ma cảm thấy mình đã lo lắng thừa. Chỉ cần đại nhân và phu nhân vui vẻ, thích dày vò nhau thế nào thì dày vò.

Hôm nay có ánh nắng, Thịnh Lộ Yên nằm trên sạp cạnh cửa sổ phơi nắng ấm, Tầm Lại ngồi phía sau nàng, cầm khăn lau tóc cho nàng.

Không biết là do Tầm Lại chăm sóc quá thoải mái, hay là do ánh nắng quá ấm áp, mà sau khi nói vài câu với Tầm Lại thì Thịnh Lộ Yên đã ngủ thiếp đi.

Tầm Lại lấy chăn đắp cho nàng, động tác lau tóc càng chậm hơn, đợi khi tóc được lau khô rồi, chàng mới nhẹ nhàng đặt người lên giường.

Có vẻ như Thịnh Lộ Yên không muốn thấy Tầm Lại nhàn rỗi, nên vài ngày sau đó đều sai khiến Tầm Lại.

Mà Tầm Lại cũng vui vẻ nghe nàng sai khiến.

Hai người, một người muốn đánh, một người cam nguyện chịu đánh, người khác cũng không nói được gì.

Nếu để người ngoài nhìn thấy cách chung sống của hai người này, nhất định sẽ kinh sợ rớt hàm. Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư hô mưa gọi gió bên ngoài, vậy mà ở nhà lại cư xử như vậy, tùy ý để một phụ nhân gọi tới gọi lui.

Tuy nhiên, dù Tầm Lại có chiều Thịnh Lộ Yên đến mức nào thì vẫn có một chuyện chàng không đồng ý với nàng.

Đó chính là ra ngoài.

Từ lúc biết mình có thể đã hoài thai, Thịnh Lộ Yên luôn ru rú trong phủ, nếu tính toán tỉ mỉ thì nàng đã ru rú trong phủ hơn một tháng rồi. Nhưng bây giờ nàng chưa đến tháng thứ ba, mọi người sợ nàng động thai khí, nên không cho nàng ra ngoài.

Thịnh Lộ Yên cũng biết mình bây giờ không thích hợp ra ngoài, nhưng nàng thật sự bị ngộp đến phát hoảng rồi, nàng muốn ra ngoài dạo phố, cũng muốn ăn chút đồ ăn ngon bên ngoài.



Tầm Lại sợ người ta mua về đồ ăn sẽ bị lạnh nên lần nào cũng tự mình đi mua.

Mọi người thường trông thấy Chỉ huy sứ xa rời quần chúng của bọn họ mua mứt quả, hoặc là mua một bát vằn thắn vân vân.

Trước đó mọi người đều biết rằng quan hệ của hai người này tốt. Bây giờ nhìn thấy một loạt hành động của hắn, ai cũng có thể đoán được ngay là hắn mua về cho phu nhân nhà mình. Vì thế, tuy Thịnh Lộ Yên không ra khỏi cửa, nhưng khắp kinh thành đều bàn tán về câu chuyện của nàng.

Khi Trâu Tử Xuyên hay tin Dương Bạch Dao bị Bá tước phu nhân ép đi xem mắt, cuối cùng cũng không dằn nổi nữa.

Hôm nay, Trâu Tử Xuyên lại đến tiệm mua điểm tâm. Nhưng mà, sau khi mua xong hắn không hề rời đi.

Sau khi Dương Bạch Dao nghe tiểu nhị nói bèn ra khỏi phòng bếp.

“Trâu đại nhân còn có chuyện gì sao?” Dương Bạch Dao hỏi.

Thấy hắn không đáp, nàng cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay hắn và hỏi: “Điểm tâm không vừa miệng ư?”

Trâu Tử Xuyên lắc đầu.

Không phải điểm tâm không ngon là được. Dương Bạch Dao cũng không hỏi thêm nữa mà nhìn Trâu Tử Xuyên, đợi hắn trả lời.

“Khụ, cái kia, nàng thấy ta thế nào?”

“Hả?” Dương Bạch Dao vô cùng ngạc nhiên. Tuy nhiên, không phải nàng nghe không hiểu lời Trâu Tử Xuyên nói, mà nàng ngạc nhiên vì sao hắn bỗng nhiên nói lời này. Hắn thường đến cửa tiệm mua điểm tâm, nên bọn họ thường xuyên gặp nhau. Mặc dù bọn họ gặp nhau nhiều, nhưng hầu như không nói chuyện với nhau.

“Ta ái mộ nàng, muốn lấy nàng làm thê, không biết ý của Dương cô nương thế nào?”

Lời này càng thẳng thắn hơn.

Tuy Dương Bạch Dao là người có tố chất nội tâm mạnh mẽ, nhưng lúc này cũng không thể bình tĩnh nổi.

“Dù ta xuất thân từ thế gia, nhưng không có sở thích bất lương. Trong phủ không có thông phòng hay thiếp thất, bên ngoài cũng không có hồng nhan tri kỷ. Trước giờ không ăn chơi đàn đúm, cũng không uống rượu quá độ. Gia đình rất đơn giản, chỉ có phụ thân mẫu thâm, tiểu muội và ta. Tuy không quá giàu có, nhưng bổng lộc mỗi tháng của ta đủ để nuôi sống hai chúng ta, trong nhà cũng có rất nhiều ruộng đất, đủ để nuôi sống vài thế hệ. Chi bằng Dương cô nương thử cân nhắc tại hạ đi.”

Dương Bạch Dao phải mất thật lâu mới tiêu hóa được những lời này, nội tâm cũng khôi phục lại như thường.

“Trâu đại nhân có suy nghĩ này với ta từ lúc nào vậy?”

Trâu Tử Xuyên thành thật khai báo: “Không giấu gì nàng, vào lần thứ ba ta và nàng gặp nhau thì ta đã nghĩ vậy rồi.”

“Là lần ở Tầm phủ ư?”

“Đúng.”

Không ngờ lúc đó hắn lại nảy sinh suy nghĩ này, Dương Bạch Dao càng kinh ngạc hơn.

Nghĩ đến thân phận của đối phương, nàng bỗng nhớ đến một chuyện.

“Ngài đã nói với Nghiêm đại nhân việc ta mở tiệm sao?”

Trâu Tử Xuyên hơi giật mình, không trả lời.

Tuy hắn không đáp nhưng Dương Bạch Dao đã biết được đáp án.

“Ngài cũng chính là người để lộ chuyện Vương Lục lang có nhi tử bên ngoài phải không?”

Mấy ngày trước mẫu thân để nàng xem mắt Vương Lục lang, nàng đang chuẩn bị tìm vấn đề của người này để tiện từ chối mối hôn sự này thì trông thấy phụ nhân nổi giận đùng đùng về phủ, nói rằng Vương Lục lang đã có ngoại thất và nhi tử. Mối hôn sự này cứ thế mà tan.

Đối diện với ánh mắt của người mình thích, Trâu Tử Xuyên không còn chỗ dung thân, nội tâm bối rối vô cùng.

Dương Bạch Dao nói với vẻ hơi khó chịu: “Nếu ngài đã ái mộ ta, cớ gì không thẳng thắn tìm người mai mối đến cầu hôn? Dựa vào thân phận của ngài, phụ thân phụ mẫu ta chưa chắc đã từ chối.”

Nếu là trước đây thì cũng thôi, bây giờ phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu đã đổ, dính dáng đến rất nhiều người. Phụ thân phụ mẫu nàng cũng không còn muốn dựa thế quyền quý nữa, vì họ sợ sẽ liên lụy đến nhà mình.

Hắn cần gì phải phá rối sau lưng, làm những chuyện lén lút như vậy chứ!

Trâu Tử Xuyên nhận ra cảm xúc của Dương Bạch Dao có sự thay đổi, vội vàng nói: “Ta biết nàng là một cô nương có chủ kiến, cho nên ta muốn có được sự đồng ý của nàng trước.”

Câu nói này khiến cho trái tim Dương Bạch Dao thoáng rung động.

Tuy nhiên…

“Nếu ta không đồng ý, ngài sẽ luôn ở sau lưng phá hỏng hôn sự của ta sao?”

Trâu Tử Xuyên dù sao cũng là Hộ Kinh vệ, tuy vừa nãy hơi luống cuống vì quá mức căng thẳng, nhưng lúc này đã bình tĩnh hơn.

“Không phải ta cố tình phá rối. Ta biết nàng sắp đính hôn với Nghiêm đại nhân, ta không hề ngăn cản, cho đến khi ta phát hiện ra Nghiêm đại nhân không cho phép nàng mở tiệm bên ngoài, nên ta mới làm như vậy. Dương cô nương, chính nàng cũng nên biết rằng nàng và Nghiêm đại nhân không hợp nhau, giấu giếm không phải là cách giải quyết vấn đề.”

Hắn thực sự rất hiểu nàng.

Nhưng nàng không thích cách hắn làm việc, cũng không thích vẻ nhìn thấu nàng của hắn.

“Ta và Nghiêm đại nhân không hợp nhau, không có nghĩa là ta và ngài hợp nhau.”

Về chuyện mở tiệm, nàng thực sự định giấu giếm, đợi sau khi thành thân sẽ nghĩ cách tiếp.

Trâu Tử Xuyên bị nói móc thì nhất thời không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu Nghiêm đại nhân thật lòng ái mộ nàng thì hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, cũng sẽ không kiên quyết bắt nàng đóng cửa tiệm. Nói cho cùng, hắn vừa muốn cưới nàng, vừa e ngại thế lực của phủ Thị lang. Nếu không thì tại sao hắn lại đến tìm nàng sau khi vừa từ chối lời cầu hôn ở phủ Thị lang.”

Lời này khiến người ta vô cùng giận dữ.

“Trâu đại nhân không cảm thấy mình đã làm sai điều gì sao?”

Trâu Tử Xuyên nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, ta sẽ hối hận suốt đời.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Dương Bạch Dao, Trâu Tử Xuyên chợt cảm thấy hối hận về những lời mình vừa nói. Hình như, hắn đã dùng sai cách rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Như Ý Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook