Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 213: Anh đợi em
Linh Linh
26/01/2017
Tôi áy náy nhìn anh ta, Dạ Thiên Kỳ, anh giỏi giang như thế, có người
con gái nào mà anh không đạt được chứ, tại sao anh lại chỉ muốn có được
một người con gái bình thường như tôi? Sau khi tôi bị phụ tình, lại được săn đón như thế sao? Tự tôi cảm thấy chẳng thể tin được.
" Được rồi, anh sẽ đợi em." Dạ Thiên Kỳ cuối cùng cười nói, " Nào, anh đưa em về nhà, ngủ một giấc thật ngon, có thể như thế tâm trạng sẽ tốt hơn đấy."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta lại cười: " Hay là, tối nay anh ngủ với em?"
Tôi hoảng hốt, thằng cha này lại không nghiêm túc rồi. Anh ta khi nào mới nghiêm túc hơn được một chút đây?
Tôi lườm Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ thì vẫn cứ cười vui vẻ.
Và như thế, Dạ Thiên Kỳ lái xe đưa tôi về nhà, anh ta đưa tôi vào cửa thang máy, nhưng vẫn không muốn quay về.
" Nhụy Nhụy, " Anh ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi, " Nhụy Nhụy, em hãy suy nghĩ kỹ đi nhé, nếu em ở bên anh, anh sẽ không bao giờ để em phải buồn một ngày nào cả, ngày nào anh cũng sẽ làm cho em vui vẻ, Nhụy Nhụy, em là một cô gái thông minh, em hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, anh chưa bao giờ có suy nghĩ đùa giỡn tình cảm với em, em đừng nghĩ anh là một công tử trăng hoa không thực lòng, anh luôn thực lòng với em, anh chỉ muốn đối với em thật tốt, muốn làm cho em cả đời này được sống trong hạnh phúc."
Tôi khẽ mím môi, cũng có thể, nếu tôi lựa chọn Dạ Thiên Kỳ, tôi sẽ được sống trong vui vẻ hạnh phúc chứ? Ít nhất anh ta không có suy tính cá nhân, ít nhất anh ta không lạnh lùng khó đoán như Lạc Mộ Thâm kia.
Quá mệt mỏi rồi.
Nhưng....
" Dạ Thiên Kỳ, nói sau đi." Tôi khẽ nói.
" Được." Dạ Thiên Kỳ đặt ngón tay cái của mình lên khóe miệng tôi, ngón tay đó đặt lên môi của tôi giống như chuồn chuồn điểm nước, nhẹ nhàng ấn nhẹ, " Anh đợi em."
Anh đợi em. Anh ta chấp nhận như thế sao?
Thang máy đã xuống đến nơi, tôi cúi đầu bước vào, thang máy đi một mạch lên đến tần của tôi.
Tôi đi tới trước cửa sổ, im lặng nhìn ra bên ngoài.
Tôi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang đứng dựa vào xe của mình, đầu đang ngẩng lên cao nhìn, dường như anh ta cứ đứng mãi ở đó nhìn lên cửa sổ nhà tôi.
Tôi vội lấp vào sau tấm rèm. Tuy tôi biết Dạ Thiên Kỳ chưa chắc đã nhìn thấy tôi.
Tôi biết, bây giờ tôi đã không còn chối bỏ Dạ Thiên Kỳ như trước đây, nhưng tôi lại không thể tự thuyết phục mình đón nhận tình yêu của anh ta.
Bởi vì tôi đã bị Lạc Mộ Thâm chiếm lấy trái tim rồi sao?
Vì thế, dù cho Dạ Thiên Kỳ có xuất sắc, ưu tú như thế, có thể sánh ngang được cùng với Lạc Mộ Thâm, nhưng lại không thể chiếm được một chút tình cảm nào trong trái tim của tôi?
Tôi khé mắm môi.
Không biết tôi ẩn mình sau tấm rèm bao lâu, tôi mới nhìn thấy chiếc xe của Dạ Thiên Kỳ dần rời xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cởi quần áo, đi vào nhà vệ sinh, tôi nhìn mình trong gương, trông có chút hốc hác.
Haizz, cuối cùng thì cũng đã biết cảm giác tương tư nó như thế nào rồi, rõ ràng tương tư là vô cùng khổ cực!
Lúc này tôi bỗng nhớ ra giai điệu của một bài hát xưa cũ:
Đã biết tương tư là khổ, luôn nhớ da diết về anh;
Trải qua nhiều lần suy nghĩ, vẫn nguyện chấp nhận đau khổ,
Trước khi gặp anh, chẳng có nơi nương tựa,
Sau khi gặp anh, không cần đến thuốc đến viện,
Vốn cho rằng anh, chỉ là một nốt nhạc đệm,
Nhưng vẫn luôn tin vào điều kỳ diệu....
Tôi vừa hát vừa tắm, trong bất giác, nước mắt đã trào ra hòa vào dòng nước chảy dài trên mặt....
Tắm xong, tôi mặc chiếc váy ngủ màu hồng đi ra, ngồi trên sopha vừa sấy khô tóc, vừa nhìn điện thoại của mình.
Tôi muốn gọi cho Lạc Mộ Thâm, nhưng điện thoại của anh ta vẫn không thể gọi được, rút cuộc anh ta đã đi đâu rồi?Đúng là giống với lời Cát Vân nói, anh ta đã đi đến với cô nàng nước Pháp nhiệt tình nóng bóng đó sao?
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chiu.
Tôi dựa trên ghế sopha, mở điện thoại ra gọi đi khắp nơi, nhưng lại nghĩ ra hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa liên lạc với Tử Gia rồi.
Cậu bạn đó thời đại học bị tôi làm cho mê hoặc, cậu ta mỗi lần nói chuyện đều ngượng ngùng đỏ mặt cười, đơn phương thích tôi, quan tâm đến tôi.....
Lần trước sau khi mượn tiền cậu ấy, tôi luôn muốn trả lại cậu ấy, nhưng gọi điện thì điện thoại của cậu ấy lúc nào cũng tắt.
Nhưng, cậu ấy đã nói trong vòng 24h sẽ mở máy để tôi gọi mà.
Cậu ấy giờ bận như thế sao?
Cậu ấy ở nước ngoài sống có ổn không?
Tôi dự định muốn hỏi thăm Tử Gia.
Nhưng, khi tôi bấm nút gọi, tôi nghe thấy phía đầu bên kia là những tiếng bip kéo dài một hồi lâu, nhưng vẫn không có người nghe.
Kỳ lạ thật, rút cuộc Lưu Tử Gia đang bận việc gì chứ?
Là đang bận hẹn hò yêu đương sao?
Vừa nghĩ tới có thể cậu ấy còn đang bận yêu đương, trong lòng tôi bỗng có chút thư thái, đúng thế, Tử Gia là một người đàn ông rất rất tốt, nên chắc chắn cần phải có một cô gái cũng tốt như thế để quan tâm, chăm sóc cậu ấy.
Nghĩ như thế, tôi cảm thấy trong lòng mình đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên điện thoại của tôi kêu lên, tôi nhìn, sững người một lúc, số gọi đến là một số lạ.
Tôi cau mày, kỳ lạ, muộn thế này, sắp đến 11h đêm rồi, rút cuộc là ai gọi điện cho tôi đây?
Gọi điện quấy rối?
Vốn dĩ không muốn nghe, nhưng điện thoại cứ kêu liên hồi, làm tôi đành phải nhấc lên nghe.
Tôi chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy giọng nói gấp gáp, hoảng loạn của một người phụ nữ trung niên trong điện thoại: " Cô Tô, Cô Tô, mong cô giúp tôi một việc."
Ô?
Tôi sững người, người trong điện thoại biết tôi mang họ Tô, xem ra chắc không phải là gọi đến quấy rối rồi.
" Cô là? " Tôi hỏi.
" Tôi là Viện trưởng Dương của Viện phúc lợi," người phụ nữ đó rất lo lắng trong điện thoại khóc nói, " Cô Tô, mong cô giúp tôi một việc. Tiểu Dũng, Tiểu Dũng đột nhiên bị vỡ u máu, đang chảy rất nhiều máu rồi!"
Tôi thẫn thờ cả người.
Thì ra là Viện trưởng Dương của Viện phúc lợi, tôi biết Tiểu Dũng đó, đó là một cậu bé đáng thương, khi vừa sinh ra, không may đã bị mọc một u máu bên phải khuôn mặt, vì thế mà ba mẹ của cậu bé đã vứt bỏ cậu đi.
Tiểu Dũng từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, bây giờ đã hai tuổi rưỡi rồi, cậu bé giờ vẫn chưa thể làm phẫu thuật, bởi vì còn quá bé, bác sĩ nói nhất định sau bốn tuổi mới có thể tiến hành phẫu thuật, nếu không, một cơ thể nhỏ bé của em sẽ không đủ sức để chịu đựng một lượng máu lớn mất đi như thế.
Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt đáng yêu trong sáng như pha lê của Tiểu Dũng, tuy rằng cục u máu đó làm cho mũi và miệng của em bị lệch đi, nhưng em vẫn rất đáng yêu.
Khi tôi tới viện phúc lợi, em luôn chạy quanh tôi, hình dáng bé nhỏ của em đó, làm tôi yêu thương vô cùng.
Sao, Tiểu Dũng bị vỡ u máu rồi sao?
Tôi liền đứng phắt dậy: " Viện trưởng Dương, mau đưa Tiểu Dũng tới bệnh viện. A"
Viện trưởng Dương khóc trong điện thoại nói: " Tôi đã gọi số của cấp cứu, nhưng họ vẫn chưa tới, Tiểu Dũng không ngừng chảy máu, dùng mọi cách mà không thể cầm máu được rồi. Hơn nữa đang giờ này, chẳng có một chiếc xe nào chạy qua viện."
" Viện trưởng Dương, đừng lo lắng, cô đợi cháu, cháu sẽ đến ngay." Tôi gác máy, thậm chí còn không kịp mặc thêm quần áo, tôi vội cầm lấy chìa khóa xe lao xuống lầu, lái chiếc xe BMW Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn phóng thẳng tới viện phúc lợi.
Tôi lái xe lao đi như một tia chớp, trong vòng mười phút, tôi đã tới được viện phúc lợi, trong viện, viện trưởng Dương và mấy thầy cô đang rất hốt hoảng và lo lắng, bọn họ dùng tấm vải bông bịt lên vết thương của Tiểu Dũng, máu đỏ đã thấm đãm mảnh vải bông đó, tôi nhìn thấy Tiểu Dũng đang nằm im trong vòng tay của viện trưởng Dương, nét mặt đã trắng bệch.
Mẹ ơi, số cấp cứu đang làm cái gì không biết? Đến bây giờ còn chưa tới, mà tôi thì đã tới rồi.
" Được rồi, anh sẽ đợi em." Dạ Thiên Kỳ cuối cùng cười nói, " Nào, anh đưa em về nhà, ngủ một giấc thật ngon, có thể như thế tâm trạng sẽ tốt hơn đấy."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta lại cười: " Hay là, tối nay anh ngủ với em?"
Tôi hoảng hốt, thằng cha này lại không nghiêm túc rồi. Anh ta khi nào mới nghiêm túc hơn được một chút đây?
Tôi lườm Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ thì vẫn cứ cười vui vẻ.
Và như thế, Dạ Thiên Kỳ lái xe đưa tôi về nhà, anh ta đưa tôi vào cửa thang máy, nhưng vẫn không muốn quay về.
" Nhụy Nhụy, " Anh ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tôi, " Nhụy Nhụy, em hãy suy nghĩ kỹ đi nhé, nếu em ở bên anh, anh sẽ không bao giờ để em phải buồn một ngày nào cả, ngày nào anh cũng sẽ làm cho em vui vẻ, Nhụy Nhụy, em là một cô gái thông minh, em hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, anh chưa bao giờ có suy nghĩ đùa giỡn tình cảm với em, em đừng nghĩ anh là một công tử trăng hoa không thực lòng, anh luôn thực lòng với em, anh chỉ muốn đối với em thật tốt, muốn làm cho em cả đời này được sống trong hạnh phúc."
Tôi khẽ mím môi, cũng có thể, nếu tôi lựa chọn Dạ Thiên Kỳ, tôi sẽ được sống trong vui vẻ hạnh phúc chứ? Ít nhất anh ta không có suy tính cá nhân, ít nhất anh ta không lạnh lùng khó đoán như Lạc Mộ Thâm kia.
Quá mệt mỏi rồi.
Nhưng....
" Dạ Thiên Kỳ, nói sau đi." Tôi khẽ nói.
" Được." Dạ Thiên Kỳ đặt ngón tay cái của mình lên khóe miệng tôi, ngón tay đó đặt lên môi của tôi giống như chuồn chuồn điểm nước, nhẹ nhàng ấn nhẹ, " Anh đợi em."
Anh đợi em. Anh ta chấp nhận như thế sao?
Thang máy đã xuống đến nơi, tôi cúi đầu bước vào, thang máy đi một mạch lên đến tần của tôi.
Tôi đi tới trước cửa sổ, im lặng nhìn ra bên ngoài.
Tôi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang đứng dựa vào xe của mình, đầu đang ngẩng lên cao nhìn, dường như anh ta cứ đứng mãi ở đó nhìn lên cửa sổ nhà tôi.
Tôi vội lấp vào sau tấm rèm. Tuy tôi biết Dạ Thiên Kỳ chưa chắc đã nhìn thấy tôi.
Tôi biết, bây giờ tôi đã không còn chối bỏ Dạ Thiên Kỳ như trước đây, nhưng tôi lại không thể tự thuyết phục mình đón nhận tình yêu của anh ta.
Bởi vì tôi đã bị Lạc Mộ Thâm chiếm lấy trái tim rồi sao?
Vì thế, dù cho Dạ Thiên Kỳ có xuất sắc, ưu tú như thế, có thể sánh ngang được cùng với Lạc Mộ Thâm, nhưng lại không thể chiếm được một chút tình cảm nào trong trái tim của tôi?
Tôi khé mắm môi.
Không biết tôi ẩn mình sau tấm rèm bao lâu, tôi mới nhìn thấy chiếc xe của Dạ Thiên Kỳ dần rời xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cởi quần áo, đi vào nhà vệ sinh, tôi nhìn mình trong gương, trông có chút hốc hác.
Haizz, cuối cùng thì cũng đã biết cảm giác tương tư nó như thế nào rồi, rõ ràng tương tư là vô cùng khổ cực!
Lúc này tôi bỗng nhớ ra giai điệu của một bài hát xưa cũ:
Đã biết tương tư là khổ, luôn nhớ da diết về anh;
Trải qua nhiều lần suy nghĩ, vẫn nguyện chấp nhận đau khổ,
Trước khi gặp anh, chẳng có nơi nương tựa,
Sau khi gặp anh, không cần đến thuốc đến viện,
Vốn cho rằng anh, chỉ là một nốt nhạc đệm,
Nhưng vẫn luôn tin vào điều kỳ diệu....
Tôi vừa hát vừa tắm, trong bất giác, nước mắt đã trào ra hòa vào dòng nước chảy dài trên mặt....
Tắm xong, tôi mặc chiếc váy ngủ màu hồng đi ra, ngồi trên sopha vừa sấy khô tóc, vừa nhìn điện thoại của mình.
Tôi muốn gọi cho Lạc Mộ Thâm, nhưng điện thoại của anh ta vẫn không thể gọi được, rút cuộc anh ta đã đi đâu rồi?Đúng là giống với lời Cát Vân nói, anh ta đã đi đến với cô nàng nước Pháp nhiệt tình nóng bóng đó sao?
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chiu.
Tôi dựa trên ghế sopha, mở điện thoại ra gọi đi khắp nơi, nhưng lại nghĩ ra hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa liên lạc với Tử Gia rồi.
Cậu bạn đó thời đại học bị tôi làm cho mê hoặc, cậu ta mỗi lần nói chuyện đều ngượng ngùng đỏ mặt cười, đơn phương thích tôi, quan tâm đến tôi.....
Lần trước sau khi mượn tiền cậu ấy, tôi luôn muốn trả lại cậu ấy, nhưng gọi điện thì điện thoại của cậu ấy lúc nào cũng tắt.
Nhưng, cậu ấy đã nói trong vòng 24h sẽ mở máy để tôi gọi mà.
Cậu ấy giờ bận như thế sao?
Cậu ấy ở nước ngoài sống có ổn không?
Tôi dự định muốn hỏi thăm Tử Gia.
Nhưng, khi tôi bấm nút gọi, tôi nghe thấy phía đầu bên kia là những tiếng bip kéo dài một hồi lâu, nhưng vẫn không có người nghe.
Kỳ lạ thật, rút cuộc Lưu Tử Gia đang bận việc gì chứ?
Là đang bận hẹn hò yêu đương sao?
Vừa nghĩ tới có thể cậu ấy còn đang bận yêu đương, trong lòng tôi bỗng có chút thư thái, đúng thế, Tử Gia là một người đàn ông rất rất tốt, nên chắc chắn cần phải có một cô gái cũng tốt như thế để quan tâm, chăm sóc cậu ấy.
Nghĩ như thế, tôi cảm thấy trong lòng mình đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên điện thoại của tôi kêu lên, tôi nhìn, sững người một lúc, số gọi đến là một số lạ.
Tôi cau mày, kỳ lạ, muộn thế này, sắp đến 11h đêm rồi, rút cuộc là ai gọi điện cho tôi đây?
Gọi điện quấy rối?
Vốn dĩ không muốn nghe, nhưng điện thoại cứ kêu liên hồi, làm tôi đành phải nhấc lên nghe.
Tôi chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy giọng nói gấp gáp, hoảng loạn của một người phụ nữ trung niên trong điện thoại: " Cô Tô, Cô Tô, mong cô giúp tôi một việc."
Ô?
Tôi sững người, người trong điện thoại biết tôi mang họ Tô, xem ra chắc không phải là gọi đến quấy rối rồi.
" Cô là? " Tôi hỏi.
" Tôi là Viện trưởng Dương của Viện phúc lợi," người phụ nữ đó rất lo lắng trong điện thoại khóc nói, " Cô Tô, mong cô giúp tôi một việc. Tiểu Dũng, Tiểu Dũng đột nhiên bị vỡ u máu, đang chảy rất nhiều máu rồi!"
Tôi thẫn thờ cả người.
Thì ra là Viện trưởng Dương của Viện phúc lợi, tôi biết Tiểu Dũng đó, đó là một cậu bé đáng thương, khi vừa sinh ra, không may đã bị mọc một u máu bên phải khuôn mặt, vì thế mà ba mẹ của cậu bé đã vứt bỏ cậu đi.
Tiểu Dũng từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, bây giờ đã hai tuổi rưỡi rồi, cậu bé giờ vẫn chưa thể làm phẫu thuật, bởi vì còn quá bé, bác sĩ nói nhất định sau bốn tuổi mới có thể tiến hành phẫu thuật, nếu không, một cơ thể nhỏ bé của em sẽ không đủ sức để chịu đựng một lượng máu lớn mất đi như thế.
Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt đáng yêu trong sáng như pha lê của Tiểu Dũng, tuy rằng cục u máu đó làm cho mũi và miệng của em bị lệch đi, nhưng em vẫn rất đáng yêu.
Khi tôi tới viện phúc lợi, em luôn chạy quanh tôi, hình dáng bé nhỏ của em đó, làm tôi yêu thương vô cùng.
Sao, Tiểu Dũng bị vỡ u máu rồi sao?
Tôi liền đứng phắt dậy: " Viện trưởng Dương, mau đưa Tiểu Dũng tới bệnh viện. A"
Viện trưởng Dương khóc trong điện thoại nói: " Tôi đã gọi số của cấp cứu, nhưng họ vẫn chưa tới, Tiểu Dũng không ngừng chảy máu, dùng mọi cách mà không thể cầm máu được rồi. Hơn nữa đang giờ này, chẳng có một chiếc xe nào chạy qua viện."
" Viện trưởng Dương, đừng lo lắng, cô đợi cháu, cháu sẽ đến ngay." Tôi gác máy, thậm chí còn không kịp mặc thêm quần áo, tôi vội cầm lấy chìa khóa xe lao xuống lầu, lái chiếc xe BMW Lạc Mộ Thâm cho tôi mượn phóng thẳng tới viện phúc lợi.
Tôi lái xe lao đi như một tia chớp, trong vòng mười phút, tôi đã tới được viện phúc lợi, trong viện, viện trưởng Dương và mấy thầy cô đang rất hốt hoảng và lo lắng, bọn họ dùng tấm vải bông bịt lên vết thương của Tiểu Dũng, máu đỏ đã thấm đãm mảnh vải bông đó, tôi nhìn thấy Tiểu Dũng đang nằm im trong vòng tay của viện trưởng Dương, nét mặt đã trắng bệch.
Mẹ ơi, số cấp cứu đang làm cái gì không biết? Đến bây giờ còn chưa tới, mà tôi thì đã tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.