Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 246: Anh sẽ không bao giờ tìm được tôi nữa đâu

Linh Linh

06/02/2017

Tôi nghĩ đợi tôi ổn định ở chỗ ở mới, tôi nhất định sẽ thường xuyên đến thăm những đứa trẻ này.

Viện trưởng Dương kể với tôi vừa mới nhặt được một đứa trẻ sơ sinh bị mắc bệnh tim bẩm sinh độ nặng, viện trưởng rất xúc động, trách mắng bố mẹ của đứa bé không có trách nhiệm đó, tôi đi theo viện trưởng Dương đến trước chiếc giường bé sơ sinh, nhìn thấy sinh mệnh bé nhỏ đáng yêu đó và chỉ vì bệnh tim bẩm sinh mà bị bỏ rơi, thật sự quá thương xót đứa bé này.

Nghe viện trưởng Dương nói đứa bé này mới hơn 3 tháng, phải đợi một hai tuổi mới có thể làm phẫu thuật hồi phục tim, trước mắt phí trị liệu còn đang đợi đi mượn và quyên góp.

“ Phải cần bao nhiêu tiền ạ?” Tôi hỏi viện trưởng Dương.

“ Khoảng mấy chục vạn tệ.” Viện trưởng Dương thở dài nói, “ trước mắt chúng tôi đang tích cực đi quyên góp, kêu gọi ủng hộ, tranh thủ làm phẫu thuật sớm cho đứa trẻ.”

Tôi cắn nhẹ môi, nghĩ một lát, lấy ví tiền mình ra, bên trong có chiếc thẻ lương của tôi.

Tôi do dự một chút, đúng thế, tôi vẫn rất xót tiền, số tiền này là của tôi, là lương của tôi còn có cả tiền hoa hồng dựa vào việc ký kết được dự án hoa viên Hà Bạn và hoa viên Đỉnh Minh.

Tôi nghĩ ngợi một lát, vẫn đưa chiếc thẻ ngân hàng đó cho viện trưởng Dương.

“ Ai yaya, cô Tô, cô đã giúp chúng tôi nhiều rồi, không thể nhận thêm tiền của cô nữa.” Viện trưởng Dương vội đẩy chiếc thẻ ngân hàng đó về phía tôi.

Tôi cười vui vẻ, cố đặt chiếc thẻ vào trong tay viện trưởng Dương: “ Viện trưởng, đây là 70 vạn tệ, cho đứa trẻ làm phẫu thuật, số tiền còn thừa, cho những đứa trẻ khác, cô yên tâm đi, cháu ấy à, là con nhà giàu mà, có rất nhiều tiền, có thể nói là tiền đối với cháu không phải việc lớn, cho nên cháu mới rộng lượng như thế, ha ha. Mật mã là xxxxxxxx, cô đừng quên nhé. Cháu thời gian này có việc phải đi xa, không biết bao giờ mới quay trở lại, cho nên, hy vọng cháu có thể để lại chút tiền này mua đồ cho bọn trẻ, viện trưởng giúp cháu nhé!”

Tôi cố gắng hết sức ra vẻ nhẹ nhõm thoải mái, như thế, viện trưởng Dương mới không áy náy mà dùng tiền của tôi.

Viện trưởng Dương nắm chặt lấy tay tôi, gần như sắp khóc: “ Cô Tô, cô thật là một người tốt, tôi thay bọn trẻ cảm ơn cô, cô yên tâm, tiền ủng hộ của cô, chúng tôi sẽ dành cho bọn trẻ, nhất định sẽ chăm sóc tốt mỗi đứa trẻ, cô Tô, trời phật che chở cho cô, người tốt nhất định sẽ được báo đáp, cô nhất định sẽ hạnh phúc.”

Tôi vui vẻ nhìn khuôn mặt hiền từ của viện trưởng Dương, đúng thế, tôi tin rằng người tốt sẽ được báo đáp, tôi cũng tin mình nhất định sẽ hạnh phúc.

“ ha ha ha ha, cảm ơn viện trưởng.” Tôi cười nói, “ Được rồi. Cháu phải đi cho kịp xe, tạm biệt, có cơ hội, cháu sẽ lại đến thăm bọn trẻ.”

Tôi cố kìm nước mắt mà ôm viện trưởng, ôm hôn mỗi đứa trẻ đáng yêu đó.

Trong ánh mắt lưu luyến của bọn họ, tôi mang theo chưa đến một nghìn tệ tiền mặt rời khỏi viện phúc lợi.

Vội vội vàng vàng đến ga tàu, tôi mua vé của chuyến tàu đó, sau khi đợi ba mươi phút, tôi qua cửa soát vé lên tàu hướng về quê nhà tôi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đây, là thành phố nơi tôi sống và học tập hơn bốn năm, nhưng tôi hôm nay phải rời xa thành phố đau thương này rồi.



Tạm biệt Lạc Mộ Thâm, tạm biệt Phương Trạch Vũ, tạm biệt, Lương Cẩn Hàn, tạm biệt Tần Hạo Nhiên, tạm biệt --- Dạ Thiên Kỳ.........

Tạm biệt, mối tình đầu của tôi! Còn nữa, tạm biệt tình yêu mà tôi yêu sâu đậm và mù quáng!

Tôi gục xuống cửa sổ, nước mắt lăn dài trên má nhưng tôi không muốn lau, tôi biết, tôi không nỡ nhưng tôi nhất thiết phải rời xa nơi này.

Có lẽ chỉ có như thế, tôi mới có thể bắt đầu lại từ đầu được.

Tôi đang khóc, đột nhiên chuông điện thoại vang lên nhạc chuông quen thuộc.

Tôi nhìn vào điện thoại, là số của Lạc Mộ Thâm, anh ta đang tìm tôi sao?

Tôi nhẹ ấn nút từ chối rồi để im lặng, nhưng số điện thoại đó vẫn không ngừng gọi cho tôi.

Tôi ấn rất nhiều lần, anh ta vẫn liên tục gọi cho tôi.

Sau đó tôi nhìn thấy một tin nhắn đến, vẫn là Lạc Mộ Thâm.

Giọng điệu của Lạc Mộ Thâm vẫn cứng rắn như thế: Đầu lợn, cô đang ở đâu? Cô mau quay về cho tôi, nếu không phải bới tung trời đấy tôi cũng sẽ tìm được cô!

Tôi cười đau khổ, anh Đại Thâm, anh sẽ không tìm được tôi đâu.

Tôi mỉm cười, tắt máy điện thoại, sau đó lấy sim điện thoại vứt ra ngoài cửa sổ.

Tất cả đã kết thúc rồi.

Một phút sau, tàu bắt đầu khởi động, mang theo tôi rời khỏi thành phố A, tôi không ngừng từ cửa sổ nhìn cố về phía sau, cho đến khi không nhìn thấy thành phố xa hoa đó nữa.

Tôi thật sự.....không muốn quay lại nữa.

Tôi sẽ quên đi tất cả, làm lại từ đầu, ha ha, sao mà giống cải tạo con người mới thế chứ.

.........

Hành trình ngồi tàu 7 tiếng kết thúc rồi, tôi đau lưng mỏi cổ bước xuống tàu, rất nhanh thì về đến nhà mình.



Tại vì không gọi điện thông báo trước với bố mẹ, khi tôi xuất hiện ở cửa, ông bà bố mẹ tôi đang ăn cơm trông thấy tôi liền giật mình ngạc nhiên.

Bà nội gỡ kính lão xuống nhìn lại lần nữa, ngạc nhiên vui mừng vội đến chỗ tôi: “ đây không phải Nhuỵ Nhuỵ của bà sao? Nhớ muốn chết đi được.”

Ông nội và bố mẹ tôi cũng đều vui mừng khôn xiết.

“ không phải cháu ngoại xinh đẹp không ai bằng, trí tuệ hơn người của bà đã về đây sao?” Tôi cười ôm lấy bà nội hôn lên trán bà một cái, “ người đẹp của cháu, sao mà vẫn xinh đẹp thế chứ? Đây là bà nội của cháu sao? Đây không phải Triệu Nhã Chi sao?”

“ Dám trêu bà nội à!” bà nội tôi trách yêu gõ nhẹ lên trán tôi, “ Nhuỵ Nhuỵ nhà chúng ta đúng là có phúc, hôm nay đúng lúc ăn đồ ngon, cháu về đúng lúc lắm.”

Tôi nhìn chiếc bàn đó, quả nhiên đầy bàn là các món ăn cực kỳ ngon, đều là những món mà tôi thích ăn.

“ Ôi, con không ở nhà mà cả nhà đều ăn món ngon thế này sao?” Tôi cười nói, “ Con thật có phúc mà, mặc dù ở thành phố A cả ngày đều ăn sơn hài hảo vị, nhưng vẫn cảm thấy cơm bà nội với mẹ nấu là ngon nhất, đặc biệt nhớ món đậu phụ của bà nội.”

Sau đó, tôi lập tức dùng dĩa xiên một miếng đậu phụ to cho vào mồm.

Thật là ngon.

Bố tôi vui mừng cuống quýt hỏi: “ Nhuỵ Nhuỵ, tại sao con lại về thế?”

Tôi vừa ăn vừa nói: “ Công ty phái con đi công tác, tiện đường con qua nhà, con về thăm nhà luôn, thăm ông bà bố mẹ của con, sao thế? Không được ạ? Không cho con qua nhà mà không được vào sao?”

Ông nội cười nói: “ Nên về, mấy tháng nay không về rồi, cháu mà chưa quay về, cả nhà còn định đi thành phố A thăm cháu đấy!”

Tôi vội vàng xua tay: “ Ông ơi đừng đi ạ, cháu bận cả ngày, bây giờ còn bị hái đi thành phố khác công tác vài ngày, ôi, cháu bận bù đầu ấy!”

“ Nhuỵ Tử nhà chúng ta thật là giỏi.” Mẹ tôi cười hiền lành nhìn tôi, gắp thức ăn cho tôi, “ Nhuỵ Nhuỵ, có phải con làm việc nhiều quá mà mệt không, gầy cả đi rồi?”

“ Vâng ạ, mọi người không biết chứ, con rất được lòng lãnh đạo, con bây giờ là thư ký tổng giám đốc, chính là trợ lý giám đốc, là người đầu tiên chuyển lời của sếp, cái gì cũng đến tay con, sếp muốn đổi bồn tắm cũng cần con đi chuyển, con bận tối mặt cả ngày, giống như con quay vậy, ai ya, có điều, cũng có thể hiểu được, người được việc bao giờ cũng mệt mà, con được việc như thế, con không làm thì ai làm chứ.” Dù sao Lạc Mộ Thâm cũng không ở bên cạnh, tôi ra sức mà chém gió, đến gió cũng bị tôi chém cho tơi bời rồi.

Nhưng Lạc Mộ Thâm mà ở bên cạnh, có lẽ anh ta sẽ xem thường tôi cho mà xem.

Hừ, tôi nghĩ đến anh ta làm gì chứ?

Tôi vội vàng gạt đi ý nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook