Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 367: Ban phúc cho người con yêu và người yêu con

Linh Linh

18/03/2017

Ông lão cười nhìn chúng tôi nói một câu, sau đó móc chiếc bình cầu nguyện vào sợi dây chuyền xong, rồi lại cho gạo vào bên trong bình cầu nguyện, rồi đóng chặt nắp chiếc bình lại.

Tôi đeo chiếc dây chuyền có chữ “ Thâm” đó, còn Lạc Mộ Thâm đeo chiếc dây chuyền có chữ “ Nhụy”.

Tôi nhìn thấy anh ấy còn nhẹ sờ lên chiếc bình cầu nguyện đó, trên khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, nét mặt rạng ngời vui vẻ.

“ Vừa nãy ông lão nói gì? Em nghe không hiểu?” Tôi khẽ hỏi Lạc Mộ Thâm, tôi luôn cho rằng tiếng anh của mình rất tốt, nhưng từ địa phương trong tiếng anh mà ông lão nói nhiều quá, tôi thật sự nghe không hiểu.

“ Ồ, ông ấy nói,” Lạc Mộ Thâm nhìn tôi nói, “ Ông ấy nói, ông ấy có thể nhìn ra chúng ta sắp kết hôn rồi, hơn nữa, chúng ta sẽ có mười hai đứa con, sáu trai sáu gái đấy.”

“ hứ,” Tôi huých mạnh vào bả vai anh ấy: “ Anh cho rằng ai cũng như anh chắc? Còn đòi mười hai đứa con, em không phải là lợn xề.”

Lạc Mộ Thâm cười ôm lấy tôi, hì hì nói: “ Nếu như em không sinh được mười hai đứa con, thì thật phải xin lỗi biệt danh đầu lợn của em rồi.”

“ Anh biến đi, chính là mấy người các anh, đặt biệt danh đó cho em, lúc đó em rất muốn phản kháng, nhưng sợ không đánh lại được các anh.” Tôi tức gầm gừ nói.

“ Ha ha ha, đừng trách bọn anh cậy quyền ép người chứ!” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Ôi, em chính là một đứa con gái yếu đuối bị áp bức mà.” Tôi cố tình nói. Tôi vừa nói, vừa ngó nghiêng khắp nơi.

Mắt lướt qua, tôi ngạc nhiên phát hiện một góc khác của đảo tình nhân lại là một phong cảnh khác.

Những căn nhà màu trắng xây dựng men theo sườn dốc, bến tàu được xây đắp cẩn thận tỉ mỉ phòng chống lũ, giống hình mặt trăng lưỡi liềm rất đẹp, đây là hòn đảo nhỏ màu xanh, các loại kiến trúc tinh xảo được thấp thoáng trong màu xanh đó, có nét của chốn bồng lai tiên cảnh.

“ Anh Đại thâm, đó là nơi gì thế? Xem ra rất đặc biệt.” Khi tôi nhìn thấy một kiến trúc có đỉnh tròn màu trắng không xa lắm, tò mò liền hỏi Lạc Mộ Thâm.

“ Ồ, ở đó là điện thờ thần, nghe nói đây là điện thờ thần linh nghiệm nhất trên đảo! Rất nhiều đôi tình nhân đều đến đó để cầu phúc, cầu thần linh có thể che chở ban phước cho tình yêu của họ, để tình yêu của bọn họ mãi hạnh phúc, mãi dài lâu.”

Khi Lạc Mộ Thâm thấp giọng nói, hai bàn tay tôi chắp lại dáng vẻ cầu phật, anh ấy nhìn dáng vẻ đó của tôi, trong mắt chan chứa sự yêu chiều và tình cảm dạt dào.

“ Cầu phúc? Thật sự sẽ linh nghiệm sao?” Tôi rất tò mò hỏi.

Lạc Mộ Thâm khẽ nhún vai, vẻ không dứt khoát: “ Anh chưa thử, làm sao mà anh biết được?”



Tôi lập tức kích động lên: “ Chúng mình cũng đi khẩn cầu đi. Để thần linh bảo vêj cho tình yêu của chúng ta.”

Lạc Mộ Thâm mỉm cười, anh ấy hiện rõ vẻ không quan tâm lắm: “ Tình yêu của chúng ta phải dựa vào sự bảo hộ của thần linh sao? Anh thật sự cảm thấy hơi buồn cười. Anh còn lâu mới tin. Anh sẽ tự bảo vệ tình yêu của mình. Cần gì ai đến bảo vệ chứ?”

“ Này. Anh Đại Thâm, anh như thế là không đúng, trên đảo này có thần linh đấy, anh không được nói những lời bất kính như thế, thần linh ơi, tha thứ cho anh Đại Thâm nhé.” Tôi vội vàng đặt tay trước ngực, miệng lẩm bẩm thành khẩn nói, sau đó, tôi kéo tay của anh ấy, “ Đi, chúng ta đi cầu xin thần bảo vệ.”

Lạc Mộ Thâm chẳng biết làm sao, đành để tôi kéo đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “ Con gái bọn em sao lại tin vào điều này chứ.”

“ Tin thì sẽ linh, không tin sẽ không linh, để thần linh bảo vệ thì cũng có hại gì đâu.” Tôi cười nói. Tôi kéo theo con trâu cứng đầu đó, thật sự mệt chết mất.

“ Được thôi, đi cùng em xem thế nào.” Lạc Mộ Thâm đành nói, “ Phụ nữ các em ấy à, chính là hay ảo tưởng.”

Tôi cười lên: “ Nhân loại mất đi liên tưởng, thế giới sẽ như thế nào đây?”

“ Con gái các em ảo tưởng nhiều như thế, ảo tưởng rồi nghĩ ra tiểu thuyết ngôn tình, tất cả đồ trên thế giới này, không phải là do đàn ông bọn anh sáng tạo ra sao?” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Tại vì phụ nữ bọn em trách nhiệm bình thường quá nặng nề, còn phải công việc, còn phải phụ chồng dạy con. Rất mệt đấy.” tôi vội vàng biện hộ cho nữ giới.

Phụ nữ, đều thích ảo tưởng sao?

Tôi sẽ tin vào ý trời!

Tình yêu, cũng là do ý trời!

Tôi và Lạc Mộ Thâm yêu nhau, không phải là ý trời sao?

Nếu không phải thần linh bảo vệ, tôi và Lạc Mộ Thâm, vốn dĩ là người của hai thế giới, tại sao lại gặp nhau yêu nhau chứ?

“ Đi cùng em đi mà!” Tôi hứng thú kéo cánh tay Lạc Mộ Thâm đi, đi về phía đền thờ thần.

Đền thờ cầu thần này là nơi linh thiêng tinh khiết dường như là nơi có thể giải tỏa nỗi lòng của tôi, sau khi vào bên trong, tôi cảm thấy nơi này giống như thiên đường vậy, những bài hát thánh ca lúc trầm lúc bổng vang lên, đều mang đầy tình yêu và hy vọng. Ở đây, sẽ khiến người ta phải nghĩ đến những lỗi lầm, sai sót của bản thân mình.



Tóm lại, ở đây, sẽ khiến cho tâm hồn của con người trở nên nhẹ nhàng, trong sạch hơn.

Tôi ngây người đứng bên trong đền thời, biểu cảm trên mặt không biết là vui hay buồn.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy có cảm giác đau thương rõ rệt chạy dọc trong người.

Lạc Mộ Thâm dường như nhìn thấy sự thay đổi tâm trạng của tôi, anh ấy nhẹ nhàng kéo tay tôi, khẽ nói: “ Sao thế? Em không thích nơi này sao? Thế thì chúng ta đi!”

“ Không.......” Tôi khẽ lắc đầu, có lẽ, nơi trong sạch thuần khiết này khiến người ta nghĩ đến bi thương li hợp của cuộc đời--.

“ Chỉ là, em trước nay chưa bao giờ nghĩ lại có một ngày mình lại đứng trong đền thờ thần thánh thiêng liêng thế này!”

Nói hết, tôi khẽ đi lên phía trước, đi thẳng đến giá chữ thập phía trước, chầm chậm ngồi lên ghế thờ thần, chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt chân thành cầu nguyện.

Lạc Mộ Thâm nhẹ đứng bên cạnh tôi, ánh sáng hắt qua khung cửa sổ làm kéo dài bóng của anh ấy, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú mờ ảo, anh ấy không đi lên phía trên, chỉ im lặng nhìn nét mặt thất thần của tôi.

“ Cầu xin thượng đế ban phước cho con, để con có đủ thời gian bên người con yêu và người yêu con- -.”

Bài hát thánh ca du dương nhẹ nhàng, giọng nói của tôi bình tĩnh một cách lạ thường, tôi đang trầm tĩnh cầu nguyện, thành khẩn như thế.......

Xin thần linh bảo vệ cho người con yêu và người yêu con, xin thần linh bảo vệ cho tình yêu của con, tương lai của con, sẽ hạnh phúc.

Khoảnh khắc đó, tôi chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên trên - -.

“ Thần nhất định sẽ đồng ý với lời thỉnh cầu của em.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói, “ nếu như anh là thần, anh làm sao có thể để người con gái xinh đẹp lương thiện đáng yêu như em phải thất vọng chứ?”

Anh ấy đưa tay ra, nắm chặt lấy tay của tôi, anh ấy nói: “ Em yên tâm, dù cho thần không thể cho em, anh cũng sẽ cho em tất cả những gì em muốn!”

“ Lạc Mộ Thâm, anh không bái thần sao?” Tôi quay đầu chăm chú nhìn Lạc Mộ Thâm.

Nhìn ánh mắt long lanh trong sáng của tôi, Lạc Mộ Thâm khẽ mỉm cười.

“ Gọi là nghìn người tượng thờ, vạn người thần linh, vốn dĩ là do nghìn người lễ vạn người lễ, đó không phải là vì người bình thường mà làm được gì, cho nên, anh đã quen phải dựa vào năng lực của mình để có được mọi thứ, đã không muốn làm người ở dưới cầu xin, thì làm vị thần ở trên cao là được rồi! hơn nữa, anh ở hồ cầu nguyện Hy Lạp đã cầu nguyện rồi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nhìn tất cả mọi thứ trên đền thờ, ánh trăng xuyên qua khung cửa đầy mờ ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook