Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 105: Đánh cược
Linh Linh
07/12/2016
Tôi đành phải không dám lên tiếng, tôi còn dám nói gì nữa? Hơn nữa, tên
Lạc Mộ Thâm này bị tôi chọc tức đến nỗi giết tôi ở đây cũng nên?
Tôi đành phải chớp chớp mắt, ngậm chặt mồm.
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi giống như thỏ con hoảng hốt bất an vậy, anh ta cũng ấm giọng lại một chút : “ cô xem, mỗi lần cô gặp Dạ Thiên Kỳ không phải rất đen đủi sao? Hắn ta là kẻ thối nát, tôi đây cũng là vì tốt cho cô thôi.”
Tôi đành phải gật gật đầu.
“ Được rồi, cô ăn táo không?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
Tôi đưa mắt nhìn anh ta, rồi nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh giường đặt một đĩa hoa quả được xếp gọn gàng đẹp mắt.
Nói nó đẹp mắt, là nói mỗi quả táo, mỗi quả thanh long, mỗi quả nho đều được chọn lựa rất kĩ càng, nhìn thôi là đã thấy ngon miệng rồi.
“ Tôi muốn ăn táo.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Lạc Mộ Thâm gật đầu, thuận tay cầm lấy một quả táo vừa to vừa đỏ, anh ta từ trong túi quần lấy ra một con dao Thuỵ Sỹ, điều làm tôi bất ngờ đấy là, anh ta lại có thể gọt táo cho tôi.
“Lạc Tổng,” tôi vội vàng nói, “ tôi tự gọt được rồi.”
Tôi có thể mà, sao dám phiền sếp của tôi gọt táo cho tôi chứ?
Nhưng Lạc Mộ Thâm bình thản nói: “ không sao, tôi rất có sở trường gọt táo mà.”
Sở trường.....gọt táo?
Tôi không kìm nổi giật mình há hốc mồm, nhìn Lạc Mộ Thâm kiểu công tử nhà giàu, không phải đến ăn một quả táo đều có người hầu gọt vỏ cho sao?
Tại sao anh ta......?
Nghĩ đến đây, tôi chớp chớp mắt, rất ngạc nhiên nhìn anh ta gọt táo, thấy anh ta gọt rất thành thạo, vỏ táo màu đỏ đẹp mắt đó cả một dây dài rơi xuống, cho đến khi cả quả táo đều gọt xong, vẫn là một đoạn dây vỏ táo dài hoàn chỉnh không bị đứt quãng.
Tôi sững sờ nhìn Lạc Mộ Thâm, lại không kìm nổi buột ra câu nói: “ anh Đại Thâm, anh chắc là thường xuyên gọt vỏ táo ở trước gương cầu nguyện mới luyện được khả năng gọt vỏ táo tài nghệ tuyệt vời này.”
“ Cầu nguyện trước gương sao?” Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn tôi.
“ Đúng thế, anh không biết sao? Vào ban đêm phút cuối cùng trước 12 giờ, cầm quả táo ở trước gương gọt vỏ táo, nếu như vỏ táo hoàn mỹ không đứt, thì khi đúng vào 12 giờ, trong gương sẽ xuất hiện dáng vẻ của một nửa tương lai của anh.” Tôi thần thần bí nói, sau đó, tôi lại không sợ chết nói, “ anh Đại Thâm, có phải anh làm như thế mới luyện thành được không?”
Mắt của Lạc Mộ Thâm lúc đó mang đầy vẻ nguy hiểm.
“ Cô cho rằng tôi rất tò mò vì một nửa của tôi sao?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Hì hì hì hì, con người ai cũng có tính tò mò mà.” Tôi cười xoà, gặp phải ánh mắt lườm tôi của Lạc Mộ Thâm.
“ Chúng tôi đều rất tò mò, trong kí túc hồi đại học,chúng tôi không chỉ một lần vào ban đêm 12 giờ gọt vỏ táo, đáng tiếc là, tôi chẳng thể thành công được một lần.” Tôi khẽ thở dài, “ cho nên tôi cũng chưa nhìn thấy chồng tương lai của tôi bao giờ.”
Thực ra lúc đó, tôi chính là nói vui thôi, tôi lúc nào cũng cho rằng chồng tương lai của tôi chính là Đường Nhiên.
“ Một lần cũng không thành công sao?” Lạc Mộ Thâm đưa quả táo đã gọt vỏ cho tôi.
“ Đúng thế, một lần cũng không thành công, khiến tôi đau lòng lắm.” Tôi lại khẽ thở dài.
Quả táo trong tay trắng nõn, được gọt sạch sẽ, tròn trịa cẩn thận, tôi nhịn không nổi cắn một miếng, ưhm, thơm ngọt nhiều nước, cực kỳ ngon miệng.
“ Ngon.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Đây hình như là Phương Trạch Vũ nhập khẩu từ Ấn Độ về.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, trong tay lại đang gọt quả táo thứ hai.”
“ Trời, đến quả táo cũng xa xỉ như thế.” Tôi lắp bắp nói, “ Các anh thật biết đốt tiền, nếu là tôi, mua mấy tệ một cân táo Hồng Phúc Thủ là được rồi, nhập khẩu Ấn Độ, nhập khẩu Mỹ, không phải đều là táo sao? Anh đừng nói táo Ấn Độ này nhiều vitamin hơn táo Trung Quốc nhé?”
Lạc Mộ Thâm ngước mắt, lạnh lùng nhìn tôi: “ Bảo sao nói cô keo kiệt ? Cô đúng chẳng bao giờ thay đổi được.”
“ Không sai, chính xác là như thế, anh nói như thế, tôi thật sự cảm thấy tôi càng cao quý hơn.” Tôi cười hì hì nói, Lạc Mộ Thâm như thế, khiến tôi lại cảm thấy anh ta trở nên rất hiền lành, cũng dám đùa với anh ta rồi.”
“ Người con gái đẹp thuỳ mị không phải như thế, hoa quả mà người con gái đẹp thuỳ mị ăn đều là nhập khẩu nước ngoài, một ly rượu đỏ, cô ấy chỉ cần nhấp môi một chút là biết được năm và nơi sản xuất của rượu, giống như công chúa đậu xanh trong đồng thoại vậy, cô rải dưới chăn của cô ta một bát đậu xanh, cho dù phủ nhiều lớp chăn dày lên, cô ấy đều không ngủ được. Đây gọi là cao quý.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.
“ Xí, cao quý cái gì chứ, tôi không cảm thấy cao quý, ngược lại tôi còn cảm thấy quái đản, tôi cho rằng bất cứ ở đâu, đều có thể ngủ ngon lành mới là cao quý nhất, một hạt đậu xanh mà không ngủ được, tôi không quan tâm, hứ.” Tôi có vẻ quên mất tiếp tục nói, “ còn vài loại hàng hiệu gì đó, cái túi mấy chục mấy trăm vạn à, quần áo, giày ấy à, chẳng nhẽ không có ai bảo cho bọn rất nhiều những đồ vậy đó thật sự rất xấu sao? Còn vui sướng thích thú mà mặc trên người? Hàng hiệu mặc dù là hàng hiệu, cũng chưa chắc là đẹp.”
Tôi dường như mồm ngoác rộng đến tai mắt rồi.
Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu nhìn tôi, không kìm được bị tôi trêu đến bật cười rồi, anh ta vừa cười vừa đưa cho tôi quả táo thứ hai vừa gọt xong: “ Được thôi, người ta là quái đản, cô là thẳng thắn.”
“ Tôi chính là thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, tất thành người tài.” Tôi cười không khách sáo nhận lấy quả táo trong tay Lạc Mộ Thâm, lại cắn miếng to, “ crop”.
“ Cho dù cô nói đúng hay không, tôi cảm thấy cô đúng là nha đầu ăn tham nhất là điều chắc chắn.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói , “ Tôi lớn đến từng này, chưa gặp cô gái nào có thể ăn được nhiều như cô.”
“ Đó là tại vì những người con gái anh gặp đều là công chúa bát đậu tầng lớp cao quý, muốn thon thả, muốn cái này cái kia, giống kiểu như tôi, tinh thần vận động lúc nào cũng dâng cao, ăn nhiều, vận động vận động là tiêu hoá ngay.” Tôi cười tiếp tục nói, “ Được thôi, anh cảm thấy tục tằn, cảm thấy tôi không đẳng cấp, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi có sức khỏe, mấy cô người đẹp thục nữ sao làm đối thủ của tôi được? Anh không nhìn thấy một mình tôi đánh bốn người bọn họ đấy à.”
Tôi lại không làm chủ được lại bắt đầu thổi phồng mình lên.
“ Hứ, khoác lác, cô khỏe đến mức nào?” Lạc Mộ Thâm xem thường tôi hỏi.
“ Tôi không phải khoác lác, tôi có thể nhấc được một thanh niên nặng 83kg, anh có tin hay không?” Tôi nói với Lạc Mộ Thâm.
“ Tôi còn lâu mới tin, nặng như cô mà còn đòi nhấc được người khác lên.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
“ Hồi đại học rất nhiều bạn học đều không tin, cho nên tôi đánh cược với bọn họ, tôi nó cược 100 tệ. Sau đó, bọn họ đặt tiền lên, sau đó, tôi kiếm được tiền ăn của hơn một tháng đó.” Tôi đắc ý nói, “ tôi thật sự nhấc được một bạn học nam nặng hơn 80kg đấy!”
Lạc Mộ Thâm đương nhiên là không tin.
Tôi lúc đó càng hưng phần nói: “ Lạc Tổng, anh không tin là sự sỉ nhục đối với tôi, nào, anh bao nhiêu cân? Tôi nhấc anh xem xem?” Tôi khiêu khích nói.
“ Tôi nặng 75 cân. Được, nếu như cô nhấc được, tôi trả cô 100 vạn.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ Nói lời giữ lời nhé.” Tôi lập tức vui mừng nói, ha ha, món tiền này cũng dễ kiếm quá.
“ Nhưng mà bụng của cô......” Lạc Mộ Thâm nhìn bụng của tôi, cố ý nhíu lông mày nói.
Tôi liền bình tĩnh lại, đúng thế, bụng của tôi, tại sao mà tôi lại nhập viện chứ, không phải tôi đang bị thương sao ? Nếu như tôi nhấc Lạc Mộ Thâm lên, e là bụng của tôi sẽ càng đau hơn mất.
Tôi liền ủ rũ, giống như nhìn thấy một trăm không cánh mà bay rồi.
Tôi đành phải chớp chớp mắt, ngậm chặt mồm.
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi giống như thỏ con hoảng hốt bất an vậy, anh ta cũng ấm giọng lại một chút : “ cô xem, mỗi lần cô gặp Dạ Thiên Kỳ không phải rất đen đủi sao? Hắn ta là kẻ thối nát, tôi đây cũng là vì tốt cho cô thôi.”
Tôi đành phải gật gật đầu.
“ Được rồi, cô ăn táo không?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
Tôi đưa mắt nhìn anh ta, rồi nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh giường đặt một đĩa hoa quả được xếp gọn gàng đẹp mắt.
Nói nó đẹp mắt, là nói mỗi quả táo, mỗi quả thanh long, mỗi quả nho đều được chọn lựa rất kĩ càng, nhìn thôi là đã thấy ngon miệng rồi.
“ Tôi muốn ăn táo.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Lạc Mộ Thâm gật đầu, thuận tay cầm lấy một quả táo vừa to vừa đỏ, anh ta từ trong túi quần lấy ra một con dao Thuỵ Sỹ, điều làm tôi bất ngờ đấy là, anh ta lại có thể gọt táo cho tôi.
“Lạc Tổng,” tôi vội vàng nói, “ tôi tự gọt được rồi.”
Tôi có thể mà, sao dám phiền sếp của tôi gọt táo cho tôi chứ?
Nhưng Lạc Mộ Thâm bình thản nói: “ không sao, tôi rất có sở trường gọt táo mà.”
Sở trường.....gọt táo?
Tôi không kìm nổi giật mình há hốc mồm, nhìn Lạc Mộ Thâm kiểu công tử nhà giàu, không phải đến ăn một quả táo đều có người hầu gọt vỏ cho sao?
Tại sao anh ta......?
Nghĩ đến đây, tôi chớp chớp mắt, rất ngạc nhiên nhìn anh ta gọt táo, thấy anh ta gọt rất thành thạo, vỏ táo màu đỏ đẹp mắt đó cả một dây dài rơi xuống, cho đến khi cả quả táo đều gọt xong, vẫn là một đoạn dây vỏ táo dài hoàn chỉnh không bị đứt quãng.
Tôi sững sờ nhìn Lạc Mộ Thâm, lại không kìm nổi buột ra câu nói: “ anh Đại Thâm, anh chắc là thường xuyên gọt vỏ táo ở trước gương cầu nguyện mới luyện được khả năng gọt vỏ táo tài nghệ tuyệt vời này.”
“ Cầu nguyện trước gương sao?” Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn tôi.
“ Đúng thế, anh không biết sao? Vào ban đêm phút cuối cùng trước 12 giờ, cầm quả táo ở trước gương gọt vỏ táo, nếu như vỏ táo hoàn mỹ không đứt, thì khi đúng vào 12 giờ, trong gương sẽ xuất hiện dáng vẻ của một nửa tương lai của anh.” Tôi thần thần bí nói, sau đó, tôi lại không sợ chết nói, “ anh Đại Thâm, có phải anh làm như thế mới luyện thành được không?”
Mắt của Lạc Mộ Thâm lúc đó mang đầy vẻ nguy hiểm.
“ Cô cho rằng tôi rất tò mò vì một nửa của tôi sao?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Hì hì hì hì, con người ai cũng có tính tò mò mà.” Tôi cười xoà, gặp phải ánh mắt lườm tôi của Lạc Mộ Thâm.
“ Chúng tôi đều rất tò mò, trong kí túc hồi đại học,chúng tôi không chỉ một lần vào ban đêm 12 giờ gọt vỏ táo, đáng tiếc là, tôi chẳng thể thành công được một lần.” Tôi khẽ thở dài, “ cho nên tôi cũng chưa nhìn thấy chồng tương lai của tôi bao giờ.”
Thực ra lúc đó, tôi chính là nói vui thôi, tôi lúc nào cũng cho rằng chồng tương lai của tôi chính là Đường Nhiên.
“ Một lần cũng không thành công sao?” Lạc Mộ Thâm đưa quả táo đã gọt vỏ cho tôi.
“ Đúng thế, một lần cũng không thành công, khiến tôi đau lòng lắm.” Tôi lại khẽ thở dài.
Quả táo trong tay trắng nõn, được gọt sạch sẽ, tròn trịa cẩn thận, tôi nhịn không nổi cắn một miếng, ưhm, thơm ngọt nhiều nước, cực kỳ ngon miệng.
“ Ngon.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Đây hình như là Phương Trạch Vũ nhập khẩu từ Ấn Độ về.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, trong tay lại đang gọt quả táo thứ hai.”
“ Trời, đến quả táo cũng xa xỉ như thế.” Tôi lắp bắp nói, “ Các anh thật biết đốt tiền, nếu là tôi, mua mấy tệ một cân táo Hồng Phúc Thủ là được rồi, nhập khẩu Ấn Độ, nhập khẩu Mỹ, không phải đều là táo sao? Anh đừng nói táo Ấn Độ này nhiều vitamin hơn táo Trung Quốc nhé?”
Lạc Mộ Thâm ngước mắt, lạnh lùng nhìn tôi: “ Bảo sao nói cô keo kiệt ? Cô đúng chẳng bao giờ thay đổi được.”
“ Không sai, chính xác là như thế, anh nói như thế, tôi thật sự cảm thấy tôi càng cao quý hơn.” Tôi cười hì hì nói, Lạc Mộ Thâm như thế, khiến tôi lại cảm thấy anh ta trở nên rất hiền lành, cũng dám đùa với anh ta rồi.”
“ Người con gái đẹp thuỳ mị không phải như thế, hoa quả mà người con gái đẹp thuỳ mị ăn đều là nhập khẩu nước ngoài, một ly rượu đỏ, cô ấy chỉ cần nhấp môi một chút là biết được năm và nơi sản xuất của rượu, giống như công chúa đậu xanh trong đồng thoại vậy, cô rải dưới chăn của cô ta một bát đậu xanh, cho dù phủ nhiều lớp chăn dày lên, cô ấy đều không ngủ được. Đây gọi là cao quý.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.
“ Xí, cao quý cái gì chứ, tôi không cảm thấy cao quý, ngược lại tôi còn cảm thấy quái đản, tôi cho rằng bất cứ ở đâu, đều có thể ngủ ngon lành mới là cao quý nhất, một hạt đậu xanh mà không ngủ được, tôi không quan tâm, hứ.” Tôi có vẻ quên mất tiếp tục nói, “ còn vài loại hàng hiệu gì đó, cái túi mấy chục mấy trăm vạn à, quần áo, giày ấy à, chẳng nhẽ không có ai bảo cho bọn rất nhiều những đồ vậy đó thật sự rất xấu sao? Còn vui sướng thích thú mà mặc trên người? Hàng hiệu mặc dù là hàng hiệu, cũng chưa chắc là đẹp.”
Tôi dường như mồm ngoác rộng đến tai mắt rồi.
Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu nhìn tôi, không kìm được bị tôi trêu đến bật cười rồi, anh ta vừa cười vừa đưa cho tôi quả táo thứ hai vừa gọt xong: “ Được thôi, người ta là quái đản, cô là thẳng thắn.”
“ Tôi chính là thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, tất thành người tài.” Tôi cười không khách sáo nhận lấy quả táo trong tay Lạc Mộ Thâm, lại cắn miếng to, “ crop”.
“ Cho dù cô nói đúng hay không, tôi cảm thấy cô đúng là nha đầu ăn tham nhất là điều chắc chắn.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói , “ Tôi lớn đến từng này, chưa gặp cô gái nào có thể ăn được nhiều như cô.”
“ Đó là tại vì những người con gái anh gặp đều là công chúa bát đậu tầng lớp cao quý, muốn thon thả, muốn cái này cái kia, giống kiểu như tôi, tinh thần vận động lúc nào cũng dâng cao, ăn nhiều, vận động vận động là tiêu hoá ngay.” Tôi cười tiếp tục nói, “ Được thôi, anh cảm thấy tục tằn, cảm thấy tôi không đẳng cấp, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi có sức khỏe, mấy cô người đẹp thục nữ sao làm đối thủ của tôi được? Anh không nhìn thấy một mình tôi đánh bốn người bọn họ đấy à.”
Tôi lại không làm chủ được lại bắt đầu thổi phồng mình lên.
“ Hứ, khoác lác, cô khỏe đến mức nào?” Lạc Mộ Thâm xem thường tôi hỏi.
“ Tôi không phải khoác lác, tôi có thể nhấc được một thanh niên nặng 83kg, anh có tin hay không?” Tôi nói với Lạc Mộ Thâm.
“ Tôi còn lâu mới tin, nặng như cô mà còn đòi nhấc được người khác lên.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
“ Hồi đại học rất nhiều bạn học đều không tin, cho nên tôi đánh cược với bọn họ, tôi nó cược 100 tệ. Sau đó, bọn họ đặt tiền lên, sau đó, tôi kiếm được tiền ăn của hơn một tháng đó.” Tôi đắc ý nói, “ tôi thật sự nhấc được một bạn học nam nặng hơn 80kg đấy!”
Lạc Mộ Thâm đương nhiên là không tin.
Tôi lúc đó càng hưng phần nói: “ Lạc Tổng, anh không tin là sự sỉ nhục đối với tôi, nào, anh bao nhiêu cân? Tôi nhấc anh xem xem?” Tôi khiêu khích nói.
“ Tôi nặng 75 cân. Được, nếu như cô nhấc được, tôi trả cô 100 vạn.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ Nói lời giữ lời nhé.” Tôi lập tức vui mừng nói, ha ha, món tiền này cũng dễ kiếm quá.
“ Nhưng mà bụng của cô......” Lạc Mộ Thâm nhìn bụng của tôi, cố ý nhíu lông mày nói.
Tôi liền bình tĩnh lại, đúng thế, bụng của tôi, tại sao mà tôi lại nhập viện chứ, không phải tôi đang bị thương sao ? Nếu như tôi nhấc Lạc Mộ Thâm lên, e là bụng của tôi sẽ càng đau hơn mất.
Tôi liền ủ rũ, giống như nhìn thấy một trăm không cánh mà bay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.