Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 239: Dây phải lưu manh

Linh Linh

04/02/2017

Ha ha ha......

Tôi không kìm được cười phá lên, nhìn nhân viên pha chế trẻ tuổi đó, giọng nói của tôi mang đầy vẻ lẳng lơ: “ Anh trai, sao mà anh thông minh thế chứ? Anh làm sao biết được nỗi lòng của tôi chứ, sao anh biết tôi bây giờ đang cần rượu quên tình? Thật quá lợi hại, tôi nghĩ tôi phải nói với sếp của anh, để ông ta tăng lương cho anh, ha ha, rượu quên tình, tên rượu này quá hay, quá hay.......”

Tôi ngẩng đầu lên, uống một hơi hết ly rượu quên tình đó.

Rượu này có vị chua nhè nhẹ, tôi cảm thấy uống vào rất ngon.

“ Tuyệt, rất tuyệt, ha ha, rượu quên tình này thật sự quá được, quá hợp với tôi.” Tôi lại tiếp tục uống liên tiếp ly thứ hai, ly thứ ba........

Nhoáng một cái, tôi đã uống hết 10 ly rượu cốc-tai được gọi là rượu quên tình đó.

Tôi cảm thấy dạ dày giống như bị rượu đốt lên vậy, khiến cho ruột gan tôi rất khó chịu, vốn dĩ buổi tối tôi chưa ăn gì, uống nhiều thế này, tôi cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.

Nhưng tôi không quan tâm, tôi vẫn tiếp tục muốn uống.

“ Được, được, thêm mười ly nữa, không, hai mươi ly.” Tôi cười lại lấy ra thêm mấy tờ 100 tệ đập lên quầy bar, “ Anh trai, anh pha chế cho tôi thêm rượu quên tình, có bao nhiêu pha chế cho tôi bấy nhiêu, không làm cho tôi say, tôi đập nát quán của anh.”

Tôi thừa nhận bây giờ tôi đã bắt đầu không kiểm soát được mình nữa, một người tỉnh táo như tôi giờ đã hoàn toàn biến thành kiểu gái chơi bời rồi.

Nhân viên pha chế nhẹ cau mày lại nhìn tôi: “ Cô à, rượu này rất mạnh, cô đừng uống nữa.”

Tôi lập tức không đồng ý, trừng mắt nhìn anh ta nói: “ Sao thế? ở nơi này không phải đến để uống rượu sao? Tôi muốn mua rượu uống làm sao mà anh lại không vui thế? Sao thế? Cẩn thận tôi nói với sếp anh khiếu nại anh. Mau pha chế rượu cho tôi, tôi muốn uống rượu quên tình, nếu như hôm nay anh không làm tôi quên tình, tôi không bỏ qua cho anh đâu.”

Tôi dùng tay đập đập lên mặt quầy mấy cái.

Người thanh niên pha chế rượu đó là một người lương thiện, anh ta không muốn pha chế rượu cho tôi, nhưng tôi dường như kẻ điên vậy, gần như nhảy vào trong quầy bar đó, dùng bình rượu bắt chẹt sách nhiễu bắt nhân viên pha chế rượu cho tôi, nếu không, tôi sẽ đập nát cả cái hộp đêm này.

Thế là, nhân viên pha chế rượu đó tiếp tục pha chế rượu cho tôi, còn tôi, vẫn tiếp tục uống rượu.

Nếu không tại sao nói, tôi cảm thấy chàng trai pha chế rượu này thật sự có tài, anh ta đặt tên cho rượu cốc-tai này là rượu quên tình, thật sự quá chuẩn rồi.



Tôi uống chỗ rượu này, hiệu quả rất rốt, không những quên đi tình cảm, gần như đến tên họ của mình cũng không nhớ nữa.

Tôi vừa uống vừa cười, cười đau khổ thảm hại, vừa nhìn tốp người nhảy nhót trong ánh đèn lập loè, tôi thật sự giống như người mất trí nhớ vậy.

Tôi đang uống, không biết ở đâu đến có mấy thằng cha cười nói dựa sát vào người tôi.

“ Em à, có mỗi mình thôi à? Buồn bực quá phải không? Mấy người bọn anh uống rượu cùng em có được không? Cùng nhau chơi trò chơi?” một tên đàn ông nhuộm tóc đỏ dựa sát vào tôi, bên cạnh hắn ta còn có mấy thằng cha nữa, đều nhìn tôi với ý đồ xấu.

Tôi cười khẩy nói: “ các anh muốn uống cùng tôi sao? Các anh không tự nhìn lại gương xem bản thân mình thế nào, mau cút đi cho tôi, đừng tìm phiền phức nữa, tôi đây không cần uống với mấy tên lưu manh các người!”

Tôi thật sự uống nhiều rồi, nếu không, tôi cũng sẽ không kiêng nể như thế mà dây vào việc này.

Nếu như bình thường, nhìn thấy mấy tên lưu manh ý đồ xấu, tôi nhìn đã ghét, cũng sẽ tự động tránh xa ra, nhưng bây giờ, tôi đã bị rượu làm cho đầu óc không tỉnh táo, không biết suy nghĩ gì nữa.

“ Ồ, em gái thật mạnh mẽ, mùi vị này đúng là mùi anh thích.” Một thằng cha trên người mặc áo sơ mi kẻ caro xanh với quần bò bước đến.

“ đúng tếh, chính là thích những em gái cá tính mạnh mẽ kiểu này, quá ngon.” Tên đàn ông nhuộm tóc đỏ đó đưa tay ra vuốt má tôi.

Lửa trong người tôi bốc lên tận đầu, mẹ kiếp, thể loại gì mà dám chạm vào tôi chứ?

Tôi chẳng khách sáo gì hất bàn tay đó ra, đứng dậy lớn tiếng nói: “ Anh là cái thá gì? Dám động vào tôi?”

“ Ôi, lợi hại à, em gái nhỏ, anh đây chạm vào em là phúc lớn của em, anh chạm vào em thì sao nào? Không chỉ muốn chạm vào em, em hôm nay còn phải chơi cùng bọn anh, tôi hôm nay, dù cho em muốn làm gì đi nữa, cũng phải nằm cùng bọn anh rồi.” Tên tóc đỏ hung hăng càn quấy đó nói.

“ Cút! Bảo tôi chơi cùng các người sao? Cũng chẳng bằng một cái bánh đậu, vậy mà còn không chịu xem lại mặt mũi mình thế nào.” Tôi hầm hầm đập xuống bàn, mấy ly rượu đó cũng bị tôi đập rung bàn mà xô sóng sánh.

“ Hừ, thế thì bọn anh để cho em biết, các anh em, lên.” Tên tóc đỏ đó quay đầu, mấy tên lưu manh áo sơ mi xanh đó cùng xông lên.

Tôi nhìn thấy mấy tên lưu manh đó lao lên tóm tôi, lập tức tôi hất ly rượu trong tay đó ra, ly rượu đó ném trúng đầu tên lưu manh tóc đỏ đó, trán hắn ta rách một miếng chảy cả máu.

“ Đại ca, anh không sao chứ?” áo sơ mi xanh cuống quýt hỏi tên tóc đỏ.



Tên tóc đỏ sờ lên trán mình, càng tức điên lên: “ Con ranh, mày tìm chết phải không, anh em, tóm lấy nó.”

Mặc dù tôi uống say rồi, nhưng tư duy tôi vẫn tồn tại, tôi vẫn biết mình đang đối diện với cái gì, tôi không thể bị mấy tên lưu manh này tóm được, nếu không, hậu quả sẽ khó lường.

Tên mặc áo sơmi xanh lao về phía tôi, tôi nhảy lên, co chân lên lấy hết sức đạp một phát vào chỗ hiểm bụng dưới của hắn ta, tên áo sơ mi xanh đó đau đến nỗi lập tức đau gập lưng ôm vào chỗ ý, gần như nói không ra hơi, hắn ta đau đớn nói: “ con......con ranh con...... anh em đừng bỏ qua nó.”

Mấy tên lưu manh đó nhìn tôi với tư thế chiến đấu, bọn chúng lao lên như vỡ tổ.

Tôi cũng không biết sức mạnh của tôi từ đâu đế, có lẽ là đau thương ở trong lòng hoá thành lực chiến đấu, tôi cầm lấy một chiếc ghế chân dài, vung trái vung phải, hầm hầm hướng về mấy tên lưu manh đó, sau đó nhanh chóng hướng ra phía bên ngoài.

Chúng tôi bây giờ đã loạn thành một nhóm rồi, xung quanh vẫn đang hát hò nhảy nhót, xem ra, hộp đêm này xảy ra những việc thế này là quá quen rồi.

Không có người đến giúp tôi, cũng không có ai đến đối phó với mấy tên lưu manh đó.

Nhân viên pha chế rượu đó có ý muốn khuyên can mấy tên lưu manh đó, nhưng bị tên tóc đó uy hiếp, anh ta cũng đành phải im lặng, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi.

Thực ra trong xã hội này, có thể làm đúng phần việc của mình đã là rất tốt rồi.

Tôi còn cầu cứu gì chứ?

Tôi mặc dù dũng mãnh, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một đứa con gái, hơn nữa khi uống say chân đi còn không vững, tôi phản kháng cũng chỉ là trì hoãn thời gian tôi bị ức hiếp bắt nạt mà thôi.

Năm phút sau, chiếc ghế trong tay tôi đã bị mấy tên lưu manh đó cướp đi, sau đó, tôi bị mấy tên lưu manh đó ấn người trên nền nhà.

Tôi vẫn đang cố hết sức vùng vẫy cánh tay đạp chân loạn lên, ý đồ muốn thoát ra khỏi tay bọn họ, tên lưu manh tóc đỏ đó lạnh lùng nói: “ chúng ta mau đi thôi, chẳng may có ai báo cảnh sát, cảnh sát đến thì không hay, tìm nơi xử lý em gái cá tính này.”

“ Được, đại ca, chúng ta mau đi.” Tên áo sơ mi xanh cùng mấy tên nữa ép chặt cánh tay tôi lại, lôi tôi từ hộp đêm “ Hoa hồng đen” đi ra.

“ Bỏ tao ra, mấy tên cặn bã các người!” tôi liều mạng hét lớn lên, nhưng không có tác dụng gì, chẳng có ai giúp tôi.

Mấy tên lưu manh đó chẳng thèm để ý tôi vùng vẫy, xách tôi ra khỏi “ Hoa hồng đen,” vòng ra một con hẻm cụt gần hộp đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook