Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 109: Đương nhiên có người thích cô rồi
Linh Linh
08/12/2016
Châu Đình cười nói :“ Cho nên nói, con người chẳng bao giờ đen đủi mãi
được, An An, cậu nhìn tớ, tớ theo Nhụy Tử cũng là được hưởng phúc đấy,
tớ bị tên sếp sở khanh uy hiếp, Lạc Mộ Thâm đã tới giúp tớ, lại còn sắp
xếp cho tớ vào bệnh viện St Mary của bạn anh ấy điều trị, có nằm mơ tớ
cũng không ngờ được mình lại có thể vào được bệnh viện này điều trị.Tất
cả đều là nhờ vào phúc của Nhụy Tử, Nhụy Tử nói đúng, chia tay với tên
đáng ghét Đường Nhiên, chính là điều may mắn nhất của Nhụy Tử chúng
mình, nào, hãy uống vì sự may mắn của chúng ta.” Cô ấy nhiệt tình giơ
cao cốc lên.
Tôi cũng nâng cốc rượu vang lên :“ Cạn.”
Trần An An có chút lưỡng lự, rồi cũng cười và nâng cốc lên :“ Hãy uống vì sự may mắn và vì tình bạn của chúng ta.”
Và như thế, chúng tôi vui vẻ cười đùa, ăn rất nhiều đồ ăn, uống rất nhiều đồ uống, sau hai giờ, chúng tôi rời nhà hàng Hổ Đông Bắc, cảm thấy vẫn còn chưa thỏa cơn ăn chơi, nên đã rủ nhau đi hát Karaoke, vừa hát, vừa uống bia, bất giác đã uống rất nhiều, tôi chỉ biết đôi mắt của mình chẳng còn nhìn thấy rõ nữa, người cứ như những hạt cát đang bay trên sa mạc vậy.
Những ngày này tinh thần giống như được cởi bỏ mọi buồn phiền, tôi thấy mình rất rất vui, từ sau khi tốt nghiệp tới giờ, rất ít khi có được một tâm trạng thoải mái như thế này.
Bây giờ, tôi đã không còn nghĩ tới Đường Nhiên nữa rồi, trái tim tổn thương của tôi đã được tôi tự mình bảo vệ, dường như tôi đã gom tất cả những ký ức về anh ta chôn vùi ở một nơi nào đó rồi thì phải ? Tôi không còn nghĩ nhiều, tôi chỉ biết bản thân lúc này đang rất vui, không biết tại vì sao, trong nhận thức, không phải hoàn toàn là vì Trần An An đã bỏ qua cho tôi, còn có...cái ôm đó của Lạc Mộ Thâm!
Một suy nghĩ hơi thoáng qua trong đầu, tôi tự trách mình, tôi có bị dở hơi không ? Sao lại cứ lưu luyến cái ôm đó của Lạc Mộ Thâm?
Anh ta là sếp của tôi, hơn nữa, bên cạnh con có nhân tình vô cùng xinh đẹp, giỏi giang, tôi thì là gì chứ?
Ha ha, tôi say thật rồi.
Tôi say quá đã nằm gục xuống, Châu Đình uống cũng đã nhiều, cũng không còn được tỉnh táo nữa.
Trần An An đẩy nhẹ tôi gọi : “ Nhụy Tử, tỉnh lại đi nào.”
Tôi khẽ khua tay, muốn mở mắt ra, nhưng chẳng hiểu sao không thể mở nổi.
Tôi không biết tại sao Trần An An lại tìm được số của Lạc Mộ Thâm trong điện thoại của tôi, tôi chỉ biết, khi tôi đã tỉnh hơn một chút, tôi đã đang nằm gọn trong vòng tay của Lạc Mộ Thâm rồi.
Anh ta ôm tôi, hai tay tôi quàng lên cổ anh ta, khẽ mở đôi mắt của mình : “ Anh...Đại Thâm, sao anh lại tới đây ?”
Lạc Mộ Thâm đánh nhẹ vào đầu của tôi một cái, trong giọng nói nhẹ nhàng có kèm chút trách móc :“ Ngốc ạ, sao lại uống nhiều thế chứ?”
“ Hì hì, không nói cho anh biết.” Tôi cười vít mạnh cổ Lạc Mộ Thâm, “ Tôi vui.”
“ Trong người còn chưa được khỏe mà ? Sao lại điên cuồng như thế, đúng là thật bó tay với cô.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, luôn miệng trách móc, anh ta vẫn ôm tôi trong tay, rồi bế tôi vào trong xe.
Tôi nhìn về phía sau, thấy Trần An An cũng ngồi cùng trên xe Lạc Mộ Thâm, còn Phương Trạch Vũ thì đã bế Châu Đình đang say lên xe của anh ấy.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy thật yên lòng.
“ Tôi nói với mọi người điều này, chúng ta hôm nay vui thật, mọi người hay cũng đi hát cùng tôi đi, tôi hát hay lắm đấy!” Tôi lảm nhảm nói.
Lạc Mộ Thâm khẽ vỗ vỗ vào tay tôi :“ Nghe nào, đừng có nhiễu nữa, ngoan nào.”
Anh ta đặt tôi lên ghế phía sau xe, Trần An An nghĩ, rồi để tôi gục lên vai cậu ấy.
Như thế, Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ đã đưa tôi tới bệnh viện St Mary, khi Lạc Mộ Thâm bế tôi trên tay đưa tôi vào giường bệnh một lần nữa, tôi vẫn còn đang hát, đó là một bài hát nổi tiếng được nhiều người biết đến “ Quý Phi Say rượu“.
Điều làm tôi sau này luôn cảm thấy xấu hổ nhất đó là, tôi tự mình thay đổi giọng nam giọng nữ:
Yêu ghét chính là trong chốc lát, nâng chén nhìn trăng tình như mây.....
Yêu ghét hai thứ như vô tận, gian quần khi nào đổi thay.....
Vốn dĩ ca sĩ Lý Ngọc Cương hát bài này cảm giác như thấm sâu từng tí vào suy nghĩ, nghe mà không muốn ngừng, còn tôi đã làm cho bài hát trở nên thê thảm vô cùng khi hát nó, tôi thấy rõ nét mặt Lạc Mộ Thâm lúc đó trông rất khó nhìn :“ Cô đừng hát nữa được không, cô mà hát nữa là gọi cả một bầy sói ra đây bây giờ đấy.”
Tôi lập tức không dám hát nữa :“ Anh Đại Thâm, anh thấy tôi hát.....không hay.....Nhưng mà tôi.....Là một trong mười ca sĩ hát hay nhất trong trường đại học của tôi trước đây đấy...hì hì, khi tôi hát, những anh chàng phía dưới như muốn phát cuồng lên... bọn họ đều gào lên : Chị, chị, lại một đêm nữa đi....., anh hiểu không, không phải hát lại bài nữa đi, mà là ở lại một đêm nữa đi.....bọn họ muốn tôi hát cả đêm đấy, anh biết không, tôi luôn là tình nhân của quần chúng trong trường đấy, những cậu con trai thích tôi thì nhiều vô kể!....Ha ha, đáng tiếc là tôi chẳng nhắm được ai trong số đó cả, rồi dần dần ngu ngốc thế nào lại chọn Đường Nhiên....hức hưc....Rồi tôi lại khóc, hai hàng nước mắt đang thi nhau chảy ra, chẳng biết làm thế nào liền lấy cổ áo Lạc Mộ thâm lau nước mắt.
Tôi biết Lạc Mộ thâm thực sự như đang muốn buông tôi mà bỏ chạy.
“ Anh nói xem, tôi oan ức lắm....tại sao tôi có thể bị tên đàn ông đó đá chứ ? Anh Đại Thâm, An An, hai người nói xem có phải tôi không có sức hấp dẫn không ? Có phải chẳng có ai thích tôi không ? “ Tôi vừa khóc vừa hỏi Lạc Mộ Thâm.
“ Haizz....” Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn nhỏ đã xịt nước hoa thơm phức lau mặt cho tôi, giọng của anh ta chưa bao giờ ngọt ngào như thế, “ Ai nói vậy ? Đương nhiên vẫn có người thích cô mà.”
Hành động của anh ta rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
“ Thật sao ? Đấy là anh nói nhé ? Nếu anh nói không đúng, tôi sẽ thiêu sống anh.” Tôi cố gắng cười trở lại, nhưng đột nhiên cảm có thứ gì đó như muốn trào ra từ trong bụng mình, tôi buồn nôn.
Lạc Mộ Thâm vừa nhìn một cái, liền vội lấy chiếc chậu nhỏ lại, đỡ tôi cúi xuống, tôi nôn một trận thừa sống thiếu chết, nôn hết tất cả rượu ở trong bụng ra.Như thế, tôi cảm thấy mình đã dễ chịu hơn một chút.
Lạc Mộ thâm thậm chí chưa đợi Trần An An đưa tay ra, anh ta đã giúp tôi vỗ nhẹ vào sau lưng, sau đó lại cho xúc miệng uống nước, rồi mới đặt tôi xuống giường.
Trần An An bên cạnh, đôi mắt tròn xoe nhìn từng hành động của hai chúng tôi.
Nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn rất nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho tôi, dùng tay nhẹ nhàng lau má tôi một cái :“ Được rồi, ngoan. Ngủ một giấc thật ngon, sau đó, ngày mai sẽ thoải mái trở lại thôi.”
“ Vâng, “ Tôi nghe lời rồi cuộn tròn trong chăn, vẫn không quên quay sang nói với Lạc Mộ Thâm, “ Anh Đại Thâm, bạn thân Trần An An của tôi, phiền anh đưa cô ấy về nhà giúp tôi nhé.”
Trần An An vội nói :“ À không, không cần làm phiền Lạc Tổng. Tôi có thể tự về được mà.”
Tôi vẫn hì hì cười nói :“ Anh Đại Thâm, An An là một cô gái tốt, xa như thế.....phiền anh giúp tôi đưa cô ấy về nhé, tôi tin anh Đại Thâm là người biết cách chăm sóc phụ nữ mà, nhìn anh chăm sóc tôi là biết ?”
Tôi đồng ý, lúc đó là do tôi uống say rồi, nên mới dám nói những lời đó với Lạc Mộ Thâm, chứ bình thường có cho tôi thêm vài lá gan tôi cũng chẳng dám.
Nhưng mà, Lạc Mộ Thâm cũng đã đồng ý rồi, anh ta nhẹ nhàng nói :“ Cô yên tâm ngủ đi, tôi sẽ đưa bạn cô về.”
Như thế là tôi yên tâm rồi, nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành.
Giấc ngủ thật ngon.
Bọn họ đi lúc nào, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết trong giấc mơ, tôi mang mang như có người đến tỏ tình với tôi, mà nói thì vô cùng cảm động, tôi cảm thấy cảm động lắm, nhưng đáng tiếc, tôi không thấy rõ, người đó là ai?
Nhưng cho dù như thế nào, đây cũng chỉ là một giấc mơ, tôi chỉ dành cho mình một chút mơ mộng đẹp, liệu có phải đây là điều báo trước, rằng sau này tôi sẽ tìm được một đức lang quân như ý mình ?
Tôi cũng nâng cốc rượu vang lên :“ Cạn.”
Trần An An có chút lưỡng lự, rồi cũng cười và nâng cốc lên :“ Hãy uống vì sự may mắn và vì tình bạn của chúng ta.”
Và như thế, chúng tôi vui vẻ cười đùa, ăn rất nhiều đồ ăn, uống rất nhiều đồ uống, sau hai giờ, chúng tôi rời nhà hàng Hổ Đông Bắc, cảm thấy vẫn còn chưa thỏa cơn ăn chơi, nên đã rủ nhau đi hát Karaoke, vừa hát, vừa uống bia, bất giác đã uống rất nhiều, tôi chỉ biết đôi mắt của mình chẳng còn nhìn thấy rõ nữa, người cứ như những hạt cát đang bay trên sa mạc vậy.
Những ngày này tinh thần giống như được cởi bỏ mọi buồn phiền, tôi thấy mình rất rất vui, từ sau khi tốt nghiệp tới giờ, rất ít khi có được một tâm trạng thoải mái như thế này.
Bây giờ, tôi đã không còn nghĩ tới Đường Nhiên nữa rồi, trái tim tổn thương của tôi đã được tôi tự mình bảo vệ, dường như tôi đã gom tất cả những ký ức về anh ta chôn vùi ở một nơi nào đó rồi thì phải ? Tôi không còn nghĩ nhiều, tôi chỉ biết bản thân lúc này đang rất vui, không biết tại vì sao, trong nhận thức, không phải hoàn toàn là vì Trần An An đã bỏ qua cho tôi, còn có...cái ôm đó của Lạc Mộ Thâm!
Một suy nghĩ hơi thoáng qua trong đầu, tôi tự trách mình, tôi có bị dở hơi không ? Sao lại cứ lưu luyến cái ôm đó của Lạc Mộ Thâm?
Anh ta là sếp của tôi, hơn nữa, bên cạnh con có nhân tình vô cùng xinh đẹp, giỏi giang, tôi thì là gì chứ?
Ha ha, tôi say thật rồi.
Tôi say quá đã nằm gục xuống, Châu Đình uống cũng đã nhiều, cũng không còn được tỉnh táo nữa.
Trần An An đẩy nhẹ tôi gọi : “ Nhụy Tử, tỉnh lại đi nào.”
Tôi khẽ khua tay, muốn mở mắt ra, nhưng chẳng hiểu sao không thể mở nổi.
Tôi không biết tại sao Trần An An lại tìm được số của Lạc Mộ Thâm trong điện thoại của tôi, tôi chỉ biết, khi tôi đã tỉnh hơn một chút, tôi đã đang nằm gọn trong vòng tay của Lạc Mộ Thâm rồi.
Anh ta ôm tôi, hai tay tôi quàng lên cổ anh ta, khẽ mở đôi mắt của mình : “ Anh...Đại Thâm, sao anh lại tới đây ?”
Lạc Mộ Thâm đánh nhẹ vào đầu của tôi một cái, trong giọng nói nhẹ nhàng có kèm chút trách móc :“ Ngốc ạ, sao lại uống nhiều thế chứ?”
“ Hì hì, không nói cho anh biết.” Tôi cười vít mạnh cổ Lạc Mộ Thâm, “ Tôi vui.”
“ Trong người còn chưa được khỏe mà ? Sao lại điên cuồng như thế, đúng là thật bó tay với cô.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, luôn miệng trách móc, anh ta vẫn ôm tôi trong tay, rồi bế tôi vào trong xe.
Tôi nhìn về phía sau, thấy Trần An An cũng ngồi cùng trên xe Lạc Mộ Thâm, còn Phương Trạch Vũ thì đã bế Châu Đình đang say lên xe của anh ấy.
Không biết tại sao, tôi cảm thấy thật yên lòng.
“ Tôi nói với mọi người điều này, chúng ta hôm nay vui thật, mọi người hay cũng đi hát cùng tôi đi, tôi hát hay lắm đấy!” Tôi lảm nhảm nói.
Lạc Mộ Thâm khẽ vỗ vỗ vào tay tôi :“ Nghe nào, đừng có nhiễu nữa, ngoan nào.”
Anh ta đặt tôi lên ghế phía sau xe, Trần An An nghĩ, rồi để tôi gục lên vai cậu ấy.
Như thế, Lạc Mộ Thâm và Phương Trạch Vũ đã đưa tôi tới bệnh viện St Mary, khi Lạc Mộ Thâm bế tôi trên tay đưa tôi vào giường bệnh một lần nữa, tôi vẫn còn đang hát, đó là một bài hát nổi tiếng được nhiều người biết đến “ Quý Phi Say rượu“.
Điều làm tôi sau này luôn cảm thấy xấu hổ nhất đó là, tôi tự mình thay đổi giọng nam giọng nữ:
Yêu ghét chính là trong chốc lát, nâng chén nhìn trăng tình như mây.....
Yêu ghét hai thứ như vô tận, gian quần khi nào đổi thay.....
Vốn dĩ ca sĩ Lý Ngọc Cương hát bài này cảm giác như thấm sâu từng tí vào suy nghĩ, nghe mà không muốn ngừng, còn tôi đã làm cho bài hát trở nên thê thảm vô cùng khi hát nó, tôi thấy rõ nét mặt Lạc Mộ Thâm lúc đó trông rất khó nhìn :“ Cô đừng hát nữa được không, cô mà hát nữa là gọi cả một bầy sói ra đây bây giờ đấy.”
Tôi lập tức không dám hát nữa :“ Anh Đại Thâm, anh thấy tôi hát.....không hay.....Nhưng mà tôi.....Là một trong mười ca sĩ hát hay nhất trong trường đại học của tôi trước đây đấy...hì hì, khi tôi hát, những anh chàng phía dưới như muốn phát cuồng lên... bọn họ đều gào lên : Chị, chị, lại một đêm nữa đi....., anh hiểu không, không phải hát lại bài nữa đi, mà là ở lại một đêm nữa đi.....bọn họ muốn tôi hát cả đêm đấy, anh biết không, tôi luôn là tình nhân của quần chúng trong trường đấy, những cậu con trai thích tôi thì nhiều vô kể!....Ha ha, đáng tiếc là tôi chẳng nhắm được ai trong số đó cả, rồi dần dần ngu ngốc thế nào lại chọn Đường Nhiên....hức hưc....Rồi tôi lại khóc, hai hàng nước mắt đang thi nhau chảy ra, chẳng biết làm thế nào liền lấy cổ áo Lạc Mộ thâm lau nước mắt.
Tôi biết Lạc Mộ thâm thực sự như đang muốn buông tôi mà bỏ chạy.
“ Anh nói xem, tôi oan ức lắm....tại sao tôi có thể bị tên đàn ông đó đá chứ ? Anh Đại Thâm, An An, hai người nói xem có phải tôi không có sức hấp dẫn không ? Có phải chẳng có ai thích tôi không ? “ Tôi vừa khóc vừa hỏi Lạc Mộ Thâm.
“ Haizz....” Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn nhỏ đã xịt nước hoa thơm phức lau mặt cho tôi, giọng của anh ta chưa bao giờ ngọt ngào như thế, “ Ai nói vậy ? Đương nhiên vẫn có người thích cô mà.”
Hành động của anh ta rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
“ Thật sao ? Đấy là anh nói nhé ? Nếu anh nói không đúng, tôi sẽ thiêu sống anh.” Tôi cố gắng cười trở lại, nhưng đột nhiên cảm có thứ gì đó như muốn trào ra từ trong bụng mình, tôi buồn nôn.
Lạc Mộ Thâm vừa nhìn một cái, liền vội lấy chiếc chậu nhỏ lại, đỡ tôi cúi xuống, tôi nôn một trận thừa sống thiếu chết, nôn hết tất cả rượu ở trong bụng ra.Như thế, tôi cảm thấy mình đã dễ chịu hơn một chút.
Lạc Mộ thâm thậm chí chưa đợi Trần An An đưa tay ra, anh ta đã giúp tôi vỗ nhẹ vào sau lưng, sau đó lại cho xúc miệng uống nước, rồi mới đặt tôi xuống giường.
Trần An An bên cạnh, đôi mắt tròn xoe nhìn từng hành động của hai chúng tôi.
Nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn rất nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho tôi, dùng tay nhẹ nhàng lau má tôi một cái :“ Được rồi, ngoan. Ngủ một giấc thật ngon, sau đó, ngày mai sẽ thoải mái trở lại thôi.”
“ Vâng, “ Tôi nghe lời rồi cuộn tròn trong chăn, vẫn không quên quay sang nói với Lạc Mộ Thâm, “ Anh Đại Thâm, bạn thân Trần An An của tôi, phiền anh đưa cô ấy về nhà giúp tôi nhé.”
Trần An An vội nói :“ À không, không cần làm phiền Lạc Tổng. Tôi có thể tự về được mà.”
Tôi vẫn hì hì cười nói :“ Anh Đại Thâm, An An là một cô gái tốt, xa như thế.....phiền anh giúp tôi đưa cô ấy về nhé, tôi tin anh Đại Thâm là người biết cách chăm sóc phụ nữ mà, nhìn anh chăm sóc tôi là biết ?”
Tôi đồng ý, lúc đó là do tôi uống say rồi, nên mới dám nói những lời đó với Lạc Mộ Thâm, chứ bình thường có cho tôi thêm vài lá gan tôi cũng chẳng dám.
Nhưng mà, Lạc Mộ Thâm cũng đã đồng ý rồi, anh ta nhẹ nhàng nói :“ Cô yên tâm ngủ đi, tôi sẽ đưa bạn cô về.”
Như thế là tôi yên tâm rồi, nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành.
Giấc ngủ thật ngon.
Bọn họ đi lúc nào, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết trong giấc mơ, tôi mang mang như có người đến tỏ tình với tôi, mà nói thì vô cùng cảm động, tôi cảm thấy cảm động lắm, nhưng đáng tiếc, tôi không thấy rõ, người đó là ai?
Nhưng cho dù như thế nào, đây cũng chỉ là một giấc mơ, tôi chỉ dành cho mình một chút mơ mộng đẹp, liệu có phải đây là điều báo trước, rằng sau này tôi sẽ tìm được một đức lang quân như ý mình ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.