Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 486: F4 tàn nhẫn độc ác

Linh Linh

27/04/2017

Cái gì canh tê cay, cái gì thịt xiên, cái gì mà châu chấu nướng, Lạc Mộ Thâm đã không để tôi động đến mấy thứ đó, cho nên, bọn họ vui vẻ nhiệt tình ở đó mà ăn thịt xiên, ăn canh tê cay, tôi đành phải ngậm ngùi mà ăn một suất cơm rang, đối với đứa ham ăn như tôi, thật quá vô nhân đạo rồi.

Tôi thật sự không hề thích ăn cơm rang.

Trong miệng tôi nhai những hạt cơm khô đó, mắt hau háu nhìn những đồ ăn kia. Quả thật nướng miếng sắp chảy cả ra rồi.

Đối với một đứa ham ăn mà nói, đối diện đồ ngon mà không được ăn, quả thật còn khó chịu hơn bắt tôi tử hình.

Còn có gì tàn nhẫn hơn thế này không? Nhìn thấy nhiều đồ ngon như thế mà không được ăn.

Tôi quả thật sắp khóc thật rồi.

Hơn nữa, f4 đáng ghét các anh, nếu đã không để tôi ăn, tại sao còn đưa tôi đến đây ăn chứ? Tôi đã mang mồm đến rồi, còn dùng cơm rang Dương Châu để nhét vào mồm tôi sao?

Nếu như các anh đưa tôi đi ăn món Tây, tôi chắc chắn không ăn.

Tôi vốn dĩ cũng không thích ăn, đó không phải sở thích của tôi.

Những mấy tên xấu xa này đến ăn món tôi thích ăn nhất, đã thế nhất quyết không để tôi ăn.

Bạn nói xem, mấy thằng cha xấu xa này, có ý đồ gì chứ?

Mỗi lần tôi không nhịn được đưa đũa hướng về mấy thứ đồ ăn đó, sẽ có người không chút tình nghĩa mà gạt đũa trong tay tôi ra. Thật sự là quá tàn nhẫn mà!

Thủ đoạn đối phó với ma nữ Nhật Bản đều dùng để đối phó với cả tôi rồi, chỉ thiếu nước tôi trèo lên đầu hổ mà phụt nước ớt thôi.

“ Mang thai không thể ăn đồ nướng.”

“ Mang thai không thể ăn canh tê cay.”

“ Mang thai không thể ăn côn trùng nướng.”

“ Mang thai không thể ăn......”

Hừ, cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, thật là, các người ăn chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu rồi.

Tôi thật tức chết rồi, thật sự hận không thể hất bát canh tê cay nóng hôi hổi vào mặt bốn thanh niên khôi ngô này.

Nhưng bốn người họ vốn dĩ không thèm để ý tôi.

“ Anh Đại Thâm. Em không sao đâu, anh để em ăn một xiên thịt thôi, chỉ một xiên thôi.” Tôi đau khổ nhìn Lạc Mộ Thâm, gần như không còn tự trọng mà nói. ở trước mặt đồ ăn, lòng tự trọng đáng thương đó của tôi đã bị phá vỡ như thế.



“ Không được. Đừng thương lượng.” Lạc Mộ Thâm vừa ăn mực nướng, vừa lạnh lùng vô tình nói.

Hừ, vẻ vô tình bá đạo của thằng cha này bây giờ cũng đối với tôi như thế rồi.

Tôi đành phải ra vẻ đáng thương nhìn sang Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ có lẽ dễ nói hơn.

“ Anh Đại Vũ, em ăn cọng rau thơm của canh tê cay nhé, rau xanh nhất định là không có gì, anh để em thử một chút.” Tôi đoán bộ dạng của tôi bây giờ xem ra đã rất giống ăn xin rồi.

“ Không được. Đừng thương lượng.” Phương Trạch Vũ thay đổi nét mặt cười đùa cợt nhả đi, quả quyết từ chối.

Hừ, thằng cha này.quả thật như mặc cùng một chiếc quần với Lạc Mộ Thâm vậy.

Tôi đang tức điên lên. Một con châu chấu được đũa gắp lại đưa đến truocws mặt tôi, mùi thơm ngon hấp dẫn đó lập tức khiến tôi gần như vui sướng mà sắp ngất đi rồi.

Ai mà tốt như thế chứ?

Tôi liếc mắt nhìn, phát hiện ra đó chính là Tần Hạo Nhiên.

Tôi lập tức gần như sắp òa khóc rồi, Tần Hạo Nhiên này, anh đúng là một người tốt.

Nhìn tôi thèm như thế, cho nên anh ấy gắp cho tôi một con châu chấu.

Anh Hạo Nhiên, em nhất định sẽ báo đáp anh.

Tôi kích động nghiêng đầu về trước, dự định để ăn con châu chấu đó vào mồm mình, nhưng......Tần Hạo Nhiên quay đũa một cái, con châu chấu thơm ngon đó bị đưa vào trong mồm anh ta rồi, đồng thời nhai tóp tép trêu người tôi.

Tôi tức đến nỗi suýt ngất đi.

Tên Tần Hạo Nhiên này, thật tức chết tôi rồi!

“ Nói rồi, những cái đó em không thể ăn được, những đồ ăn nướng, có độc, ăn một bữa nướng cũng bằng em ngửi năm mươi điếu thuốc đấy.” Tần Hạo Nhiên khẽ nói, “ Nhụy Tử đầu lợn, thân phận em bây giờ không bình thường nữa, trong bụng em bây giờ đang mang là con trai đẻ của Lạc Mộ Thâm, là con trai nuôi của bọn anh, sao có thể ăn lung tung được, em cố nhịn đi!”

Hu Hu hu, tôi rất muốn khóc.

Nhưng tôi vẫn không can tâm, tôi lại nghiêng đầu thăm dò Lương Cẩn Hàn bên cạnh tôi, người suốt từ nãy không lên tiếng đang ăn canh tê cay với tư thế tao nhã.

“ Anh Cẩn Hàn, em biết trong f4 anh thật ra thương em nhất, anh cho em ăn một chút canh tê cay đi. Chỉ một chút thôi.” Tôi đáng thương lấy ngón cái chấm vào đốt ngón tay ra vẻ chỉ một tí thôi.

Mặt Lương Cẩn Hàn từ bát canh tê cay đó ngẩng lên, giọng nói của anh ấy hết sức ấm áp: “ Nhụy Tử, em muốn ăn à?”



Lập tức trong lòng tôi tràn đầy hy vọng.

“ Vâng. Em muốn ăn, em thích ăn nhất là canh tê cay, trong canh tê cay phần lớn là nấm hay rau xanh gì đó, chắc không sao đâu.” Tôi vội nói.

“ Ồ. Đáng thương quá, Nhụy Tử bình thường thích ăn nhất những món này, nhưng giờ mang thai.......” Mắt Lương Cẩn Hàn chớp chớp, có vẻ do dự.

Tôi lập tức chớp mắt đầy hy vọng nhìn Lương Cẩn Hàn.

Tôi vốn dĩ cho rằng anh ấy sẽ có lòng tốt mà đưa bát canh tê cay đó cho tôi ăn, nhưng không ngờ, sau khi thằng cha đó biểu thị vẻ đồng tình và thương xót tôi, anh ấy đột nhiên cúi đầu ăn, dùng tốc độ nhanh nhất để ăn sạch sẽ bát canh tê cay nghi ngút khói đó.

Vậy mà không để lại một chút gì cho tôi.

Tôi giương mắt đờ đẫn nhìn bát canh tê cay đó không còn thừa lại một cọng hành, tôi lập tức hiểu ra, Lương Cẩn Hàn, mới là kẻ tàn nhẫn vô tình nhẫn.

Nhìn bộ dạng thất thểu của tôi, f4 đều cười lên sung sướng, trong tiếng cười, quả thật mang đầy vẻ đắc ý.

Bốn thằng cha này, thật sự khiến tôi tức chết rồi.

“ Ha ha ha, bỏ cuộc đi, dù sao cũng không cho em ăn đâu.” Bốn thằng cha đó cười nói.

Nhìn những khuôn mặt tuấn tú nhưng độc ác đó, tôi đành phải bỏ cuộc, đấu với bốn thằng cha này sao? Tôi là đối thủ ư? Tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay ăn suất cơm rang của mình.

“ Đúng rồi, Đại Thâm, đừng quên đấy, bây giờ phải nghiêm cấm quan hệ! Mình sợ cậu quên, vẫn phải nhắc nhở cậu!” Tên Phương Trạch Vũ đáng ghét này lại nhớ ra, nhắc nhở Lạc Mộ Thâm rồi.

Lúc này, xung quanh còn có Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn, tôi gần như sắp không ngẩng nổi đầu rồi, hận không thể úp mặt mình vào suất cơm rang đó.

“ Biết rồi, mình phải chịu khổ rồi.” Lạc Mộ Thâm thở hắt ra nói, sau đó giống như hiểu ra vậy: “ Có điều, vì vợ của mình, mình nhịn được.”

Đúng là dáng vẻ oai phong lẫm liệt!

Tôi nên cảm động hay không đây?

“ Cái đó, thực ra không cần phải kìm nén, có rất nhiều phương pháp.” Phương Trạch Vũ chớp mắt, gian xảo cười nói, “ Ví dụ nói có thể dùng tay của Nhụy Tử.....”

Tôi suýt chút nữa ngất trên suất cơm rang đó. Kính nhờ, bây giờ là lúc nào, mà các anh còn bàn luận dùng cách gì chứ?

“ Còn có thể dùng búp bê tình dục! Mình biết Đại Thâm bây giờ trung thành chuyên nhất với đầu lợn, chắc chắn không thể đi tìm người phụ nữ khác, thế thì có thể thử búp bê tình dục.” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Có một vài loại búp bê tình dục giống như thật, Thánh Mộng đều có.”

Thánh Mộng.....

“ Đúng thế, có thể suy xét, búp bê tình dục đó, làm rất thật, không những bộ phận đó giống y hệt của phụ nữ. Đến làn da cũng gợi cảm giống y người thật, còn biết kêu nữa.” Phương Trạch Vũ gật đầu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook