Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 473: Giọng hát của nam thần lạnh lùng
Linh Linh
22/04/2017
“ Đây là lần đầu tiên em hát cho f4 các anh nghe, bài hát có tên ‘ ngày
mai vẫn sẽ làm bạn’, hy vọng tình bạn của chúng ta sẽ mãi dài lâu, ngày
mai, sau này mãi mãi vẫn là bạn, em thật sự rất vui khi quen biết các
anh, quen các anh, là điều bất ngờ đẹp nhất trong đời em. Dù cho tình
bạn hay là tình yêu, em hy vọng chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Tôi cầm micro nói một cách đầy tình cảm với f4.
Lúc này, nhịp điệu của bài hát vang lên rồi.
Tôi khớp với nhạc mà hát lên:
.....
Ngày mai tim cũng sẽ làm bạn cũng sẽ dũng cảm
Dù cho ở hai đầu của thế giới
Chỉ cần tình nghĩa sâu đậm, duyên sẽ không ngắn,
Thường xuyên liên lạc không được lười nhác,
Ngày mai tim cũng phải bầu bạn cũng phải tự nhiên
Giống bây giờ chân thành đơn giản,
Có việc bạn cần người bàn bạc, tôi rất vui,
Hoan nghênh tìm tôi phiền phức.....
Tôi nhìn thấy theo tiếng hát của tôi, f4 vừa khẽ đánh nhịp, mắt sáng long lanh.
Khi nhạc vừa tắt, bốn chàng trai đó đều ra sức vỗ tay.
“ Hay quá, lần đầu tiên nghe Nhụy Tử hát, thật sự quá hay, giống như ca sĩ hát vậy.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Còn hát hay hơn ca sĩ, âm sắc của Nhụy Tử, thật sự hơn hẳn ca sĩ, Nhụy Tử, hay là em đầu quân phát triển vào công ty âm nhạc, anh sẽ nâng đỡ cho em thành ca sĩ hạng nhất?” Tần Hạo Nhiên cười nói.
Lạc Mộ Thâm lập tức đánh Tần Hạo Nhiên một cái: “ Nhụy tử còn lâu mới làm ca sĩ! Làm ca sĩ gì chứ?”
Lương Cẩn Hàn không nói gì, chỉ cầm điện thoại nói với tôi: “ Nhụy Tử, lát nữa em hát lại lần nữa, anh ghi âm lại, làm thành nhạc chuông điện thoại của anh.”
Tôi thật sự sướng đến phổng mũi rồi, đây là điều khẳng định lớn nhất với tôi, lẽ nào giọng hát của tôi hay đến nỗi có thể làm nhạc chuông sao?
Tôi thật sự rất vui, liên tiếp chọn cho mình mấy bài liền, hát phiêu ngân cao như thế.
F4 ra ức vỗ tay cho tôi, dường như tay cũng dát cả lên rồi.
Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn còn chạy đến màn hình lớn nhảy đệm cho tôi, giống như là fan của tôi vậy.
Tôi càng hưng phấn hơn.
“ Hừm ưm, em hát mấy bài rồi, đây cũng không phải buổi biểu diễn âm nhạc của mình em, các anh cũng hát đi. Hát bài gì, em chọn cho các anh.” Tôi vừa hừm hừm lấy lại giọng vừa nói với bốn chàng thanh niên đó.
Trong lòng tôi biết Lạc Mộ Thâm sẽ không hát, còn anh ấy cũng tự biết, anh ấy đơn thuần là muốn tôi vui mà thôi.
Cho nên, tôi cũng không hy vọng gì với anh ấy, chỉ nhiệt tình cổ động f3 đó.
“ Ưhm, Nhụy Tử chọn cho anh bài Vương phi của Tiêu Kính Đằng.” Phương Trạch Vũ nghĩ một lát rồi nói.
Tôi lập tức chọn bài cho anh ấy.
Nhạc vang lên, Phương Trạch Vũ cầm micro đứng ở trước màn hình lớn, nhạc bài đó cực kỳ hay.
.......
Đêm quá đẹp, dù cho có nguy hiểm
Luôn có người mắt đen ngồi thâu đêm
Tình yêu quá đẹp dù cho có nguy hiểm
Có quá nhiều nước mắt nhưng vẫn vượt qua
Đau đớn quá đẹp dù cho tầm thường
Cũng muốn nếm thử mùi vị thịt nát xương tan
.........
Mẹ ơi, Phương Trạch Vũ hát thật sự quá hay, âm sắc, luyến láy, giọng hát, quả thật hát còn hay hơn Vũ Thần. Tôi dường như sắp say rồi.
Ra sức vỗ tay.
Phương Trạch Vũ hát xong, Tần Hạo Nhiên hát tiếp, Tần Hạo Nhiên hát tiếng Quảng Đông, bài hát này chính là bài hát “ Im lặng là vàng” mà rung động đến tâm can của thần tượng Trương Quốc Vinh của tôi, thật sự quá hay.
Tôi không kìm được trong lòng thầm ngưỡng mộ, thật sự không ngờ Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lại hát hay như thế, hát hay như thế thật sự có thể phát triển trong làng giải trí, đó sẽ là ngôi sao tuyệt đối trong lòng các fan hâm mộ.
Có điều, tôi lại nghĩ, may là bọn họ không phát triển trong làng giải trí, nếu không, có biết bao fan nữ phát cuồng vì hâm mộ chứ!
Nghĩ đến đây, tôi cũng im lặng rồi nhìn sang Lương Cẩn Hàn.
“ Lương Cẩn Hàn, anh Đại Vũ và anh Hạo Nhiên đều hát rồi, anh cũng hát đi, anh hát bài gì, em chọn cho anh.” Tôi cười nhìn Lương Cẩn Hàn nói.
Lương Cẩn Hàn lặng lẽ đặt chiếc chuông trong tay xuống, đỏ mặt lên.
“ Đúng thế, bọn mình lớn thế này rồi cũng chưa bao giờ được nghe Lương Cẩn Hàn hát. Trước đây mỗi lần hễ nhắc đi hát, Đạ Thâm thì không thích đi, cho nên không đi, đổi thành vận động thể thao.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Anh không hát đâu?” Lương Cẩn Hàn cười nói.
“ Sao có thể không hát chứ? Giọng của anh Cẩn Hàn hay như thế, hát chắc chắn cũng sẽ hay.” Tôi cười động viên Lương Cẩn Hàn.
Tôi dùng ánh mắt biểu thị với Lương Cẩn Hàn: Anh yên tâm hát đi, anh hát dù có không hay, cũng có người hát không hay hơn anh.
“ Đúng thế, Cẩn Hàn, cậu hát đi! Cậu xem mọi người đều đang kỳ vọng cậu hát.” Ba người kia cũng nói.
“ Được, mình hát, mình tự chọn bài.” Lương Cẩn Hàn đi đến, kéo tôi sang một bên, khuôn mặt nghiêm túc, giống như không phải hát, mà là lên pháp trường vậy.
Đến chọn bài hát anh ấy cũng phải che tay, dáng vẻ thần thần bí bí.
“ Nhìn bộ dạng thần bí của Cẩn Hàn kìa, không biết cậu ấy hát bài gì.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Em thấy dù cho anh ấy hát bài gì, em cảm thấy anh Cẩn Hàn hát nhất định sẽ hay.” Tôi chắc chắn nói.
“ Tại sao?” Tần Hạo Nhiên nói.
“ Trực giác thôi, anh xem giọng nói của anh Cẩn Hàn hay như thế, hát chắc chắn hay.” Tôi cười nói.
“ Giọng nói hay, hát chưa chắc đã hay?” Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai, “ Luôn có trường hợp ngoại lệ.”
Tôi cười lên, đúng thế, luôn có ngoại lệ, Lạc Mộ Thâm là một ví dụ điển hình.
Ngũ âm không hay của họng, thật sự tiếc cho giọng nói dễ nghe.
“ Xem anh, anh Đại Thâm, có giống với anh không?” Tôi cười nói.
Mắt Lạc Mộ Thâm lập tức mang vẻ ‘lo lắng không yên’.
Tôi vội nói: “ Ưhm...anh Đại Thâm, em nói không phải anh, anh đừng nghĩ nhiều.”
Trên đầu tôi chưa gì đã toát mồ hôi lạnh rồi.
“ tiểu nha đầu thối, bây giờ còn kéo phân lên cổ anh à.” Lạc Mộ Thâm trầm giọng nói, ánh mắt ra sức lườm tôi, ánh mắt đó, quả thật như muốn lăng trì tôi rồi.
Tôi lập tức không dám ho he gì nữa.
Lúc này, Lương Cẩn Hàn đã chọn xong bài.
“ Sau đây, mình đem bà hát này tặng cho mọi người đang ngồi.” Lương Cẩn Hàn giơ tay lên, làm tư thế hướng đến chúng tôi.
Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lập tức huýt sáo hò hét, tôi cũng cầm chuông lắc theo.
Đương nhiên kích động rồi, nam thần lạnh lùng sắp hát rồi.
Không biết giọng hát của nam thần là như thế nào.
Chúng tôi đều dỏng tai lên.
Hòa theo tiếng nhạc vang lên, Lương Cẩn Hàn hiên ngang ngạo nghễ hát lên: “ Mặc trên người bộ quần áo quân phục, trong trại lính từng ngày lớn lên.....”
Mặt tôi như tối sầm vào, thì ra là Lương Cẩn Hàn thích hát bài hát về quân đội, có lẽ là có liên quan đến bối cảnh của anh ấy, nghe nói Lương Cẩn Hàn thật sự từ nhỏ đến lớn lớn lên trong doanh trại quân đội. nói thật, chất giọng cao của anh ấy rất hay, có điều, hát bài hát về quân đội trong quán karaoke cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Có điều, chúng tôi vẫn hoan hô và huýt sáo cổ vũ nhiệt tình nhất cho Lương Cẩn Hàn, giống như đó không phải là Lương Cẩn Hàn, mà là thiên vương Châu Kiệt Luân.
Dù sao đó cũng là giọng hát của nam thần mà! Nhất định phải cổ vũ! Cổ vũ nhiệt liệt!
Tôi cầm micro nói một cách đầy tình cảm với f4.
Lúc này, nhịp điệu của bài hát vang lên rồi.
Tôi khớp với nhạc mà hát lên:
.....
Ngày mai tim cũng sẽ làm bạn cũng sẽ dũng cảm
Dù cho ở hai đầu của thế giới
Chỉ cần tình nghĩa sâu đậm, duyên sẽ không ngắn,
Thường xuyên liên lạc không được lười nhác,
Ngày mai tim cũng phải bầu bạn cũng phải tự nhiên
Giống bây giờ chân thành đơn giản,
Có việc bạn cần người bàn bạc, tôi rất vui,
Hoan nghênh tìm tôi phiền phức.....
Tôi nhìn thấy theo tiếng hát của tôi, f4 vừa khẽ đánh nhịp, mắt sáng long lanh.
Khi nhạc vừa tắt, bốn chàng trai đó đều ra sức vỗ tay.
“ Hay quá, lần đầu tiên nghe Nhụy Tử hát, thật sự quá hay, giống như ca sĩ hát vậy.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Còn hát hay hơn ca sĩ, âm sắc của Nhụy Tử, thật sự hơn hẳn ca sĩ, Nhụy Tử, hay là em đầu quân phát triển vào công ty âm nhạc, anh sẽ nâng đỡ cho em thành ca sĩ hạng nhất?” Tần Hạo Nhiên cười nói.
Lạc Mộ Thâm lập tức đánh Tần Hạo Nhiên một cái: “ Nhụy tử còn lâu mới làm ca sĩ! Làm ca sĩ gì chứ?”
Lương Cẩn Hàn không nói gì, chỉ cầm điện thoại nói với tôi: “ Nhụy Tử, lát nữa em hát lại lần nữa, anh ghi âm lại, làm thành nhạc chuông điện thoại của anh.”
Tôi thật sự sướng đến phổng mũi rồi, đây là điều khẳng định lớn nhất với tôi, lẽ nào giọng hát của tôi hay đến nỗi có thể làm nhạc chuông sao?
Tôi thật sự rất vui, liên tiếp chọn cho mình mấy bài liền, hát phiêu ngân cao như thế.
F4 ra ức vỗ tay cho tôi, dường như tay cũng dát cả lên rồi.
Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn còn chạy đến màn hình lớn nhảy đệm cho tôi, giống như là fan của tôi vậy.
Tôi càng hưng phấn hơn.
“ Hừm ưm, em hát mấy bài rồi, đây cũng không phải buổi biểu diễn âm nhạc của mình em, các anh cũng hát đi. Hát bài gì, em chọn cho các anh.” Tôi vừa hừm hừm lấy lại giọng vừa nói với bốn chàng thanh niên đó.
Trong lòng tôi biết Lạc Mộ Thâm sẽ không hát, còn anh ấy cũng tự biết, anh ấy đơn thuần là muốn tôi vui mà thôi.
Cho nên, tôi cũng không hy vọng gì với anh ấy, chỉ nhiệt tình cổ động f3 đó.
“ Ưhm, Nhụy Tử chọn cho anh bài Vương phi của Tiêu Kính Đằng.” Phương Trạch Vũ nghĩ một lát rồi nói.
Tôi lập tức chọn bài cho anh ấy.
Nhạc vang lên, Phương Trạch Vũ cầm micro đứng ở trước màn hình lớn, nhạc bài đó cực kỳ hay.
.......
Đêm quá đẹp, dù cho có nguy hiểm
Luôn có người mắt đen ngồi thâu đêm
Tình yêu quá đẹp dù cho có nguy hiểm
Có quá nhiều nước mắt nhưng vẫn vượt qua
Đau đớn quá đẹp dù cho tầm thường
Cũng muốn nếm thử mùi vị thịt nát xương tan
.........
Mẹ ơi, Phương Trạch Vũ hát thật sự quá hay, âm sắc, luyến láy, giọng hát, quả thật hát còn hay hơn Vũ Thần. Tôi dường như sắp say rồi.
Ra sức vỗ tay.
Phương Trạch Vũ hát xong, Tần Hạo Nhiên hát tiếp, Tần Hạo Nhiên hát tiếng Quảng Đông, bài hát này chính là bài hát “ Im lặng là vàng” mà rung động đến tâm can của thần tượng Trương Quốc Vinh của tôi, thật sự quá hay.
Tôi không kìm được trong lòng thầm ngưỡng mộ, thật sự không ngờ Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lại hát hay như thế, hát hay như thế thật sự có thể phát triển trong làng giải trí, đó sẽ là ngôi sao tuyệt đối trong lòng các fan hâm mộ.
Có điều, tôi lại nghĩ, may là bọn họ không phát triển trong làng giải trí, nếu không, có biết bao fan nữ phát cuồng vì hâm mộ chứ!
Nghĩ đến đây, tôi cũng im lặng rồi nhìn sang Lương Cẩn Hàn.
“ Lương Cẩn Hàn, anh Đại Vũ và anh Hạo Nhiên đều hát rồi, anh cũng hát đi, anh hát bài gì, em chọn cho anh.” Tôi cười nhìn Lương Cẩn Hàn nói.
Lương Cẩn Hàn lặng lẽ đặt chiếc chuông trong tay xuống, đỏ mặt lên.
“ Đúng thế, bọn mình lớn thế này rồi cũng chưa bao giờ được nghe Lương Cẩn Hàn hát. Trước đây mỗi lần hễ nhắc đi hát, Đạ Thâm thì không thích đi, cho nên không đi, đổi thành vận động thể thao.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Anh không hát đâu?” Lương Cẩn Hàn cười nói.
“ Sao có thể không hát chứ? Giọng của anh Cẩn Hàn hay như thế, hát chắc chắn cũng sẽ hay.” Tôi cười động viên Lương Cẩn Hàn.
Tôi dùng ánh mắt biểu thị với Lương Cẩn Hàn: Anh yên tâm hát đi, anh hát dù có không hay, cũng có người hát không hay hơn anh.
“ Đúng thế, Cẩn Hàn, cậu hát đi! Cậu xem mọi người đều đang kỳ vọng cậu hát.” Ba người kia cũng nói.
“ Được, mình hát, mình tự chọn bài.” Lương Cẩn Hàn đi đến, kéo tôi sang một bên, khuôn mặt nghiêm túc, giống như không phải hát, mà là lên pháp trường vậy.
Đến chọn bài hát anh ấy cũng phải che tay, dáng vẻ thần thần bí bí.
“ Nhìn bộ dạng thần bí của Cẩn Hàn kìa, không biết cậu ấy hát bài gì.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Em thấy dù cho anh ấy hát bài gì, em cảm thấy anh Cẩn Hàn hát nhất định sẽ hay.” Tôi chắc chắn nói.
“ Tại sao?” Tần Hạo Nhiên nói.
“ Trực giác thôi, anh xem giọng nói của anh Cẩn Hàn hay như thế, hát chắc chắn hay.” Tôi cười nói.
“ Giọng nói hay, hát chưa chắc đã hay?” Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai, “ Luôn có trường hợp ngoại lệ.”
Tôi cười lên, đúng thế, luôn có ngoại lệ, Lạc Mộ Thâm là một ví dụ điển hình.
Ngũ âm không hay của họng, thật sự tiếc cho giọng nói dễ nghe.
“ Xem anh, anh Đại Thâm, có giống với anh không?” Tôi cười nói.
Mắt Lạc Mộ Thâm lập tức mang vẻ ‘lo lắng không yên’.
Tôi vội nói: “ Ưhm...anh Đại Thâm, em nói không phải anh, anh đừng nghĩ nhiều.”
Trên đầu tôi chưa gì đã toát mồ hôi lạnh rồi.
“ tiểu nha đầu thối, bây giờ còn kéo phân lên cổ anh à.” Lạc Mộ Thâm trầm giọng nói, ánh mắt ra sức lườm tôi, ánh mắt đó, quả thật như muốn lăng trì tôi rồi.
Tôi lập tức không dám ho he gì nữa.
Lúc này, Lương Cẩn Hàn đã chọn xong bài.
“ Sau đây, mình đem bà hát này tặng cho mọi người đang ngồi.” Lương Cẩn Hàn giơ tay lên, làm tư thế hướng đến chúng tôi.
Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lập tức huýt sáo hò hét, tôi cũng cầm chuông lắc theo.
Đương nhiên kích động rồi, nam thần lạnh lùng sắp hát rồi.
Không biết giọng hát của nam thần là như thế nào.
Chúng tôi đều dỏng tai lên.
Hòa theo tiếng nhạc vang lên, Lương Cẩn Hàn hiên ngang ngạo nghễ hát lên: “ Mặc trên người bộ quần áo quân phục, trong trại lính từng ngày lớn lên.....”
Mặt tôi như tối sầm vào, thì ra là Lương Cẩn Hàn thích hát bài hát về quân đội, có lẽ là có liên quan đến bối cảnh của anh ấy, nghe nói Lương Cẩn Hàn thật sự từ nhỏ đến lớn lớn lên trong doanh trại quân đội. nói thật, chất giọng cao của anh ấy rất hay, có điều, hát bài hát về quân đội trong quán karaoke cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Có điều, chúng tôi vẫn hoan hô và huýt sáo cổ vũ nhiệt tình nhất cho Lương Cẩn Hàn, giống như đó không phải là Lương Cẩn Hàn, mà là thiên vương Châu Kiệt Luân.
Dù sao đó cũng là giọng hát của nam thần mà! Nhất định phải cổ vũ! Cổ vũ nhiệt liệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.