Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 224: Không phải nằm mơ
Linh Linh
30/01/2017
Tôi nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy điện thoại của mình, tôi muốn gọi điện cho Lạc Mộ Thâm, nhưng điện thoại của anh ta vẫn tắt máy.
Tôi chán nản vứt điện thoại ở đó, Lạc Mộ Thâm, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh thật sự không nhớ đến tôi sao?
Tôi cảm thấy rất buồn lòng.
Tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, đột nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa.
Tôi sững sờ trong giây lát, lạ quá, theo lý mà nói tôi sống ở đây, ngoài Lạc Mộ Thâm biết, chỉ có Châu Đình biết, kể cả Dạ Thiên Kỳ, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ mời anh ta lên phòng.
Muộn thế này rồi, lẽ nào là Châu Đình đến tìm tôi?
Tôi rất cảnh giác thuận mồm hỏi một câu: “ Ai đấy?”
Tôi nghe thấy giọng nói trầm lặng của Lạc Mộ Thâm: “ Tôi.”
Tim của tôi lập tức đập nhanh hơn, là Lạc Mộ Thâm sao? Anh ta đến đây sao?
Anh ta quay về rồi? Anh ta là đến chúc mừng sinh nhật tôi sao?
Tại sao muộn thế này rồi còn đến tìm tôi chứ?
Tôi hơi kích động mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đứng ở cửa, mặc dù vẫn là khuôn mặt tuấn tú đó, nhưng tôi cảm thấy anh ta dường như tiều tuỵ hốc hác hơn, bình thường trên cằm lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, vậy mà bây giờ đều lún phún những sợi râu đen.
Tôi lúc đó hơi khó hiểu, rốt cuộc Lạc Mộ Thâm làm sao thế?
Cát Vân nói bây giờ có lẽ anh ta đang mê mẩn một cô gái người Pháp nóng bỏng, lẽ ra anh ta phải xuất hiện với dáng vẻ hạnh phúc chứ, nhưng bây giờ, tôi nhìn dáng vẻ hốc hác đó của anh ta, nhìn cũng không ra anh ta hạnh phúc vui vẻ ở chỗ nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ta?
“ Anh Đại Thâm, anh.........” Tôi đang muốn hỏi, muộn thế này rồi, tại sao anh lại đến đây.
Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ đưa tay ra, ôm chặt lấy tôi.
Lực ôm của anh ta rất mạnh, gần như ngay lập tức tôi bị lôi vào ngực anh ta.
A?
Tôi sững sờ, đây là......?
Tại sao muộn như thế này anh ta đến nhà tôi, tại sao lại vừa gặp tôi đã hành động thế này?
Tôi muốn dứt ra khỏi anh ta, nhưng anh ta càng ôm tôi chặt hơn, khiến tôi không thể giãy ra được.
Lạc Mộ Thâm quay người, đẩy tôi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng cửa đóng “rầm” một cái, khiến tim tôi run rẩy.
Anh ta muốn làm gì thế?
Anh ta đẩy tôi dựa sát vào tường, tôi giống như tiêu bản của con thạch sùng vậy, không thể động đậy được.
Hai cánh tay của anh ta khoẻ như thế, ép cánh tay tôi ra sau lưng tôi. Thân hình cao to đó ép lấy tôi, mặt của tôi sát vào xương quai xanh của anh ta, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta lẫn với mùi rượu, thấm vào lòng người, khiến tôi mê mẩn ngất ngây.
Đây là thứ mà tôi kì vọng sao?
Từ ngày thích anh ta, thực ra biết bao đêm tôi mong chờ được anh ta ôm vào lòng, giống như thế này.
Đúng thế, thực ra tôi luôn chờ đợi ngày này.
Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy tôi, mặt anh ta dựa trên vai tôi, hơi thở của anh ta khiến tôi gần như phát điên lên rồi.
Mẹ ơi, anh ta khiến tôi sắp phát điên rồi?
Tôi xúc động toàn thân run rẩy.
“ Nhuỵ Tử, Nhuỵ Tử.......” Anh ta gọi tên tôi, tôi có thể cảm thấy nhịp tim đập của anh ta, những bắp thịt gợi cảm. Tôi không biết hôm nay anh ta làm sao, tôi không biết anh ta vì rượu hay là vì lí do gì, tôi biết đó chính là, anh ta bây giờ cũng đang phát điên mà ôm tôi.
Nhưng, tôi biết cái ôm như thế đối với tôi chưa đủ, tôi muốn hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Anh ta giống như hiểu được lòng tôi nghĩ gì vậy, đột nhiên lao vào tôi, bắt đầu hôn tôi cuồng nhiệt.
Nụ hôn của anh ta cuồng nhiệt mạnh mẽ như thế, thậm chí còn khiến tôi sợ hãi, đôi môi mỏng đó quấn lấy môi tôi, gần như không gì có thể ngăn cản được anh ta lúc này.
Tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó tôi rất sợ hãi, mặc dù tôi hy vọng, nhưng ngoài việc nằm mơ giấc mơ ngủ cùng anh ta đó, từ trước đến nay chưa bao giờ có hành động thân mật với anh ta như thế.
Tôi quen với việc anh ta coi thường tôi, không chú ý đến tôi, chế giễu tôi, nhưng không quen làm thế này với anh ta, đặc biệt là bây giờ không phải nằm mơm, mà là hiện thực, anh ta rốt cuộc làm sao thế?
Là cái gì kích thích anh ta, khiến anh ta biến thành cuồng nhiệt thế này?
Tôi muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng miệng bị chặn lại, không khí thở càng lúc càng ít, gần như sắp không thở được nữa rồi. Cho nên bản năng tôi lấy hết sức đẩy anh ta ra, muốn anh ta tránh xa ra khỏi tôi, tôi muốn hít thở.
Nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn giữ cổ tay tôi, để cánh tay tôi giơ cao lên qua đỉnh đầu. Anh ta hôn tôi cuồng nhiệt, hôn lên cổ.....
Tôi thừa nhận, tôi sắp bị anh ta hôn cho ngạt thở rồi, đầu tôi trống rỗng, trước mắt sao vàng nhảy nhót, tai tôi như ù đi.
Vì đang thiếu không khí, dẫn đến đầu tôi quay cuồng, khoảnh khắc đó không nghĩ được gì nữa. Khi tôi định thần lại, tôi phát hiện lưng Lạc Mộ Thâm đột nhiên thẳng lên, một tay hết sức giữ tôi, còn tay kia nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ra, thuận tay vứt sang một bên, sau đó lại cúi đầu thô bạo muốn cởi quần áo trên người tôi.
Tôi tức khắc sững sờ người, ôi trời ơi, anh ta định làm thật sao?
Mặc dù tôi thích anh ta, nhưng bây giờ tôi chỉ là thư ký của anh ta, thậm chí đến tư cách là bạn gái anh ta cũng không phải, làm sao có thể phát sinh quan hệ với anh ta được chứ?
Hơn nữa, bây giờ, tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trong đầu tôi hết lần này đến lần khác tự hỏi mình: anh ta rốt cuộc làm sao thế? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với anh ta chứ?
Hay là anh ta uống say rồi, cho nên coi tôi như bạn gái người Pháp của anh ta?
Nghĩ đến việc có thể anh ta coi tôi như vật thay thế, cảm giác tức giận lại bốc lên đầu tôi.
Tôi không muốn khi anh ta mất đi lí trí mà chiếm đoạt tôi, tôi không muốn làm kẻ thay thế.
Lúc này, Lạc Mộ Thâm giống như điên vậy nắm lấy chiếc áo sơ mi trên người tôi, dường như trong tích tắc cởi sạch ra vậy.
“ Này, đợi một chút, anh Đại Thâm, anh rốt cuộc làm sao thế? Anh uống say rồi sao? Anh nhìn cho rõ đi, tôi là ai, tôi là Nhuỵ Tử, tôi là thư ký của anh, không phải người phụ nữ của anh!” Tôi vừa hết sức giữ tay anh ta lại, vừa lớn tiếng nói.
Nhưng Lạc Mộ Thâm lúc này giống như mất đi lí trí vậy, anh ta không nghe lời tôi, chỉ dùng lực tay, chỉ nghe thấy tiếng xoạc một tiếng, bộ quần áo ngủ màu hồng trên người tôi bị anh ta xé rách rồi, ngực của tôi gần như bị lộ ra rồi.
“ Ôi.” Tôi hét lên một tiếng, vội vàng che lấy ngực mình.
Nhưng Lạc Mộ Thâm giống như con quạ quắp con gà vậy, xung mãnh xách tôi lên, còn chưa đợi tôi hiểu ra chuyện gì, đã bị anh ta đẩy lên chiếc ghế so-pha rồi.
Còn chưa đợi tôi ngồi dậy, Lạc Mộ Thâm đã đè tấm thân nặng của anh ta lên người tôi. Anh ta ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận cơ thể anh ta siết lấy tôi. Cái cảm giác lạ này khiến người ta hưng phấn, anh ta còn hôn cuồng nhiệt, khiến cả người tôi mê mẩn theo.
Tôi chán nản vứt điện thoại ở đó, Lạc Mộ Thâm, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh thật sự không nhớ đến tôi sao?
Tôi cảm thấy rất buồn lòng.
Tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, đột nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa.
Tôi sững sờ trong giây lát, lạ quá, theo lý mà nói tôi sống ở đây, ngoài Lạc Mộ Thâm biết, chỉ có Châu Đình biết, kể cả Dạ Thiên Kỳ, tôi từ trước đến nay chưa bao giờ mời anh ta lên phòng.
Muộn thế này rồi, lẽ nào là Châu Đình đến tìm tôi?
Tôi rất cảnh giác thuận mồm hỏi một câu: “ Ai đấy?”
Tôi nghe thấy giọng nói trầm lặng của Lạc Mộ Thâm: “ Tôi.”
Tim của tôi lập tức đập nhanh hơn, là Lạc Mộ Thâm sao? Anh ta đến đây sao?
Anh ta quay về rồi? Anh ta là đến chúc mừng sinh nhật tôi sao?
Tại sao muộn thế này rồi còn đến tìm tôi chứ?
Tôi hơi kích động mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đứng ở cửa, mặc dù vẫn là khuôn mặt tuấn tú đó, nhưng tôi cảm thấy anh ta dường như tiều tuỵ hốc hác hơn, bình thường trên cằm lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, vậy mà bây giờ đều lún phún những sợi râu đen.
Tôi lúc đó hơi khó hiểu, rốt cuộc Lạc Mộ Thâm làm sao thế?
Cát Vân nói bây giờ có lẽ anh ta đang mê mẩn một cô gái người Pháp nóng bỏng, lẽ ra anh ta phải xuất hiện với dáng vẻ hạnh phúc chứ, nhưng bây giờ, tôi nhìn dáng vẻ hốc hác đó của anh ta, nhìn cũng không ra anh ta hạnh phúc vui vẻ ở chỗ nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh ta?
“ Anh Đại Thâm, anh.........” Tôi đang muốn hỏi, muộn thế này rồi, tại sao anh lại đến đây.
Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ đưa tay ra, ôm chặt lấy tôi.
Lực ôm của anh ta rất mạnh, gần như ngay lập tức tôi bị lôi vào ngực anh ta.
A?
Tôi sững sờ, đây là......?
Tại sao muộn như thế này anh ta đến nhà tôi, tại sao lại vừa gặp tôi đã hành động thế này?
Tôi muốn dứt ra khỏi anh ta, nhưng anh ta càng ôm tôi chặt hơn, khiến tôi không thể giãy ra được.
Lạc Mộ Thâm quay người, đẩy tôi vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng cửa đóng “rầm” một cái, khiến tim tôi run rẩy.
Anh ta muốn làm gì thế?
Anh ta đẩy tôi dựa sát vào tường, tôi giống như tiêu bản của con thạch sùng vậy, không thể động đậy được.
Hai cánh tay của anh ta khoẻ như thế, ép cánh tay tôi ra sau lưng tôi. Thân hình cao to đó ép lấy tôi, mặt của tôi sát vào xương quai xanh của anh ta, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta lẫn với mùi rượu, thấm vào lòng người, khiến tôi mê mẩn ngất ngây.
Đây là thứ mà tôi kì vọng sao?
Từ ngày thích anh ta, thực ra biết bao đêm tôi mong chờ được anh ta ôm vào lòng, giống như thế này.
Đúng thế, thực ra tôi luôn chờ đợi ngày này.
Lạc Mộ Thâm ôm chặt lấy tôi, mặt anh ta dựa trên vai tôi, hơi thở của anh ta khiến tôi gần như phát điên lên rồi.
Mẹ ơi, anh ta khiến tôi sắp phát điên rồi?
Tôi xúc động toàn thân run rẩy.
“ Nhuỵ Tử, Nhuỵ Tử.......” Anh ta gọi tên tôi, tôi có thể cảm thấy nhịp tim đập của anh ta, những bắp thịt gợi cảm. Tôi không biết hôm nay anh ta làm sao, tôi không biết anh ta vì rượu hay là vì lí do gì, tôi biết đó chính là, anh ta bây giờ cũng đang phát điên mà ôm tôi.
Nhưng, tôi biết cái ôm như thế đối với tôi chưa đủ, tôi muốn hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Anh ta giống như hiểu được lòng tôi nghĩ gì vậy, đột nhiên lao vào tôi, bắt đầu hôn tôi cuồng nhiệt.
Nụ hôn của anh ta cuồng nhiệt mạnh mẽ như thế, thậm chí còn khiến tôi sợ hãi, đôi môi mỏng đó quấn lấy môi tôi, gần như không gì có thể ngăn cản được anh ta lúc này.
Tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó tôi rất sợ hãi, mặc dù tôi hy vọng, nhưng ngoài việc nằm mơ giấc mơ ngủ cùng anh ta đó, từ trước đến nay chưa bao giờ có hành động thân mật với anh ta như thế.
Tôi quen với việc anh ta coi thường tôi, không chú ý đến tôi, chế giễu tôi, nhưng không quen làm thế này với anh ta, đặc biệt là bây giờ không phải nằm mơm, mà là hiện thực, anh ta rốt cuộc làm sao thế?
Là cái gì kích thích anh ta, khiến anh ta biến thành cuồng nhiệt thế này?
Tôi muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng miệng bị chặn lại, không khí thở càng lúc càng ít, gần như sắp không thở được nữa rồi. Cho nên bản năng tôi lấy hết sức đẩy anh ta ra, muốn anh ta tránh xa ra khỏi tôi, tôi muốn hít thở.
Nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn giữ cổ tay tôi, để cánh tay tôi giơ cao lên qua đỉnh đầu. Anh ta hôn tôi cuồng nhiệt, hôn lên cổ.....
Tôi thừa nhận, tôi sắp bị anh ta hôn cho ngạt thở rồi, đầu tôi trống rỗng, trước mắt sao vàng nhảy nhót, tai tôi như ù đi.
Vì đang thiếu không khí, dẫn đến đầu tôi quay cuồng, khoảnh khắc đó không nghĩ được gì nữa. Khi tôi định thần lại, tôi phát hiện lưng Lạc Mộ Thâm đột nhiên thẳng lên, một tay hết sức giữ tôi, còn tay kia nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ra, thuận tay vứt sang một bên, sau đó lại cúi đầu thô bạo muốn cởi quần áo trên người tôi.
Tôi tức khắc sững sờ người, ôi trời ơi, anh ta định làm thật sao?
Mặc dù tôi thích anh ta, nhưng bây giờ tôi chỉ là thư ký của anh ta, thậm chí đến tư cách là bạn gái anh ta cũng không phải, làm sao có thể phát sinh quan hệ với anh ta được chứ?
Hơn nữa, bây giờ, tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trong đầu tôi hết lần này đến lần khác tự hỏi mình: anh ta rốt cuộc làm sao thế? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với anh ta chứ?
Hay là anh ta uống say rồi, cho nên coi tôi như bạn gái người Pháp của anh ta?
Nghĩ đến việc có thể anh ta coi tôi như vật thay thế, cảm giác tức giận lại bốc lên đầu tôi.
Tôi không muốn khi anh ta mất đi lí trí mà chiếm đoạt tôi, tôi không muốn làm kẻ thay thế.
Lúc này, Lạc Mộ Thâm giống như điên vậy nắm lấy chiếc áo sơ mi trên người tôi, dường như trong tích tắc cởi sạch ra vậy.
“ Này, đợi một chút, anh Đại Thâm, anh rốt cuộc làm sao thế? Anh uống say rồi sao? Anh nhìn cho rõ đi, tôi là ai, tôi là Nhuỵ Tử, tôi là thư ký của anh, không phải người phụ nữ của anh!” Tôi vừa hết sức giữ tay anh ta lại, vừa lớn tiếng nói.
Nhưng Lạc Mộ Thâm lúc này giống như mất đi lí trí vậy, anh ta không nghe lời tôi, chỉ dùng lực tay, chỉ nghe thấy tiếng xoạc một tiếng, bộ quần áo ngủ màu hồng trên người tôi bị anh ta xé rách rồi, ngực của tôi gần như bị lộ ra rồi.
“ Ôi.” Tôi hét lên một tiếng, vội vàng che lấy ngực mình.
Nhưng Lạc Mộ Thâm giống như con quạ quắp con gà vậy, xung mãnh xách tôi lên, còn chưa đợi tôi hiểu ra chuyện gì, đã bị anh ta đẩy lên chiếc ghế so-pha rồi.
Còn chưa đợi tôi ngồi dậy, Lạc Mộ Thâm đã đè tấm thân nặng của anh ta lên người tôi. Anh ta ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận cơ thể anh ta siết lấy tôi. Cái cảm giác lạ này khiến người ta hưng phấn, anh ta còn hôn cuồng nhiệt, khiến cả người tôi mê mẩn theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.