Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 205: Lòng dạ khó đoán
Linh Linh
23/01/2017
Tôi tựa đầu vào gáy của anh ta, hít hà thật mạnh mùi thơm êm ái của nước hoa trên người anh ta, có cảm giác trong lòng trở lên phấn chấn hơn rất nhiều. Anh ta đúng là đang cõng tôi, chẳng hề quan tâm để ý đến bùn đất và bụi bặm đang bám khắp người tôi.
Tôi rất thích cảm giác như thế này. Cũng có thể mọi người sẽ trách tôi là đã đánh mất đi vẻ dè dặt và cẩn trọng cần có của một cô gái, hơn nữa lại quá chủ động trong một vài vấn đề, nhưng những điều này tôi đều biết rõ, tôi biết một cô gái quá chủ động sẽ không hay cho lắm, nhưng bây giờ tôi không thể khống chế được tình cảm của mình, tôi nghĩ ít nhất tôi cũng nên chủ động thể hiện một chút tình cảm của mình, cố gắng vì bản thân một lần, nếu không, cả đời này, có thể tôi sẽ phải hối hận.
Tôi biết nếu tôi không chủ động, cũng có thể Lạc Mộ Thâm sẽ không bao giờ giang rộng vòng tay đón lấy tôi vào lòng.
Lạc Mộ Thâm không phải là Dạ Thiên Kỳ, anh ta không bao giờ thể hiện hết tình cảm thật của mình ra ngoài.
Tôi đang đánh cược, tôi đang cược Lạc Mộ Thâm cũng thích tôi, tôi chỉ là nghĩ khi tôi ở phút cuối của cuộc đời, khi tôi chuẩn bị nhắm mắt bước đi về nơi xa, tôi không hề hối hận điều gì, sẽ không phải nghĩ: Biết thế lúc đó, mình chủ động hơn một chút thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Tôi luôn cho rằng, nếu khoảng cách giữa tôi và anh ta là 100 bước, tôi bước một bước về phía anh ta, thì anh ta sẽ bước 99 bước còn lại về phía tôi.
Lúc xem phim Trái Tim Mùa Thu, tôi rất thích cảm giác Yun Joon Suh cõng Eun Suh đi bên bờ biển, Yun Joon Suh đối với Eun Suh có hai kiểu biểu đạt tình cảm, một kiểu là tình thương vô hạn của một người anh trai dành cho em gái, một kiểu là tình yêu khắc cốt ghi tâm dành cho người mình yêu.
Hôm nay, Lạc Mộ Thâm cũng cõng tôi như thế, khiến tôi có một cảm giác giống như thế, tôi cảm thấy trái tim mình tràn đầy ngọt ngào và yêu thương.
Anh ta bảo tôi không được thích anh ta, nhưng tôi không thể tự chủ được mà vẫn yêu anh ta thì làm thế nào đây?
Đó có phải là anh ta ra hiệu ngầm cho tôi, hay là lại một lần nữa muốn từ chối tôi?
Tôi chẳng thể đoán được thấu trái tim anh ta!
Tôi khẽ thở dài: " Anh Đại Thâm, anh có mệt không? "
" Mệt chứ, cô nặng như thế cơ mà." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Đầu lợn này, có phải làm việc ở công trường cô cũng chẳng ăn ít đi đúng không? Cảm giác hình như phải tăng thêm tới hai chục cân mất."
" Đâu có, tôi còn bị gầy đi đấy." Tôi hơi giận nói.
" Gầy sao? Sao có nhìn thấy chỗ nào gầy đi đâu? Hay là cái tai bị gầy đi rồi?" Lạc Mộ Thâm cố tình lạnh lùng nói.
" Đâu có!" Tôi càng thấy tức giận hơn, gã này lúc nào cũng có cái giọng kiểu đó.
Nhưng mà, vì anh ta đang cõng tôi, nên tạm thời tôi tha cho anh ta đi!
Thế là, Lạc Mộ Thâm cứ cõng tôi như thế, cho đến khi đến được bãi đỗ xe của khách sạn Kim Cương Sơn, tuy bây giờ đã là mùa đông, trời rất lạnh, nhưng tôi có cảm giác trái tim và cơ thể mình vẫn rất ấm áp, cảm giác này, thực sự làm tôi chẳng muốn mất đi nó.
Tôi chỉ muốn được cõng đi như thế này mãi.
Đi tới bãi đỗ xe, Lạc Mộ Thâm mới để tôi xuống, đương nhiên, trong lòng tôi còn cảm thấy tiếc nuối không muốn đặt chân xuống nữa, nhưng không thể không xuống.
Chúng tôi gọi điện thuê người lái xe, Lạc Mộ Thâm để người lái xe thuê đưa chúng tôi thẳng về cảng Sydney, tôi liền sững người lại, sao lại đưa tôi về nhà anh ta làm gì?
Trong lòng tôi lúc này liền chứa đầy nghi hoặc.
Chẳng nhẽ, Lạc Mộ Thâm lại muốn nói gì với tôi ngay tại chính căn nhà của mình?
Đến biệt thự số 37, Lạc Mộ Thâm đỗ xe xong, sau đó xuống xe, tôi cũng tháo dây an toàn bước xuống.
" Anh Đại Thâm, sao lại đưa tôi tới nhà anh?" Tôi tò mò nhìn Lạc Mộ Thâm hỏi.
Lạc Mộ Thâm không nói gì, vẫn giữ vẻ im lặng lạnh lùng đó, bước vào biệt thự, tôi cũng đành phải bước theo sau lưng anh ta.
Vì trên người tôi vẫn còn dính đầy bùn đất, cho nên, tôi không muốn bước tiếp vào trong.
Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn thấy tôi không đi theo, liền quay hẳn người lại, một tay cầm lấy tay tôi, kéo tôi đi lên cầu thang.
Ơ?
Tôi thấy lo lắng trong lòng, tôi không biết rút cuộc Lạc Mộ Thâm muốn làm gì?
Anh ta đưa tôi đến nhà anh ta rút cuộc là muốn làm gì?
Tôi đang chờ đợi điều gì, sợ điều gì đây?
Lạc Mộ Thâm buông tay tôi ra, đi thẳng vào căn phòng có sơn màu xanh thanh nhã đó, mở cánh tủ quần áo màu xanh trắng, tôi đứng im lặng, vì tôi nhìn thấy có rất nhiều những túi đồ đồ mua sắm từ trong tủ rơi ra.
Những chiếc túi mua sắm đó chất đầy trong tủ, cho nên, Lạc Mộ Thâm vừa mở ra một cái, đống túi đó liền rơi lả tả ra ngoài.
Túi to túi nhỏ thi nhau rơi xuống, tôi thấy túi to là quần áo, túi bé là hộp ngọc sang trọng.
Đây là?
Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, người đàn ông này quả thực lòng sâu như biển, chẳng thể để người khác đoán được ra anh ta nghĩ gì, làm gì, giờ tôi cũng chẳng thể hiểu được rút cuộc anh ta muốn làm gì.
Những chiếc túi mua sắm này rút cuộc là....?
Lạc Mộ Thâm ngoảnh đầu nhìn tôi hé miệng nói: " Tất cả là dành cho cô đấy."
" Đều là dành cho tôi?" Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, miệng thì tròn như chữ o, đầu óc lúc này như bị gián đoạn các suy nghĩ.
" Đúng," Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Mấy hôm trước tôi đi Pháp công tác, muốn mua cho cô một vài thứ, nhưng không biết cô thích gì, nên tôi mua những đồ tôi thích, tôi nghĩ tôi mua nhiều đồ thế này, trong đó chắc là có thứ mà cô thích?"
Tôi lại càng thêm thẫn thờ, anh ta mua cho tôi nhiều quà thế này, tức là mong tôi có thể thích những thứ đo?
Thì ra mấy hôm trước Lạc Mộ Thâm đi Pháp công tác? Anh ta đi Pháp nhưng không quên mua quà về cho tôi?
Gã đàn ông này sao luôn tạo cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ kia vậy? Bụng dạ anh ta, tại sao luôn làm cho tôi khó đoán thế?
" Anh Đại Thâm, anh đi Pháp à?" Tôi khẽ nói.
" Ừ....," Lạc Mộ Thâm khẽ chớp mắt.
Tôi mỉm cười: " Không biết đi cùng anh Đại Thâm là cô gái xinh đẹp nào đây?"
Lạc Mộ Thâm thản nhiên đáp: " Không có ai đi cùng cả, chỉ có mình tôi đi thôi."
" Ồ? " Tôi đứng sững người một lúc, ai biết được con người Lạc Mộ Thâm đào hoa như thế, lần công tác trước, chẳng phải là có người đẹp đi cùng, ban ngày thì làm việc, tối về có các em xinh đẹp vây quanh chăm sóc đấy sao.
Nếu đúng là chỉ có mình anh ta đi công tác, tối về không có cô nào bên cạnh, con người trăng hoa như anh ta liệu có thể chịu cô đơn lẻ bóng qua đêm không?
Cũng có thể, buổi tối anh ta tìm tới khách sạn để vui vẻ, tôi lo Lạc Mộ Thâm không có ai bên cạnh sao?
Tôi đứng chôn chân, lấy tay sắp xếp lại những túi quà, thì bất ngờ phát hiện ra những bộ quần áo cũng như những chiếc hộp ngọc quý đều là của những tên tuổi lớn trong làng thời trang sản xuất ra, thật khó tưởng tượng ra cảnh Lạc Mộ Thâm bước đi trên những con phố ở nước Pháp, lại phải xách bao nhiêu là túi thế này, chỉ là để hi vọng có thể tôi sẽ thích một trong số những thứ đồ anh ta mua về.
Anh ta đi mua sắm một mình sao?
Đó chẳng phải là quá buồn cười sao?
" Tất cả là của cô." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Tôi đi công tác muốn mua một chút quà mang về cho cô thôi."
" Cảm ơn Lạc Tổng, nhưng nhiều thứ quý thế này, tôi chỉ cần một trong số đó thôi là được rồi, còn lại, anh có thể tặng cho các cô gái khác." Tôi khẽ nói.
Khuôn mặt đẹp trai của Lạc Mộ Thâm liền tỏ ra không vui: " Cô gái nào khác? Bảo cho cô thì cô cứ giữ lấy, cô không giữ thì tất cả sẽ vào sọt rác hết."
Tôi liền sợ hãi đứng im bất động.
Tôi biết Lạc Mộ Thâm đã nói là sẽ làm, nếu tôi nói không cần, anh ta sẽ vứt ngay những túi đồ quý giá đó vào sọt rác.
Sao lại lãng phí thế!
Tôi vội nói: " Thế thì, anh Đại Thâm, anh đừng có giận, tôi sẽ nhận hết, nhận hết, anh không được vứt vào sọt rác, như thế lãng phí lắm."
Lãng phí là có tội đấy có biết không?
Tôi rất thích cảm giác như thế này. Cũng có thể mọi người sẽ trách tôi là đã đánh mất đi vẻ dè dặt và cẩn trọng cần có của một cô gái, hơn nữa lại quá chủ động trong một vài vấn đề, nhưng những điều này tôi đều biết rõ, tôi biết một cô gái quá chủ động sẽ không hay cho lắm, nhưng bây giờ tôi không thể khống chế được tình cảm của mình, tôi nghĩ ít nhất tôi cũng nên chủ động thể hiện một chút tình cảm của mình, cố gắng vì bản thân một lần, nếu không, cả đời này, có thể tôi sẽ phải hối hận.
Tôi biết nếu tôi không chủ động, cũng có thể Lạc Mộ Thâm sẽ không bao giờ giang rộng vòng tay đón lấy tôi vào lòng.
Lạc Mộ Thâm không phải là Dạ Thiên Kỳ, anh ta không bao giờ thể hiện hết tình cảm thật của mình ra ngoài.
Tôi đang đánh cược, tôi đang cược Lạc Mộ Thâm cũng thích tôi, tôi chỉ là nghĩ khi tôi ở phút cuối của cuộc đời, khi tôi chuẩn bị nhắm mắt bước đi về nơi xa, tôi không hề hối hận điều gì, sẽ không phải nghĩ: Biết thế lúc đó, mình chủ động hơn một chút thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Tôi luôn cho rằng, nếu khoảng cách giữa tôi và anh ta là 100 bước, tôi bước một bước về phía anh ta, thì anh ta sẽ bước 99 bước còn lại về phía tôi.
Lúc xem phim Trái Tim Mùa Thu, tôi rất thích cảm giác Yun Joon Suh cõng Eun Suh đi bên bờ biển, Yun Joon Suh đối với Eun Suh có hai kiểu biểu đạt tình cảm, một kiểu là tình thương vô hạn của một người anh trai dành cho em gái, một kiểu là tình yêu khắc cốt ghi tâm dành cho người mình yêu.
Hôm nay, Lạc Mộ Thâm cũng cõng tôi như thế, khiến tôi có một cảm giác giống như thế, tôi cảm thấy trái tim mình tràn đầy ngọt ngào và yêu thương.
Anh ta bảo tôi không được thích anh ta, nhưng tôi không thể tự chủ được mà vẫn yêu anh ta thì làm thế nào đây?
Đó có phải là anh ta ra hiệu ngầm cho tôi, hay là lại một lần nữa muốn từ chối tôi?
Tôi chẳng thể đoán được thấu trái tim anh ta!
Tôi khẽ thở dài: " Anh Đại Thâm, anh có mệt không? "
" Mệt chứ, cô nặng như thế cơ mà." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Đầu lợn này, có phải làm việc ở công trường cô cũng chẳng ăn ít đi đúng không? Cảm giác hình như phải tăng thêm tới hai chục cân mất."
" Đâu có, tôi còn bị gầy đi đấy." Tôi hơi giận nói.
" Gầy sao? Sao có nhìn thấy chỗ nào gầy đi đâu? Hay là cái tai bị gầy đi rồi?" Lạc Mộ Thâm cố tình lạnh lùng nói.
" Đâu có!" Tôi càng thấy tức giận hơn, gã này lúc nào cũng có cái giọng kiểu đó.
Nhưng mà, vì anh ta đang cõng tôi, nên tạm thời tôi tha cho anh ta đi!
Thế là, Lạc Mộ Thâm cứ cõng tôi như thế, cho đến khi đến được bãi đỗ xe của khách sạn Kim Cương Sơn, tuy bây giờ đã là mùa đông, trời rất lạnh, nhưng tôi có cảm giác trái tim và cơ thể mình vẫn rất ấm áp, cảm giác này, thực sự làm tôi chẳng muốn mất đi nó.
Tôi chỉ muốn được cõng đi như thế này mãi.
Đi tới bãi đỗ xe, Lạc Mộ Thâm mới để tôi xuống, đương nhiên, trong lòng tôi còn cảm thấy tiếc nuối không muốn đặt chân xuống nữa, nhưng không thể không xuống.
Chúng tôi gọi điện thuê người lái xe, Lạc Mộ Thâm để người lái xe thuê đưa chúng tôi thẳng về cảng Sydney, tôi liền sững người lại, sao lại đưa tôi về nhà anh ta làm gì?
Trong lòng tôi lúc này liền chứa đầy nghi hoặc.
Chẳng nhẽ, Lạc Mộ Thâm lại muốn nói gì với tôi ngay tại chính căn nhà của mình?
Đến biệt thự số 37, Lạc Mộ Thâm đỗ xe xong, sau đó xuống xe, tôi cũng tháo dây an toàn bước xuống.
" Anh Đại Thâm, sao lại đưa tôi tới nhà anh?" Tôi tò mò nhìn Lạc Mộ Thâm hỏi.
Lạc Mộ Thâm không nói gì, vẫn giữ vẻ im lặng lạnh lùng đó, bước vào biệt thự, tôi cũng đành phải bước theo sau lưng anh ta.
Vì trên người tôi vẫn còn dính đầy bùn đất, cho nên, tôi không muốn bước tiếp vào trong.
Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn thấy tôi không đi theo, liền quay hẳn người lại, một tay cầm lấy tay tôi, kéo tôi đi lên cầu thang.
Ơ?
Tôi thấy lo lắng trong lòng, tôi không biết rút cuộc Lạc Mộ Thâm muốn làm gì?
Anh ta đưa tôi đến nhà anh ta rút cuộc là muốn làm gì?
Tôi đang chờ đợi điều gì, sợ điều gì đây?
Lạc Mộ Thâm buông tay tôi ra, đi thẳng vào căn phòng có sơn màu xanh thanh nhã đó, mở cánh tủ quần áo màu xanh trắng, tôi đứng im lặng, vì tôi nhìn thấy có rất nhiều những túi đồ đồ mua sắm từ trong tủ rơi ra.
Những chiếc túi mua sắm đó chất đầy trong tủ, cho nên, Lạc Mộ Thâm vừa mở ra một cái, đống túi đó liền rơi lả tả ra ngoài.
Túi to túi nhỏ thi nhau rơi xuống, tôi thấy túi to là quần áo, túi bé là hộp ngọc sang trọng.
Đây là?
Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, người đàn ông này quả thực lòng sâu như biển, chẳng thể để người khác đoán được ra anh ta nghĩ gì, làm gì, giờ tôi cũng chẳng thể hiểu được rút cuộc anh ta muốn làm gì.
Những chiếc túi mua sắm này rút cuộc là....?
Lạc Mộ Thâm ngoảnh đầu nhìn tôi hé miệng nói: " Tất cả là dành cho cô đấy."
" Đều là dành cho tôi?" Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm, miệng thì tròn như chữ o, đầu óc lúc này như bị gián đoạn các suy nghĩ.
" Đúng," Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Mấy hôm trước tôi đi Pháp công tác, muốn mua cho cô một vài thứ, nhưng không biết cô thích gì, nên tôi mua những đồ tôi thích, tôi nghĩ tôi mua nhiều đồ thế này, trong đó chắc là có thứ mà cô thích?"
Tôi lại càng thêm thẫn thờ, anh ta mua cho tôi nhiều quà thế này, tức là mong tôi có thể thích những thứ đo?
Thì ra mấy hôm trước Lạc Mộ Thâm đi Pháp công tác? Anh ta đi Pháp nhưng không quên mua quà về cho tôi?
Gã đàn ông này sao luôn tạo cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ kia vậy? Bụng dạ anh ta, tại sao luôn làm cho tôi khó đoán thế?
" Anh Đại Thâm, anh đi Pháp à?" Tôi khẽ nói.
" Ừ....," Lạc Mộ Thâm khẽ chớp mắt.
Tôi mỉm cười: " Không biết đi cùng anh Đại Thâm là cô gái xinh đẹp nào đây?"
Lạc Mộ Thâm thản nhiên đáp: " Không có ai đi cùng cả, chỉ có mình tôi đi thôi."
" Ồ? " Tôi đứng sững người một lúc, ai biết được con người Lạc Mộ Thâm đào hoa như thế, lần công tác trước, chẳng phải là có người đẹp đi cùng, ban ngày thì làm việc, tối về có các em xinh đẹp vây quanh chăm sóc đấy sao.
Nếu đúng là chỉ có mình anh ta đi công tác, tối về không có cô nào bên cạnh, con người trăng hoa như anh ta liệu có thể chịu cô đơn lẻ bóng qua đêm không?
Cũng có thể, buổi tối anh ta tìm tới khách sạn để vui vẻ, tôi lo Lạc Mộ Thâm không có ai bên cạnh sao?
Tôi đứng chôn chân, lấy tay sắp xếp lại những túi quà, thì bất ngờ phát hiện ra những bộ quần áo cũng như những chiếc hộp ngọc quý đều là của những tên tuổi lớn trong làng thời trang sản xuất ra, thật khó tưởng tượng ra cảnh Lạc Mộ Thâm bước đi trên những con phố ở nước Pháp, lại phải xách bao nhiêu là túi thế này, chỉ là để hi vọng có thể tôi sẽ thích một trong số những thứ đồ anh ta mua về.
Anh ta đi mua sắm một mình sao?
Đó chẳng phải là quá buồn cười sao?
" Tất cả là của cô." Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Tôi đi công tác muốn mua một chút quà mang về cho cô thôi."
" Cảm ơn Lạc Tổng, nhưng nhiều thứ quý thế này, tôi chỉ cần một trong số đó thôi là được rồi, còn lại, anh có thể tặng cho các cô gái khác." Tôi khẽ nói.
Khuôn mặt đẹp trai của Lạc Mộ Thâm liền tỏ ra không vui: " Cô gái nào khác? Bảo cho cô thì cô cứ giữ lấy, cô không giữ thì tất cả sẽ vào sọt rác hết."
Tôi liền sợ hãi đứng im bất động.
Tôi biết Lạc Mộ Thâm đã nói là sẽ làm, nếu tôi nói không cần, anh ta sẽ vứt ngay những túi đồ quý giá đó vào sọt rác.
Sao lại lãng phí thế!
Tôi vội nói: " Thế thì, anh Đại Thâm, anh đừng có giận, tôi sẽ nhận hết, nhận hết, anh không được vứt vào sọt rác, như thế lãng phí lắm."
Lãng phí là có tội đấy có biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.