Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 441: Thùng rác tình cảm
Linh Linh
12/04/2017
Tôi lập tức quay đầu đi vào thang máy xuống lầu, tôi vừa tới cửa của nơi ở, thì xe của Dạ Thiên Kỳ cũng tới rồi.
Khi khuôn mặt sáng ngời tuấn tú của anh ấy bước ra khỏi xe, nước mắt của tôi đã không còn kìm nén được nữa rồi.
Thực ra, Dạ Thiên Kỳ, đúng là rất tốt, rất tốt, khi tôi cần anh ấy, anh ấy luôn có mặt ở bên cạnh tôi.
Anh ấy giống như thiên sứ bảo vệ tôi vậy, lúc tôi thất vọng nhất, anh ấy luôn có mặt an ủi để tôi vơi đi những nỗi buồn.
Tôi biết tôi còn nợ anh ấy, tôi không đồng ý tình cảm của anh ấy, nhưng anh ấy lại nói sẽ vẫn luôn chờ đợi tôi, thậm chí tôi có thể quên đi rằng anh ấy đang đợi tôi, chỉ cần khi tôi mệt mỏi, buồn phiền nhất, quay đầu lại, sẽ thấy anh ấy vẫn còn đang đứng ở đó mỉm cười chờ đợi tôi.
Tôi biết là tôi rất ích kỷ, một người xuất sắc như Dạ Thiên Kỳ, tôi thậm chí đến để anh ấy là người chờ đợi mà tôi cũng không cho, thế nhưng cứ khi nào tôi gặp chuyện buồn, thì anh ấy lại luôn đứng ra bảo vệ tôi.
Mà trong khi tôi và Lạc Mộ Thâm bên nhau, những lúc anh ấy buồn, chỉ biết ở đó tự xoa dịu vết thương của mình.
Xin lỗi, Dạ Thiên Kỳ......
Tôi im lặng nhìn anh ấy, dường như không biết phải nói gì.
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, đùa cợt nói: " sao thế? có phải tại anh đẹp trai quá à?? đến Nhụy Nhụy cũng phải chết lặng rồi? đừng nhìn quá lâu, không là hỏng mắt đấy. Nói thật á, sao anh lại đẹp trai đến thế nhỉ? lúc soi gương anh còn thấy yêu chính bản thân mình ấy? em không biết khi anh ở Mỹ, các cô gái xinh đẹp vì muốn được lên giường với anh mà phải xếp cả một hàng dài từ New Jersey đến San Francisco đấy!"
Anh ấy vẫn như thế.
" Anh về khi nào vậy? là thấy tin tức trên báo chí nên mới quay về sao?" tôi có chút cứng rắn nói.
" Đâu có, anh đã nói với em rồi, anh về là bởi vì anh không thể sống tiếp ở nước Mỹ được." Dạ Thiên Kỳ khẽ nói.
" Không sống tiếp được?" tôi hơi thắc mắc, Dạ Thiên Kỳ này mà cũng có lúc không sống nổi sao?
" Còn gì nữa? Nhụy Nhụy này, làm việc ở Mỹ, em nói xem tại sao anh lại đẹp trai đến như thế? vẻ đẹp trai của anh đã làm kinh ngạc cả nước Mỹ? con gái của một trùm xã hội đen ở nước Mỹ đã yêu và muốn có anh, muốn anh trở thành chồng, thực ra đó là một chuyện tốt, thế nhưng nếu như cô gái nước Mỹ đó giống như em, thì anh cũng chịu rồi, quan trọng là cô ta còn uy quyền hơn cả O"neal, anh nhìn đã thấy sợ rồi, vì thế, anh đã từ chối, kết quả là ông trùm xã hội đen đó đã phát lệnh truy nã anh khắp nước Mỹ, lại còn muốn hãn hiếp anh rồi mới giết nữa! Anh Dạ Thiên Kỳ của em vẫn là một chàng trai trong trắng trinh nguyên, anh nghĩ tấm thân thanh khiết này của anh không thể để rơi vào tay tên lưu manh nước Mỹ đó được, thế nên bất chấp đêm hôm mưa bão anh vẫn cố gắng trốn quay về đấy." Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Thằng cha này á! anh ta đúng là có tài khiến một con người nhìn mặt trời không phải chớp mắt như tôi cũng phải bật cười lên rồi.
Dường như thấy anh ấy, mọi phiền muộn của tôi đều như tan biến đi hết.
" Anh Thiên Kỳ......" Tôi khẽ nói, " anh luôn là người biết thông cảm, luôn là người khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu."
" Lên xe, lên xe em sẽ còn cảm thấy thoải mái hơn, " Dạ Thiên Kỳ vẫy tay với tôi, " bên ngoài lạnh quá, nếu em cảm lạnh rồi, anh sẽ xót thương lắm đấy."
Tôi khẽ hít một hơi dài, bây giờ đã qua tết rồi, thế nhưng thời tiết vẫn chưa ấm hẳn trở lại, vẫn còn rất lạnh, vẫn còn là không khí của mùa đông.
Cũng giống như trái tim tôi vậy, lạnh giá vô cùng.
Tôi cố gắng mỉm cười, đi tới gần xe của Dạ Thiên Kỳ, mở cửa xe bước lên ghế phía trước ngồi, sau đó thắt dây an toàn.
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi chăm chú, anh ấy nhẹ nhàng nói: " Nhụy Nhụy, em gầy đi nhiều quá. Thật đấy, giờ chắc chắn em chưa được 60 cân."Tôi thiếu chút nữa bị Dạ Thiên Kỳ làm cho tức điên, trời, tôi chưa bao giờ lên đến 60 cân nhớ? là anh thấy tôi như thế, hay là cố tình trêu tôi đây.
" Đi đi đi, lại châm chọc người khác rồi, em đủ đen đủi rồi có biết không." Tôi cố ý nói.
Dạ Thiên Kỳ đưa tay phải sang, nắm chặt lấy tay tôi, tôi muốn thoát ra, nhưng anh ta nắm chắc tay tôi:" Nhụy Nhụy, anh đùa một chút thôi, thực ra, hình dáng em bây giờ, anh thấy chỉ khoảng dưới 45 cân thôi.”
Tôi khẽ đưa tay lên sờ khuôn mặt của mình, giờ tôi chỉ 45 cân thôi sao? sao đáng sợ vậy chứ? tôi cao 167cm, cân nặng không tới 45 cân, vậy chẳng phải là tôi là người giấy sao?
" Không phải em gầy đến thế chứ?" Tôi khẽ nói.
" Sao lại không chứ? không tin thì để anh ôm?" Dạ Thiên Kỳ cười nói.
" Đừng đùa nữa. Giờ em không muốn cười một chút nào cả." Tôi nói, " anh đã biết em bị Lạc Mộ Thâm đá như thế nào rồi chứ? anh nói xem làm sao em có thể cười vào lúc này được? cười vào lúc này, em thấy mình như người không phổi vậy."
Khóe mắt tôi lại cay cay, nước mặt lại như muốn trào ra.
Dạ Thiên Kỳ thu lại nụ cười của mình, anh ấy an ủi tôi nói:" Nhụy Nhụy, đừng đau lòng quá. Nhìn em đau lòng, trái tim anh dường như cũng tan nát rồi."
" Nhưng em không đau lòng sao được chứ? anh biết em và Lạc Mộ Thâm có bao nhiêu điều tốt đẹp và hi vọng không? chỉ mấy ngày trước thôi, bọn em vẫn còn đang vui mừng tính ngày tổ chức lễ cưới, anh ấy nói khi nào quay về sẽ chọn một ngày đẹp nhất để tổ chức." Tôi cười đau khổ, " thế nhưng, mới chỉ mấy ngày nay, mọi thứ đã thay đổi một cách nhanh chóng như thế? ngày tết, anh ấy còn đến nhà em thăm bố mẹ ông bà em và còn tặng quà bọn họ, anh ấy còn tặng em mấy cuốn sổ của mấy căn hộ nhân dịp năm mới, thế nhưng giờ đây...... anh ấy lại đính hôn với người khác rồi, lại còn cùng nhau chụp ảnh cưới bên bờ biển đẹp như vậy nữa, anh nói xem, em có thể tin được không? anh nói xem em có thể không đau buồn không?"
Tôi vừa cười đau khổ vừa kể lại những mật ngọt mà tôi và Lạc Mộ Thâm từng có, anh ấy im lặng lắng nghe, giống như một cái thùng rác của tôi, tận tình để tôi ném vào đó những mớ rác tình cảm của mình.
Tôi thút thít, oán hận nói, Dạ Thiên Kỳ thì cứ ngồi đó nghe, chớp chớp đôi hàng mi đẹp đẽ, rạng ngời.
Nhắc tới chuyện tình cảm này, tôi đã khóc, Dạ Thiên Kỳ đưa cho tôi một chiếc khăn để tôi lau nước mắt nước mũi.
Nhắc đến chuyện tình cảm này, tôi lại gục vào vai anh ấy khóc, anh ấy khẽ vỗ nhẹ lên lưng tôi an ủi, giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Sau đó, tôi lại nói những lời của Cát Vân đã nói cho Dạ Thiên Kỳ nghe.
Dạ Thiên Kỳ im lặng nhăn nhăn đôi lông mày, dường như anh ấy đang nghĩ điều gì đó.
" Anh Thiên Kỳ, anh đang nghĩ gì thế?" Tôi hỏi Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ khẽ mỉm cười nói:" Anh đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm thay lòng đổi dạ, là chuyện tốt với anh, như thế chẳng phải là anh sẽ có cơ hội tiếp cận Nhụy Nhụy sao? anh nên cảm ơn anh ta mới phải?"
Dường như có một sợi dây đen rơi xuống dưới trán tôi, thằng cha này, thật là, tôi đang đau lòng như thế này, anh ta lại vẫn còn có thể đùa được.
Tôi tức giận nhìn Dạ Thiên Kỳ, lớn giọng hơn một chút.
" Em đi đây." Tôi đùng đùng muốn đi xuống khỏi xe.
" Được rồi được rồi, " Dạ Thiên Kỳ thở dài," anh không đùa với em nữa, nhưng thực sự anh rất đau lòng đấy. Lạc Mộ Thâm như thế, em cũng vẫn còn không đón nhận anh."
Khi khuôn mặt sáng ngời tuấn tú của anh ấy bước ra khỏi xe, nước mắt của tôi đã không còn kìm nén được nữa rồi.
Thực ra, Dạ Thiên Kỳ, đúng là rất tốt, rất tốt, khi tôi cần anh ấy, anh ấy luôn có mặt ở bên cạnh tôi.
Anh ấy giống như thiên sứ bảo vệ tôi vậy, lúc tôi thất vọng nhất, anh ấy luôn có mặt an ủi để tôi vơi đi những nỗi buồn.
Tôi biết tôi còn nợ anh ấy, tôi không đồng ý tình cảm của anh ấy, nhưng anh ấy lại nói sẽ vẫn luôn chờ đợi tôi, thậm chí tôi có thể quên đi rằng anh ấy đang đợi tôi, chỉ cần khi tôi mệt mỏi, buồn phiền nhất, quay đầu lại, sẽ thấy anh ấy vẫn còn đang đứng ở đó mỉm cười chờ đợi tôi.
Tôi biết là tôi rất ích kỷ, một người xuất sắc như Dạ Thiên Kỳ, tôi thậm chí đến để anh ấy là người chờ đợi mà tôi cũng không cho, thế nhưng cứ khi nào tôi gặp chuyện buồn, thì anh ấy lại luôn đứng ra bảo vệ tôi.
Mà trong khi tôi và Lạc Mộ Thâm bên nhau, những lúc anh ấy buồn, chỉ biết ở đó tự xoa dịu vết thương của mình.
Xin lỗi, Dạ Thiên Kỳ......
Tôi im lặng nhìn anh ấy, dường như không biết phải nói gì.
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi, đùa cợt nói: " sao thế? có phải tại anh đẹp trai quá à?? đến Nhụy Nhụy cũng phải chết lặng rồi? đừng nhìn quá lâu, không là hỏng mắt đấy. Nói thật á, sao anh lại đẹp trai đến thế nhỉ? lúc soi gương anh còn thấy yêu chính bản thân mình ấy? em không biết khi anh ở Mỹ, các cô gái xinh đẹp vì muốn được lên giường với anh mà phải xếp cả một hàng dài từ New Jersey đến San Francisco đấy!"
Anh ấy vẫn như thế.
" Anh về khi nào vậy? là thấy tin tức trên báo chí nên mới quay về sao?" tôi có chút cứng rắn nói.
" Đâu có, anh đã nói với em rồi, anh về là bởi vì anh không thể sống tiếp ở nước Mỹ được." Dạ Thiên Kỳ khẽ nói.
" Không sống tiếp được?" tôi hơi thắc mắc, Dạ Thiên Kỳ này mà cũng có lúc không sống nổi sao?
" Còn gì nữa? Nhụy Nhụy này, làm việc ở Mỹ, em nói xem tại sao anh lại đẹp trai đến như thế? vẻ đẹp trai của anh đã làm kinh ngạc cả nước Mỹ? con gái của một trùm xã hội đen ở nước Mỹ đã yêu và muốn có anh, muốn anh trở thành chồng, thực ra đó là một chuyện tốt, thế nhưng nếu như cô gái nước Mỹ đó giống như em, thì anh cũng chịu rồi, quan trọng là cô ta còn uy quyền hơn cả O"neal, anh nhìn đã thấy sợ rồi, vì thế, anh đã từ chối, kết quả là ông trùm xã hội đen đó đã phát lệnh truy nã anh khắp nước Mỹ, lại còn muốn hãn hiếp anh rồi mới giết nữa! Anh Dạ Thiên Kỳ của em vẫn là một chàng trai trong trắng trinh nguyên, anh nghĩ tấm thân thanh khiết này của anh không thể để rơi vào tay tên lưu manh nước Mỹ đó được, thế nên bất chấp đêm hôm mưa bão anh vẫn cố gắng trốn quay về đấy." Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Thằng cha này á! anh ta đúng là có tài khiến một con người nhìn mặt trời không phải chớp mắt như tôi cũng phải bật cười lên rồi.
Dường như thấy anh ấy, mọi phiền muộn của tôi đều như tan biến đi hết.
" Anh Thiên Kỳ......" Tôi khẽ nói, " anh luôn là người biết thông cảm, luôn là người khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu."
" Lên xe, lên xe em sẽ còn cảm thấy thoải mái hơn, " Dạ Thiên Kỳ vẫy tay với tôi, " bên ngoài lạnh quá, nếu em cảm lạnh rồi, anh sẽ xót thương lắm đấy."
Tôi khẽ hít một hơi dài, bây giờ đã qua tết rồi, thế nhưng thời tiết vẫn chưa ấm hẳn trở lại, vẫn còn rất lạnh, vẫn còn là không khí của mùa đông.
Cũng giống như trái tim tôi vậy, lạnh giá vô cùng.
Tôi cố gắng mỉm cười, đi tới gần xe của Dạ Thiên Kỳ, mở cửa xe bước lên ghế phía trước ngồi, sau đó thắt dây an toàn.
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi chăm chú, anh ấy nhẹ nhàng nói: " Nhụy Nhụy, em gầy đi nhiều quá. Thật đấy, giờ chắc chắn em chưa được 60 cân."Tôi thiếu chút nữa bị Dạ Thiên Kỳ làm cho tức điên, trời, tôi chưa bao giờ lên đến 60 cân nhớ? là anh thấy tôi như thế, hay là cố tình trêu tôi đây.
" Đi đi đi, lại châm chọc người khác rồi, em đủ đen đủi rồi có biết không." Tôi cố ý nói.
Dạ Thiên Kỳ đưa tay phải sang, nắm chặt lấy tay tôi, tôi muốn thoát ra, nhưng anh ta nắm chắc tay tôi:" Nhụy Nhụy, anh đùa một chút thôi, thực ra, hình dáng em bây giờ, anh thấy chỉ khoảng dưới 45 cân thôi.”
Tôi khẽ đưa tay lên sờ khuôn mặt của mình, giờ tôi chỉ 45 cân thôi sao? sao đáng sợ vậy chứ? tôi cao 167cm, cân nặng không tới 45 cân, vậy chẳng phải là tôi là người giấy sao?
" Không phải em gầy đến thế chứ?" Tôi khẽ nói.
" Sao lại không chứ? không tin thì để anh ôm?" Dạ Thiên Kỳ cười nói.
" Đừng đùa nữa. Giờ em không muốn cười một chút nào cả." Tôi nói, " anh đã biết em bị Lạc Mộ Thâm đá như thế nào rồi chứ? anh nói xem làm sao em có thể cười vào lúc này được? cười vào lúc này, em thấy mình như người không phổi vậy."
Khóe mắt tôi lại cay cay, nước mặt lại như muốn trào ra.
Dạ Thiên Kỳ thu lại nụ cười của mình, anh ấy an ủi tôi nói:" Nhụy Nhụy, đừng đau lòng quá. Nhìn em đau lòng, trái tim anh dường như cũng tan nát rồi."
" Nhưng em không đau lòng sao được chứ? anh biết em và Lạc Mộ Thâm có bao nhiêu điều tốt đẹp và hi vọng không? chỉ mấy ngày trước thôi, bọn em vẫn còn đang vui mừng tính ngày tổ chức lễ cưới, anh ấy nói khi nào quay về sẽ chọn một ngày đẹp nhất để tổ chức." Tôi cười đau khổ, " thế nhưng, mới chỉ mấy ngày nay, mọi thứ đã thay đổi một cách nhanh chóng như thế? ngày tết, anh ấy còn đến nhà em thăm bố mẹ ông bà em và còn tặng quà bọn họ, anh ấy còn tặng em mấy cuốn sổ của mấy căn hộ nhân dịp năm mới, thế nhưng giờ đây...... anh ấy lại đính hôn với người khác rồi, lại còn cùng nhau chụp ảnh cưới bên bờ biển đẹp như vậy nữa, anh nói xem, em có thể tin được không? anh nói xem em có thể không đau buồn không?"
Tôi vừa cười đau khổ vừa kể lại những mật ngọt mà tôi và Lạc Mộ Thâm từng có, anh ấy im lặng lắng nghe, giống như một cái thùng rác của tôi, tận tình để tôi ném vào đó những mớ rác tình cảm của mình.
Tôi thút thít, oán hận nói, Dạ Thiên Kỳ thì cứ ngồi đó nghe, chớp chớp đôi hàng mi đẹp đẽ, rạng ngời.
Nhắc tới chuyện tình cảm này, tôi đã khóc, Dạ Thiên Kỳ đưa cho tôi một chiếc khăn để tôi lau nước mắt nước mũi.
Nhắc đến chuyện tình cảm này, tôi lại gục vào vai anh ấy khóc, anh ấy khẽ vỗ nhẹ lên lưng tôi an ủi, giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Sau đó, tôi lại nói những lời của Cát Vân đã nói cho Dạ Thiên Kỳ nghe.
Dạ Thiên Kỳ im lặng nhăn nhăn đôi lông mày, dường như anh ấy đang nghĩ điều gì đó.
" Anh Thiên Kỳ, anh đang nghĩ gì thế?" Tôi hỏi Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ khẽ mỉm cười nói:" Anh đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm thay lòng đổi dạ, là chuyện tốt với anh, như thế chẳng phải là anh sẽ có cơ hội tiếp cận Nhụy Nhụy sao? anh nên cảm ơn anh ta mới phải?"
Dường như có một sợi dây đen rơi xuống dưới trán tôi, thằng cha này, thật là, tôi đang đau lòng như thế này, anh ta lại vẫn còn có thể đùa được.
Tôi tức giận nhìn Dạ Thiên Kỳ, lớn giọng hơn một chút.
" Em đi đây." Tôi đùng đùng muốn đi xuống khỏi xe.
" Được rồi được rồi, " Dạ Thiên Kỳ thở dài," anh không đùa với em nữa, nhưng thực sự anh rất đau lòng đấy. Lạc Mộ Thâm như thế, em cũng vẫn còn không đón nhận anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.