Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 384: Tôi phải làm thế nào
Linh Linh
24/03/2017
Cuộc đời ngắn ngủi của tôi, số năm phấn đấu chịu khổ, chịu ấm ức, chẳng
dễ dàng gì để có được ngày hôm nay, nhưng lại bị người ta hại mà phải
vào tù ngục. Tôi nghĩ đến đây, chỉ biết cười đau khổ, tôi bây giờ còn
đang trong lúc khủng hoảng, chẳng kịp đau thương hoảng sợ nữa.
Như thế này, cuộc đời tôi không phải sống uổng phí rồi sao? Còn tôi vẫn trẻ trung thế này, đời người còn dài như thế, tôi làm sao có thể chết nhanh như thế được.....
Nếu như pháp luật thật sự chứng minh được mình buôn bán ma túy, thế thì mình chết chắc rồi.
Nếu như tôi chết rồi, bố mẹ tôi phải làm thế nào đây? Ai sẽ dưỡng già nuôi bố mẹ tôi chứ?
Tôi không kìm được cười khổ đau, tại sao, bản thân mình lại đen đủi như thế?
Tôi lại nhớ đến người đàn ông đã hãm hại tôi, rốt cuộc hắn ta là ai, hắn ta tại sao lại hại tôi chứ?
Rốt cuộc là ai muốn xử lý tôi chứ?
Là Trần An An, hay là Lạc Kiến Ba, hay là ai?
Rốt cuộc là ai ở trong bóng tối chớp ánh mắt nguy hiểm đó nhìn tôi?
Tôi vừa nghĩ đến đây, toàn thân không kìm được run lên cầm cập.
Sợ quá, sợ quá. Càng nghĩ tôi càng thấy sợ.
Hình như thần chết ở trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa bàn tay xương trắng ra, móc vào cổ họng đâm chết tôi.
Nghĩ như thế, tôi cảm thấy dường như không thở nổi nữa rồi.
Tôi là bị oan, tôi là bị oan mà. Tôi phải làm thế nào để chứng minh mình bị oan đây? Tôi làm sao chứng minh cái túi bột trắng đó không phải là của mình chứ?
Đầu tôi đau đến chết mất, tôi ra sức day thái dương mình, tôi thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mình rồi.
Bản thân phải tự cứu mình thế nào đây?
Giá như tôi không đi dạo thì tốt, giá như sau khi tan làm tôi ngoan ngoãn về nhà thì tốt, giá như tôi đi cùng Châu Đình thì tốt, giá như......
Đáng tiếc, trên thế giới này không có giá như, tất cả đều không thể làm lại từ đầu.
Tôi lại cười đau khổ.
Lại nghĩ, nếu như thật sự có người muốn hại tôi, dù cho tôi có nấp, tôi cũng nấp chẳng được bao lâu, cái gì đến cũng phải đến, kẻ nấp đằng sau đó, muốn hại tôi thì sớm muộn cũng sẽ hại tôi mà thôi.
Vận mệnh không phải đang đùa với tôi sao, cho tôi tất cả, cho tôi vầng sáng, cho tôi người đàn ông tôi yêu, lại cướp đi trong chớp mắt, đây là trò đùa ác ý với tôi mà.
Hơn nữa từ lúc tôi bị bắt, liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị cắt đứt, tôi chẳng còn cách nào liên lạc với Lạc Mộ Thâm, anh ấy bây giờ đã không tìm được tôi, có lẽ anh ấy sẽ rất khó hiểu không biết tôi đang ở đâu.
Anh ấy có phải đang cho rằng tôi vẫn đang đi chơi vui vẻ không.
Nước mắt tôi lại thi nhau rơi xuống.
Mặc dù tôi biết phía cảnh sát sẽ giúp tôi liên hệ với Lạc Mộ Thâm bọn họ, nhưng tôi bây giờ, tôi bây giờ thật sự rất bất lực.
Nhưng tôi không thể ngã xuống, tôi biết có người là muốn hại tôi, nếu như tôi thật sự ngã khuỵu, kẻ sai khiến đứng đằng sau đó sẽ cười sung sướng cho mà xem.
Cho nên, tôi lau nước mắt đi, Nhụy Tử, mày phải kiên định, mày không được ngã gục, mày không thể bị người ta đắc ý, nên nhớ, mày là mạnh nhất.
Tôi lau khô nước mắt, đợi trời sáng.
Phía cảnh sát hỏi tôi nghĩ kĩ chưa, có cần căn dặn ai không, tôi khóc lóc cầu xin bọn họ nhất định không được nói cho bố mẹ tôi biết, sức khỏe bố mẹ tôi không tốt, nếu biết tin tức này, bọn họ sẽ ngất xỉu mất.
Sau đó, tôi đau khổ cầu xin bọn họ giúp tôi liên lạc với Lạc Mộ Thâm.
May là phía cảnh sát cũng coi như tương đối quan tâm tôi, bọn họ thật sự đi liên lạc với Lạc Mộ Thâm rồi. Một hồi sau, bên cảnh sát lúc này thông báo với tôi, anh ta đã giúp tôi liên lạc với Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm tại vị đang ở Mỹ, anh ấy lập tức phái một vị luật sư họ Hàn đến.
Tôi khóc òa lên, tôi biết, anh Đại Thâm của tôi, sẽ không bỏ rơi tôi, anh ấy sẽ quan tâm đến tôi mà.
Anh ấy bây giờ đang vội vàng trên đường về nước.
Tôi lau khô nước mắt, động viên mình phải cố gắng, Nhụy Tử, mày phải kiên cường, không được gục ngã.
Tôi lại lấy lại bình tĩnh, tôi không thể để kẻ hại tôi đắc ý như thế.
Khi luật sư Hàn đến gặp tôi, hơi bất ngờ. Ông ấy vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy một người con gái đôi mắt đỏ hoe, tinh thần suy sụp yếu đuốt, nhưng tôi ngoài vẻ mặt nhợt nhạt phờ phạc ra, tinh thần mệt mỏi ra, không có biểu hiện gì quá khích.
Tôi vẫn hết sức bình tĩnh, bình tĩnh khiến người khác ngạc nhiên.
“ Luật sư Hà, tôi bây giờ đang ở tình hình như thế nào?” tôi hỏi vị luật sư đó, ông ấy xem ra rất giỏi.
“ Cô Tô, tình hình của cô tương đối phức tạp.” Luật sư Hàn nói: “ Chúng tôi tạm thời vẫn không thể bảo lãnh cho cô ra. Tôi được Lạc Tiên sinh chỉ định đến, cậu ấy bây giờ cũng đang quay về gấp.”
“ Cảm ơn luật sự.” Tôi điềm tĩnh gật gật đầu, sau đó nhìn luật sư, hỏi: “ Thế thì, tình hình của tôi phức tạp đến mức nào?”
Ánh mắt tôi chăm chú hỏi luật sư Hàn, ông ấy nghiêm túc nói: “ Đợi sau khi điều tra, nếu như chúng tôi không thể đưa ra được chứng cứ chứng minh cô bị người ta vu oan, thì cô sẽ bị kết tội buôn bán chất cấm.”
Tôi mặt cắt không còn giọt máu, mắt trũng sâu cả vào.
Bị kết tội là buôn bán hàng độc dược ma túy, quả nhiên là kết quả này.
Tôi nhìn luật sư Hàn, bình tĩnh nói: “ Tôi đi dạo, sau đó quay về nơi để xe, kết quả gặp phải một tên say định quấy rối tôi, sau đó tôi đạp hắn ra, vốn dĩ muốn bắt hắn ta lại, nhưng tôi còn chưa đi được mấy bước thì cảnh sát đã đến rồi, kết quả tôi vị bắt lục soát người, sau đó nói trong túi tôi có bột trắng, nhưng tôi thật sự bị oan.”
Luật sư Hàn gật gật đầu: “ Yên tâm, cô Tô, những điều này chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, sẽ biện hộ vì cô Tô. Tên say đó cô có quen biết không?”
Tôi khẽ lắc đầu: “ Tôi không quen.”
Luật sư Hàn hơi nhíu mày lại: “ Thế thì thật sự hơi phiền phức, nếu như không quen biết, hắn ta tại sao phải đem túi bột đó đặt trong túi của cô.”
“ Thế thì chắc chắn có kẻ đứng sau điều khiển.” Tôi vội vàng nói.
Luật sư Hàn gật gật đầu: “ Cô Tô, cô yên tâm, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra tỉ mỉ, tìm tòi chứng cứ, nếu như thật sự có người đang hãm hại cô, con người này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng, nếu như đằng sau hắn ta có người điều khiển hắn ta đến để vu oan hại cô, thế thì đã sớm chuẩn bị cho hắn ta con đường lui. Việc này, thật sự hơi phiền phức, có điều tôi tin chắc chắn có lúc sẽ bị lộ chân tướng.”
Mắt của tôi nhìn luật sự Hàn, nhẹ nhàng gật đầu: “ Phiền luật sư rồi.”
Luật sư Hàn gật đầu bắt tay từ biệt tôi, tôi lại bị nữ cảnh sát dắt về phòng giam tôi, tôi bất lực dựa sát vào tường, Lạc Mộ Thâm, anh Đại Thâm, anh biết tình hình của em bây giờ không? Anh có thể quay về không?
Nếu như anh không quay về được, có lẽ sẽ không gặp được em nữa rồi.
Tôi đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên nữ cảnh sát nói vọng lên qua ô cửa sắt nhỏ: “ Tô Tư Nhụy, có người muốn gặp cô.”
Uhm?
Tinh thần của tôi lập tức phấn chấn trở lại, là Lạc Mộ Thâm quay về rồi sao?
Anh ấy là đến cứu tôi sao?
Tôi vội vàng bò xuống chiếc giường gỗ thô sơ, run rẩy đi theo nữ cảnh sát đến phòng chờ khách.
Khiến tôi ngạc nhiên đó là, người tôi nhìn thấy lại là khuôn mặt khô ngô tuấn tú, tự nhiên phóng khoáng của Dạ Thiên Kỳ.
Như thế này, cuộc đời tôi không phải sống uổng phí rồi sao? Còn tôi vẫn trẻ trung thế này, đời người còn dài như thế, tôi làm sao có thể chết nhanh như thế được.....
Nếu như pháp luật thật sự chứng minh được mình buôn bán ma túy, thế thì mình chết chắc rồi.
Nếu như tôi chết rồi, bố mẹ tôi phải làm thế nào đây? Ai sẽ dưỡng già nuôi bố mẹ tôi chứ?
Tôi không kìm được cười khổ đau, tại sao, bản thân mình lại đen đủi như thế?
Tôi lại nhớ đến người đàn ông đã hãm hại tôi, rốt cuộc hắn ta là ai, hắn ta tại sao lại hại tôi chứ?
Rốt cuộc là ai muốn xử lý tôi chứ?
Là Trần An An, hay là Lạc Kiến Ba, hay là ai?
Rốt cuộc là ai ở trong bóng tối chớp ánh mắt nguy hiểm đó nhìn tôi?
Tôi vừa nghĩ đến đây, toàn thân không kìm được run lên cầm cập.
Sợ quá, sợ quá. Càng nghĩ tôi càng thấy sợ.
Hình như thần chết ở trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa bàn tay xương trắng ra, móc vào cổ họng đâm chết tôi.
Nghĩ như thế, tôi cảm thấy dường như không thở nổi nữa rồi.
Tôi là bị oan, tôi là bị oan mà. Tôi phải làm thế nào để chứng minh mình bị oan đây? Tôi làm sao chứng minh cái túi bột trắng đó không phải là của mình chứ?
Đầu tôi đau đến chết mất, tôi ra sức day thái dương mình, tôi thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mình rồi.
Bản thân phải tự cứu mình thế nào đây?
Giá như tôi không đi dạo thì tốt, giá như sau khi tan làm tôi ngoan ngoãn về nhà thì tốt, giá như tôi đi cùng Châu Đình thì tốt, giá như......
Đáng tiếc, trên thế giới này không có giá như, tất cả đều không thể làm lại từ đầu.
Tôi lại cười đau khổ.
Lại nghĩ, nếu như thật sự có người muốn hại tôi, dù cho tôi có nấp, tôi cũng nấp chẳng được bao lâu, cái gì đến cũng phải đến, kẻ nấp đằng sau đó, muốn hại tôi thì sớm muộn cũng sẽ hại tôi mà thôi.
Vận mệnh không phải đang đùa với tôi sao, cho tôi tất cả, cho tôi vầng sáng, cho tôi người đàn ông tôi yêu, lại cướp đi trong chớp mắt, đây là trò đùa ác ý với tôi mà.
Hơn nữa từ lúc tôi bị bắt, liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị cắt đứt, tôi chẳng còn cách nào liên lạc với Lạc Mộ Thâm, anh ấy bây giờ đã không tìm được tôi, có lẽ anh ấy sẽ rất khó hiểu không biết tôi đang ở đâu.
Anh ấy có phải đang cho rằng tôi vẫn đang đi chơi vui vẻ không.
Nước mắt tôi lại thi nhau rơi xuống.
Mặc dù tôi biết phía cảnh sát sẽ giúp tôi liên hệ với Lạc Mộ Thâm bọn họ, nhưng tôi bây giờ, tôi bây giờ thật sự rất bất lực.
Nhưng tôi không thể ngã xuống, tôi biết có người là muốn hại tôi, nếu như tôi thật sự ngã khuỵu, kẻ sai khiến đứng đằng sau đó sẽ cười sung sướng cho mà xem.
Cho nên, tôi lau nước mắt đi, Nhụy Tử, mày phải kiên định, mày không được ngã gục, mày không thể bị người ta đắc ý, nên nhớ, mày là mạnh nhất.
Tôi lau khô nước mắt, đợi trời sáng.
Phía cảnh sát hỏi tôi nghĩ kĩ chưa, có cần căn dặn ai không, tôi khóc lóc cầu xin bọn họ nhất định không được nói cho bố mẹ tôi biết, sức khỏe bố mẹ tôi không tốt, nếu biết tin tức này, bọn họ sẽ ngất xỉu mất.
Sau đó, tôi đau khổ cầu xin bọn họ giúp tôi liên lạc với Lạc Mộ Thâm.
May là phía cảnh sát cũng coi như tương đối quan tâm tôi, bọn họ thật sự đi liên lạc với Lạc Mộ Thâm rồi. Một hồi sau, bên cảnh sát lúc này thông báo với tôi, anh ta đã giúp tôi liên lạc với Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm tại vị đang ở Mỹ, anh ấy lập tức phái một vị luật sư họ Hàn đến.
Tôi khóc òa lên, tôi biết, anh Đại Thâm của tôi, sẽ không bỏ rơi tôi, anh ấy sẽ quan tâm đến tôi mà.
Anh ấy bây giờ đang vội vàng trên đường về nước.
Tôi lau khô nước mắt, động viên mình phải cố gắng, Nhụy Tử, mày phải kiên cường, không được gục ngã.
Tôi lại lấy lại bình tĩnh, tôi không thể để kẻ hại tôi đắc ý như thế.
Khi luật sư Hàn đến gặp tôi, hơi bất ngờ. Ông ấy vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy một người con gái đôi mắt đỏ hoe, tinh thần suy sụp yếu đuốt, nhưng tôi ngoài vẻ mặt nhợt nhạt phờ phạc ra, tinh thần mệt mỏi ra, không có biểu hiện gì quá khích.
Tôi vẫn hết sức bình tĩnh, bình tĩnh khiến người khác ngạc nhiên.
“ Luật sư Hà, tôi bây giờ đang ở tình hình như thế nào?” tôi hỏi vị luật sư đó, ông ấy xem ra rất giỏi.
“ Cô Tô, tình hình của cô tương đối phức tạp.” Luật sư Hàn nói: “ Chúng tôi tạm thời vẫn không thể bảo lãnh cho cô ra. Tôi được Lạc Tiên sinh chỉ định đến, cậu ấy bây giờ cũng đang quay về gấp.”
“ Cảm ơn luật sự.” Tôi điềm tĩnh gật gật đầu, sau đó nhìn luật sư, hỏi: “ Thế thì, tình hình của tôi phức tạp đến mức nào?”
Ánh mắt tôi chăm chú hỏi luật sư Hàn, ông ấy nghiêm túc nói: “ Đợi sau khi điều tra, nếu như chúng tôi không thể đưa ra được chứng cứ chứng minh cô bị người ta vu oan, thì cô sẽ bị kết tội buôn bán chất cấm.”
Tôi mặt cắt không còn giọt máu, mắt trũng sâu cả vào.
Bị kết tội là buôn bán hàng độc dược ma túy, quả nhiên là kết quả này.
Tôi nhìn luật sư Hàn, bình tĩnh nói: “ Tôi đi dạo, sau đó quay về nơi để xe, kết quả gặp phải một tên say định quấy rối tôi, sau đó tôi đạp hắn ra, vốn dĩ muốn bắt hắn ta lại, nhưng tôi còn chưa đi được mấy bước thì cảnh sát đã đến rồi, kết quả tôi vị bắt lục soát người, sau đó nói trong túi tôi có bột trắng, nhưng tôi thật sự bị oan.”
Luật sư Hàn gật gật đầu: “ Yên tâm, cô Tô, những điều này chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, sẽ biện hộ vì cô Tô. Tên say đó cô có quen biết không?”
Tôi khẽ lắc đầu: “ Tôi không quen.”
Luật sư Hàn hơi nhíu mày lại: “ Thế thì thật sự hơi phiền phức, nếu như không quen biết, hắn ta tại sao phải đem túi bột đó đặt trong túi của cô.”
“ Thế thì chắc chắn có kẻ đứng sau điều khiển.” Tôi vội vàng nói.
Luật sư Hàn gật gật đầu: “ Cô Tô, cô yên tâm, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra tỉ mỉ, tìm tòi chứng cứ, nếu như thật sự có người đang hãm hại cô, con người này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng, nếu như đằng sau hắn ta có người điều khiển hắn ta đến để vu oan hại cô, thế thì đã sớm chuẩn bị cho hắn ta con đường lui. Việc này, thật sự hơi phiền phức, có điều tôi tin chắc chắn có lúc sẽ bị lộ chân tướng.”
Mắt của tôi nhìn luật sự Hàn, nhẹ nhàng gật đầu: “ Phiền luật sư rồi.”
Luật sư Hàn gật đầu bắt tay từ biệt tôi, tôi lại bị nữ cảnh sát dắt về phòng giam tôi, tôi bất lực dựa sát vào tường, Lạc Mộ Thâm, anh Đại Thâm, anh biết tình hình của em bây giờ không? Anh có thể quay về không?
Nếu như anh không quay về được, có lẽ sẽ không gặp được em nữa rồi.
Tôi đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên nữ cảnh sát nói vọng lên qua ô cửa sắt nhỏ: “ Tô Tư Nhụy, có người muốn gặp cô.”
Uhm?
Tinh thần của tôi lập tức phấn chấn trở lại, là Lạc Mộ Thâm quay về rồi sao?
Anh ấy là đến cứu tôi sao?
Tôi vội vàng bò xuống chiếc giường gỗ thô sơ, run rẩy đi theo nữ cảnh sát đến phòng chờ khách.
Khiến tôi ngạc nhiên đó là, người tôi nhìn thấy lại là khuôn mặt khô ngô tuấn tú, tự nhiên phóng khoáng của Dạ Thiên Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.