Chương 1: Cô Gái Tinh Thể
Dương Long Hoàng
05/12/2021
Date: 11/09/2019
2017, lúc đó, anh đang là một cậu học sinh với tràn đầy nhiệt huyết, vừa được vào đội tuyển Toán của trường, lại là năm cuối cấp, thế là anh đã tham gia hầu hết các nhóm học tập, hầu như tất cả các môn trên Facebook. Ngày đầu tham gia, cái tôi của anh quá lớn, muốn chứng tỏ mình là một người giỏi, vì thế mà anh đã gặp em, cô gái có niềm say mê với những viên tinh thể lấp lánh.
Ngày đó, anh hay thức khuya, đó là thói quen mà anh vẫn giữ đến bây giờ, và cũng thật tình cờ, em thì cũng thế, nhóm học tập vẫn hoạt động sôi nổi, rồi cũng đến lúc mọi người dần dần đi ngủ. Anh vẫn còn ngồi bên bàn học, vẫn đang mò mẫm từng biểu thức, từng dấu cộng trừ, thì bỗng tin nhắn từ nhóm lại sáng lên, tò mò, anh mở lên xem thì thấy một bài toán hình học và chủ nhân của nó đang cần sự giúp đỡ. Thấy thế, anh cũng không ngại mà bỏ qua bài mình đang làm để làm bài hình đó, và cũng thật may, là anh đã làm được đó, sau đó, anh gửi cho em, nhưng có lẽ lúc đó em đã say giấc, đó cũng là lúc ta biết nhau.
Sáng sớm hôm sau, em nhận được bài giải, em gửi lời cảm ơn tới anh, anh thấy vui trong lòng, rồi dần dần ta trò chuyện với nhau, anh cũng biết nhiều về em hơn, và về sở thích nghiên cứu tinh thể của em, đương nhiên em cũng gửi cho anh nhiều bài toán nữa, và cũng thật may là anh giải được tất cả trong số chúng.
2018, lúc đó, anh chợt nhận ra mình thích sự đặc biệt ở em, một cô gái không quá toan tính mọi thứ, một cô gái hồn nhiên và thánh thiện, anh nghĩ vậy. Lúc đó, anh đã sai lầm, khi quyết định tán tỉnh em theo kiểu nửa vời, và câu trả lời anh nhận được là đồng ý, nhưng anh lại nghĩ em đang đùa, vì lúc ấy em một mực đòi đi ngủ, anh chẳng biết em trả lời cho xong hay thật lòng nữa. Vài tháng sau, anh quen cô ấy, anh ''hồn nhiên'' khoe với em thì mới biết anh đã tổn thương em rồi. Sau đó một khoảng thời gian, em lạnh nhạt với anh dần và không còn những bài toán nữa.
2019, sau khi kết thúc mối tình kia với những đắng cay, anh chú tâm vào việc học, nhưng có lẽ duyên trời đã đưa ta lại gần nhau một lần nữa. Học kì II năm lớp 10, anh lại có một bài tập nhỏ, làm tinh thể để lấy điểm kiểm tra, anh lại nghĩ đến em. Anh vẫn còn áy náy vì lỗi lầm mình gây ra, mặc dù 1 năm trôi qua nhưng anh biết đối với người con gái như em sẽ không thể quên điều ấy. Thật ngạc nhiên, em không giận dỗi mà tận tình chỉ anh mọi thứ về làm tinh thể và các cách để tạo ra tinh thể đẹp nhất. Lúc này, anh lại phải lòng em lần nữa, nhưng anh dặn lòng mình là lần này phải khác hẳn khi xưa. Lại là những câu tán tỉnh qua lại, em cũng mở lòng với anh, và ngày chúng ta quen nhau, chính là khoảnh khắc giao thừa, một ngày đặc biệt.
Từng ngày từng ngày, anh và em, và tinh thể, sau khi bài tập đó kết thúc, anh được điểm tốt, tất cả là do công sức chỉ bảo của em. Valentine năm đó, anh có tặng em một chút quà nho nhỏ, vì chúng ta ở quá xa nhau, nhưng đó cũng là những gì ngọt ngào mà anh muốn gửi đến em vào ngày đặc biệt ấy.
Mọi chuyện có thể sẽ êm đẹp hơn nếu anh không là một học sinh trường chuyên, em nhỉ? Chuyện gì đến cũng đến, dần dần, chúng ta càng ít nói chuyện hơn, anh phải lao đầu vào bao nhiêu bài tập, bài kiểm tra, bài báo cáo trên lớp, và dần dần giữa chúng ta hình thành khoảng cách. Em nói với anh rằng bạn em bảo em có người yêu nhưng không có vậy, anh buồn lắm em có biết không? Mọi áp lực từ cuộc sống đang đè trên vai anh, có lẽ áp lực điểm số là thứ kinh khủng nhất mà anh không thể vượt qua. Anh biết, dù anh có kể ra bao nhiêu lí do, rằng anh bận ôn bài ngày mai, ngày mốt kiểm tra, rằng anh bận ôn thi học sinh giỏi, rằng anh bận ôn thi hóa hoàng gia úc, nhưng em không quan tâm điều đó nữa.
Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, lúc em nói lời chia tay, anh đã khóc đấy, em có biết không? Anh khóc trong sự tủi thân, tại sao mọi chuyện không tốt lại đổ vào anh? Anh cũng muốn quan tâm em từng li từng tí chứ, nhưng em à, những chỉ trích, điểm số kém mà anh nhận trong quá trình học, ai là người cảm thông với anh? Ngược lại, họ nhìn vào điểm số đó mà đánh giá về bản thân anh, liệu em có biết điều đó kinh khủng đến cỡ nào không?
Anh không trách em chuyện gì cả, anh chỉ muốn gửi lời xin lỗi chân thành của mình đến em, mong là em sẽ tìm được người yêu em nhiều hơn, quan tâm em mỗi ngày, đừng như cách mà anh đã làm. Cảm ơn em vì những ngày em đã ở bên anh. Chúc em sống tốt!
Trần Thị Mỹ Linh
#Key
2017, lúc đó, anh đang là một cậu học sinh với tràn đầy nhiệt huyết, vừa được vào đội tuyển Toán của trường, lại là năm cuối cấp, thế là anh đã tham gia hầu hết các nhóm học tập, hầu như tất cả các môn trên Facebook. Ngày đầu tham gia, cái tôi của anh quá lớn, muốn chứng tỏ mình là một người giỏi, vì thế mà anh đã gặp em, cô gái có niềm say mê với những viên tinh thể lấp lánh.
Ngày đó, anh hay thức khuya, đó là thói quen mà anh vẫn giữ đến bây giờ, và cũng thật tình cờ, em thì cũng thế, nhóm học tập vẫn hoạt động sôi nổi, rồi cũng đến lúc mọi người dần dần đi ngủ. Anh vẫn còn ngồi bên bàn học, vẫn đang mò mẫm từng biểu thức, từng dấu cộng trừ, thì bỗng tin nhắn từ nhóm lại sáng lên, tò mò, anh mở lên xem thì thấy một bài toán hình học và chủ nhân của nó đang cần sự giúp đỡ. Thấy thế, anh cũng không ngại mà bỏ qua bài mình đang làm để làm bài hình đó, và cũng thật may, là anh đã làm được đó, sau đó, anh gửi cho em, nhưng có lẽ lúc đó em đã say giấc, đó cũng là lúc ta biết nhau.
Sáng sớm hôm sau, em nhận được bài giải, em gửi lời cảm ơn tới anh, anh thấy vui trong lòng, rồi dần dần ta trò chuyện với nhau, anh cũng biết nhiều về em hơn, và về sở thích nghiên cứu tinh thể của em, đương nhiên em cũng gửi cho anh nhiều bài toán nữa, và cũng thật may là anh giải được tất cả trong số chúng.
2018, lúc đó, anh chợt nhận ra mình thích sự đặc biệt ở em, một cô gái không quá toan tính mọi thứ, một cô gái hồn nhiên và thánh thiện, anh nghĩ vậy. Lúc đó, anh đã sai lầm, khi quyết định tán tỉnh em theo kiểu nửa vời, và câu trả lời anh nhận được là đồng ý, nhưng anh lại nghĩ em đang đùa, vì lúc ấy em một mực đòi đi ngủ, anh chẳng biết em trả lời cho xong hay thật lòng nữa. Vài tháng sau, anh quen cô ấy, anh ''hồn nhiên'' khoe với em thì mới biết anh đã tổn thương em rồi. Sau đó một khoảng thời gian, em lạnh nhạt với anh dần và không còn những bài toán nữa.
2019, sau khi kết thúc mối tình kia với những đắng cay, anh chú tâm vào việc học, nhưng có lẽ duyên trời đã đưa ta lại gần nhau một lần nữa. Học kì II năm lớp 10, anh lại có một bài tập nhỏ, làm tinh thể để lấy điểm kiểm tra, anh lại nghĩ đến em. Anh vẫn còn áy náy vì lỗi lầm mình gây ra, mặc dù 1 năm trôi qua nhưng anh biết đối với người con gái như em sẽ không thể quên điều ấy. Thật ngạc nhiên, em không giận dỗi mà tận tình chỉ anh mọi thứ về làm tinh thể và các cách để tạo ra tinh thể đẹp nhất. Lúc này, anh lại phải lòng em lần nữa, nhưng anh dặn lòng mình là lần này phải khác hẳn khi xưa. Lại là những câu tán tỉnh qua lại, em cũng mở lòng với anh, và ngày chúng ta quen nhau, chính là khoảnh khắc giao thừa, một ngày đặc biệt.
Từng ngày từng ngày, anh và em, và tinh thể, sau khi bài tập đó kết thúc, anh được điểm tốt, tất cả là do công sức chỉ bảo của em. Valentine năm đó, anh có tặng em một chút quà nho nhỏ, vì chúng ta ở quá xa nhau, nhưng đó cũng là những gì ngọt ngào mà anh muốn gửi đến em vào ngày đặc biệt ấy.
Mọi chuyện có thể sẽ êm đẹp hơn nếu anh không là một học sinh trường chuyên, em nhỉ? Chuyện gì đến cũng đến, dần dần, chúng ta càng ít nói chuyện hơn, anh phải lao đầu vào bao nhiêu bài tập, bài kiểm tra, bài báo cáo trên lớp, và dần dần giữa chúng ta hình thành khoảng cách. Em nói với anh rằng bạn em bảo em có người yêu nhưng không có vậy, anh buồn lắm em có biết không? Mọi áp lực từ cuộc sống đang đè trên vai anh, có lẽ áp lực điểm số là thứ kinh khủng nhất mà anh không thể vượt qua. Anh biết, dù anh có kể ra bao nhiêu lí do, rằng anh bận ôn bài ngày mai, ngày mốt kiểm tra, rằng anh bận ôn thi học sinh giỏi, rằng anh bận ôn thi hóa hoàng gia úc, nhưng em không quan tâm điều đó nữa.
Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, lúc em nói lời chia tay, anh đã khóc đấy, em có biết không? Anh khóc trong sự tủi thân, tại sao mọi chuyện không tốt lại đổ vào anh? Anh cũng muốn quan tâm em từng li từng tí chứ, nhưng em à, những chỉ trích, điểm số kém mà anh nhận trong quá trình học, ai là người cảm thông với anh? Ngược lại, họ nhìn vào điểm số đó mà đánh giá về bản thân anh, liệu em có biết điều đó kinh khủng đến cỡ nào không?
Anh không trách em chuyện gì cả, anh chỉ muốn gửi lời xin lỗi chân thành của mình đến em, mong là em sẽ tìm được người yêu em nhiều hơn, quan tâm em mỗi ngày, đừng như cách mà anh đã làm. Cảm ơn em vì những ngày em đã ở bên anh. Chúc em sống tốt!
Trần Thị Mỹ Linh
#Key
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.