Chương 14: Xoá Ảnh Đi
Gin Yan
14/02/2024
Các bạn có biết chỉ xóa 1 bức ảnh các bạn sẽ thoát được cái chết không? Nếu chưa từng nghe tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện hôm nay có liên quan đến 1 cái máy chụp hình đặc biệt.
Có 1 nhóm bạn nữ sinh gồm 4 người, trong đó gồm Ngọc, Trang, Thanh và Hạnh, cả 4 có cùng 1 sở thích đó là tìm hiểu và khám phá những thứ được cho là bị ma ám, các cô gái này chẳng sợ gì cả. Các cô gái này nghe nói trong trường mình đang học có 1 tin đồn ở dẫy nhà vệ sinh cuối hành lang bên trong phòng cuối cùng có thứ gì đó mà bị ngăn lại và bị cấm không cho bất kì ai vào, còn một điều kỳ lạ là đã có những bạn khác cùng đi vào đó rồi, sau đó thì biến mất 1 cách bí ẩn, những cô gái này hiếu kỳ không biết là bên trong là thứ quái quỷ gì, nên họ quyết định tối nay sẽ đột nhập vào trong rồi đi thử vào căn buồn vệ sinh cuối cùng trên dẫy hành lang cuối xem có gì không.
(Lưu ý nhỏ là mình không biết còn ai sống để kể lại câu chuyện này hay không nên mình không dùng chữ TÔI để kể lại câu chuyện này nha)
Đêm hôm đó cả 4 cùng nhau đột nhập vào trường học, họ đi đến dãy hành lang cuối rồi đi vào buồn vệ sinh, trong không gian giờ đây chỉ còn lại tiếng thở và 1 chút ánh đèn từ điện thoại của Trang, cả nhóm đi đến trước căn phòng vệ sinh cuối cùng, lúc này Ngọc cảm thấy hơi sợ, cô bèn nói lại với 3 người kia.
Ngọc: Hay là bỏ đi, mình thấy đáng sợ quá.
Hạnh lên tiếng trấn an, còn Thanh vẫn miệt mài dùng 1 cái kẹp nhỏ để mở khóa cánh cửa.
Hạnh: Không sao đâu.
Nghe vậy Ngọc cũng lấy lại bình tĩnh, kéo qua kéo lại 1 hồi cuối cùng cánh cửa cũng mở được, cả 4 người đi vào căng phòng vệ sinh cuối, nhưng hình như căng phòng vệ sinh này to hơn những căn phòng khác, họ đi sung quanh và chụp khắp nơi xem có thứ gì đáng sợ không, nhưng lại chẳng thấy 1 cái gì được cho là đáng sợ cả, hơn nữa căn phòng tuy nói là bị cấm và chẳng cho ai vào nhưng nó cũng được chùi rữa thường xuyên nên rất sạch.
Tìm kiếm 1 hồi mà vẫn chưa thấy gì thì họ thất vọng tính bỏ về, đột nhiên Thanh nói.
Thanh: Có 1 chiếc máy ảnh ở đằng kia kìa.
Ngọc: Đâu?
Sau đó 4 người đi tới chỗ mà Thanh chỉ, ở đó có 1 chiếc máy chụp hình, Thanh cầm lấy chiếc máy ảnh trong đó đang hiện lên 1 khung cảnh, khung cảnh này đang chỉ về phía bức tường và đó là bức tường của nhà vệ sinh, họ thấy lạ bèn tìm hiểu thêm, nhưng có 1 điều là trong máy ảnh có rất nhiều góc chụp khác nhau nhưng lại chẳng lấy 1 bức ảnh nào có người cả.
Lúc này cả 4 cũng mệt mỏi và buồn ngủ, họ quyết định đi về, nhưng trước khi về thì Trang đề xuất dùng chiếc máy ảnh vừa lụm được chụp 1 tấm hình, và người cầm máy chụp chính là Ngọc, cả 3 người còn lại đứng vào khung hình và Ngốc bẩm 1 tiếng "cách" thế là trong bức ảnh có 3 người. Trang đứng ở giữa, Hạnh đứng bên trong cuối cùng và ở kế trái của Hạnh chính là cái gương lớn của nhà vệ sinh, bên phải ngoài cùng là Thanh.
Sau khi chụp bức ảnh xong, thì người giữ máy ảnh là Ngọc. Rồi cả 3 rời khỏi căn phòng vệ sinh cùng với chiếc máy chụp hình đó, họ khóa cửa và làm như chẳng có ai vào trong phòng vệ sinh này, rồi ai về nhà nấy. Ngọc trên đường về thì nhận được 1 cuộc gọi số lạ, Ngọc thấy lạ liền bắt máy thì nghe âm thanh rì rì.
- Cho hỏi ai vậy?
Âm thanh rì rì kia đột nhiêm im bặt, rồi 1 giọng nói trầm cất lên, nghe không rõ là của nam hay nữ.
- Xóa nó đi.
- Sao hả?
- Xóa nó đi.
Ngọc nghe mà chẳng hiểu gì cả, người bên kia điện thoại cứ nói câu "Xóa nó đi" Nhưng mà xóa gì thì lại không nói, Ngọc chẳng hiểu gì nên cúp điện thoại ngay. Cô chỉ nghĩ là 1 người dở hơi nào muốn chọc phá cô nên mới làm vậy, mà đâu biết đó là 1 lời cảnh báo.
Rồi đi về, đến khi về tới nhà cô đi lên phòng mình và bắt đầu xem ảnh, bằng máy tính, khi zum anh lên cô nhìn thấy có gì đó kỳ lạ. Người đứng ngoài cùng trong bức hình là Thanh, Thanh là 1 cô gái có mái tóc dài đang xõa ra, nhưng phía sau của Thanh, trong mái tóc của cô ấy, dường như còn có 1 người đang đứng sau mái tóc của Thanh và úp đầu của mình vậy tóc Thanh, cho nên phần tóc của Thanh như hiện lên 1 mái tóc nữa, nhưng có lẽ nó không phải phần tóc của Thanh, nhìn rất kỳ lạ.
- Gì thế này, sao tóc của Thanh lại kỳ lạ vậy chứ.
Nói rồi cô cầm điện thoại lên gọi cho Thanh, nhưng gọi mãi mà Thành không bắt máy, lúc này Ngọc liền quay qua bức hình trông máy tính, thì ngạc nhiên, trong bức hình, Thanh đã hoàn toàn biến mất. Trong bức hình chỉ còn lại Hạnh và Trang, hình bóng của Thanh đã không còn nữa, Ngọc dụi mắt liên hồi nhưng vẫn như vậy, Ngọc nghĩ chắc mình đã nhầm lẫn, thật ra trong bức ảnh chỉ chụp Hạnh và Trang, chứ không có chụp Thanh, lúc nãy khi cô nhìn kỹ lại thì lại choáng váng, Cô gái đứng bên trông cùng là Hạnh, Tóc của Hạnh vốn là tóc ngắn, nhưng khi nhìn vào bức hình, liền thấy tóc Hạnh như đang cột lên vậy, có 1 mái tóc của ai đó được dính với Hạnh làm cho người ta lần đầu nhìn vào bức hình cứ nghĩ Hạnh có mái tóc dài, và đang cột lên mà đâu biết cô gái tên Hạnh vốn có mái tóc ngắn. Ngọc cảm giác có điều không lạnh liền gọi cho Hạnh, may mà Hạnh bắt máy.
- Sao vậy Ngọc, ban đêm ban hôm gọi tớ có gì không?
- Cậu không sao chứ?
- Mình vẫn ổn mà, sao vậy?
- Cho tớ hỏi, lúc chụp hình, có phải cậu Trang và Thanh đều đứng chung với nhau đúng không?
- Ừ đúng rồi, lúc đó có mình Thanh và Trang đều đứng chung.
- Sao thế?
- Nhưng khi mình kiểm tra thì Thanh không hề có trong hình, mà tóc của cậu cũng lạ lắm.
Chưa nói hết câu thì đột nhiên cúp điện, Ngọc và Hạnh bị ngắt kết nối, Ngọc sốt ruột gọi lại cho Hạnh ngay sau khi điện có trở lại.
Nhưng lần này cuộc gọi cho Hạnh cũng như Thanh vậy, Hạnh không bắt máy. Ngọc từ lúc gọi lại cho Hạnh đến lúc nhìn lại máy tính chỉ cách nhau có khoản 5 giây, nhưng khi nhìn lại máy tính thì hình ảnh của Hạnh cũng biến mất như Thanh vậy, và giờ chỉ còn mỗi Trang trong bức hình, mà còn kèm theo đó là 1 khuân mặt của 1 người phụ nữ đứng sau lưng Trang.
Có 1 nhóm bạn nữ sinh gồm 4 người, trong đó gồm Ngọc, Trang, Thanh và Hạnh, cả 4 có cùng 1 sở thích đó là tìm hiểu và khám phá những thứ được cho là bị ma ám, các cô gái này chẳng sợ gì cả. Các cô gái này nghe nói trong trường mình đang học có 1 tin đồn ở dẫy nhà vệ sinh cuối hành lang bên trong phòng cuối cùng có thứ gì đó mà bị ngăn lại và bị cấm không cho bất kì ai vào, còn một điều kỳ lạ là đã có những bạn khác cùng đi vào đó rồi, sau đó thì biến mất 1 cách bí ẩn, những cô gái này hiếu kỳ không biết là bên trong là thứ quái quỷ gì, nên họ quyết định tối nay sẽ đột nhập vào trong rồi đi thử vào căn buồn vệ sinh cuối cùng trên dẫy hành lang cuối xem có gì không.
(Lưu ý nhỏ là mình không biết còn ai sống để kể lại câu chuyện này hay không nên mình không dùng chữ TÔI để kể lại câu chuyện này nha)
Đêm hôm đó cả 4 cùng nhau đột nhập vào trường học, họ đi đến dãy hành lang cuối rồi đi vào buồn vệ sinh, trong không gian giờ đây chỉ còn lại tiếng thở và 1 chút ánh đèn từ điện thoại của Trang, cả nhóm đi đến trước căn phòng vệ sinh cuối cùng, lúc này Ngọc cảm thấy hơi sợ, cô bèn nói lại với 3 người kia.
Ngọc: Hay là bỏ đi, mình thấy đáng sợ quá.
Hạnh lên tiếng trấn an, còn Thanh vẫn miệt mài dùng 1 cái kẹp nhỏ để mở khóa cánh cửa.
Hạnh: Không sao đâu.
Nghe vậy Ngọc cũng lấy lại bình tĩnh, kéo qua kéo lại 1 hồi cuối cùng cánh cửa cũng mở được, cả 4 người đi vào căng phòng vệ sinh cuối, nhưng hình như căng phòng vệ sinh này to hơn những căn phòng khác, họ đi sung quanh và chụp khắp nơi xem có thứ gì đáng sợ không, nhưng lại chẳng thấy 1 cái gì được cho là đáng sợ cả, hơn nữa căn phòng tuy nói là bị cấm và chẳng cho ai vào nhưng nó cũng được chùi rữa thường xuyên nên rất sạch.
Tìm kiếm 1 hồi mà vẫn chưa thấy gì thì họ thất vọng tính bỏ về, đột nhiên Thanh nói.
Thanh: Có 1 chiếc máy ảnh ở đằng kia kìa.
Ngọc: Đâu?
Sau đó 4 người đi tới chỗ mà Thanh chỉ, ở đó có 1 chiếc máy chụp hình, Thanh cầm lấy chiếc máy ảnh trong đó đang hiện lên 1 khung cảnh, khung cảnh này đang chỉ về phía bức tường và đó là bức tường của nhà vệ sinh, họ thấy lạ bèn tìm hiểu thêm, nhưng có 1 điều là trong máy ảnh có rất nhiều góc chụp khác nhau nhưng lại chẳng lấy 1 bức ảnh nào có người cả.
Lúc này cả 4 cũng mệt mỏi và buồn ngủ, họ quyết định đi về, nhưng trước khi về thì Trang đề xuất dùng chiếc máy ảnh vừa lụm được chụp 1 tấm hình, và người cầm máy chụp chính là Ngọc, cả 3 người còn lại đứng vào khung hình và Ngốc bẩm 1 tiếng "cách" thế là trong bức ảnh có 3 người. Trang đứng ở giữa, Hạnh đứng bên trong cuối cùng và ở kế trái của Hạnh chính là cái gương lớn của nhà vệ sinh, bên phải ngoài cùng là Thanh.
Sau khi chụp bức ảnh xong, thì người giữ máy ảnh là Ngọc. Rồi cả 3 rời khỏi căn phòng vệ sinh cùng với chiếc máy chụp hình đó, họ khóa cửa và làm như chẳng có ai vào trong phòng vệ sinh này, rồi ai về nhà nấy. Ngọc trên đường về thì nhận được 1 cuộc gọi số lạ, Ngọc thấy lạ liền bắt máy thì nghe âm thanh rì rì.
- Cho hỏi ai vậy?
Âm thanh rì rì kia đột nhiêm im bặt, rồi 1 giọng nói trầm cất lên, nghe không rõ là của nam hay nữ.
- Xóa nó đi.
- Sao hả?
- Xóa nó đi.
Ngọc nghe mà chẳng hiểu gì cả, người bên kia điện thoại cứ nói câu "Xóa nó đi" Nhưng mà xóa gì thì lại không nói, Ngọc chẳng hiểu gì nên cúp điện thoại ngay. Cô chỉ nghĩ là 1 người dở hơi nào muốn chọc phá cô nên mới làm vậy, mà đâu biết đó là 1 lời cảnh báo.
Rồi đi về, đến khi về tới nhà cô đi lên phòng mình và bắt đầu xem ảnh, bằng máy tính, khi zum anh lên cô nhìn thấy có gì đó kỳ lạ. Người đứng ngoài cùng trong bức hình là Thanh, Thanh là 1 cô gái có mái tóc dài đang xõa ra, nhưng phía sau của Thanh, trong mái tóc của cô ấy, dường như còn có 1 người đang đứng sau mái tóc của Thanh và úp đầu của mình vậy tóc Thanh, cho nên phần tóc của Thanh như hiện lên 1 mái tóc nữa, nhưng có lẽ nó không phải phần tóc của Thanh, nhìn rất kỳ lạ.
- Gì thế này, sao tóc của Thanh lại kỳ lạ vậy chứ.
Nói rồi cô cầm điện thoại lên gọi cho Thanh, nhưng gọi mãi mà Thành không bắt máy, lúc này Ngọc liền quay qua bức hình trông máy tính, thì ngạc nhiên, trong bức hình, Thanh đã hoàn toàn biến mất. Trong bức hình chỉ còn lại Hạnh và Trang, hình bóng của Thanh đã không còn nữa, Ngọc dụi mắt liên hồi nhưng vẫn như vậy, Ngọc nghĩ chắc mình đã nhầm lẫn, thật ra trong bức ảnh chỉ chụp Hạnh và Trang, chứ không có chụp Thanh, lúc nãy khi cô nhìn kỹ lại thì lại choáng váng, Cô gái đứng bên trông cùng là Hạnh, Tóc của Hạnh vốn là tóc ngắn, nhưng khi nhìn vào bức hình, liền thấy tóc Hạnh như đang cột lên vậy, có 1 mái tóc của ai đó được dính với Hạnh làm cho người ta lần đầu nhìn vào bức hình cứ nghĩ Hạnh có mái tóc dài, và đang cột lên mà đâu biết cô gái tên Hạnh vốn có mái tóc ngắn. Ngọc cảm giác có điều không lạnh liền gọi cho Hạnh, may mà Hạnh bắt máy.
- Sao vậy Ngọc, ban đêm ban hôm gọi tớ có gì không?
- Cậu không sao chứ?
- Mình vẫn ổn mà, sao vậy?
- Cho tớ hỏi, lúc chụp hình, có phải cậu Trang và Thanh đều đứng chung với nhau đúng không?
- Ừ đúng rồi, lúc đó có mình Thanh và Trang đều đứng chung.
- Sao thế?
- Nhưng khi mình kiểm tra thì Thanh không hề có trong hình, mà tóc của cậu cũng lạ lắm.
Chưa nói hết câu thì đột nhiên cúp điện, Ngọc và Hạnh bị ngắt kết nối, Ngọc sốt ruột gọi lại cho Hạnh ngay sau khi điện có trở lại.
Nhưng lần này cuộc gọi cho Hạnh cũng như Thanh vậy, Hạnh không bắt máy. Ngọc từ lúc gọi lại cho Hạnh đến lúc nhìn lại máy tính chỉ cách nhau có khoản 5 giây, nhưng khi nhìn lại máy tính thì hình ảnh của Hạnh cũng biến mất như Thanh vậy, và giờ chỉ còn mỗi Trang trong bức hình, mà còn kèm theo đó là 1 khuân mặt của 1 người phụ nữ đứng sau lưng Trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.