Những Câu Chuyện Kỳ Bí Và Kinh Hoàng, Nữ Thiên Sư Người Đẹp Đường Hoang!
Chương 11:
Thái Bao Tử Bất Thái
17/06/2024
Ba lùi lại một bước, đánh giá từ trên xuống dưới người đàn ông: “Ai da trời ơi!”
“Chả trách con gái lại nhận nhầm người, anh bạn, anh với em hai của tôi lớn lên rất giống nhau.”
Nói xong, ba bắt đầu đi vòng quanh người đàn ông trung niên, vừa đi vừa đánh giá ông ấy.
“Giống! Thật sự rất giống.”
Ba lau lau khóe mắt, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi anh bạn, thấy anh tôi liền nhớ đến em hai của mình, cảm xúc nhất thời hơi đau buồn.”
Người đàn ông trung niên lập tức xua tay: “Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi.”
Rồi quay đầu nhìn lướt qua đứa trẻ đằng sau, tiếp tục đi về phía trước.
Ba nhanh nhảu: “Anh bạn, Lâm bán tiên đã không còn nữa, nếu bây giờ anh muốn đến tìm Lâm bán tiên thì đã muộn rồi.”
“Ai, cứ nhắc là phải nói, Lâm bán tiên thật thảm thương, người chết mà lại không có tiền an táng, vẫn là tôi cùng vài đồng hương hùng tiền với nhau để mua quan tài hạ táng cho ông ấy.”
“Lâm bán tiên thật sự là một người tốt bụng, làm việc trừ tà giúp người, chỉ lấy đúng tiền công là một bữa ăn, chứ không thu một đồng một cắc nào.”
“Một người có phẩm giá như thế, tôi có vuốt mông ngựa bao nhiêu cũng không đủ, đáng tiếc trời kỵ anh tài.”
(vuốt mông ngựa: ca ngợi.)
Tôi đứng một bên chớp chớp mắt, trong lòng không rõ rốt cuộc ba đang muốn làm gì.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt hơi thương cảm, xoay người cúi chào ba tôi một cái thật sâu.
“Rất cảm ơn anh bạn đã hạ táng cho sư huynh của tôi!”
Ba tôi lùi hai bước: “A! Cậu là sư đệ của Lâm bán tiên à?”
Tôi choáng váng cả người, không nghĩ tới ba tôi còn có kỹ thuật diễn xuất như vậy.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy, tôi tên là Trịnh Thanh Thủy, là anh em đồng môn của Lâm bán tiên, hôm nay đến đây chính là để lấy thi cốt của sư huynh về thành phố Giang Thành chôn cất.”
Ba sắc mặt đỏ bừng, kích động chuẩn bị quỳ xuống mặt đất.
Còn chưa kịp quỳ, lập tức được Trịnh Thanh Thủy đỡ lên.
“Xin cao nhân cứu mạng, cứu mạng a!”
“Con gái của tôi bị quỷ ám, đêm qua tôi với mẹ nó suýt chút nữa đã bị âm quỷ bóp chết, hiện giờ có cao nhân đến trấn Thanh Hoa, nhà họ Triệu chúng tôi được cứu rồi.”
Tôi cũng nhanh chóng quỳ trên mặt đất, khóc nức nở hô: “Xin chú hai cứu mạng.”
Ba muốn dùng sức quỳ xuống, lại nhận ra làm cách nào cũng không quỳ được.
Trịnh Thanh Thủy vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người anh em, anh mới vừa nói mình họ Triệu phải không?”
Ba ừ một tiếng: “Tôi tên Triệu Kim Quý, còn đây là con gái của tôi, Triệu Giai Di.”
Trịnh Thanh Thủy: “Thật trùng hợp, kỳ diệu.”
“Đêm qua sư huynh vào mộng báo với tôi, nói anh ấy còn một chuyện chưa yên lòng, bảo tôi đến trấn Thanh Hoa hỗ trợ xử lý một tay.”
“Mà chuyện khiến anh ấy chưa yên lòng kia chính là chuyện của gia đình anh.”
Trong lòng tôi rất cảm động, tâm địa Lâm bán tiên thật tốt, không ngờ người đã đi rồi mà lòng vẫn lo lắng cho chuyện của tôi.
Ba nhẹ nhõm thở ra một hơi thật lớn, dây thần kinh căng thẳng dần dần buông lỏng, ông ấy thật sự rất sợ Trịnh Thanh Thủy sẽ mặc kệ chuyện này.
Trịnh Thanh Thủy cười nói: “Người anh em, có thể đứng lên không, cánh tay nâng anh hơi mỏi.”
Ba gãi đầu cười cười, nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Trịnh Thanh Thủy ánh mắt nhìn về phía tôi.
Không biết vì sao tôi lại có cảm giác, lúc ông ấy nhìn tôi, ánh mắt trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Ông ấy vươn ngón trỏ dán vào ngón áp út, đầu tiên ngừng một chốc ở bên miệng tôi, sau đó dời lên chóp mũi và trán.
Trịnh Thanh Thủy thu lại tay: “Cung xuất nạp và cung thẩm biện của Giai Di là bình thường.”
“Chỉ duy nhất cung quan lộc có nốt ruồi không tốt kếp hợp cùng các rãnh nhăn lẫn lộn, là tướng đoản mệnh.”
“Khó trách lại bị quỷ ám.”
“Chả trách con gái lại nhận nhầm người, anh bạn, anh với em hai của tôi lớn lên rất giống nhau.”
Nói xong, ba bắt đầu đi vòng quanh người đàn ông trung niên, vừa đi vừa đánh giá ông ấy.
“Giống! Thật sự rất giống.”
Ba lau lau khóe mắt, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi anh bạn, thấy anh tôi liền nhớ đến em hai của mình, cảm xúc nhất thời hơi đau buồn.”
Người đàn ông trung niên lập tức xua tay: “Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi.”
Rồi quay đầu nhìn lướt qua đứa trẻ đằng sau, tiếp tục đi về phía trước.
Ba nhanh nhảu: “Anh bạn, Lâm bán tiên đã không còn nữa, nếu bây giờ anh muốn đến tìm Lâm bán tiên thì đã muộn rồi.”
“Ai, cứ nhắc là phải nói, Lâm bán tiên thật thảm thương, người chết mà lại không có tiền an táng, vẫn là tôi cùng vài đồng hương hùng tiền với nhau để mua quan tài hạ táng cho ông ấy.”
“Lâm bán tiên thật sự là một người tốt bụng, làm việc trừ tà giúp người, chỉ lấy đúng tiền công là một bữa ăn, chứ không thu một đồng một cắc nào.”
“Một người có phẩm giá như thế, tôi có vuốt mông ngựa bao nhiêu cũng không đủ, đáng tiếc trời kỵ anh tài.”
(vuốt mông ngựa: ca ngợi.)
Tôi đứng một bên chớp chớp mắt, trong lòng không rõ rốt cuộc ba đang muốn làm gì.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt hơi thương cảm, xoay người cúi chào ba tôi một cái thật sâu.
“Rất cảm ơn anh bạn đã hạ táng cho sư huynh của tôi!”
Ba tôi lùi hai bước: “A! Cậu là sư đệ của Lâm bán tiên à?”
Tôi choáng váng cả người, không nghĩ tới ba tôi còn có kỹ thuật diễn xuất như vậy.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy, tôi tên là Trịnh Thanh Thủy, là anh em đồng môn của Lâm bán tiên, hôm nay đến đây chính là để lấy thi cốt của sư huynh về thành phố Giang Thành chôn cất.”
Ba sắc mặt đỏ bừng, kích động chuẩn bị quỳ xuống mặt đất.
Còn chưa kịp quỳ, lập tức được Trịnh Thanh Thủy đỡ lên.
“Xin cao nhân cứu mạng, cứu mạng a!”
“Con gái của tôi bị quỷ ám, đêm qua tôi với mẹ nó suýt chút nữa đã bị âm quỷ bóp chết, hiện giờ có cao nhân đến trấn Thanh Hoa, nhà họ Triệu chúng tôi được cứu rồi.”
Tôi cũng nhanh chóng quỳ trên mặt đất, khóc nức nở hô: “Xin chú hai cứu mạng.”
Ba muốn dùng sức quỳ xuống, lại nhận ra làm cách nào cũng không quỳ được.
Trịnh Thanh Thủy vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người anh em, anh mới vừa nói mình họ Triệu phải không?”
Ba ừ một tiếng: “Tôi tên Triệu Kim Quý, còn đây là con gái của tôi, Triệu Giai Di.”
Trịnh Thanh Thủy: “Thật trùng hợp, kỳ diệu.”
“Đêm qua sư huynh vào mộng báo với tôi, nói anh ấy còn một chuyện chưa yên lòng, bảo tôi đến trấn Thanh Hoa hỗ trợ xử lý một tay.”
“Mà chuyện khiến anh ấy chưa yên lòng kia chính là chuyện của gia đình anh.”
Trong lòng tôi rất cảm động, tâm địa Lâm bán tiên thật tốt, không ngờ người đã đi rồi mà lòng vẫn lo lắng cho chuyện của tôi.
Ba nhẹ nhõm thở ra một hơi thật lớn, dây thần kinh căng thẳng dần dần buông lỏng, ông ấy thật sự rất sợ Trịnh Thanh Thủy sẽ mặc kệ chuyện này.
Trịnh Thanh Thủy cười nói: “Người anh em, có thể đứng lên không, cánh tay nâng anh hơi mỏi.”
Ba gãi đầu cười cười, nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Trịnh Thanh Thủy ánh mắt nhìn về phía tôi.
Không biết vì sao tôi lại có cảm giác, lúc ông ấy nhìn tôi, ánh mắt trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Ông ấy vươn ngón trỏ dán vào ngón áp út, đầu tiên ngừng một chốc ở bên miệng tôi, sau đó dời lên chóp mũi và trán.
Trịnh Thanh Thủy thu lại tay: “Cung xuất nạp và cung thẩm biện của Giai Di là bình thường.”
“Chỉ duy nhất cung quan lộc có nốt ruồi không tốt kếp hợp cùng các rãnh nhăn lẫn lộn, là tướng đoản mệnh.”
“Khó trách lại bị quỷ ám.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.