Những Câu Chuyện Kỳ Bí Và Kinh Hoàng, Nữ Thiên Sư Người Đẹp Đường Hoang!
Chương 5:
Thái Bao Tử Bất Thái
14/06/2024
“Ông đúng là đồ khờ, Lâm bán tiên uống say thì đó chính là lời của cồn, ông ấy gào mồm oang oang cái gì thì ông liền tin cái đó sao!”
Ba tôi nóng nảy: “Vậy bà nói giờ phải làm sao!”
Mẹ cũng không có biện pháp nào ổn, than một tiếng, đành bảo ba tôi tăng âm giọng lên một chút.
Tôi biết trong lòng ba mẹ thật sự bất lực, bọn họ là những nông dân nông thôn chân đất thật thà, không có biện pháp nào đối phó với loại tình huống này hết.
Tôi gặp phải loại chuyện này cũng không có cách nào, chỉ biết giữ chặt bùa che thân mà Lâm bán tiên đã cho.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng ngồi trên sô pha ngủ quên.
Ba vừa định nói chuyện, mẹ ngồi kế bên lắc đầu nói: “Đừng lên tiếng, tôi ôm con đi ngủ, đêm nay ông ngủ ở sô pha đi.”
“Ừ, xảy ra chuyện gì bà gọi tôi.” Ba tôi gật đầu, nhẹ vỗ vỗ lưng tôi.
Mẹ ôm tôi trở về giường ngủ, ba tôi không yên tâm nhìn theo hai mẹ con, vào bếp cầm dao phây ngồi thủ ở cửa.
...
Ngủ được một lúc, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ‘thùng thùng thùng’.
Thanh âm này truyền tới từ sàn nhà, giống như có ai đó trốn ở dưới giường đang dùng tay gõ liên tục vào tấm ván gỗ của giường.
Nghe thấy âm thanh đó, tôi hoảng sợ, toàn thân đều nổi da gà, nhanh chóng đẩy đẩy mẹ nằm ở kế bên.
“Mẹ, con sắp gặp nữa rồi!”
Tôi vội gọi hai ba tiếng, mẹ không có phản ứng, dường như không hề nghe thấy tiếng của tôi.
‘Thùng thùng thùng…’
Thanh âm kỳ lạ đó lần nữa vang lên, vốn dĩ phát ra ở đuôi giường từ từ chuyển tới đầu giường.
Tôi gấp đến độ muốn chui vào trong chăn trốn, nhưng còn chưa chui vào, đầu bỗng hiện ra suy nghĩ lỡ như trong ổ chăn cũng có gì đó thì sao.
“Mẹ! mẹ mau tỉnh lại đi mẹ!”
Tôi vươn tay bắt lấy cánh tay của mẹ, muốn lay mẹ tỉnh.
Trong khoảnh khắc tôi bắt lấy tay của mẹ, tôi liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Mẹ tôi là một người trưởng thành, vì sao cánh tay lại gầy đến lợi hại như vậy, một bàn tay của tôi cũng có thể nắm trọn.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, ai da trời ơi, cảnh tượng trước mắt trực tiếp dọa tôi rớt xuống giường.
Có một đứa trẻ toàn máu đang nằm bò lên người mẹ tôi.
Lúc tôi nhìn nó, đứa trẻ kia cũng đang ngẩng đầu nhìn tôi, che miệng cười ‘hì hì’ đầy quỷ dị, đôi mắt trống rỗng của nó vậy mà không có tròng đen.
Tôi lúc ấy mới mười bốn tuổi, sao có thể chịu được loại chuyện đó, oa một tiếng khóc ngay tại chỗ.
Nghe thấy tiếng khóc, ba tôi lập tức cầm dao phây vọt vào trong phòng.
Thấy tôi đang khóc, nâng tôi dậy: “Con gái, sao vậy.”
Ba tôi nóng nảy: “Vậy bà nói giờ phải làm sao!”
Mẹ cũng không có biện pháp nào ổn, than một tiếng, đành bảo ba tôi tăng âm giọng lên một chút.
Tôi biết trong lòng ba mẹ thật sự bất lực, bọn họ là những nông dân nông thôn chân đất thật thà, không có biện pháp nào đối phó với loại tình huống này hết.
Tôi gặp phải loại chuyện này cũng không có cách nào, chỉ biết giữ chặt bùa che thân mà Lâm bán tiên đã cho.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng ngồi trên sô pha ngủ quên.
Ba vừa định nói chuyện, mẹ ngồi kế bên lắc đầu nói: “Đừng lên tiếng, tôi ôm con đi ngủ, đêm nay ông ngủ ở sô pha đi.”
“Ừ, xảy ra chuyện gì bà gọi tôi.” Ba tôi gật đầu, nhẹ vỗ vỗ lưng tôi.
Mẹ ôm tôi trở về giường ngủ, ba tôi không yên tâm nhìn theo hai mẹ con, vào bếp cầm dao phây ngồi thủ ở cửa.
...
Ngủ được một lúc, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ‘thùng thùng thùng’.
Thanh âm này truyền tới từ sàn nhà, giống như có ai đó trốn ở dưới giường đang dùng tay gõ liên tục vào tấm ván gỗ của giường.
Nghe thấy âm thanh đó, tôi hoảng sợ, toàn thân đều nổi da gà, nhanh chóng đẩy đẩy mẹ nằm ở kế bên.
“Mẹ, con sắp gặp nữa rồi!”
Tôi vội gọi hai ba tiếng, mẹ không có phản ứng, dường như không hề nghe thấy tiếng của tôi.
‘Thùng thùng thùng…’
Thanh âm kỳ lạ đó lần nữa vang lên, vốn dĩ phát ra ở đuôi giường từ từ chuyển tới đầu giường.
Tôi gấp đến độ muốn chui vào trong chăn trốn, nhưng còn chưa chui vào, đầu bỗng hiện ra suy nghĩ lỡ như trong ổ chăn cũng có gì đó thì sao.
“Mẹ! mẹ mau tỉnh lại đi mẹ!”
Tôi vươn tay bắt lấy cánh tay của mẹ, muốn lay mẹ tỉnh.
Trong khoảnh khắc tôi bắt lấy tay của mẹ, tôi liền cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Mẹ tôi là một người trưởng thành, vì sao cánh tay lại gầy đến lợi hại như vậy, một bàn tay của tôi cũng có thể nắm trọn.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, ai da trời ơi, cảnh tượng trước mắt trực tiếp dọa tôi rớt xuống giường.
Có một đứa trẻ toàn máu đang nằm bò lên người mẹ tôi.
Lúc tôi nhìn nó, đứa trẻ kia cũng đang ngẩng đầu nhìn tôi, che miệng cười ‘hì hì’ đầy quỷ dị, đôi mắt trống rỗng của nó vậy mà không có tròng đen.
Tôi lúc ấy mới mười bốn tuổi, sao có thể chịu được loại chuyện đó, oa một tiếng khóc ngay tại chỗ.
Nghe thấy tiếng khóc, ba tôi lập tức cầm dao phây vọt vào trong phòng.
Thấy tôi đang khóc, nâng tôi dậy: “Con gái, sao vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.