Chương 43:
Nguỵ Thừa Trạch
04/05/2024
Tần Tiêu không được hắn đưa về nhà, hắn tựa hồ có chút nóng nảy mở phòng, nhưng vẫn không thoát khỏi một cái tát từ hắn.
Tần Tiêu bị tát ngã xuống đất, không khóc được nữa, giọng khàn khàn không phát ra được âm thanh nào, cô quỳ xuống bò về phía hắn, mặc váy, đầu gối mòn mỏi, cô tiếp tục lôi kéo quần hắn cầu xin với giọng khó nghe.
“Thực xin lỗi chủ nhân, thật sự xin lỗi ..… Lần sau sẽ không lừa ngài, ô ô thực xin lỗi.”
“A!” Hắn thật sự không nghĩ tới.
"Tôi thế nhưng bị cô xoay vòng vòng, ba tháng trước hẹn hò với hắn lại nói dối trước mặt tôi? Cô rất giỏi, có thể nói dối mặt không đổi sắc như vậy, bên ngoài thì gửi tin nhắn tán tỉnh tôi, sau lưng thì đi dụ dỗ những người đàn ông khác, nói cho tôi biết cô một chân đạp mấy thuyền?"
Cô khụt khịt ôm lấy chân hắn không nói lời nào.
Người đàn ông kéo tóc cô ra sau, hai bên khuôn mặt sưng tấy, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nheo lại, bộ dáng chật vật không cam lòng, còn ánh mắt hắn thì đầy phiền chán.
"Hắn nói đúng, cô chỉ là một chiếc giày rách, động phía dưới bị cắm hỏng rồi. Tại sao lúc trước tôi lại thao cô, lên giường với cô chứ? Tần Tiêu, cô có cảm thấy mình ghê tởm hay không?"
Nước mắt cô không ngừng rơi, chảy thành dòng.
“Đừng ghét bỏ tôi..m Chủ nhân, cầu xin ngài, đừng không cần tôi, ô ô tôi không thích hắn, là hắn ép buộc tôi. Tôi phải nhập viện vì hắn thao, tôi sợ hãi a, đừng không cần tôi.”
Tư Trì An buông tóc cô ra, thờ ơ lạnh nhạt.
"Tần Tiêu, những gì trong miệng cô nói tôi còn có thể tin sao?"
Rầm!!
Cánh cửa trước mặt bị đóng mạnh, để lại một cơn gió thổi bay tóc quanh tai, cô nhắm mắt lại, không khí xung quanh im lặng đến chết người.
Người đàn ông này thật sự nguyện ý rời đi, hiện tại là cơ hội tốt để thao cô, vậy tại sao anh ta lại tức giận đến mức không muốn thao cô?
Tần Tiêu xoa xoa cái má đau nhức, hít một hơi lạnh, từ trên mặt đất bò dậy.
“Chậc.”
Thực sự là phiền phức, cô không muốn dỗ dành anh ta.
Động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bản lĩnh vĩnh viễn đừng thao cô.
Tần Tiêu đi vào phòng vệ sinh, quan sát gương mặt đỏ bừng và sưng tấy, cô đi ra ngoài như thế này, nói là bị tát thì mọi người sẽ tin, đỏ đến mức nhất thời không thể rời khỏi giường.
Suy nghĩ một lúc, khuôn mặt người phụ nữ trong gương chậm rãi mỉm cười, tuy mặt đỏ bừng sưng tấy nhưng vẫn cười quyến rũ.
Tần Tiêu cô chưa bao giờ thiếu đàn ông , người này không được, vậy thì người tiếp theo, dù sao với khuôn mặt này, cô nhất định sẽ có được thiện cảm của hắn.
Tần Tiêu bị tát ngã xuống đất, không khóc được nữa, giọng khàn khàn không phát ra được âm thanh nào, cô quỳ xuống bò về phía hắn, mặc váy, đầu gối mòn mỏi, cô tiếp tục lôi kéo quần hắn cầu xin với giọng khó nghe.
“Thực xin lỗi chủ nhân, thật sự xin lỗi ..… Lần sau sẽ không lừa ngài, ô ô thực xin lỗi.”
“A!” Hắn thật sự không nghĩ tới.
"Tôi thế nhưng bị cô xoay vòng vòng, ba tháng trước hẹn hò với hắn lại nói dối trước mặt tôi? Cô rất giỏi, có thể nói dối mặt không đổi sắc như vậy, bên ngoài thì gửi tin nhắn tán tỉnh tôi, sau lưng thì đi dụ dỗ những người đàn ông khác, nói cho tôi biết cô một chân đạp mấy thuyền?"
Cô khụt khịt ôm lấy chân hắn không nói lời nào.
Người đàn ông kéo tóc cô ra sau, hai bên khuôn mặt sưng tấy, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nheo lại, bộ dáng chật vật không cam lòng, còn ánh mắt hắn thì đầy phiền chán.
"Hắn nói đúng, cô chỉ là một chiếc giày rách, động phía dưới bị cắm hỏng rồi. Tại sao lúc trước tôi lại thao cô, lên giường với cô chứ? Tần Tiêu, cô có cảm thấy mình ghê tởm hay không?"
Nước mắt cô không ngừng rơi, chảy thành dòng.
“Đừng ghét bỏ tôi..m Chủ nhân, cầu xin ngài, đừng không cần tôi, ô ô tôi không thích hắn, là hắn ép buộc tôi. Tôi phải nhập viện vì hắn thao, tôi sợ hãi a, đừng không cần tôi.”
Tư Trì An buông tóc cô ra, thờ ơ lạnh nhạt.
"Tần Tiêu, những gì trong miệng cô nói tôi còn có thể tin sao?"
Rầm!!
Cánh cửa trước mặt bị đóng mạnh, để lại một cơn gió thổi bay tóc quanh tai, cô nhắm mắt lại, không khí xung quanh im lặng đến chết người.
Người đàn ông này thật sự nguyện ý rời đi, hiện tại là cơ hội tốt để thao cô, vậy tại sao anh ta lại tức giận đến mức không muốn thao cô?
Tần Tiêu xoa xoa cái má đau nhức, hít một hơi lạnh, từ trên mặt đất bò dậy.
“Chậc.”
Thực sự là phiền phức, cô không muốn dỗ dành anh ta.
Động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bản lĩnh vĩnh viễn đừng thao cô.
Tần Tiêu đi vào phòng vệ sinh, quan sát gương mặt đỏ bừng và sưng tấy, cô đi ra ngoài như thế này, nói là bị tát thì mọi người sẽ tin, đỏ đến mức nhất thời không thể rời khỏi giường.
Suy nghĩ một lúc, khuôn mặt người phụ nữ trong gương chậm rãi mỉm cười, tuy mặt đỏ bừng sưng tấy nhưng vẫn cười quyến rũ.
Tần Tiêu cô chưa bao giờ thiếu đàn ông , người này không được, vậy thì người tiếp theo, dù sao với khuôn mặt này, cô nhất định sẽ có được thiện cảm của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.