Chương 1: Người Bạn Đã Mất
Echo Bodiless
14/12/2015
- Ledra... Ledra...
- Ai vậy?
Giọng nói của người phụ nữ ấy cứ vang vọng trong không gian, không biết nó xuất phát từ đâu và cũng chẳng biết đây là đâu, chỉ nhận thấy một màu đen bao trùm. Không cử động được, anh chàng chỉ có thể đối thoại với người đó.
- Con còn nhớ về tuổi thơ của mình chứ? – Giọng nói thật hiền từ, đầy tình thương.
- Ai đang nói vậy? Tôi đang ở đâu? – Chàng trai đáp lại bằng vẻ hoang mang.
Người phụ nữ ấy không trả lời câu hỏi của cậu, mà tiếp tục hỏi:
- Hãy trả lời đi!
- Tuổi thơ… nhớ chứ!
- Con có hai người bạn thân, đúng chứ?
- Hình như là vậy.
- Một cô bé kính cận, ít nói?
Người phụ nữ nói cứ như bà ta biết rõ cậu vậy, giống như đang hỏi cung. Không hiểu sao, cậu nghĩ rằng nên trả lời thành thực.
- À.. cô ấy là Rachel.
- Một cậu bé lạnh lùng?
Lại nữa, bà ta lại hỏi…nhưng bà ta nói gì vậy?
- ....một cậu bé sao? Không, không có…
- Vậy là một cô bé nữa sao?
- ...không, không phải, không có…
- Vậy người còn lại đâu rồi?
Một hồi, không có tiếng hồi đáp, mãi sau đó cậu mới đủ can đảm trả lời:
- Không có ai hết, tôi chỉ có 1 người bạn thân– Cậu ta càng nói càng thấy hoang mang, trống rỗng.
- Không đúng, cậu nói là có hai, nhớ chứ? Tấm ảnh chụp ngày 23 tháng 3 năm 1738?
- Tấm ảnh đó…. – Nghĩ về tấm ảnh của mình,một cậu nhóc và một cô nhóc đứng lệch sang phải, thực sự là không cân đối.
- Hãy nhớ lại đi, Ledra, người đó tên là gì?
- ...k..không..
- Gương mặt của người đó ra sao?
- …gương..mặt.. – hình ảnh hiện ra trong trí nhớ cứ lập lòe, mờ nhạt rồi biến mất, trong quá khứ thật sự có quá nhiều chuyện không logic với nhau, cậu vẫn rất hoang mang:
- Không!!! Chỉ có 1 người thôi, duy nhất chỉ một!
- Đừng cố phủ nhận những thứ là của con, người bạn của con. Ta xin lỗi, Ledra! Tất cả là do ta nhưng xin con hãy đánh thức phần kí ức đã ngủ quên trong con, hãy cứu lấy người bạn thân nhất của con, hãy kéo cậu ấy ra khỏi địa ngục! Ta phải đi rồi!
Chàng trai chợt bừng tỉnh giữa đêm khuya, cảm giác đầu đau nhức, tâm trí thật rối loạn.
Lại cái giọng nói đó, cái giọng nói hay gọi cậu trong giấc mơ, giọng nói của một người phụ nữ cứ như hồn ma bám lấy cậu, nhưng nghe thật quen thuộc.
Tại sao trong giấc mơ cậu lại hoang mang tới vậy?
- Ai vậy?
Giọng nói của người phụ nữ ấy cứ vang vọng trong không gian, không biết nó xuất phát từ đâu và cũng chẳng biết đây là đâu, chỉ nhận thấy một màu đen bao trùm. Không cử động được, anh chàng chỉ có thể đối thoại với người đó.
- Con còn nhớ về tuổi thơ của mình chứ? – Giọng nói thật hiền từ, đầy tình thương.
- Ai đang nói vậy? Tôi đang ở đâu? – Chàng trai đáp lại bằng vẻ hoang mang.
Người phụ nữ ấy không trả lời câu hỏi của cậu, mà tiếp tục hỏi:
- Hãy trả lời đi!
- Tuổi thơ… nhớ chứ!
- Con có hai người bạn thân, đúng chứ?
- Hình như là vậy.
- Một cô bé kính cận, ít nói?
Người phụ nữ nói cứ như bà ta biết rõ cậu vậy, giống như đang hỏi cung. Không hiểu sao, cậu nghĩ rằng nên trả lời thành thực.
- À.. cô ấy là Rachel.
- Một cậu bé lạnh lùng?
Lại nữa, bà ta lại hỏi…nhưng bà ta nói gì vậy?
- ....một cậu bé sao? Không, không có…
- Vậy là một cô bé nữa sao?
- ...không, không phải, không có…
- Vậy người còn lại đâu rồi?
Một hồi, không có tiếng hồi đáp, mãi sau đó cậu mới đủ can đảm trả lời:
- Không có ai hết, tôi chỉ có 1 người bạn thân– Cậu ta càng nói càng thấy hoang mang, trống rỗng.
- Không đúng, cậu nói là có hai, nhớ chứ? Tấm ảnh chụp ngày 23 tháng 3 năm 1738?
- Tấm ảnh đó…. – Nghĩ về tấm ảnh của mình,một cậu nhóc và một cô nhóc đứng lệch sang phải, thực sự là không cân đối.
- Hãy nhớ lại đi, Ledra, người đó tên là gì?
- ...k..không..
- Gương mặt của người đó ra sao?
- …gương..mặt.. – hình ảnh hiện ra trong trí nhớ cứ lập lòe, mờ nhạt rồi biến mất, trong quá khứ thật sự có quá nhiều chuyện không logic với nhau, cậu vẫn rất hoang mang:
- Không!!! Chỉ có 1 người thôi, duy nhất chỉ một!
- Đừng cố phủ nhận những thứ là của con, người bạn của con. Ta xin lỗi, Ledra! Tất cả là do ta nhưng xin con hãy đánh thức phần kí ức đã ngủ quên trong con, hãy cứu lấy người bạn thân nhất của con, hãy kéo cậu ấy ra khỏi địa ngục! Ta phải đi rồi!
Chàng trai chợt bừng tỉnh giữa đêm khuya, cảm giác đầu đau nhức, tâm trí thật rối loạn.
Lại cái giọng nói đó, cái giọng nói hay gọi cậu trong giấc mơ, giọng nói của một người phụ nữ cứ như hồn ma bám lấy cậu, nhưng nghe thật quen thuộc.
Tại sao trong giấc mơ cậu lại hoang mang tới vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.