Những Cuộc Phiêu Lưu Của Thỏ Dũng Sĩ
Quyển 1 - Chương 19: GIẾNG THÔNG HƠI
Vũ Xuân Nguyên
23/12/2015
“Đại ca ơi, chúng ta không đi cứu đại ca
Thỏ Đỏ sao ạ?” Đo Đỏ nói bên tai Thỏ Trắng khi tụi nó cùng ba chị em nhà sư tử
và mấy củ cà rốt đi theo hai tên lính cấm quân đến giếng thông hơi của giun đất.
Khuôn viên tòa lâu đài quả là rộng lớn so với những bước chân nhỏ bé của mấy đứa
sư tử.
“Ừ, trời tối thế này, đi đường rừng sẽ rất khó tìm được cậu ấy.” Thỏ Trắng nói. “Nhưng tớ tin rằng Thỏ Đỏ có thể tự bảo vệ mình được. Sẽ không sao đâu. Chắc chắn ngục Sấu Đá và cầu Tan Biến không thể làm khó được Thỏ Trắng bọn tớ đâu!”
“Vâng, em tin tưởng ở đại ca. Nhưng chúng ta đi tìm giếng thông hơi của địa quân giun đất để làm gì vậy?”
“Nai Tai Trắng bị rơi xuống đó. Tớ phải đi cứu em ấy càng sớm càng tốt.” Thỏ Trắng vừa nói vừa lết đi bằng việc co giãn các đốt thân theo kiểu giun đất. “Nhưng chắc chắn chẳng dễ dàng gì khi đối đầu với bọn khổng lồ ấy. Mà Đo Đỏ ơi, Bé Tí và Bé Em cứ đòi đi theo, tớ sợ rằng chúng nó sẽ bị liên lụy…”
“Đại ca đừng lo! Đi một ngày đàng học một sàng khôn mà. Cứ cho tụi nó đi cùng, được trải nghiệm đó đây sẽ tốt hơn là ngồi một xó ở nhà… Rồi đây… Ối, đại ca ơi, kia có phải là…”
Đo Đỏ nhìn thấy một tên quái vật to con đang bị xích hai tay, hai chân vào một bức tường đá lớn bởi những sợi xích thép to tướng. Mặc dù trời đã tối nhưng ánh sáng từ những ngọn đuốc cũng đủ làm hiện lên màu xanh lá cây sẫm trên mình quái vật. Màu xanh phủ kín các lớp vảy, làm nổi bật móng tay, móng chân đen thui như than đá của hắn. Có một đặc điểm mà Đo Đỏ và ba chị em sư tử không thể nhận ra ngay: đó là bốn cánh của quái vật đã cụp lại thành bốn chiếc gai trên sống lưng từ lúc hắn bị bắt. Bốn chiếc gai ấy – Thỏ Trắng chắc chắn rằng – sẽ biến thành cánh dơi một cách dễ dàng nếu hắn có cơ hội thoát ra.
“Gào! Gào! Bọn sư tử láo toét! Chúng mày có chịu thả ông ra không hả? Gào! Gào! Chúng mày sẽ biết tay ông! Rồi đây chúng mày sẽ biết tay ông, lũ tí hon lông lá đáng ghét!”
Mấy tên lính đứng canh gần đó tuy vô cùng khó chịu vì tiếng gào thét dữ dội của quái vật, nhưng vẫn đứng nghiêm trang theo quân lệnh.
“Mấy thằng oắt con kia, nhìn cái gì mà nhìn?” Quái vật quát lên dữ tợn vừa khi bắt gặp Thỏ Trắng và các bạn.
“Ái chà, Khủng Long Xanh!” Thỏ Trắng nói. Đương nhiên, nó dễ dàng nhận ra Khủng Long Xanh, còn Khủng Long Xanh không thể biết được kẻ đang mang lốt địa quân giun đất đang đi trước mặt hắn là một Thỏ Dũng Sĩ.
“A! Đúng rồi! Đây chính là ông ‘khổng long’ biết bay nè, Bé Tí!” Bé Em reo lên.
“Ừ! Chính là ông ta! Hồi sáng trông giống một con tắc kè bé tẹo. Vậy mà bây giờ to lớn ghê, Bé Em nhỉ!” Bé Tí nói.
Hai nhóc sư tử sinh đôi reo lên mừng rỡ và chạy đến gần Khủng Long Xanh để nhìn cho rõ hơn. Đôi chân lon ton thoăn thoắt của tụi nó còn nhanh hơn cánh tay với theo của chị Hai.
“Ê, mấy đứa! Không được chạy lung tung!” Bé Chị nói to.
“Ông ‘khổng long’ bị xích rồi mà chị! Không sao đâu! Bé Em, đếm nhanh xem ông ‘khổng long’ có mấy cái răng!” Bé Tí nói.
“Một! Hai! Ba! Ơ kìa, ông ‘khổng long’ ngậm miệng lại rồi!”
“Em chậm chạp quá!”
“Vậy anh thử đếm xem ông ‘khổng long’ có mấy cái móng đi!”
Liền đó, Khủng Long Xanh cụp mười ngón tay đang xòe của mình lại ngay. Sau thoáng chốc xấu hổ vì có cảm giác mình là mẫu vật trưng bày trong viện bảo tàng khảo cổ, Khủng Long Xanh quát lớn:
“Gào! Mấy thằng oắt! Chúng mày dám trêu ông à?”
Mặc dù vô cùng tức giận và cay cú, nhưng giờ đây, thói du côn của Khủng Long Xanh đã bị vô hiệu hóa bởi bốn sợi xích cực lớn.
“Ô ồ, nhìn ông ‘khổng long’ tức giận nhăn nhó xấu xí chưa kìa!” Hai nhóc sư tử không nhịn được cười.
“Hai đứa, mau đi thôi! Đừng để anh Thỏ và chị phải bỏ các em lại ở đây!” Bé Chị răn đe.
“Tạm biệt ông ‘khổng long’ nhé! Hẹn gặp lại sau! Hi hi.” Bé Tí nói.
Thỏ Trắng mặc dù đang rất dũng mãnh trong thân xác giun đất, và rất muốn dừng lại để đấm cho Khủng Long Xanh mấy cái, nhưng nó nóng lòng hơn trong việc đi tìm Nai Tai Trắng và đưa cô bé trở càng sớm càng tốt, nên không dừng lại trước Khủng Long Xanh.
Cả bọn đi tiếp sang phía bên kia lâu đài.
Đến nơi, hai tên lính dừng lại. Trước mặt chúng là một cái hố sâu hình tròn với đường kính rộng khoảng năm lần chiều cao của một tên sư tử cấm quân. Trên miệng hố vẫn còn dấu tích của những thanh gỗ từng được đặt lên để đậy, nhưng giờ đây đã sập tan tành.
“Bẩm ông lớn, đây chính là giếng thông hơi của thành phố Phì Nhiêu ạ!” Một tên lính nói.
“Ngươi chắc chứ? Sao giống một cái hầm chông vậy?” Thỏ Trắng cẩn trọng hỏi.
“Con chắc chắn không phải hầm chông đâu, thưa ông lớn.” Tên lính thưa. “Ông lớn có thể nhìn xuống dưới để kiểm tra. Giếng này tuy khá sâu nhưng vẫn có thể nhìn được đáy.”
“Đại ca, để em bay xuống xem trước! Nếu bọn giun đất có đặt chông ở dưới đó thì em cũng không bị làm sao đâu!” Đo Đỏ nói.
“Ừ, cậu xuống đi.”
Đo Đỏ bay xuống giếng. Sau đó vài giây, có tiếng vọng lên:
“Dưới này tối quá! Đại ca ơi, cho em xin tí lửa!”
Thỏ Trắng quay sang nhìn bọn lính và nói bằng giọng lạnh lùng của giun đất:
“Tụi bay, đuốc!”
“Vâng ạ!”
Hai tên lính di chuyển sang hai bên miệng giếng đối diện nhau và chìa ngọn đuốc vào giữa. Ánh sáng rọi xuống đủ để Đo Đỏ nhìn thấy mọi chỗ trong lòng giếng.
“Đại ca ơi, đáy giếng an toàn, có thể đứng được! Có một lối thông sang ngang khá rộng!” Đo Đỏ nói và bay lên.
“Có thấy Nai Tai Trắng không?” Thỏ Trắng hỏi.
“Không có ai ở dưới đó ạ. Em nghĩ rằng có lẽ cô bé không leo lên được thành giếng nên đã di chuyển theo lối thông ngang rồi.”
“Ừm.”
Thỏ Trắng suy nghĩ một chút rồi nói với bọn lính:
“Thôi được rồi, tụi bay có thể trở về.”
“Vâng, thưa ông lớn. Chúng con đội ơn ông lớn đã tha mạng… Chúng con…”
“À khoan…”
“Bẩm, ông lớn có sai bảo gì nữa ạ?”
“Không sai bảo gì. Nhưng mà… cho ta mượn một ngọn đuốc. À không, hai ngọn đuốc luôn. Cho nó sáng.”
“Bẩm, vâng. Ông lớn và các cháu cứ cầm đi ạ.”
“Còn nữa.”
“Bẩm, vâng. Chúng con vẫn nghe đây ạ.”
“Mấy nhóc này đang đói. Tụi bay có gì ăn tạm không? Bim bim hay bánh mỳ cũng được.”
“Bẩm, chúng con có bánh bao luôn mang trong mũ đội đầu đây ạ.”
“À, được. Tốt rồi.”
“Chúng con đi đây ạ. Ông lớn đi thong thả nhé.”
“Cám ơn nhiều. Chúc tụi bay buổi tối vui vẻ.”
“Ừ, trời tối thế này, đi đường rừng sẽ rất khó tìm được cậu ấy.” Thỏ Trắng nói. “Nhưng tớ tin rằng Thỏ Đỏ có thể tự bảo vệ mình được. Sẽ không sao đâu. Chắc chắn ngục Sấu Đá và cầu Tan Biến không thể làm khó được Thỏ Trắng bọn tớ đâu!”
“Vâng, em tin tưởng ở đại ca. Nhưng chúng ta đi tìm giếng thông hơi của địa quân giun đất để làm gì vậy?”
“Nai Tai Trắng bị rơi xuống đó. Tớ phải đi cứu em ấy càng sớm càng tốt.” Thỏ Trắng vừa nói vừa lết đi bằng việc co giãn các đốt thân theo kiểu giun đất. “Nhưng chắc chắn chẳng dễ dàng gì khi đối đầu với bọn khổng lồ ấy. Mà Đo Đỏ ơi, Bé Tí và Bé Em cứ đòi đi theo, tớ sợ rằng chúng nó sẽ bị liên lụy…”
“Đại ca đừng lo! Đi một ngày đàng học một sàng khôn mà. Cứ cho tụi nó đi cùng, được trải nghiệm đó đây sẽ tốt hơn là ngồi một xó ở nhà… Rồi đây… Ối, đại ca ơi, kia có phải là…”
Đo Đỏ nhìn thấy một tên quái vật to con đang bị xích hai tay, hai chân vào một bức tường đá lớn bởi những sợi xích thép to tướng. Mặc dù trời đã tối nhưng ánh sáng từ những ngọn đuốc cũng đủ làm hiện lên màu xanh lá cây sẫm trên mình quái vật. Màu xanh phủ kín các lớp vảy, làm nổi bật móng tay, móng chân đen thui như than đá của hắn. Có một đặc điểm mà Đo Đỏ và ba chị em sư tử không thể nhận ra ngay: đó là bốn cánh của quái vật đã cụp lại thành bốn chiếc gai trên sống lưng từ lúc hắn bị bắt. Bốn chiếc gai ấy – Thỏ Trắng chắc chắn rằng – sẽ biến thành cánh dơi một cách dễ dàng nếu hắn có cơ hội thoát ra.
“Gào! Gào! Bọn sư tử láo toét! Chúng mày có chịu thả ông ra không hả? Gào! Gào! Chúng mày sẽ biết tay ông! Rồi đây chúng mày sẽ biết tay ông, lũ tí hon lông lá đáng ghét!”
Mấy tên lính đứng canh gần đó tuy vô cùng khó chịu vì tiếng gào thét dữ dội của quái vật, nhưng vẫn đứng nghiêm trang theo quân lệnh.
“Mấy thằng oắt con kia, nhìn cái gì mà nhìn?” Quái vật quát lên dữ tợn vừa khi bắt gặp Thỏ Trắng và các bạn.
“Ái chà, Khủng Long Xanh!” Thỏ Trắng nói. Đương nhiên, nó dễ dàng nhận ra Khủng Long Xanh, còn Khủng Long Xanh không thể biết được kẻ đang mang lốt địa quân giun đất đang đi trước mặt hắn là một Thỏ Dũng Sĩ.
“A! Đúng rồi! Đây chính là ông ‘khổng long’ biết bay nè, Bé Tí!” Bé Em reo lên.
“Ừ! Chính là ông ta! Hồi sáng trông giống một con tắc kè bé tẹo. Vậy mà bây giờ to lớn ghê, Bé Em nhỉ!” Bé Tí nói.
Hai nhóc sư tử sinh đôi reo lên mừng rỡ và chạy đến gần Khủng Long Xanh để nhìn cho rõ hơn. Đôi chân lon ton thoăn thoắt của tụi nó còn nhanh hơn cánh tay với theo của chị Hai.
“Ê, mấy đứa! Không được chạy lung tung!” Bé Chị nói to.
“Ông ‘khổng long’ bị xích rồi mà chị! Không sao đâu! Bé Em, đếm nhanh xem ông ‘khổng long’ có mấy cái răng!” Bé Tí nói.
“Một! Hai! Ba! Ơ kìa, ông ‘khổng long’ ngậm miệng lại rồi!”
“Em chậm chạp quá!”
“Vậy anh thử đếm xem ông ‘khổng long’ có mấy cái móng đi!”
Liền đó, Khủng Long Xanh cụp mười ngón tay đang xòe của mình lại ngay. Sau thoáng chốc xấu hổ vì có cảm giác mình là mẫu vật trưng bày trong viện bảo tàng khảo cổ, Khủng Long Xanh quát lớn:
“Gào! Mấy thằng oắt! Chúng mày dám trêu ông à?”
Mặc dù vô cùng tức giận và cay cú, nhưng giờ đây, thói du côn của Khủng Long Xanh đã bị vô hiệu hóa bởi bốn sợi xích cực lớn.
“Ô ồ, nhìn ông ‘khổng long’ tức giận nhăn nhó xấu xí chưa kìa!” Hai nhóc sư tử không nhịn được cười.
“Hai đứa, mau đi thôi! Đừng để anh Thỏ và chị phải bỏ các em lại ở đây!” Bé Chị răn đe.
“Tạm biệt ông ‘khổng long’ nhé! Hẹn gặp lại sau! Hi hi.” Bé Tí nói.
Thỏ Trắng mặc dù đang rất dũng mãnh trong thân xác giun đất, và rất muốn dừng lại để đấm cho Khủng Long Xanh mấy cái, nhưng nó nóng lòng hơn trong việc đi tìm Nai Tai Trắng và đưa cô bé trở càng sớm càng tốt, nên không dừng lại trước Khủng Long Xanh.
Cả bọn đi tiếp sang phía bên kia lâu đài.
Đến nơi, hai tên lính dừng lại. Trước mặt chúng là một cái hố sâu hình tròn với đường kính rộng khoảng năm lần chiều cao của một tên sư tử cấm quân. Trên miệng hố vẫn còn dấu tích của những thanh gỗ từng được đặt lên để đậy, nhưng giờ đây đã sập tan tành.
“Bẩm ông lớn, đây chính là giếng thông hơi của thành phố Phì Nhiêu ạ!” Một tên lính nói.
“Ngươi chắc chứ? Sao giống một cái hầm chông vậy?” Thỏ Trắng cẩn trọng hỏi.
“Con chắc chắn không phải hầm chông đâu, thưa ông lớn.” Tên lính thưa. “Ông lớn có thể nhìn xuống dưới để kiểm tra. Giếng này tuy khá sâu nhưng vẫn có thể nhìn được đáy.”
“Đại ca, để em bay xuống xem trước! Nếu bọn giun đất có đặt chông ở dưới đó thì em cũng không bị làm sao đâu!” Đo Đỏ nói.
“Ừ, cậu xuống đi.”
Đo Đỏ bay xuống giếng. Sau đó vài giây, có tiếng vọng lên:
“Dưới này tối quá! Đại ca ơi, cho em xin tí lửa!”
Thỏ Trắng quay sang nhìn bọn lính và nói bằng giọng lạnh lùng của giun đất:
“Tụi bay, đuốc!”
“Vâng ạ!”
Hai tên lính di chuyển sang hai bên miệng giếng đối diện nhau và chìa ngọn đuốc vào giữa. Ánh sáng rọi xuống đủ để Đo Đỏ nhìn thấy mọi chỗ trong lòng giếng.
“Đại ca ơi, đáy giếng an toàn, có thể đứng được! Có một lối thông sang ngang khá rộng!” Đo Đỏ nói và bay lên.
“Có thấy Nai Tai Trắng không?” Thỏ Trắng hỏi.
“Không có ai ở dưới đó ạ. Em nghĩ rằng có lẽ cô bé không leo lên được thành giếng nên đã di chuyển theo lối thông ngang rồi.”
“Ừm.”
Thỏ Trắng suy nghĩ một chút rồi nói với bọn lính:
“Thôi được rồi, tụi bay có thể trở về.”
“Vâng, thưa ông lớn. Chúng con đội ơn ông lớn đã tha mạng… Chúng con…”
“À khoan…”
“Bẩm, ông lớn có sai bảo gì nữa ạ?”
“Không sai bảo gì. Nhưng mà… cho ta mượn một ngọn đuốc. À không, hai ngọn đuốc luôn. Cho nó sáng.”
“Bẩm, vâng. Ông lớn và các cháu cứ cầm đi ạ.”
“Còn nữa.”
“Bẩm, vâng. Chúng con vẫn nghe đây ạ.”
“Mấy nhóc này đang đói. Tụi bay có gì ăn tạm không? Bim bim hay bánh mỳ cũng được.”
“Bẩm, chúng con có bánh bao luôn mang trong mũ đội đầu đây ạ.”
“À, được. Tốt rồi.”
“Chúng con đi đây ạ. Ông lớn đi thong thả nhé.”
“Cám ơn nhiều. Chúc tụi bay buổi tối vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.