Những Cuộc Phiêu Lưu Của Thỏ Dũng Sĩ
Quyển 1 - Chương 24: NGỤC SẤU ĐÁ
Vũ Xuân Nguyên
23/12/2015
Thỏ Đỏ từ từ mở mắt. Lần thứ hai tỉnh dậy
từ giấc ngủ mê man vì dính phi tiêu tẩm thuốc, nó có cảm giác choáng váng quay
cuồng hơn cả lần đầu tiên. Nó nhớ mình đã từng đứng trong đại sảnh đường lâu
đài hoàng gia, cầm thanh kiếm của Mũ Sắt kề lên cổ lão vua già hèn nhát… Và nó đi
giữa hai hàng cấm quân sư tử một cách oai hùng và mạnh mẽ… Và rồi có cái gì như
kim tiêm đâm nhẹ vào cánh tay…
“Ôi chao! Cái món đồ tí teo chết tiệt này!”
Nó sờ lên một cánh tay của mình, nhổ chiếc phi tiêu ra. Đó là một phi tiêu bạc có đầu nhọn, đuôi chĩa bốn nhánh có đính những chùm lông dài. Dường như đó là lông đuôi sư tử, nhưng đã được nhuộm một màu đỏ lấp lánh. Trên thân chiếc phi tiêu, ngoài lỗ tẩm thuốc dẫn đến mũi nhọn, còn có một dòng chữ được chạm khắc vô cùng tinh xảo: “Lông Mũi vô địch”.
Thỏ Đỏ nhìn quanh. Chỗ nó đang ngồi là một đám cồn cỏ um tùm trong một đầm lầy ngập nước bùn lầy. Chiếc xe đẩy đang nằm chỏng chơ gần đó. Trong chút ánh sáng chạng vạng của hừng đông, nó thấy bờ vực Nổi Loạn hiện lên trước mắt thật rùng rợn. Những làn sương khói mịt mờ. Những nhánh cây xác xơ, những ngọn cỏ phất phơ trong gió. Chỉ một mình nó, Thỏ Đỏ, cô độc giữa không gian vắng lặng, u uất.
“Đây… đây là đâu? Mình đang ở đâu thế này? Ối! Bùn lầy! Hả? Ôi! Mình đang bị…”
Thỏ Đỏ thấy mình cùng với chiếc xe đẩy đang dần chìm xuống đầm lầy. Chân nó không chạm thấy đáy đầm lầy, và hết sức quẫy mạnh. Nhưng càng cử động bao nhiêu thì nó lại càng lún xuống bấy nhiêu.
Nó nhanh tay túm lấy một vài nhánh cỏ và bắt đầu kéo thân mình đi về phía bãi đá cách đó khoảng mười bước chân. Nó di chuyển chầm chậm và thật nặng nề vì độ sánh đặc của nước bùn trong đầm lầy quá cao. Bộ lông bờm sư tử mà nó đang mang trên cổ dính bê bết bùn, trong khi chiếc áo choàng xanh có những ngôi sao bạc thì không thấm ướt một chút nào. Chiếc áo choàng nổi trên bề mặt đầm lầy.
Bỗng nhiên Thỏ Đỏ nhận thấy dường như nó vừa nắm lấy một vật gì như sợi dây chão cỡ lớn, hoặc một loại dây leo mọc lẫn vào trong đám cỏ đầm. Lạ thay, sợi dây leo ấy rùng rình như có xúc giác của hệ thần kinh động vật. Sợi dây leo giật mình, và Thỏ Đỏ cũng giật mình. Mặt nước đầm lầy quanh đám cỏ bắt đầu xao động với cường độ ngày một lớn. Có tiếng sột soạt.
Bất ngờ, sợi dây leo co rút mạnh rồi vươn cao lên bầu trời thành một cái cây khổng lồ dị hợm. Cái cây chỉ có thân tròn nhẵn, hai nhánh dài ngoằng như hai cánh tay cùng ba lá ngọn. Cái cây uốn éo một lúc rồi từ từ cúi xuống như nghe ngóng kẻ lông lá vừa động chạm. Thỏ Đỏ sững sờ ngước nhìn cây ba lá dài ngoằng. Nó sẵn sàng nắm chắc thanh kiếm của Mũ Sắt trên lưng, đề phòng trường hợp bất trắc. Cái cây có vẻ không được thoải mái cho lắm. Rất có thể nó đang bực mình.
Thỏ Đỏ hết sức tập trung theo dõi từng đường chuyển động của thân cây và ba chiếc lá.
Nhưng trong một giây không thể lường trước, nó đã bị các nhánh ngầm của cây ba lá khổng lồ hất tung lên trời. Và có vô số những sợi nhánh khác bất ngờ phóng ra từ các lỗ trên thân cây. Chúng đan xen vào nhau và bao quanh thân mình Thỏ Đỏ thành một cái lồng vuông vức. Chúng đan nhanh đến nỗi vừa khi bay lên đến độ cao nhất, Thỏ Đỏ đã thấy mình nằm gọn trong lồng rồi. Và trong khoảnh khắc chưa kịp ngỡ ngàng, nó đã nghĩ mình chắc chắn sẽ chìm xuống đáy đầm cùng với cái lồng dây leo.
Nhưng cây ba lá thì không nghĩ thế. Một nhánh ngầm rễ trồi lên không trung, đánh tung cái lồng cùng với Thỏ Đỏ văng mạnh về phía ngọn núi xa xa, tựa như một quả bóng chày vừa chịu cú đánh sấm sét.
Chát!
Vút!
Thỏ Đỏ và cái lồng bay về phía rừng cây trên núi. Một khu rừng già rậm rạp. Vô số cành lá suýt đập vào mặt nó, nếu không có các thanh nan lồng ngăn lại. Nhưng những tiếng sột soạt, răng rắc đến từ các cành cây cũng đủ khiến nó tối tăm mặt mũi. Nó bám chặt vào thanh nan lồng để khỏi mất thăng bằng, mặc dù thực tế là chiếc lồng đang chứa nó cũng quay vòng vòng một cách vô hướng, tựa như một mẩu gỗ rơi xuống theo dòng thác nước, liên tục va đập vào hàng loạt đá tảng.
Cuối cùng, cái lồng dừng lại. Và Thỏ Đỏ thấy mình đang treo lơ lửng dưới cành to của một cây đại thụ.
“Ố là la! Xiên chào người mới đến!”
Thỏ Đỏ định thần lại sau chuyến du hành cảm giác mạnh. Và nó quay sang phía kẻ vừa cất tiếng nói.
“Chộ ôi! Lâu lắm rồi mới có thêm một lồng-ba-lá xuất hiện!” Một tên sư tử mắt chột giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên một cách thú vị.
“Như vậy là Vương quốc Mãnh Sư vừa ‘bái bai’ một nhân tài kiệt xuất như chúng ta! Ha ha ha!” Một tên sư tử khác cười lớn, để lộ ra một hàm răng không thể xấu hơn. Hắn có một cái mũi hếch dị hợm giống mũi lợn. Có lẽ trong toàn Vương quốc Mãnh Sư chẳng thể tìm đâu ra một tên sư tử nào có mũi lợn như vậy.
“Chào mừng người anh em gia nhập đại gia đình của những vĩ nhân ngục Sấu Đá!”
Thỏ Đỏ giật mình. Cái gì? “Ngục Sấu Đá” ư? “Ngục Sấu Đá” là đâu?
… Phải rồi, nó nhớ ra lúc chiều qua, khi còn bị trói ở lâu đài Hoàng gia, nó đã nghe thấy lão vua già nhắc đến một cái tên trong câu phán: “Hắn… Hắn phải bị… đem đi… tống ngục… Sấu… Sấu Đá!”
Ôi! Đây chính là ngục Sấu Đá ư? Thỏ Đỏ nhìn quanh. Một khu rừng già rậm rạp. Một cây cổ thụ to lớn. Dưới mỗi cành là những chiếc lồng treo giống như cái lồng đang nhốt nó. Những tù nhân bị nhốt trong lồng đang chằm chằm nhìn nó.
“Vì sao chú em lại sững sờ ghê vậy? Không lẽ nghĩ mình đang đi du lịch cầu treo ư? Ha ha ha!” Tên sư tử mũi hếch cười lăn lộn trong lồng.
“Ê! Thằng kia, khai tên tuổi đê!” Tên sư tử mắt chột gườm gườm. Hắn ngồi trong một cái lồng khá gần Thỏ Đỏ.
“Ôi chà… Mình cứ tưởng nhà ngục phải được xây bằng đá chứ! Không ngờ lại là một khu rừng già…” Thỏ Đỏ vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn quanh và tự nhủ.
“Chẳng lẽ mấy cái lồng quái quỷ này chưa đủ làm mày phát điên hay sao đòi xây bằng đá? Hả? Hả? Mà… Mà này thằng kia, không nghe tao hỏi gì sao? Mày tên là gì?”
Tên sư tử mắt chột tức giận vì không nghe thấy Thỏ Đỏ trả lời. Hắn móc ra một hạt quả, to bằng nửa nắm tay, đặt vào một cái ná. Hắn giương ná lên, bắn một cú thật căng về phía Thỏ Đỏ. Lực bắn rất mạnh, và hạt quả rất cứng. Chắc chắn “viên đạn” ấy có thể sát thương đối thủ một cách bất ngờ và đau đớn. Nhưng nhanh như cắt, Thỏ Đỏ nắm lấy vạt áo choàng của mình, phất lên đỡ đòn. Rồi nó gạt hạt quả tung lên trời, bay ngược lại về phía tên sư tử chột. Hạt quả rơi xuống đầu tên sư tử đánh “cốp” một tiếng.
Cả bọn tù nhân nhìn tên sư tử chột và được trận cười lớn.
“A ha ha ha!”
“Tôi là Thỏ Dũng Sĩ!” Thỏ Đỏ điềm tĩnh nói. “Và tôi không khuyến khích dùng bạo lực để chào hỏi nhau đâu nhé.”
“Ê này, Thỏ… Thỏ Dũng Sĩ, cậu phạm tội gì mà bị tống đến đây?” Tên mũi hếch cất tiếng hỏi.
“Tôi chẳng phạm tội gì đáng đi tù cả!” Thỏ Đỏ trả lời.
“Hả? Không phạm tội gì á? Chắc đùa? Thôi, không cần phải giấu giếm gì đâu. Anh em ở đây đều chung cảnh ngộ mà. Cứ nói ra đi cho lòng thanh thản. Bọn tôi không trêu nữa đâu.”
“Tôi nói thật đấy!”
“Người anh em vui tính quá. Đã vào đây rồi thì không đốt nhà cũng là cướp của, không buôn lậu thì cũng đánh nhau… Làm gì có ai ngây thơ trong sáng kia chứ! Ha ha!” Tên mũi hếch cười. “Ngoại trừ tên kia, đứa ngồi trong lồng tam giác ấy. Hắn chẳng mấy khi mở miệng ra nói chuyện phiếm bao giờ. Chắc không phải đi tù vì tội bình thường.”
“Đó là ai?”
“Hàm Sấm!”
“Ôi chao! Cái món đồ tí teo chết tiệt này!”
Nó sờ lên một cánh tay của mình, nhổ chiếc phi tiêu ra. Đó là một phi tiêu bạc có đầu nhọn, đuôi chĩa bốn nhánh có đính những chùm lông dài. Dường như đó là lông đuôi sư tử, nhưng đã được nhuộm một màu đỏ lấp lánh. Trên thân chiếc phi tiêu, ngoài lỗ tẩm thuốc dẫn đến mũi nhọn, còn có một dòng chữ được chạm khắc vô cùng tinh xảo: “Lông Mũi vô địch”.
Thỏ Đỏ nhìn quanh. Chỗ nó đang ngồi là một đám cồn cỏ um tùm trong một đầm lầy ngập nước bùn lầy. Chiếc xe đẩy đang nằm chỏng chơ gần đó. Trong chút ánh sáng chạng vạng của hừng đông, nó thấy bờ vực Nổi Loạn hiện lên trước mắt thật rùng rợn. Những làn sương khói mịt mờ. Những nhánh cây xác xơ, những ngọn cỏ phất phơ trong gió. Chỉ một mình nó, Thỏ Đỏ, cô độc giữa không gian vắng lặng, u uất.
“Đây… đây là đâu? Mình đang ở đâu thế này? Ối! Bùn lầy! Hả? Ôi! Mình đang bị…”
Thỏ Đỏ thấy mình cùng với chiếc xe đẩy đang dần chìm xuống đầm lầy. Chân nó không chạm thấy đáy đầm lầy, và hết sức quẫy mạnh. Nhưng càng cử động bao nhiêu thì nó lại càng lún xuống bấy nhiêu.
Nó nhanh tay túm lấy một vài nhánh cỏ và bắt đầu kéo thân mình đi về phía bãi đá cách đó khoảng mười bước chân. Nó di chuyển chầm chậm và thật nặng nề vì độ sánh đặc của nước bùn trong đầm lầy quá cao. Bộ lông bờm sư tử mà nó đang mang trên cổ dính bê bết bùn, trong khi chiếc áo choàng xanh có những ngôi sao bạc thì không thấm ướt một chút nào. Chiếc áo choàng nổi trên bề mặt đầm lầy.
Bỗng nhiên Thỏ Đỏ nhận thấy dường như nó vừa nắm lấy một vật gì như sợi dây chão cỡ lớn, hoặc một loại dây leo mọc lẫn vào trong đám cỏ đầm. Lạ thay, sợi dây leo ấy rùng rình như có xúc giác của hệ thần kinh động vật. Sợi dây leo giật mình, và Thỏ Đỏ cũng giật mình. Mặt nước đầm lầy quanh đám cỏ bắt đầu xao động với cường độ ngày một lớn. Có tiếng sột soạt.
Bất ngờ, sợi dây leo co rút mạnh rồi vươn cao lên bầu trời thành một cái cây khổng lồ dị hợm. Cái cây chỉ có thân tròn nhẵn, hai nhánh dài ngoằng như hai cánh tay cùng ba lá ngọn. Cái cây uốn éo một lúc rồi từ từ cúi xuống như nghe ngóng kẻ lông lá vừa động chạm. Thỏ Đỏ sững sờ ngước nhìn cây ba lá dài ngoằng. Nó sẵn sàng nắm chắc thanh kiếm của Mũ Sắt trên lưng, đề phòng trường hợp bất trắc. Cái cây có vẻ không được thoải mái cho lắm. Rất có thể nó đang bực mình.
Thỏ Đỏ hết sức tập trung theo dõi từng đường chuyển động của thân cây và ba chiếc lá.
Nhưng trong một giây không thể lường trước, nó đã bị các nhánh ngầm của cây ba lá khổng lồ hất tung lên trời. Và có vô số những sợi nhánh khác bất ngờ phóng ra từ các lỗ trên thân cây. Chúng đan xen vào nhau và bao quanh thân mình Thỏ Đỏ thành một cái lồng vuông vức. Chúng đan nhanh đến nỗi vừa khi bay lên đến độ cao nhất, Thỏ Đỏ đã thấy mình nằm gọn trong lồng rồi. Và trong khoảnh khắc chưa kịp ngỡ ngàng, nó đã nghĩ mình chắc chắn sẽ chìm xuống đáy đầm cùng với cái lồng dây leo.
Nhưng cây ba lá thì không nghĩ thế. Một nhánh ngầm rễ trồi lên không trung, đánh tung cái lồng cùng với Thỏ Đỏ văng mạnh về phía ngọn núi xa xa, tựa như một quả bóng chày vừa chịu cú đánh sấm sét.
Chát!
Vút!
Thỏ Đỏ và cái lồng bay về phía rừng cây trên núi. Một khu rừng già rậm rạp. Vô số cành lá suýt đập vào mặt nó, nếu không có các thanh nan lồng ngăn lại. Nhưng những tiếng sột soạt, răng rắc đến từ các cành cây cũng đủ khiến nó tối tăm mặt mũi. Nó bám chặt vào thanh nan lồng để khỏi mất thăng bằng, mặc dù thực tế là chiếc lồng đang chứa nó cũng quay vòng vòng một cách vô hướng, tựa như một mẩu gỗ rơi xuống theo dòng thác nước, liên tục va đập vào hàng loạt đá tảng.
Cuối cùng, cái lồng dừng lại. Và Thỏ Đỏ thấy mình đang treo lơ lửng dưới cành to của một cây đại thụ.
“Ố là la! Xiên chào người mới đến!”
Thỏ Đỏ định thần lại sau chuyến du hành cảm giác mạnh. Và nó quay sang phía kẻ vừa cất tiếng nói.
“Chộ ôi! Lâu lắm rồi mới có thêm một lồng-ba-lá xuất hiện!” Một tên sư tử mắt chột giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên một cách thú vị.
“Như vậy là Vương quốc Mãnh Sư vừa ‘bái bai’ một nhân tài kiệt xuất như chúng ta! Ha ha ha!” Một tên sư tử khác cười lớn, để lộ ra một hàm răng không thể xấu hơn. Hắn có một cái mũi hếch dị hợm giống mũi lợn. Có lẽ trong toàn Vương quốc Mãnh Sư chẳng thể tìm đâu ra một tên sư tử nào có mũi lợn như vậy.
“Chào mừng người anh em gia nhập đại gia đình của những vĩ nhân ngục Sấu Đá!”
Thỏ Đỏ giật mình. Cái gì? “Ngục Sấu Đá” ư? “Ngục Sấu Đá” là đâu?
… Phải rồi, nó nhớ ra lúc chiều qua, khi còn bị trói ở lâu đài Hoàng gia, nó đã nghe thấy lão vua già nhắc đến một cái tên trong câu phán: “Hắn… Hắn phải bị… đem đi… tống ngục… Sấu… Sấu Đá!”
Ôi! Đây chính là ngục Sấu Đá ư? Thỏ Đỏ nhìn quanh. Một khu rừng già rậm rạp. Một cây cổ thụ to lớn. Dưới mỗi cành là những chiếc lồng treo giống như cái lồng đang nhốt nó. Những tù nhân bị nhốt trong lồng đang chằm chằm nhìn nó.
“Vì sao chú em lại sững sờ ghê vậy? Không lẽ nghĩ mình đang đi du lịch cầu treo ư? Ha ha ha!” Tên sư tử mũi hếch cười lăn lộn trong lồng.
“Ê! Thằng kia, khai tên tuổi đê!” Tên sư tử mắt chột gườm gườm. Hắn ngồi trong một cái lồng khá gần Thỏ Đỏ.
“Ôi chà… Mình cứ tưởng nhà ngục phải được xây bằng đá chứ! Không ngờ lại là một khu rừng già…” Thỏ Đỏ vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn quanh và tự nhủ.
“Chẳng lẽ mấy cái lồng quái quỷ này chưa đủ làm mày phát điên hay sao đòi xây bằng đá? Hả? Hả? Mà… Mà này thằng kia, không nghe tao hỏi gì sao? Mày tên là gì?”
Tên sư tử mắt chột tức giận vì không nghe thấy Thỏ Đỏ trả lời. Hắn móc ra một hạt quả, to bằng nửa nắm tay, đặt vào một cái ná. Hắn giương ná lên, bắn một cú thật căng về phía Thỏ Đỏ. Lực bắn rất mạnh, và hạt quả rất cứng. Chắc chắn “viên đạn” ấy có thể sát thương đối thủ một cách bất ngờ và đau đớn. Nhưng nhanh như cắt, Thỏ Đỏ nắm lấy vạt áo choàng của mình, phất lên đỡ đòn. Rồi nó gạt hạt quả tung lên trời, bay ngược lại về phía tên sư tử chột. Hạt quả rơi xuống đầu tên sư tử đánh “cốp” một tiếng.
Cả bọn tù nhân nhìn tên sư tử chột và được trận cười lớn.
“A ha ha ha!”
“Tôi là Thỏ Dũng Sĩ!” Thỏ Đỏ điềm tĩnh nói. “Và tôi không khuyến khích dùng bạo lực để chào hỏi nhau đâu nhé.”
“Ê này, Thỏ… Thỏ Dũng Sĩ, cậu phạm tội gì mà bị tống đến đây?” Tên mũi hếch cất tiếng hỏi.
“Tôi chẳng phạm tội gì đáng đi tù cả!” Thỏ Đỏ trả lời.
“Hả? Không phạm tội gì á? Chắc đùa? Thôi, không cần phải giấu giếm gì đâu. Anh em ở đây đều chung cảnh ngộ mà. Cứ nói ra đi cho lòng thanh thản. Bọn tôi không trêu nữa đâu.”
“Tôi nói thật đấy!”
“Người anh em vui tính quá. Đã vào đây rồi thì không đốt nhà cũng là cướp của, không buôn lậu thì cũng đánh nhau… Làm gì có ai ngây thơ trong sáng kia chứ! Ha ha!” Tên mũi hếch cười. “Ngoại trừ tên kia, đứa ngồi trong lồng tam giác ấy. Hắn chẳng mấy khi mở miệng ra nói chuyện phiếm bao giờ. Chắc không phải đi tù vì tội bình thường.”
“Đó là ai?”
“Hàm Sấm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.