Những Cuộc Phiêu Lưu Của Thỏ Dũng Sĩ
Quyển 1 - Chương 14: THỎ ĐỎ XUẤT CHIÊU
Vũ Xuân Nguyên
23/12/2015
Nghe đội trưởng Lông Mũi báo cáo xong,
lão vua già – vẫn không ngừng co ro và nheo mắt run rẩy – cất tiếng nói:
“Cấm quân… cấm quân đâu?”
“Tâu bệ hạ, có thần.” Một tên sư tử, đội trưởng các đội cấm quân, đứng gần đó lên tiếng rồi quỳ xuống.
“Kẻ lạ… lạ mặt… hồi sáng… đã bị xử lý… lý… chưa?” Lão vua già nói.
“Tâu bệ hạ, tên có cánh đã bị bắn hạ và xích lại rồi ạ. Còn đứa tai trắng thì…” Tên đội trưởng có vẻ rùng mình khi nhớ về hình ảnh Nai Tai Trắng với bốn chân có móng guốc. “…thì đã… đã bị rơi xuống giếng thông hơi của thành phố Phì Nhiêu rồi, thưa bệ hạ.”
“Vậy là… nó… nó… không thể… đột nhập vào hoàng cung… được nữa… phải không?”
“Tâu, vâng.”
Lão vua sư tử già có vẻ như trút được một gánh nặng khủng khiếp của cuộc đời. Mắt lão ngước lên cao, miệng lẩm bẩm câu nói không rõ ràng. Thỏ Đỏ nhìn mép của lão vua già và đoán rằng đó là những lời tạ ơn tổ tiên đã phù trợ cho hoàng tộc được thoát khỏi kiếp nạn “Năm Thứ Tiếng Hãi Hùng”.
“Tâu bệ hạ, còn tên lông đỏ này… Bệ hạ phán quyết thế nào ạ?” Tên đội trưởng Lông Mũi nói như thể sợ vua quên mất tên tội phạm to lớn đang bị trói gô trước mặt.
Lão vua già nhìn xuống Thỏ Đỏ và phán:
“Hắn… Hắn phải bị… đem đi… tống ngục… Sấu… Sấu Đá!”
“Không! Ta chẳng có tội gì cả!” Thỏ Đỏ vừa nói lớn vừa ra sức cựa quậy dữ dội. “Các ngươi thật vô lý! Một cuộc xét xử thật sự phải để cho bị cáo được lên tiếng biện minh chứ! Và phải làm rõ lý lẽ một cách công bằng chứ! Phán quyết của các ngươi, ta không chấp nhận!”
“Các ngươi… giữ… giữ chặt lấy… hắn!” Lão vua già giơ cây quyền trượng về phía bọn lính.
Lập tức, cả tốp lính thuộc quyền đội trưởng Lông Mũi có mặt trong gian phòng lớn lúc ấy đồng loạt tung những sợi dây thừng dự phòng lên người Thỏ Đỏ. Chúng buộc thêm nhiều vòng dây trói nữa và cố gắng nắm chắc các đầu dây. Liền đó, Thỏ Đỏ nghe thấy tiếng Thỏ Trắng bên tai mình:
“Huynh đệ, cậu hãy nói theo tớ câu này nhé!”
“Câu gì?” Thỏ Đỏ ngạc nhiên.
“Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh!”
“Cái gì cơ? Sao lại thế?”
“Nói theo tớ đi! Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh!” Thỏ Trắng nói vội.
“Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh!”
Thỏ Đỏ vừa dứt câu, bọn sư tử lính liền bị ngã nhào ra đằng sau vì kéo hụt. Thân mình to lớn của Thỏ Đỏ đã biến thành một chú sư tử tí hon, dây trói tạm thời mất tác dụng vì trở nên lỏng lẻo. Thỏ Đỏ lăn người ra khỏi chiếc xe và đứng qua một bên.
“A ha ha! Hóa ra là vậy! Thỏ Trắng, cám ơn người anh em!”
“Hì hì. Nhờ hai viên ngọc quý ở tai tụi mình đấy. Khi nào cậu hô lên ‘Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu’ thì lập tức sẽ biến thành một tên giun đất khổng lồ. Còn khi nào cậu hô ‘Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng’ thì sẽ trở về nguyên dạng Thỏ ban đầu của tụi mình.”
“A! Hay đấy!”
Nhưng Thỏ Đỏ chưa kịp mừng vui hơn thì nó đã phải nhảy một cú thật nhanh để tránh xa cái thòng lọng dây thừng đang được một tên sư tử ném tới. Và một loạt mũi giáo của đội cấm quân sư tử tiếp tục lao tới tấn công Thỏ Đỏ. Nó liền nắm chắc thanh kiếm của Mũ Sắt để chống đỡ – thanh kiếm cũng vừa biến nhỏ lại cùng với Thỏ Đỏ. Vòng vây cấm quân dày đặc và vô cùng thiện chiến. Nhưng Thỏ Đỏ rất lanh lẹ, khéo léo tránh đòn. Nó chỉ dùng kiếm để đỡ giáo mác, chứ không có ý muốn sát thương tên lính nào. Tiếng leng keng của các binh khí vang lên, xen lẫn tiếng hò reo vây bắt của cấm quân sư tử. Thỏ Đỏ đạp lên một chùm năm ngọn giáo đang nhằm đâm xuống chân mình rồi nhảy phóc lên trên đỉnh đầu của một tên lính. Tiếp đến là chạy sang đầu của một tên khác, rồi một tên khác nữa. Cuối cùng, nó nhắm đến bệ ngai trên bậc thềm cao cao mà lão vua già đang ngồi.
“Tất cả đứng yên! Cổ nhà vua các ngươi đang kề ngay mũi kiếm của ta đấy!”
Bọn lính sững sờ vì Thỏ Đỏ đã thoát được vòng vây hỗn loạn và nắm lợi thế một cách ngoạn mục như vậy. Chúng bối rối giơ mũi giáo về phía Thỏ Đỏ, nhưng không dám tiến lên. Còn lão vua già thì đang run rẩy cực độ, ánh mắt nhăn nheo liếc nhìn mũi kiếm của Thỏ Đỏ, rồi lại nhìn bọn lính:
“Lũ… ngu dốt… kém… cỏi kia, còn… còn… không mau… hạ giáo xuống?”
“Này lão già!” Thỏ Đỏ nghiêm giọng. “Hãy ra lệnh cho bọn chúng đứng dạt sang hai bên. Ta và lão sẽ cùng nhau đi ra bên ngoài lâu đài. Ở đó, ta sẽ thả lão. Mau lên! Ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Được… Được…”
Theo hướng chỉ của cây quyền trượng trong tay lão vua, bọn lính bắt đầu đứng dạt sang hai bên để dành lối đi ở giữa, thẳng tiến ra cửa lớn, cho Thỏ Đỏ và vua sắp đi qua.
“Đi nào, lão già chết nhát!”
Sau khi nhấc mông khỏi ngai, lão vua bước xuống bậc thềm. Chập chững thực hiện từng động tác thật nặng nhọc. Từng bước, từng bước.
Đứng ở hai bên, bọn lính có thể nhận thấy mũi kiếm của Thỏ Đỏ không hề tỏ ra hờ hững trong khi thực hiện nhiệm vụ kiểm soát tình hình cho chủ của nó. Thỏ Đỏ bước đi đằng sau lão vua già, tay nắm chắc thanh kiếm. Tà áo choàng xanh khẽ tung bay ngược về phía sau trông thật uy nghi, hùng dũng.
Tất cả binh lính cấm quân và tiểu đội Lông Mũi đều im lặng dõi theo.
Lão vua già vẫn không thôi cái dáng dấp đi đứng với cái cổ rụt một cách khúm núm khó chịu của lão.
Thỏ Trắng ở phía bên kia – nhà bác Su Hào – vẫn đang dõi theo tình hình qua cái nhìn của Thỏ Đỏ. Nó thấy Thỏ Đỏ và lão vua đã đi quá nửa chiều dài của đại sảnh đường trong gian phòng lớn lâu đài hoàng gia. Gần đến lối ra rồi. Và chắc chắn rằng sau khi thoát khỏi nơi đây, Thỏ Đỏ sẽ nhanh chóng đi tìm Nai Tai Trắng để đưa em ấy trở về, Thỏ Trắng nghĩ vậy.
Nhưng…
Phụt!
Thỏ Trắng nghe thấy tiếng lao vút của một vật gì tựa như một cây kim phát ra từ phía bên phải. Cây kim ấy cắm vào cánh tay của Thỏ Đỏ. Và chưa đầy mười lăm giây sau đó, Thỏ Trắng lẫn Thỏ Đỏ thấy cảnh tượng trong đại sảnh đường nhòa dần đi, nhòa dần đi. Cuối cùng, không một hình ảnh nào xuất hiện trong tầm mắt Thỏ Đỏ nữa. Thỏ Trắng chỉ còn thấy mình đang ở trong ngôi nhà lục giác của bác Su Hào.
“Thôi rồi! Thỏ Đỏ lại dính phi tiêu có tẩm thuốc mê của tên sư tử Lông Mũi!” Thỏ Trắng thốt lên.
“Ôi chao, lại là trò ấy sao?” Cà rốt Đo Đỏ hốt hoảng.
“Không xong rồi, tớ phải đi cứu cậu ấy và Nai Tai Trắng! Phải đi ngay bây giờ thôi!”
Phía bên kia, trong đại sảnh đường lâu đài hoàng gia, tiểu đội Lông Mũi đã nhào tới trói chặt Thỏ Đỏ một lần nữa và khiêng nó lên xe. Theo lệnh vua, chúng nhanh chóng đẩy Thỏ Đỏ – vẫn trong hình hài một chú sư tử mặc áo choàng xanh – ra khỏi lâu đài hoàng gia và nhắm hướng đến cây cầu Tan Biến, nơi dẫn vào ngục Sấu Đá ngày đêm giam cầm các tù nhân.
“Cấm quân… cấm quân đâu?”
“Tâu bệ hạ, có thần.” Một tên sư tử, đội trưởng các đội cấm quân, đứng gần đó lên tiếng rồi quỳ xuống.
“Kẻ lạ… lạ mặt… hồi sáng… đã bị xử lý… lý… chưa?” Lão vua già nói.
“Tâu bệ hạ, tên có cánh đã bị bắn hạ và xích lại rồi ạ. Còn đứa tai trắng thì…” Tên đội trưởng có vẻ rùng mình khi nhớ về hình ảnh Nai Tai Trắng với bốn chân có móng guốc. “…thì đã… đã bị rơi xuống giếng thông hơi của thành phố Phì Nhiêu rồi, thưa bệ hạ.”
“Vậy là… nó… nó… không thể… đột nhập vào hoàng cung… được nữa… phải không?”
“Tâu, vâng.”
Lão vua sư tử già có vẻ như trút được một gánh nặng khủng khiếp của cuộc đời. Mắt lão ngước lên cao, miệng lẩm bẩm câu nói không rõ ràng. Thỏ Đỏ nhìn mép của lão vua già và đoán rằng đó là những lời tạ ơn tổ tiên đã phù trợ cho hoàng tộc được thoát khỏi kiếp nạn “Năm Thứ Tiếng Hãi Hùng”.
“Tâu bệ hạ, còn tên lông đỏ này… Bệ hạ phán quyết thế nào ạ?” Tên đội trưởng Lông Mũi nói như thể sợ vua quên mất tên tội phạm to lớn đang bị trói gô trước mặt.
Lão vua già nhìn xuống Thỏ Đỏ và phán:
“Hắn… Hắn phải bị… đem đi… tống ngục… Sấu… Sấu Đá!”
“Không! Ta chẳng có tội gì cả!” Thỏ Đỏ vừa nói lớn vừa ra sức cựa quậy dữ dội. “Các ngươi thật vô lý! Một cuộc xét xử thật sự phải để cho bị cáo được lên tiếng biện minh chứ! Và phải làm rõ lý lẽ một cách công bằng chứ! Phán quyết của các ngươi, ta không chấp nhận!”
“Các ngươi… giữ… giữ chặt lấy… hắn!” Lão vua già giơ cây quyền trượng về phía bọn lính.
Lập tức, cả tốp lính thuộc quyền đội trưởng Lông Mũi có mặt trong gian phòng lớn lúc ấy đồng loạt tung những sợi dây thừng dự phòng lên người Thỏ Đỏ. Chúng buộc thêm nhiều vòng dây trói nữa và cố gắng nắm chắc các đầu dây. Liền đó, Thỏ Đỏ nghe thấy tiếng Thỏ Trắng bên tai mình:
“Huynh đệ, cậu hãy nói theo tớ câu này nhé!”
“Câu gì?” Thỏ Đỏ ngạc nhiên.
“Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh!”
“Cái gì cơ? Sao lại thế?”
“Nói theo tớ đi! Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh!” Thỏ Trắng nói vội.
“Lá bí đỏ xỏ lá bí xanh!”
Thỏ Đỏ vừa dứt câu, bọn sư tử lính liền bị ngã nhào ra đằng sau vì kéo hụt. Thân mình to lớn của Thỏ Đỏ đã biến thành một chú sư tử tí hon, dây trói tạm thời mất tác dụng vì trở nên lỏng lẻo. Thỏ Đỏ lăn người ra khỏi chiếc xe và đứng qua một bên.
“A ha ha! Hóa ra là vậy! Thỏ Trắng, cám ơn người anh em!”
“Hì hì. Nhờ hai viên ngọc quý ở tai tụi mình đấy. Khi nào cậu hô lên ‘Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu’ thì lập tức sẽ biến thành một tên giun đất khổng lồ. Còn khi nào cậu hô ‘Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng’ thì sẽ trở về nguyên dạng Thỏ ban đầu của tụi mình.”
“A! Hay đấy!”
Nhưng Thỏ Đỏ chưa kịp mừng vui hơn thì nó đã phải nhảy một cú thật nhanh để tránh xa cái thòng lọng dây thừng đang được một tên sư tử ném tới. Và một loạt mũi giáo của đội cấm quân sư tử tiếp tục lao tới tấn công Thỏ Đỏ. Nó liền nắm chắc thanh kiếm của Mũ Sắt để chống đỡ – thanh kiếm cũng vừa biến nhỏ lại cùng với Thỏ Đỏ. Vòng vây cấm quân dày đặc và vô cùng thiện chiến. Nhưng Thỏ Đỏ rất lanh lẹ, khéo léo tránh đòn. Nó chỉ dùng kiếm để đỡ giáo mác, chứ không có ý muốn sát thương tên lính nào. Tiếng leng keng của các binh khí vang lên, xen lẫn tiếng hò reo vây bắt của cấm quân sư tử. Thỏ Đỏ đạp lên một chùm năm ngọn giáo đang nhằm đâm xuống chân mình rồi nhảy phóc lên trên đỉnh đầu của một tên lính. Tiếp đến là chạy sang đầu của một tên khác, rồi một tên khác nữa. Cuối cùng, nó nhắm đến bệ ngai trên bậc thềm cao cao mà lão vua già đang ngồi.
“Tất cả đứng yên! Cổ nhà vua các ngươi đang kề ngay mũi kiếm của ta đấy!”
Bọn lính sững sờ vì Thỏ Đỏ đã thoát được vòng vây hỗn loạn và nắm lợi thế một cách ngoạn mục như vậy. Chúng bối rối giơ mũi giáo về phía Thỏ Đỏ, nhưng không dám tiến lên. Còn lão vua già thì đang run rẩy cực độ, ánh mắt nhăn nheo liếc nhìn mũi kiếm của Thỏ Đỏ, rồi lại nhìn bọn lính:
“Lũ… ngu dốt… kém… cỏi kia, còn… còn… không mau… hạ giáo xuống?”
“Này lão già!” Thỏ Đỏ nghiêm giọng. “Hãy ra lệnh cho bọn chúng đứng dạt sang hai bên. Ta và lão sẽ cùng nhau đi ra bên ngoài lâu đài. Ở đó, ta sẽ thả lão. Mau lên! Ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Được… Được…”
Theo hướng chỉ của cây quyền trượng trong tay lão vua, bọn lính bắt đầu đứng dạt sang hai bên để dành lối đi ở giữa, thẳng tiến ra cửa lớn, cho Thỏ Đỏ và vua sắp đi qua.
“Đi nào, lão già chết nhát!”
Sau khi nhấc mông khỏi ngai, lão vua bước xuống bậc thềm. Chập chững thực hiện từng động tác thật nặng nhọc. Từng bước, từng bước.
Đứng ở hai bên, bọn lính có thể nhận thấy mũi kiếm của Thỏ Đỏ không hề tỏ ra hờ hững trong khi thực hiện nhiệm vụ kiểm soát tình hình cho chủ của nó. Thỏ Đỏ bước đi đằng sau lão vua già, tay nắm chắc thanh kiếm. Tà áo choàng xanh khẽ tung bay ngược về phía sau trông thật uy nghi, hùng dũng.
Tất cả binh lính cấm quân và tiểu đội Lông Mũi đều im lặng dõi theo.
Lão vua già vẫn không thôi cái dáng dấp đi đứng với cái cổ rụt một cách khúm núm khó chịu của lão.
Thỏ Trắng ở phía bên kia – nhà bác Su Hào – vẫn đang dõi theo tình hình qua cái nhìn của Thỏ Đỏ. Nó thấy Thỏ Đỏ và lão vua đã đi quá nửa chiều dài của đại sảnh đường trong gian phòng lớn lâu đài hoàng gia. Gần đến lối ra rồi. Và chắc chắn rằng sau khi thoát khỏi nơi đây, Thỏ Đỏ sẽ nhanh chóng đi tìm Nai Tai Trắng để đưa em ấy trở về, Thỏ Trắng nghĩ vậy.
Nhưng…
Phụt!
Thỏ Trắng nghe thấy tiếng lao vút của một vật gì tựa như một cây kim phát ra từ phía bên phải. Cây kim ấy cắm vào cánh tay của Thỏ Đỏ. Và chưa đầy mười lăm giây sau đó, Thỏ Trắng lẫn Thỏ Đỏ thấy cảnh tượng trong đại sảnh đường nhòa dần đi, nhòa dần đi. Cuối cùng, không một hình ảnh nào xuất hiện trong tầm mắt Thỏ Đỏ nữa. Thỏ Trắng chỉ còn thấy mình đang ở trong ngôi nhà lục giác của bác Su Hào.
“Thôi rồi! Thỏ Đỏ lại dính phi tiêu có tẩm thuốc mê của tên sư tử Lông Mũi!” Thỏ Trắng thốt lên.
“Ôi chao, lại là trò ấy sao?” Cà rốt Đo Đỏ hốt hoảng.
“Không xong rồi, tớ phải đi cứu cậu ấy và Nai Tai Trắng! Phải đi ngay bây giờ thôi!”
Phía bên kia, trong đại sảnh đường lâu đài hoàng gia, tiểu đội Lông Mũi đã nhào tới trói chặt Thỏ Đỏ một lần nữa và khiêng nó lên xe. Theo lệnh vua, chúng nhanh chóng đẩy Thỏ Đỏ – vẫn trong hình hài một chú sư tử mặc áo choàng xanh – ra khỏi lâu đài hoàng gia và nhắm hướng đến cây cầu Tan Biến, nơi dẫn vào ngục Sấu Đá ngày đêm giam cầm các tù nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.