Chương 12
KeTronChay000
06/07/2013
Đang đèo Kẹo về, bỗng:
- Em trai đẹp zai, đưa người yêu đi chơi noel à?
Em cả Kẹo giật mình quay ra, 1 nam 1 nữ đang đèo nhau đi xong xong với em và Kẹo, nữ là Linh và nam thì chằng biết là ai. Em đang lúng túng chưa biết trả lời sao thì Kẹo lại xiết chặt tay hơn, ôm em chặt cứng, để ý kỹ thì thấy Linh tuy hỏi em nhưng không nhìn em mà nhìn Kẹo chăm chú, Kẹo cũng quay ra nhìn Linh không chớp mắt, 2 người tựa như đang thủ thế nhìn nhau, Linh lại đột nhiên tươi cười:
- Người yêu xinh thế này bảo sao dấu kĩ thế.
- Chị cũng đi chơi noel à, duyên thế lại gặp nhau ở đây.
Cố tình tránh nói về Kẹo, em lảng vảng sang chuyện tự nhiên gặp nhau trên đường thì Linh chẳng đổi thái độ, vẫn hớn hở:
- Duyên quá còn gì, cả tối hôm qua đi với nhau giờ lại gặp nhau.
Vừa nghe xong câu đấy Kẹo hỏi lại ngay:
- Tối qua chị đi với T hả chị?
Linh cười tươi hơn rồi nhắc thằng đang đèo rẽ đường khác:
- Thôi chị phải về rồi, 2 đứa cứ đi chơi vui vẻ nhé.
Linh vừa khuất bóng thì Kẹo hỏi:
- Thế là sao hả anh? sao hôm qua anh bảo anh ở nhà không đi chơi đâu mà, chị kia nói thế là thế nào? chị kia là ai?
Một đống câu hỏi Kẹo ném thẳng vào mặt em như ném gạch, hôm qua đang ăn lẩu ngắm chị thì Kẹo nhắn tin, muốn tập trung chuyên môn nhìn và ngắm nên em nhắn lại đang học bài ở nhà, Kẹo thấy thế cũng không làm phiền em, giờ tự dưng Linh không ai hỏi cố tình khai hết cả ra làm Kẹo hỏi dồn dập, em lai phải diễn:
- Tối qua lúc em nhắn tin anh đang học thật, lúc sau phải đưa anh họ về nhà thì đi đường gặp chị ý nên chị ý nói vậy thôi, không có gì đâu.
- Gặp nhau ngoài đường sao chị ý bảo đi với nhau cả tối, thế là sao hả anh?
Giọng Kẹo tức tối nhưng vẫn ngoan lắm, không dám hỗn hào với em, vẫn anh em ngọt xớt, nhưng Kẹo càng ngoan thì em đúng là càng đểu:
- Chị ý nói thế thôi, chỉ là đi cùng đoạn đường thôi, không có gì đâu em, chị ý là bạn của anh họ mà, anh cũng có quen đâu, chỉ là biết nhau thôi.
- Biết nhau mà đẹp zai với xấu trai loạn hết cả lên là sao?
Đến đây em mới bớt lo, hóa ra Kẹo ghen chứ không phải là giận em nói dối, tự nhiên vui hơn bình thường, em cười thành tiếng, Kẹo nghe càng tức đấm túi bụi vào lưng em:
- Cười cái gì, trả lời đi.
- Em ghen à?
- Ghen cái gì, không thích thôi.
- Không thích gì?
- không thích anh đi cùng chị ý.
- Thế không phải ghen là thì là gì.
Kẹo không nói gì, đến trước cửa nhà đùng đùng xuống xe đi vào nhà, em cũng đã chuẩn bị trước kéo tay Kẹo lại lôi vào lòng ôm chặt, Kẹo dãy giụa:
- Buông em ra.
- Ghen đúng không?
- Ừ đấy, ghen thì sao, không được ghen à, anh chả ghen với anh trai em còn gì?
- Anh có nói không được đâu, nhưng mà anh vui lắm.
- Vui cái gì mà vui.
Kẹo bị em ôm chặt, dùng dằng không thoát được lại vòng tay ra đằng sau đánh vào lưng em, em thì chẳng thấy đau gì, cảm giác được người yêu mình ghen thì sướng nhất quả đất rồi còn gì:
- Chị ý là bạn thân của anh họ, không có gì đâu em, mà chị ý hơn tuổi anh có gì với anh đâu mà ghen hả em, anh chỉ yêu em thôi, em biết mà.
Kẹo im lăng rồi nói:
- Chị ý xinh lắm, em không thích anh chơi thân với chị ấy đâu, biết nhau là được rồi, sau này gặp con gái xinh cũng không được thân, biết thôi là đủ rồi.
- Sao thế, gì mà em cấm đoán anh kinh thế?
- Em thích thế đấy, anh làm gì được em.
- Nhưng mà vô lý thế, xinh không được thân thì...
- Thì làm sao, em không xinh à, em xấu hơn người ta nên anh muốn thân với người ta chứ gì?
Kẹo vừa nói vừa cắn môi, khua tay dậm chân trông đáng yêu lắm, em hôn Kẹo một cái rồi nói:
- Được rồi mà, em xinh nhất mà, em mà không thích thì anh không cần biết luôn, thế là được chứ gì.
- Anh nói là phải giữ lời đấy.
Nói xong Kẹo cầm tay em, kéo tay áo em lên phùng mang trợn má, nghiến răng nghiến lợi cắn vào cánh tay em, in hẳn dấu răng nhỏ xíu đều tăm tắp lên mới thôi.
- Đau quá.
- Đau cho nhớ, liệu hồn đấy.
Nói xong Kẹo lại nhón chân lên thì thầm vào tai em:
- Tối nay em sẽ ôm con gấu anh tặng đi ngủ, anh ngủ ngon nhé.
Thơm em một cái vào má rồi chạy biến vào trong nhà, em thì vui sướng quên cả đau đi về, gần đến nhà thì có điện thoại, số lạ gọi:
- Alô.
- T à, chị Linh đây, em đi chơi cả người yêu đã về chưa?
- Em đưa người yêu em về rồi, bây giờ em đang về nhà thôi.
- Bây giờ chị đang ở nhà thờ, em qua đón chị về nhà được không?
- Vâng chị đợi em, em qua đây.
Biết là Kẹo không thích nhưng em từ nhỏ đến lớn đã có cái tật là chiều phụ nữ, thế nên em quyết định quay xe ra đón Linh. Kẹo không ai nói thì làm sao mà biết được, nhất là một cô gái như chị đã có lời nhờ thì em không thể từ chối. Nhà thờ khi ấy còn đông hơn lúc em và Kẹo đến, do có hẹn chỗ đứng nên em tìm thấy Linh rất dễ dàng.
- Chị đã muốn về chưa?
- Em đã phải về chưa?
- Chị về rồi em về, em đưa chị về nữa mà.
- Người yêu xinh lắm đấy.
- Cũng bình thường, vẫn còn kém chị mà.
Linh chuyển chủ đề, em cũng chẳng để ý trả lời theo cảm tính nhưng đúng thế, Kẹo của em không đẹp bằng Linh. Linh bật cười:
- Tin được không?
- Đúng vậy mà.
- Chị không tin, khăn chị đâu, trả đây.
Đòi khăn, vãi chưởng, cho rồi đòi thật đúng là con gái, thất thường và phức tạp, xin phép bác Khoailepho dẫn câu nói kinh điển của bác:
Đàn bà thì phức tạp,
Đàn ông thì f*** tạp.(đúng cho trường hợp của cả em và Linh)
- Cho em rồi mà, sao giờ lại đòi, mà hôm nay em không mang, cất trong tủ rồi(thật ra vẫn ở trên giường hôm qua ôm đi ngủ).
- Thế có trả không?
- Không trả.
- Thế không thèm đòi nữa.
Lần đầu tiên em nói chuyện với Linh mà trôi chảy như thế, không còn lúng túng như trẻ con đứng trước người lớn, không còn lắp bắp như một chàng trai đứng trước một cô gái đẹp, không còn ngập ngừng như một thằng con trai trước một người đàn bà thực thụ.
Đêm noel đó cho em biết thêm nhiều về Linh hơn và cũng chính thức khởi đầu cho mối tình thứ 2 đầy ngang trái
- Em trai đẹp zai, đưa người yêu đi chơi noel à?
Em cả Kẹo giật mình quay ra, 1 nam 1 nữ đang đèo nhau đi xong xong với em và Kẹo, nữ là Linh và nam thì chằng biết là ai. Em đang lúng túng chưa biết trả lời sao thì Kẹo lại xiết chặt tay hơn, ôm em chặt cứng, để ý kỹ thì thấy Linh tuy hỏi em nhưng không nhìn em mà nhìn Kẹo chăm chú, Kẹo cũng quay ra nhìn Linh không chớp mắt, 2 người tựa như đang thủ thế nhìn nhau, Linh lại đột nhiên tươi cười:
- Người yêu xinh thế này bảo sao dấu kĩ thế.
- Chị cũng đi chơi noel à, duyên thế lại gặp nhau ở đây.
Cố tình tránh nói về Kẹo, em lảng vảng sang chuyện tự nhiên gặp nhau trên đường thì Linh chẳng đổi thái độ, vẫn hớn hở:
- Duyên quá còn gì, cả tối hôm qua đi với nhau giờ lại gặp nhau.
Vừa nghe xong câu đấy Kẹo hỏi lại ngay:
- Tối qua chị đi với T hả chị?
Linh cười tươi hơn rồi nhắc thằng đang đèo rẽ đường khác:
- Thôi chị phải về rồi, 2 đứa cứ đi chơi vui vẻ nhé.
Linh vừa khuất bóng thì Kẹo hỏi:
- Thế là sao hả anh? sao hôm qua anh bảo anh ở nhà không đi chơi đâu mà, chị kia nói thế là thế nào? chị kia là ai?
Một đống câu hỏi Kẹo ném thẳng vào mặt em như ném gạch, hôm qua đang ăn lẩu ngắm chị thì Kẹo nhắn tin, muốn tập trung chuyên môn nhìn và ngắm nên em nhắn lại đang học bài ở nhà, Kẹo thấy thế cũng không làm phiền em, giờ tự dưng Linh không ai hỏi cố tình khai hết cả ra làm Kẹo hỏi dồn dập, em lai phải diễn:
- Tối qua lúc em nhắn tin anh đang học thật, lúc sau phải đưa anh họ về nhà thì đi đường gặp chị ý nên chị ý nói vậy thôi, không có gì đâu.
- Gặp nhau ngoài đường sao chị ý bảo đi với nhau cả tối, thế là sao hả anh?
Giọng Kẹo tức tối nhưng vẫn ngoan lắm, không dám hỗn hào với em, vẫn anh em ngọt xớt, nhưng Kẹo càng ngoan thì em đúng là càng đểu:
- Chị ý nói thế thôi, chỉ là đi cùng đoạn đường thôi, không có gì đâu em, chị ý là bạn của anh họ mà, anh cũng có quen đâu, chỉ là biết nhau thôi.
- Biết nhau mà đẹp zai với xấu trai loạn hết cả lên là sao?
Đến đây em mới bớt lo, hóa ra Kẹo ghen chứ không phải là giận em nói dối, tự nhiên vui hơn bình thường, em cười thành tiếng, Kẹo nghe càng tức đấm túi bụi vào lưng em:
- Cười cái gì, trả lời đi.
- Em ghen à?
- Ghen cái gì, không thích thôi.
- Không thích gì?
- không thích anh đi cùng chị ý.
- Thế không phải ghen là thì là gì.
Kẹo không nói gì, đến trước cửa nhà đùng đùng xuống xe đi vào nhà, em cũng đã chuẩn bị trước kéo tay Kẹo lại lôi vào lòng ôm chặt, Kẹo dãy giụa:
- Buông em ra.
- Ghen đúng không?
- Ừ đấy, ghen thì sao, không được ghen à, anh chả ghen với anh trai em còn gì?
- Anh có nói không được đâu, nhưng mà anh vui lắm.
- Vui cái gì mà vui.
Kẹo bị em ôm chặt, dùng dằng không thoát được lại vòng tay ra đằng sau đánh vào lưng em, em thì chẳng thấy đau gì, cảm giác được người yêu mình ghen thì sướng nhất quả đất rồi còn gì:
- Chị ý là bạn thân của anh họ, không có gì đâu em, mà chị ý hơn tuổi anh có gì với anh đâu mà ghen hả em, anh chỉ yêu em thôi, em biết mà.
Kẹo im lăng rồi nói:
- Chị ý xinh lắm, em không thích anh chơi thân với chị ấy đâu, biết nhau là được rồi, sau này gặp con gái xinh cũng không được thân, biết thôi là đủ rồi.
- Sao thế, gì mà em cấm đoán anh kinh thế?
- Em thích thế đấy, anh làm gì được em.
- Nhưng mà vô lý thế, xinh không được thân thì...
- Thì làm sao, em không xinh à, em xấu hơn người ta nên anh muốn thân với người ta chứ gì?
Kẹo vừa nói vừa cắn môi, khua tay dậm chân trông đáng yêu lắm, em hôn Kẹo một cái rồi nói:
- Được rồi mà, em xinh nhất mà, em mà không thích thì anh không cần biết luôn, thế là được chứ gì.
- Anh nói là phải giữ lời đấy.
Nói xong Kẹo cầm tay em, kéo tay áo em lên phùng mang trợn má, nghiến răng nghiến lợi cắn vào cánh tay em, in hẳn dấu răng nhỏ xíu đều tăm tắp lên mới thôi.
- Đau quá.
- Đau cho nhớ, liệu hồn đấy.
Nói xong Kẹo lại nhón chân lên thì thầm vào tai em:
- Tối nay em sẽ ôm con gấu anh tặng đi ngủ, anh ngủ ngon nhé.
Thơm em một cái vào má rồi chạy biến vào trong nhà, em thì vui sướng quên cả đau đi về, gần đến nhà thì có điện thoại, số lạ gọi:
- Alô.
- T à, chị Linh đây, em đi chơi cả người yêu đã về chưa?
- Em đưa người yêu em về rồi, bây giờ em đang về nhà thôi.
- Bây giờ chị đang ở nhà thờ, em qua đón chị về nhà được không?
- Vâng chị đợi em, em qua đây.
Biết là Kẹo không thích nhưng em từ nhỏ đến lớn đã có cái tật là chiều phụ nữ, thế nên em quyết định quay xe ra đón Linh. Kẹo không ai nói thì làm sao mà biết được, nhất là một cô gái như chị đã có lời nhờ thì em không thể từ chối. Nhà thờ khi ấy còn đông hơn lúc em và Kẹo đến, do có hẹn chỗ đứng nên em tìm thấy Linh rất dễ dàng.
- Chị đã muốn về chưa?
- Em đã phải về chưa?
- Chị về rồi em về, em đưa chị về nữa mà.
- Người yêu xinh lắm đấy.
- Cũng bình thường, vẫn còn kém chị mà.
Linh chuyển chủ đề, em cũng chẳng để ý trả lời theo cảm tính nhưng đúng thế, Kẹo của em không đẹp bằng Linh. Linh bật cười:
- Tin được không?
- Đúng vậy mà.
- Chị không tin, khăn chị đâu, trả đây.
Đòi khăn, vãi chưởng, cho rồi đòi thật đúng là con gái, thất thường và phức tạp, xin phép bác Khoailepho dẫn câu nói kinh điển của bác:
Đàn bà thì phức tạp,
Đàn ông thì f*** tạp.(đúng cho trường hợp của cả em và Linh)
- Cho em rồi mà, sao giờ lại đòi, mà hôm nay em không mang, cất trong tủ rồi(thật ra vẫn ở trên giường hôm qua ôm đi ngủ).
- Thế có trả không?
- Không trả.
- Thế không thèm đòi nữa.
Lần đầu tiên em nói chuyện với Linh mà trôi chảy như thế, không còn lúng túng như trẻ con đứng trước người lớn, không còn lắp bắp như một chàng trai đứng trước một cô gái đẹp, không còn ngập ngừng như một thằng con trai trước một người đàn bà thực thụ.
Đêm noel đó cho em biết thêm nhiều về Linh hơn và cũng chính thức khởi đầu cho mối tình thứ 2 đầy ngang trái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.