Chương 3
Nàng Bun
27/12/2019
Hỏi khắp lượt mà chẳng ai ý kiến gì với giờ làm việc cả, Thủy ỉu xìu. Tại sao mọi người lại đồng ý làm đến bảy giờ chứ?
Nguyên nhân rất đơn giản, cả công ty có độ hơn chục người bao gồm cả Thủy và tên sếp kia là chưa có gia đình mà thôi. Mà những người chưa có gia đình kia, họ toàn bỏ về sớm cả, không thấy ai nhắc nhở gì nên họ không thèm ý kiến cho được việc. Vậy là kẻ ngoan ngoãn là Thủy đành phải “tận tụy” làm việc đến tận lúc đói meo. Ai bảo Thủy vốn nghiêm túc đến bảo thủ làm chi?
*****
Nhìn ra bên ngoài, đường phố đã sáng đèn, Phong bước qua sảnh tầng một để ra cửa, tối nay anh có hẹn với mấy người bạn thân nên rời công ty sớm một chút. Bỗng, anh tò mò không biết cái cô Thủy phòng Kế toán kia có còn ở lại làm việc đến hết giờ mà anh quy định hay không? Anh không tự chủ bước về phía phòng Kế toán ngay gần đó.
Trong ánh đèn neon sáng choang, Thủy vẫn miệt mài cắm cúi vào sổ sách số liệu, một mình yên lặng trong phòng. Phong hơi ngạc nhiên. Gần bảy giờ rồi, cô ta vẫn còn làm việc? Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm Phong bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Mấy người bạn đại học của Phong đang nheo nhéo gọi anh đến.
Thủy giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa, cô liền ngẩng mặt nhìn ra. Trần Tuấn Phong? Tên sếp hách dịch đó. Hắn chưa về, à đúng rồi, hắn cũng chưa có gia đình, nên hắn cũng phải tầm giờ này mới được về. Sếp thì phải làm gương cho nhân viên là chuẩn rồi. Ai biểu hắn đặt ra cái quy định giờ giấc làm việc quỷ quái đó làm chi. Chẳng hiểu sao Thủy muốn trêu tức hắn, Thủy liền thu dọn đồ rồi bước ra, đúng lúc hắn cũng vừa ngắt điện thoại. Thủy ôm bụng rồi nhăn nhăn nhó nhó nhìn Phong.
- Sếp ơi, tôi bị đau dạ dày… mà giờ này tôi vẫn chưa có gì vào bụng, mọi người lại về hết rồi, hay… sếp đi mua giúp tôi cái bánh mì ăn tạm được không?
Phong nhìn vẻ mặt có vẻ ngất ra đến nơi của Thủy, anh không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhàn nhạt cất lời.
- Vậy đi với tôi!
Thủy ngạc nhiên tròn xoe mắt, Thủy đâu cần sếp phải phức tạp đến thế chứ. Chỉ là Thủy muốn hắn ta chạy ra mua cho Thủy cái bánh mì pate ngay cổng công ty thôi mà. Thủy áy náy xua xua tay.
- Ơ… thôi, tôi không dám làm phiền sếp, chỉ muốn nhờ sếp cứu vớt cái dạ dày biểu tình của tôi một chút thôi, ngay cổng công ty có hiệu bánh mì ngon phết sếp ạ… hehehe…
Phong nhướng mày nhìn khuôn mặt méo xẹo của Thủy. Cô ta vừa từ chối lời mời của Phong một cách dứt khoát, lại còn tỏ vẻ áy náy nữa? Hừm… chẳng phải lũ con gái trong cái công ty này đều làm đủ trò chỉ để được Phong chú ý đến hay sao? Hơn nữa, không phải chính cô ta cũng đã cố tình tiếp cận Phong? Vậy mà... Phong đã nhầm? Cô ta không những không mừng rỡ vội vàng gật đầu mà thậm chí còn áy náy vì từ chối lời mời mà Phong vốn chỉ định đưa cô ta đi cùng rồi thả cô ta ở một quán ăn nào đó trên đường anh đến gặp nhóm bạn.
Phong hơi bực bội. Cảm giác như vừa bị từ chối một cách sâu sắc làm anh có chút hậm hực. Anh nheo nheo mắt rồi nói.
- Không phải cô đang đói đến đau bụng hay sao? Lúc này chỉ có tôi là có thể giúp cô. Cô không muốn đi cùng tôi? Hay… cô nói dối tôi?
- Không… tôi nào dám nói dối sếp… hì hì hì… tôi chỉ không muốn sếp phải mất thời gian với tôi thôi mà…
Thủy vẫn kiên quyết từ chối. Phong càng bực hơn, tự nhiên Phong muốn lôi cô ta đi cho bằng được.
- Đi, cô không đi cùng tôi chứng tỏ cô nói dối!
Phong kéo tay Thủy lôi đi. Thủy bực lắm, hắn đang ép Thủy. Nhưng dù sao hắn cũng là sếp, mà Thủy đang “đau bụng” mà. Thôi thì cũng đành ngoan ngoãn theo hắn vậy. Thủy thở dài. Bỗng, Thủy nảy ra một ý hay ho. Thủy ngồi thụp xuống, ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương.
- Sếp ơi, tôi đau bụng lắm, không bước đi được… ai da… đau quá… phải chi có ai cõng tôi thì tốt quá… ai da…
Phong chẳng nói chẳng rằng, hắn ta dừng lại vác Thủy lên vai, cứ thế bước đi phăng phăng.
Má ơi, cái gì thế này? Hắn đang vác Thủy như vác một bao gạo!
- Á… sếp ơi… thả tôi xuống điiii, tôi tự đi được…
Tiếc là hắn vừa cao vừa khỏe, Thủy quẫy quẫy chân đòi xuống mạnh thế mà hắn vẫn không xi nhê, cứ thế sải chân bước.
Thủy thua hắn thật rồi. Cứ tưởng hắn ngại cõng Thủy mà tha cho Thủy, để Thủy ngồi lại chờ hắn mua cái gì về cho Thủy ăn tạm thôi, ai dè… Phải làm sao đây? Cứ để hắn vác thế hay nói là Thủy hết đau rồi để hắn cho Thủy xuống?
- Tôi hết đau rồi sếp ơi… cho tôi xuống điiii!
Hừm… dám không thích Phong “cõng” à? Cô ta kiêu hay giả vờ kiêu? Phong cứ tảng lờ như không nghe thấy. Bước đến xe hơi của Phong, Phong mở cửa sau rồi tống Thủy vào đó.
- Hết đau thì cũng phải ăn, không ăn cô sẽ bị đau lại, biết chưa?
Thủy hậm hực nhìn hắn đóng sập cửa xe hơi lại rồi đành chịu theo hắn đưa Thủy đi đâu đó mà Thủy cũng chẳng biết. Chắc hắn đưa Thủy đến quán ăn nào đó thôi mà, thôi kệ đi, coi là có người đưa đi ăn không tốn tiền Grab, chốc quay lại công ty lấy xe máy sau vậy, haizz, đúng là chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào mà.
Nguyên nhân rất đơn giản, cả công ty có độ hơn chục người bao gồm cả Thủy và tên sếp kia là chưa có gia đình mà thôi. Mà những người chưa có gia đình kia, họ toàn bỏ về sớm cả, không thấy ai nhắc nhở gì nên họ không thèm ý kiến cho được việc. Vậy là kẻ ngoan ngoãn là Thủy đành phải “tận tụy” làm việc đến tận lúc đói meo. Ai bảo Thủy vốn nghiêm túc đến bảo thủ làm chi?
*****
Nhìn ra bên ngoài, đường phố đã sáng đèn, Phong bước qua sảnh tầng một để ra cửa, tối nay anh có hẹn với mấy người bạn thân nên rời công ty sớm một chút. Bỗng, anh tò mò không biết cái cô Thủy phòng Kế toán kia có còn ở lại làm việc đến hết giờ mà anh quy định hay không? Anh không tự chủ bước về phía phòng Kế toán ngay gần đó.
Trong ánh đèn neon sáng choang, Thủy vẫn miệt mài cắm cúi vào sổ sách số liệu, một mình yên lặng trong phòng. Phong hơi ngạc nhiên. Gần bảy giờ rồi, cô ta vẫn còn làm việc? Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm Phong bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Mấy người bạn đại học của Phong đang nheo nhéo gọi anh đến.
Thủy giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa, cô liền ngẩng mặt nhìn ra. Trần Tuấn Phong? Tên sếp hách dịch đó. Hắn chưa về, à đúng rồi, hắn cũng chưa có gia đình, nên hắn cũng phải tầm giờ này mới được về. Sếp thì phải làm gương cho nhân viên là chuẩn rồi. Ai biểu hắn đặt ra cái quy định giờ giấc làm việc quỷ quái đó làm chi. Chẳng hiểu sao Thủy muốn trêu tức hắn, Thủy liền thu dọn đồ rồi bước ra, đúng lúc hắn cũng vừa ngắt điện thoại. Thủy ôm bụng rồi nhăn nhăn nhó nhó nhìn Phong.
- Sếp ơi, tôi bị đau dạ dày… mà giờ này tôi vẫn chưa có gì vào bụng, mọi người lại về hết rồi, hay… sếp đi mua giúp tôi cái bánh mì ăn tạm được không?
Phong nhìn vẻ mặt có vẻ ngất ra đến nơi của Thủy, anh không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhàn nhạt cất lời.
- Vậy đi với tôi!
Thủy ngạc nhiên tròn xoe mắt, Thủy đâu cần sếp phải phức tạp đến thế chứ. Chỉ là Thủy muốn hắn ta chạy ra mua cho Thủy cái bánh mì pate ngay cổng công ty thôi mà. Thủy áy náy xua xua tay.
- Ơ… thôi, tôi không dám làm phiền sếp, chỉ muốn nhờ sếp cứu vớt cái dạ dày biểu tình của tôi một chút thôi, ngay cổng công ty có hiệu bánh mì ngon phết sếp ạ… hehehe…
Phong nhướng mày nhìn khuôn mặt méo xẹo của Thủy. Cô ta vừa từ chối lời mời của Phong một cách dứt khoát, lại còn tỏ vẻ áy náy nữa? Hừm… chẳng phải lũ con gái trong cái công ty này đều làm đủ trò chỉ để được Phong chú ý đến hay sao? Hơn nữa, không phải chính cô ta cũng đã cố tình tiếp cận Phong? Vậy mà... Phong đã nhầm? Cô ta không những không mừng rỡ vội vàng gật đầu mà thậm chí còn áy náy vì từ chối lời mời mà Phong vốn chỉ định đưa cô ta đi cùng rồi thả cô ta ở một quán ăn nào đó trên đường anh đến gặp nhóm bạn.
Phong hơi bực bội. Cảm giác như vừa bị từ chối một cách sâu sắc làm anh có chút hậm hực. Anh nheo nheo mắt rồi nói.
- Không phải cô đang đói đến đau bụng hay sao? Lúc này chỉ có tôi là có thể giúp cô. Cô không muốn đi cùng tôi? Hay… cô nói dối tôi?
- Không… tôi nào dám nói dối sếp… hì hì hì… tôi chỉ không muốn sếp phải mất thời gian với tôi thôi mà…
Thủy vẫn kiên quyết từ chối. Phong càng bực hơn, tự nhiên Phong muốn lôi cô ta đi cho bằng được.
- Đi, cô không đi cùng tôi chứng tỏ cô nói dối!
Phong kéo tay Thủy lôi đi. Thủy bực lắm, hắn đang ép Thủy. Nhưng dù sao hắn cũng là sếp, mà Thủy đang “đau bụng” mà. Thôi thì cũng đành ngoan ngoãn theo hắn vậy. Thủy thở dài. Bỗng, Thủy nảy ra một ý hay ho. Thủy ngồi thụp xuống, ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương.
- Sếp ơi, tôi đau bụng lắm, không bước đi được… ai da… đau quá… phải chi có ai cõng tôi thì tốt quá… ai da…
Phong chẳng nói chẳng rằng, hắn ta dừng lại vác Thủy lên vai, cứ thế bước đi phăng phăng.
Má ơi, cái gì thế này? Hắn đang vác Thủy như vác một bao gạo!
- Á… sếp ơi… thả tôi xuống điiii, tôi tự đi được…
Tiếc là hắn vừa cao vừa khỏe, Thủy quẫy quẫy chân đòi xuống mạnh thế mà hắn vẫn không xi nhê, cứ thế sải chân bước.
Thủy thua hắn thật rồi. Cứ tưởng hắn ngại cõng Thủy mà tha cho Thủy, để Thủy ngồi lại chờ hắn mua cái gì về cho Thủy ăn tạm thôi, ai dè… Phải làm sao đây? Cứ để hắn vác thế hay nói là Thủy hết đau rồi để hắn cho Thủy xuống?
- Tôi hết đau rồi sếp ơi… cho tôi xuống điiii!
Hừm… dám không thích Phong “cõng” à? Cô ta kiêu hay giả vờ kiêu? Phong cứ tảng lờ như không nghe thấy. Bước đến xe hơi của Phong, Phong mở cửa sau rồi tống Thủy vào đó.
- Hết đau thì cũng phải ăn, không ăn cô sẽ bị đau lại, biết chưa?
Thủy hậm hực nhìn hắn đóng sập cửa xe hơi lại rồi đành chịu theo hắn đưa Thủy đi đâu đó mà Thủy cũng chẳng biết. Chắc hắn đưa Thủy đến quán ăn nào đó thôi mà, thôi kệ đi, coi là có người đưa đi ăn không tốn tiền Grab, chốc quay lại công ty lấy xe máy sau vậy, haizz, đúng là chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.