Chương 13
Phan Hồn Nhiên
04/03/2014
- À quên, Duy đã tìm hiểu chính xác các từ trong phần từ điển chưa? Có thể bí ẩn nằm khuất bên dưới ý nghĩa một từ nào đó.
- Đúng rồi, còn một từ Duy chưa biết, Ghi ạ. Tụi mình tra luôn đi. Từ Cadaver.
Ghi bấm nhanh bàn phím. Mặt cô bỗng tái nhợt:
- Được chế tạo từ Cadaver – xác chết, đó là xuất xứ của bột ma thuật.
Chương 4: Rừng thẳm
Cánh cổng khép lại sau lưng. Ghi ngửa cổ, hít vào một hơi thật sâu. Không khí ban mai mát lành, tinh sạch. Trong các vòm canh xanh non dọc hai bên đường, những con chim vô hình thả vào không gian tiếng hát trong veo, mỏng manh. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Hơi sương ẩm ướt khiến đôi mắt khô rát của Ghi dịu xuống. cô xốc chiếc ba-lô sau lưng, đi bộ tới điểm hẹn cả lớp sẽ tập trung để lên xe, bắt đầu đợt cắm trại ba ngày trong rừng nguyên sinh…
Nghỉ hè hơn một tháng. Áp lực công việc đặt lên Ghi còn nặng nề hơn cả thời gian trong năm học. Chương trình Ngôi sao pha lê quay liên tục. Tuần vừa rồi, nhóm chuyên gia Úc đề nghị toàn ê-kíp làm dồn đến mười lăm show, kịp dựng và phát sóng trong vòng một tháng, vì họ cần về nước giải quyết sự vụ đột xuất. Tranh thủ từng mẩu thời gian trống giữa các buổi ghi hình, Ghi vùi đầu vào các quyển sách Toán và Tiếng Anh. Sang năm vào lớp mười hai, việc học phải đặt lên hàng đầu. Đêm, chui vào giường, cô tin cảm giác mệt mỏi sẽ khiến mình có thể nhắm mắt ngủ ngay tức khắc. Nhưng, không hề như vậy. Bóng tối. Tiếng động đáng ngờ trên mặt ngoài ô kính cài chặt. Và nhất là ý nghĩ về Duy với cái gọi là ma thuật khiến giấc ngủ chỉ lảng vảng bên ngoài ngưỡng cửa. Nếu cách đây ba tháng, cô còn ngờ vực về nguyên nhân tai nạn xảy ra cho Hoàng và Anny, còn tự thuyết phục mình cái hộp phấn bột đen chỉ là trò đùa của ai đó thì giờ đây, cô hiểu rõ ma thuật là điều có thật. Ít nhất một lần, nó đã vươn cánh tay chạm vào cô. Nhưng, đáng sợ hơn cả, nó đang điều khiển Duy, theo những cách thức mà cô không sao đoán biết. Phải gần sáng, cô gái nhỏ mới chợp mắt đôi chút. Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Ghi chồm dậy ngay, đầu óc lệch hẳn sang bên vì các giấc mơ chật chội, kì dị không ngừng vây bủa.
Thói quen đối mặt với thực tế, dù khó chịu nhất, đã khiến Ghi sớm nhận ra, nếu cô chỉ ngồi im, chỉ lo âu suông, sẽ không ích lợi gì. Hôm đó, ê-kíp thực hiện buổi ghi hình các thí sinh Ngôi sao pha lê lựa chọn phục trang biểu diễn tại một boutique thời trang chỉ cách nhà Duy hai trăm mét. Cô bấm di động rủ cậu bạn qua chơi, nhưng điện thoại bị khóa. Gọi điện thoại bàn, bé gái em Duy cho biết chẳng thấy anh ấy đâu. Thoáng lo âu nhưng Ghi tức khắc nảy ra một ý định. Quay xong phần lời dẫn, cô xin phép đạo diễn cho vắng mặt ba mươi phút. Đeo vội chiếc kính to che gương mặt make up khá đậm, cô bước nhanh rồi đến đoạn vắng người, Ghi co giò chạy về hướng nhà Duy.
Cô bé em chín tuổi của cậu ấy ở nhà một mình, thò đầu qua khe cửa. Nhận ra người dẫn chương trình nổi tiếng, cô bé reo lên, rồi thông báo ngay: “Anh Duy em dạo này ít nói chuyện lắm, chị là bạn thân mà còn không biết anh ấy ở đâu, thì em cũng chịu thôi!”. Duy cho biết cô đang cần hộp phấn mắt đen dùng gấp, và tuần trước có nhờ Duy cất hộ. Gương mặt đang make up của Ghi khiến em Duy tin ngay. Cô bé mở hẳn cửa: “Vậy chị vô nhà đi. Em sẽ dẫn chị lên phòng anh ấy, kiếm thử xem!”. Nhưng đi ngang cái TV đặt ở phòng khách, cô bé bỗng bị hút vào bộ phim của Walt Disney vừa mới bắt đầu. Ghi đành lên phòng Duy một mình, cuối dãy hành lang tầng hai. Cô đẩy nhẹ cửa. Căn phòng nhỏ, đồ đạc sách vở cực kì ngăn nắp. Ngoài một cánh cửa sổ mở hé cho nguồn sáng trời chiếu vào, các cánh cửa khác đều đóng kín, khiến không gian hơi tối. Trên bàn, máy tính vẫn mở, nhưng màn hình để ở chế độ chờ. Cứ năm giây một, các bước trong quy trình thực hiện một bức tranh đồ họa mới của Duy lại tự động thay một hình khác. Chưa bao giờ Ghi nhìn thấy cái tranh này, dù cô luôn là người đầu tiên được Duy cho xem tác phẩm trước khi cậu ấy up lên Zidean, trang web của những người say mê nghệ thuật đồ họa. Ở khung hình thứ ba, cô chợt nhận ra nhân vật chính trong bức vẽ là một cô gái, khuôn mặt thon hẹp với mái tóc dài xòa xuống đôi vai gầy rút, che kín cả hai cánh tay. Kĩ thuật dùng brush trong inlustration của Duy tuyệt vời. Từng sợi tóc trong khung tranh đều bắt sáng, như đang thở nhè nhẹ. Cảm giác tò mò, thích thú trong Ghi hóa thành sự khâm phục trước tài năng của bạn thân. Tuy nhiên, khung hình thứ năm, bản vẽ cận cảnh chi tiết gương mặt nhân vật, niềm hưng phấn như lớp nước biển đột ngột rút cạn. Chưa bao giờ, Ghi choáng sốc đến thế. Từng nét gương mặt cô gái nhỏ trong tranh đẹp hoàn hảo, nhưng màu sắc của nó thật ghê rợn. Bên dưới làn da mỏng manh hồng phớt, hiện lên các mạch máu hình rễ cây xám xanh, lờ mờ ở khu vực hai bên gò má. Và điểm nhấn đặc biệt nhất – đôi mắt màu xám tro làm nền cho hai con ngươi xanh biếc, với cái nhìn xuyên thấu, lạnh lẽo. Chi tiết quen thuộc duy nhất của bức vẽ, với Ghi, là lớp phấn đen bao quanh, làm cho đôi mắt trong tranh giãn to, hút chặt cái nhìn của người đối diện. Bức tranh cuối cùng hiện ra. Một nụ cười thản nhiên, ngạo mạn. Bên dưới, dòng chữ xanh tái sứ giả địa ngục băng qua chậm rãi.
- Đúng rồi, còn một từ Duy chưa biết, Ghi ạ. Tụi mình tra luôn đi. Từ Cadaver.
Ghi bấm nhanh bàn phím. Mặt cô bỗng tái nhợt:
- Được chế tạo từ Cadaver – xác chết, đó là xuất xứ của bột ma thuật.
Chương 4: Rừng thẳm
Cánh cổng khép lại sau lưng. Ghi ngửa cổ, hít vào một hơi thật sâu. Không khí ban mai mát lành, tinh sạch. Trong các vòm canh xanh non dọc hai bên đường, những con chim vô hình thả vào không gian tiếng hát trong veo, mỏng manh. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Hơi sương ẩm ướt khiến đôi mắt khô rát của Ghi dịu xuống. cô xốc chiếc ba-lô sau lưng, đi bộ tới điểm hẹn cả lớp sẽ tập trung để lên xe, bắt đầu đợt cắm trại ba ngày trong rừng nguyên sinh…
Nghỉ hè hơn một tháng. Áp lực công việc đặt lên Ghi còn nặng nề hơn cả thời gian trong năm học. Chương trình Ngôi sao pha lê quay liên tục. Tuần vừa rồi, nhóm chuyên gia Úc đề nghị toàn ê-kíp làm dồn đến mười lăm show, kịp dựng và phát sóng trong vòng một tháng, vì họ cần về nước giải quyết sự vụ đột xuất. Tranh thủ từng mẩu thời gian trống giữa các buổi ghi hình, Ghi vùi đầu vào các quyển sách Toán và Tiếng Anh. Sang năm vào lớp mười hai, việc học phải đặt lên hàng đầu. Đêm, chui vào giường, cô tin cảm giác mệt mỏi sẽ khiến mình có thể nhắm mắt ngủ ngay tức khắc. Nhưng, không hề như vậy. Bóng tối. Tiếng động đáng ngờ trên mặt ngoài ô kính cài chặt. Và nhất là ý nghĩ về Duy với cái gọi là ma thuật khiến giấc ngủ chỉ lảng vảng bên ngoài ngưỡng cửa. Nếu cách đây ba tháng, cô còn ngờ vực về nguyên nhân tai nạn xảy ra cho Hoàng và Anny, còn tự thuyết phục mình cái hộp phấn bột đen chỉ là trò đùa của ai đó thì giờ đây, cô hiểu rõ ma thuật là điều có thật. Ít nhất một lần, nó đã vươn cánh tay chạm vào cô. Nhưng, đáng sợ hơn cả, nó đang điều khiển Duy, theo những cách thức mà cô không sao đoán biết. Phải gần sáng, cô gái nhỏ mới chợp mắt đôi chút. Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Ghi chồm dậy ngay, đầu óc lệch hẳn sang bên vì các giấc mơ chật chội, kì dị không ngừng vây bủa.
Thói quen đối mặt với thực tế, dù khó chịu nhất, đã khiến Ghi sớm nhận ra, nếu cô chỉ ngồi im, chỉ lo âu suông, sẽ không ích lợi gì. Hôm đó, ê-kíp thực hiện buổi ghi hình các thí sinh Ngôi sao pha lê lựa chọn phục trang biểu diễn tại một boutique thời trang chỉ cách nhà Duy hai trăm mét. Cô bấm di động rủ cậu bạn qua chơi, nhưng điện thoại bị khóa. Gọi điện thoại bàn, bé gái em Duy cho biết chẳng thấy anh ấy đâu. Thoáng lo âu nhưng Ghi tức khắc nảy ra một ý định. Quay xong phần lời dẫn, cô xin phép đạo diễn cho vắng mặt ba mươi phút. Đeo vội chiếc kính to che gương mặt make up khá đậm, cô bước nhanh rồi đến đoạn vắng người, Ghi co giò chạy về hướng nhà Duy.
Cô bé em chín tuổi của cậu ấy ở nhà một mình, thò đầu qua khe cửa. Nhận ra người dẫn chương trình nổi tiếng, cô bé reo lên, rồi thông báo ngay: “Anh Duy em dạo này ít nói chuyện lắm, chị là bạn thân mà còn không biết anh ấy ở đâu, thì em cũng chịu thôi!”. Duy cho biết cô đang cần hộp phấn mắt đen dùng gấp, và tuần trước có nhờ Duy cất hộ. Gương mặt đang make up của Ghi khiến em Duy tin ngay. Cô bé mở hẳn cửa: “Vậy chị vô nhà đi. Em sẽ dẫn chị lên phòng anh ấy, kiếm thử xem!”. Nhưng đi ngang cái TV đặt ở phòng khách, cô bé bỗng bị hút vào bộ phim của Walt Disney vừa mới bắt đầu. Ghi đành lên phòng Duy một mình, cuối dãy hành lang tầng hai. Cô đẩy nhẹ cửa. Căn phòng nhỏ, đồ đạc sách vở cực kì ngăn nắp. Ngoài một cánh cửa sổ mở hé cho nguồn sáng trời chiếu vào, các cánh cửa khác đều đóng kín, khiến không gian hơi tối. Trên bàn, máy tính vẫn mở, nhưng màn hình để ở chế độ chờ. Cứ năm giây một, các bước trong quy trình thực hiện một bức tranh đồ họa mới của Duy lại tự động thay một hình khác. Chưa bao giờ Ghi nhìn thấy cái tranh này, dù cô luôn là người đầu tiên được Duy cho xem tác phẩm trước khi cậu ấy up lên Zidean, trang web của những người say mê nghệ thuật đồ họa. Ở khung hình thứ ba, cô chợt nhận ra nhân vật chính trong bức vẽ là một cô gái, khuôn mặt thon hẹp với mái tóc dài xòa xuống đôi vai gầy rút, che kín cả hai cánh tay. Kĩ thuật dùng brush trong inlustration của Duy tuyệt vời. Từng sợi tóc trong khung tranh đều bắt sáng, như đang thở nhè nhẹ. Cảm giác tò mò, thích thú trong Ghi hóa thành sự khâm phục trước tài năng của bạn thân. Tuy nhiên, khung hình thứ năm, bản vẽ cận cảnh chi tiết gương mặt nhân vật, niềm hưng phấn như lớp nước biển đột ngột rút cạn. Chưa bao giờ, Ghi choáng sốc đến thế. Từng nét gương mặt cô gái nhỏ trong tranh đẹp hoàn hảo, nhưng màu sắc của nó thật ghê rợn. Bên dưới làn da mỏng manh hồng phớt, hiện lên các mạch máu hình rễ cây xám xanh, lờ mờ ở khu vực hai bên gò má. Và điểm nhấn đặc biệt nhất – đôi mắt màu xám tro làm nền cho hai con ngươi xanh biếc, với cái nhìn xuyên thấu, lạnh lẽo. Chi tiết quen thuộc duy nhất của bức vẽ, với Ghi, là lớp phấn đen bao quanh, làm cho đôi mắt trong tranh giãn to, hút chặt cái nhìn của người đối diện. Bức tranh cuối cùng hiện ra. Một nụ cười thản nhiên, ngạo mạn. Bên dưới, dòng chữ xanh tái sứ giả địa ngục băng qua chậm rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.