Chương 20
Phan Hồn Nhiên
04/03/2014
Nhanh như sóc, Duy nép ngay vào sau cây cẩm lai lớn ba vòng
tay người ôm. Giữa các cổ thụ cách nhau vài bước ngắn, có một khoảng đất hình
ellipse. Ánh trăng hạ tuần nhợt nhạt hắt xuống, chiếu rõ vài chiếc lá mục. Lớp
vỏ cây khô lạnh như da rắn không khiến cậu rùng mình. Mùi sương đên ẩm ướt xộc
vào mũi không khiến cậu ngạt thở. Không, tất cả đều vô nghĩa so với những gì cậu
sắp chứng kiến, một cách lén lút.
Đã vài lần Duy tìm con mồi đưa đến cho sứ giả. Nhưng chưa bao giờ cậu tận mắt nhìn thấy cách sứ giả thu nạp năng lượng từ nguồn máu tươi của nạn nhân. Giờ đây, điều đó đang xảy ra. Duy nín thở. Từ trạng thái đờ dại tê liệt khi đứng ngay mí khoảng đất trống, đột nhiên Hoàng chuyển động. Chân cậu ta như hai súc gỗ, thẳng băng. Đầu mũi giày đắt tiền của Hoàng lướt là là, không chạm đất. Có một tích tắc, ánh trăng soi rọi ngay đúng gương mặt to béo bất động của Hoàng. Ngật đầu sang một bên, da cậu ta trắng bệch như sáp. Cổ họng Duy khô cong, muốn vỡ vụn ra khi gương mặt sắp tan thành khói của sứ giả kề sát cổ Hoàng, ngay chỗ động mạch chủ.
Nhưng, ngay giây phút đó, thân thể to béo đông cứng trong nỗi khiếp sợ của Hoàng bỗng bay vọt lên. Mang hình dáng của một cô gái nhỏ, nhưng sức mạnh ghê gớm của sứ giả đã quẳng mạnh Hoàng về phía những gốc tre bị vát nhọn. Cú rơi thịch của thân hình to béo vang lên rõ mồn một. Hoàn úp sấp, với cái đầu bẻ ngoặt sang bên. Tiếng hét rú lên, xé toạc bóng tối. Tiếng hét của Duy. Khi nhận ra tới lượt mình, cậu cũng bị một lực nâng vô hình nhất bổng lên, lôi ra khỏi chỗ nấp, đối diện sứ giả.
- Ta không cần tên này. Mi đừng quên, ta không sử dụng năng lượng bất kì kẻ nào lần hai. Chưa kể tên này chưa tinh sạch. Mùi cơ thể nó thật kinh tởm! – Sứ giả nói nhỏ, từng từ phát ra như gió rít.
- Không còn ai khác nữa đâu! – Duy thều thào. Một lần nữa, bàn tay vô hình đang túm cổ, nhấc cậu lơ lửng trong không gian, khiến cậu ngạt thở.
- Tìm kẻ khác. Ngay trong đêm nay! – Mùi các phân tử hữu cơ phân hủy hàng năm phả thẳng vào hốc mũi Duy. Sứ giả không buồn che giấu sự điên cuồng – Nếu không ta tự ra tay, không quan tâm đến mi nữa đâu!
Ở một vài chỗ trong rừng nguyên sinh, ánh sáng không thể xuyên qua quầng lá cổ thụ dày ken. Những đỉnh cây nối tiếp, tựa như các vòm nhà cao vút uốn cong, tối sẫm, cất giấu tiếng vọng mơ hồ. Lá cây rụng xuống, phủ rợp nóc ngôi nhà ván lơ lửng trên mấy chạc cây. Thỉnh thoảng, có đợt gió mùa mạnh lùa qua. Những phiến lá lại khua lên xào xạc trước khi lả tả chạm xuống mặt đất sâu hút bên dưới. Những âm thanh lặp đi lặp lại. Ngỡ như cả thế giớ đang bị chôn vùi trong đám màu nâu xám duy nhất của thứ lá cây đã bị rút kiệt chất sống. “Cũng may mình ở chỗ trên cao này. Nếu nằm trong mấy cái lều bạt dưới kia, chắc chắc mình bị ám ảnh biến thành xác ướp, bắt đầu mục ruỗng vì bị chôn vùi dưới lớp lá khô!” – Duy lẩm bẩm một mình…
Mái lán không một bóng người. Các bạn đã chạy xuống khu vực làm vệ sinh cá nhân, rồi chui vào một căn lều ăn điểm tâm cháo trắng với cá muối. Duy không đói. Cậu chẳng cần ăn gì. Duy nằm im, mắt mở thao láo. Đêm qua, những sự việc nối tiếp xảy ra. Gần nữa đêm cậu mới về khu trại, dìu theo Hoàng. Cậu bạn to béo đã nhận biết trở lại sau cú nén gây bất tỉnh. “Hừ hừ… Tớ gặp ma đấy, tin nổi không? Nó dụ dỗ tớ rúc vào bụi tre. Giống như bà nội tớ vẫn kể ấy! – Nạn nhân hụt chân lên bước, không ngớt rên rỉ – Không tớ bị mộng du thì đúng hơn. Tớ ngủ quên ngoài đó, hả Duy. Tớ còn nằm mơ thấy đủ thứ. Bị ma quỷ túm cổ, nhấc lên lơ lửng mới kinh chớ!”. Duy im lặng, dìu tên bạn về trại. Sau khi giúp Hoàng trèo lên thang dây, Duy quay về nhà trên cây. Tay cậu nhâm nhấp một thứ chất lỏng nóng hổi. Cậu đưa bàn tay lên ngang tầm mắt. Nó gần như biến thành màu đen. Một vết rách trên lưng Hoàng chảy nhiều máu, dính đầy tay mà Duy không biết.
Duy ngồi dậy, mở nắp bình thủy mini,nhấp nháp cacao sữa nóng rồi ngồi gác cằm lên ô cửa vuông. Nếu những gì cậu đang trải qua là từng nấc thang thử thách tinh thần, nếu cậu đủ can đảm lướt qua nỗi bất hạnh của kẻ khác , nếu cậu đi qua được những thương tích và kiệt sức của chính mình, thì rốt cuộc, sở hữu sức mạnh và quyền năng phi thường đểlàm gì? Các câu hỏi đeo bám kiến Duy rùng mình. Cậu nhắm mắt để đôi mắt nhạy cảm tránh ánh nắng mặt trời. Nếu không có tiếng nói cười thảng khi vọng đến hay tiếng vỗ cánh của mấy con chim vút ngang qua, rừng buổi sáng hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên tiếng nói cười im bặt. Thời khắc mà cậu hình dung suốt đêm, giờ đã điểm. “Duy! Xuống ngay!”. Tiếng Ghi gọi lạc giọng. Duy vươn người qua ô cửa, nhìn xuống. Ghi đang ngước lên, chờ cậu. Trong cái tích tắc mà mắt họ gặp nhau, cả hai người bạn thấu suốt ý nghĩ đang diễn ra trong đầu người kia. Phía sau những điều kinh hoàng liên tiếp xảy ra là gì, sự thật chỉ có họ biết rõ.
Đã vài lần Duy tìm con mồi đưa đến cho sứ giả. Nhưng chưa bao giờ cậu tận mắt nhìn thấy cách sứ giả thu nạp năng lượng từ nguồn máu tươi của nạn nhân. Giờ đây, điều đó đang xảy ra. Duy nín thở. Từ trạng thái đờ dại tê liệt khi đứng ngay mí khoảng đất trống, đột nhiên Hoàng chuyển động. Chân cậu ta như hai súc gỗ, thẳng băng. Đầu mũi giày đắt tiền của Hoàng lướt là là, không chạm đất. Có một tích tắc, ánh trăng soi rọi ngay đúng gương mặt to béo bất động của Hoàng. Ngật đầu sang một bên, da cậu ta trắng bệch như sáp. Cổ họng Duy khô cong, muốn vỡ vụn ra khi gương mặt sắp tan thành khói của sứ giả kề sát cổ Hoàng, ngay chỗ động mạch chủ.
Nhưng, ngay giây phút đó, thân thể to béo đông cứng trong nỗi khiếp sợ của Hoàng bỗng bay vọt lên. Mang hình dáng của một cô gái nhỏ, nhưng sức mạnh ghê gớm của sứ giả đã quẳng mạnh Hoàng về phía những gốc tre bị vát nhọn. Cú rơi thịch của thân hình to béo vang lên rõ mồn một. Hoàn úp sấp, với cái đầu bẻ ngoặt sang bên. Tiếng hét rú lên, xé toạc bóng tối. Tiếng hét của Duy. Khi nhận ra tới lượt mình, cậu cũng bị một lực nâng vô hình nhất bổng lên, lôi ra khỏi chỗ nấp, đối diện sứ giả.
- Ta không cần tên này. Mi đừng quên, ta không sử dụng năng lượng bất kì kẻ nào lần hai. Chưa kể tên này chưa tinh sạch. Mùi cơ thể nó thật kinh tởm! – Sứ giả nói nhỏ, từng từ phát ra như gió rít.
- Không còn ai khác nữa đâu! – Duy thều thào. Một lần nữa, bàn tay vô hình đang túm cổ, nhấc cậu lơ lửng trong không gian, khiến cậu ngạt thở.
- Tìm kẻ khác. Ngay trong đêm nay! – Mùi các phân tử hữu cơ phân hủy hàng năm phả thẳng vào hốc mũi Duy. Sứ giả không buồn che giấu sự điên cuồng – Nếu không ta tự ra tay, không quan tâm đến mi nữa đâu!
Ở một vài chỗ trong rừng nguyên sinh, ánh sáng không thể xuyên qua quầng lá cổ thụ dày ken. Những đỉnh cây nối tiếp, tựa như các vòm nhà cao vút uốn cong, tối sẫm, cất giấu tiếng vọng mơ hồ. Lá cây rụng xuống, phủ rợp nóc ngôi nhà ván lơ lửng trên mấy chạc cây. Thỉnh thoảng, có đợt gió mùa mạnh lùa qua. Những phiến lá lại khua lên xào xạc trước khi lả tả chạm xuống mặt đất sâu hút bên dưới. Những âm thanh lặp đi lặp lại. Ngỡ như cả thế giớ đang bị chôn vùi trong đám màu nâu xám duy nhất của thứ lá cây đã bị rút kiệt chất sống. “Cũng may mình ở chỗ trên cao này. Nếu nằm trong mấy cái lều bạt dưới kia, chắc chắc mình bị ám ảnh biến thành xác ướp, bắt đầu mục ruỗng vì bị chôn vùi dưới lớp lá khô!” – Duy lẩm bẩm một mình…
Mái lán không một bóng người. Các bạn đã chạy xuống khu vực làm vệ sinh cá nhân, rồi chui vào một căn lều ăn điểm tâm cháo trắng với cá muối. Duy không đói. Cậu chẳng cần ăn gì. Duy nằm im, mắt mở thao láo. Đêm qua, những sự việc nối tiếp xảy ra. Gần nữa đêm cậu mới về khu trại, dìu theo Hoàng. Cậu bạn to béo đã nhận biết trở lại sau cú nén gây bất tỉnh. “Hừ hừ… Tớ gặp ma đấy, tin nổi không? Nó dụ dỗ tớ rúc vào bụi tre. Giống như bà nội tớ vẫn kể ấy! – Nạn nhân hụt chân lên bước, không ngớt rên rỉ – Không tớ bị mộng du thì đúng hơn. Tớ ngủ quên ngoài đó, hả Duy. Tớ còn nằm mơ thấy đủ thứ. Bị ma quỷ túm cổ, nhấc lên lơ lửng mới kinh chớ!”. Duy im lặng, dìu tên bạn về trại. Sau khi giúp Hoàng trèo lên thang dây, Duy quay về nhà trên cây. Tay cậu nhâm nhấp một thứ chất lỏng nóng hổi. Cậu đưa bàn tay lên ngang tầm mắt. Nó gần như biến thành màu đen. Một vết rách trên lưng Hoàng chảy nhiều máu, dính đầy tay mà Duy không biết.
Duy ngồi dậy, mở nắp bình thủy mini,nhấp nháp cacao sữa nóng rồi ngồi gác cằm lên ô cửa vuông. Nếu những gì cậu đang trải qua là từng nấc thang thử thách tinh thần, nếu cậu đủ can đảm lướt qua nỗi bất hạnh của kẻ khác , nếu cậu đi qua được những thương tích và kiệt sức của chính mình, thì rốt cuộc, sở hữu sức mạnh và quyền năng phi thường đểlàm gì? Các câu hỏi đeo bám kiến Duy rùng mình. Cậu nhắm mắt để đôi mắt nhạy cảm tránh ánh nắng mặt trời. Nếu không có tiếng nói cười thảng khi vọng đến hay tiếng vỗ cánh của mấy con chim vút ngang qua, rừng buổi sáng hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên tiếng nói cười im bặt. Thời khắc mà cậu hình dung suốt đêm, giờ đã điểm. “Duy! Xuống ngay!”. Tiếng Ghi gọi lạc giọng. Duy vươn người qua ô cửa, nhìn xuống. Ghi đang ngước lên, chờ cậu. Trong cái tích tắc mà mắt họ gặp nhau, cả hai người bạn thấu suốt ý nghĩ đang diễn ra trong đầu người kia. Phía sau những điều kinh hoàng liên tiếp xảy ra là gì, sự thật chỉ có họ biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.