Chương 55
Phan Hồn Nhiên
04/03/2014
Thành phố hiện ra đột ngột. Các con đường rộng kéo hút tầm mắt. Các tòa cao ốc lô xô, thiết kế theo hướng đề cao công
nắng, phần lớn được phủ ngoài bởi gam màu u trầm ko bắt sáng. Hình ảnh
rất giống 1 đô thị hiện đại. Chỉ có điểm khác biệt rõ ràng nhất là những cỗ xe chuyển động trên đường. Tất cả đều là kiểu xe kéo, ko tiếng ồn,
ko phả ra khí thải, ko gây ra bất kì ách tắc nào. Động vật kéo xe có
thân hình vạm vỡ gần giống người, mái tóc rối bù lòa xòa che mặt, nhẹ
nhõm kéo băng băng trên mặt đường trơn nhẵn những chiếc xe phần lớn là
rỗng ko. Duy đứng trên vỉa hè, lướt mắt nhìn quanh khung cảnh xa lạ, ko
thể hiểu nổi. Theo kiến thức thu được từ sách vở, từ các cuộc trao đổi
với nhà nghiên cứu mật ngữ Christian Weyer, từ hình dung của cậu bao
tháng ngày qua, xứ sở của bột đen ma thuật gắn liền với các đền đài, các kim tự tháp hay chí ít cũng là những sa mạc mênh mông. Nhưng, hết thảy
những gì đang mở ra trước mắt cậu hoàn toàn khác hẳn.
Duy tập trung, thử dùng trực giác xác định phương hướng, cố gắng lằng nghe tiếng nói của linh cảm, để biết Ghi và cả linh hồn Hoàng đang ở đâu. Nhưng, như 1 cỗ máy hỏng, cậu ko bắt được bất kì loại sóng nào. Duy nhìn đồng hồ. Nó ko hoạt động. Cậu bấm thử tất cả các nút điều chỉnh. Chiếc đồng hồ này là loại chống va đập, lẽ nào nó lại chết cứng chỉ vì 1 cú rơi. Ko thể xác định nổi lúc này là mấy h. Chỉ biết trời đã về chiều. Nhất là bầu ko khí như 1 lớp màn lọc càng làm cho ánh sáng âm u. Quỹ thời gian càng lúc càng co hẹp. Có lẽ chỉ còn ko đầy sáu hay năm giờ nữa, để có thể cứu Hoàng. Duy lắc mạnh chiếc đồng hồ, áp lên tai, bực dọc.
_Các loại dụng cụ đo thời gian ko hoạt động ở nơi này đâu!
1 giọng nói chậm rãi vang lên lình thình. Duy quay phắt lại. Sinh vật kéo xe có đôi vai u lên, đang nhìn cậu bằng 2 hốc mắt trống rỗng từ bao h. Cậu há hốc miệng, mất 1 lúc mới cất lên câu hỏi vô nghĩa, lắp bắp:
_Sao, sao kia? Đây là đâu?
_Hãy lên xe đi, ta đưa cậu đến nơi cậu cần phải đến!
_Ko…Đừng hòng…- Duy hơi lùi lại, sẵn sang vùng chạy thật nhanh, trốn khỏi kẻ kéo xe có bộ dạng còn hơn cả ghê rợn.
_Người đứng đầu thành phố này đang đợi. Ta được phái đến đón cậu, vậy thôi!
_Có việc gì mà đón tôi?- Duy dao động. Cậu bắt đầu hiểu ra, kẻ kéo xe này đang nói thật.
_Ta ko biết gì hết. Ta chỉ biết rằng, thủ lĩnh đang chờ cậu đến. Ở bên cạnh ông ta, cũng có 2 người đến từ thế giới của cậu. 1 cô gái nhỏ và 1 thằng bé hôi hám xấu xí.
Duy lập cập bước lên xe. Sự chuyển động êm ái. Cậu nhắm mắt thư giãn đôi chút cái thân thể đói mệt rỗng hoác. Nhưng đầu óc cậu thì đầy ắp ý nghĩ rối loạn.
_ Cuối cùng thì cậu cũng đã tới!
Trong phòng khách lạnh cóng, vị chủ nhân của toàn nhà lớn ngồi trên 1 chiếc ghế da mềm sang trọng. Ánh sáng yếu ớt từ bức tường kính lớn chiếu vào phòng, nhưng dừng lại trước khi chạm vào chân ghế khiến chủ nhà chìm khuất trong bóng tối lờ mờ. Căng hết mắt, Duy mới nhìn thấy người vừa lên tiếng. 1 người đàn ông trẻ, có lẽ chỉ hơn cậu chưa đầy chục tuổi, mặc bộ suit đen nghiêm trang, với chiếc chemise lụa sang trọng đồng màu. Điểm nhấn duy nhất trên bộ trang phục là chiếc nơ bướm đỏ sẫm đến mức cũng gần như hóa thành màu đen. Ông ta thuộc loại người vóc dáng nhỏ thó, chỉ chừng mét sáu là cùng. Nhìn đôi giày da mềm sáng loáng nhưng thon nhỏ đặt trên nền sàn thì biết, Duy nghĩ nhanh. Cậu cố gắng nhìn gương mặt của thủ lĩnh bóng đêm, nhưng ko thể. Thứ ánh sáng chiếu vào từ bức tường kính chỉ dâng lên ngang ngực ông ta rồi dừng lại. Ông ta nói tiếp:
_Cậu biết lí do vì sao ta gọi cậu đến đây, đúng ko?
_Tôi đến đây ko vì ông gọi. Tôi đến, để cứu Ghi và Hoàng, những người bạn của tôi.
_À, ta đã lập ra cái hành trình cứu bạn ghê gớm ấy, để cậu đến đây 1 cách tự nguyện! – Tiếng cười khe khẽ, giễu cợt- Tại sao ta phải làm thế? Duy nhất cậu trong những ứng viên tinh nhuệ mà ta muốn tuyển mộ vào đội ngũ ko quyết đoán khi đến với ta. Cậu mạnh mẽ, rất can đảm. Nhưng, cũng quá nhiều lưỡng lự.
Duy tập trung, thử dùng trực giác xác định phương hướng, cố gắng lằng nghe tiếng nói của linh cảm, để biết Ghi và cả linh hồn Hoàng đang ở đâu. Nhưng, như 1 cỗ máy hỏng, cậu ko bắt được bất kì loại sóng nào. Duy nhìn đồng hồ. Nó ko hoạt động. Cậu bấm thử tất cả các nút điều chỉnh. Chiếc đồng hồ này là loại chống va đập, lẽ nào nó lại chết cứng chỉ vì 1 cú rơi. Ko thể xác định nổi lúc này là mấy h. Chỉ biết trời đã về chiều. Nhất là bầu ko khí như 1 lớp màn lọc càng làm cho ánh sáng âm u. Quỹ thời gian càng lúc càng co hẹp. Có lẽ chỉ còn ko đầy sáu hay năm giờ nữa, để có thể cứu Hoàng. Duy lắc mạnh chiếc đồng hồ, áp lên tai, bực dọc.
_Các loại dụng cụ đo thời gian ko hoạt động ở nơi này đâu!
1 giọng nói chậm rãi vang lên lình thình. Duy quay phắt lại. Sinh vật kéo xe có đôi vai u lên, đang nhìn cậu bằng 2 hốc mắt trống rỗng từ bao h. Cậu há hốc miệng, mất 1 lúc mới cất lên câu hỏi vô nghĩa, lắp bắp:
_Sao, sao kia? Đây là đâu?
_Hãy lên xe đi, ta đưa cậu đến nơi cậu cần phải đến!
_Ko…Đừng hòng…- Duy hơi lùi lại, sẵn sang vùng chạy thật nhanh, trốn khỏi kẻ kéo xe có bộ dạng còn hơn cả ghê rợn.
_Người đứng đầu thành phố này đang đợi. Ta được phái đến đón cậu, vậy thôi!
_Có việc gì mà đón tôi?- Duy dao động. Cậu bắt đầu hiểu ra, kẻ kéo xe này đang nói thật.
_Ta ko biết gì hết. Ta chỉ biết rằng, thủ lĩnh đang chờ cậu đến. Ở bên cạnh ông ta, cũng có 2 người đến từ thế giới của cậu. 1 cô gái nhỏ và 1 thằng bé hôi hám xấu xí.
Duy lập cập bước lên xe. Sự chuyển động êm ái. Cậu nhắm mắt thư giãn đôi chút cái thân thể đói mệt rỗng hoác. Nhưng đầu óc cậu thì đầy ắp ý nghĩ rối loạn.
_ Cuối cùng thì cậu cũng đã tới!
Trong phòng khách lạnh cóng, vị chủ nhân của toàn nhà lớn ngồi trên 1 chiếc ghế da mềm sang trọng. Ánh sáng yếu ớt từ bức tường kính lớn chiếu vào phòng, nhưng dừng lại trước khi chạm vào chân ghế khiến chủ nhà chìm khuất trong bóng tối lờ mờ. Căng hết mắt, Duy mới nhìn thấy người vừa lên tiếng. 1 người đàn ông trẻ, có lẽ chỉ hơn cậu chưa đầy chục tuổi, mặc bộ suit đen nghiêm trang, với chiếc chemise lụa sang trọng đồng màu. Điểm nhấn duy nhất trên bộ trang phục là chiếc nơ bướm đỏ sẫm đến mức cũng gần như hóa thành màu đen. Ông ta thuộc loại người vóc dáng nhỏ thó, chỉ chừng mét sáu là cùng. Nhìn đôi giày da mềm sáng loáng nhưng thon nhỏ đặt trên nền sàn thì biết, Duy nghĩ nhanh. Cậu cố gắng nhìn gương mặt của thủ lĩnh bóng đêm, nhưng ko thể. Thứ ánh sáng chiếu vào từ bức tường kính chỉ dâng lên ngang ngực ông ta rồi dừng lại. Ông ta nói tiếp:
_Cậu biết lí do vì sao ta gọi cậu đến đây, đúng ko?
_Tôi đến đây ko vì ông gọi. Tôi đến, để cứu Ghi và Hoàng, những người bạn của tôi.
_À, ta đã lập ra cái hành trình cứu bạn ghê gớm ấy, để cậu đến đây 1 cách tự nguyện! – Tiếng cười khe khẽ, giễu cợt- Tại sao ta phải làm thế? Duy nhất cậu trong những ứng viên tinh nhuệ mà ta muốn tuyển mộ vào đội ngũ ko quyết đoán khi đến với ta. Cậu mạnh mẽ, rất can đảm. Nhưng, cũng quá nhiều lưỡng lự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.