Chương 10
Cật Tố
22/11/2020
Vấn đề hợp đồng lao động của công nhân viên xưởng đường La gia, vướng là bởi hai ba nhân viên ức hiếp La Nhất Hải tính cách mềm yếu. Có người chê tiền đền bù quá ít, có người cả hợp đồng và tiền đền bù đều muốn nhưng lại không chịu đồng ý sát hạch.
Hết lần này tới lần khác không đến công ty, mà cứ đợi La Nhất Hải về nhà rồi đến khóc lóc với anh, nói cái gì mà Sếp Nhạc trước kia cũng là người nhà họ La các cậu, sao cậu lại không thể nói hộ đôi câu thế? Có phải là đã tính toán muốn gài bẫy mọi người không?
La Nhất Hải ngoại trừ thở dài, cũng chỉ có thể lấy cái bài đã lặp đi lặp lại cả vạn lần ra nói lại một lần nữa.
Không phải là anh chưa từng nói hộ, nhưng vô dụng.
Nhạc Nguy Nhiên nổi danh năng lực rất được nhưng tính khí thì không tốt, nói một là một, chỉ nói nguyên tắc không nói tình cảm, đuổi ai cũng không hề chớp mắt lấy một cái, hoàn toàn là hai thái cực với anh.
Bị kẹp chính giữa hai phe không chịu thỏa hiệp, La Nhất Hải nhọc lòng vô cùng.
Thấy La Nhất Hải không thể giải quyết cho mình, có người lại qua bên xưởng làm ầm ĩ, ba ngày hai đầu bò lên nóc nhà muốn tự tử, nói La gia không cho nhân viên già một con đường sống, dứt khoát chết đi cho xong chuyện. Náo loạn cả mấy ngày, La Nhất Hải thật sự sợ nếu có bất trắc gì, thế là anh ở hẳn trong xưởng không dám đi, cả đêm chẳng thể chợp mắt.
Sau đó thì ầm ĩ đến mức Nhạc Nguy Nhiên xuất hiện.
Một câu nói, tiền bồi thường một đồng không thiếu nhưng tuyệt đối không hơn, muốn được nhậm chức nhất định phải thông qua sát hạch. Muốn chết cũng không ngăn cản, công ty bồi thường bao nhiêu tòa án định đoạt – Điều kiện tiên quyết là ông dám chết cái đã.
Cuối cùng, chủ của xưởng đường hiện tại không phải họ La, mà là họ Nhạc.
Người đó xám xịt từ trên nóc nhà trèo xuống.
Bản thân khổ sở mươi ngày nửa tháng không địch nổi một câu nói của Nhạc Nguy Nhiên, La Nhất Hải cũng có chút xám xịt.
Sự việc đã xử lý xong, vốn nên rời khỏi công ty rồi. Nhưng La Nhất Hải cũng không thật sự muốn nghỉ ngơi, anh có lòng muốn nhìn thấy xưởng đường vận hành lại rồi mới đi. Thế nhưng trong mắt Nhạc Nguy Nhiên, e rằng anh cũng thật sự không có đất dụng võ gì.
Không ngờ trước khi đi, bộ phận hành chính lại nói hy vọng anh có thể ở lại thêm vài tháng, đợi qua hết giai đoạn cọ sát của công nhân viên và xưởng đường rồi đi cũng không muộn.
Anh còn chưa đáp ứng, La Tiểu Hồ vừa nghe thấy đã không đồng ý.
Phòng làm việc mà sinh viên xuất sắc nhà họ La gầy dựng cách nhà quá xa, La Tiểu Hồ liền thuê một căn nhà hai phòng ngủ ở gần đó, là đợi bên phía La Nhất Hải xong việc sẽ chuyển đến ở cùng với nó. Nó nói chính mình đến khi bận rộn thì cả cơm cũng không kịp ăn, anh nó mà không ở chung thì sẽ phải chết đói.
La Nhất Hải biết rõ em út là đang làm nũng, nhưng cũng không nỡ để cho thằng bé bị đói, đồng ý qua đó ở chung với La Tiểu Hồ hai tháng. Nghĩ tới nghĩ lui, dự tính ít nhất đợi khi dây chuyền sản xuất mới vận hành hẵng đi.
La phụ cả đời chỉ có một sự nghiệp này đây, buông tay như thế, La Nhất Hải thật sự thẹn trong lòng.
La Tiểu Hồ hiểu tâm tư của anh mình, nhưng thật sự không vui cả mấy ngày.
Tuy chỉ treo cái chức ngồi chơi xơi nước, nhưng mỗi quyết sách của xưởng đường, Nhạc Nguy Nhiên đều để cho La Nhất Hải tham gia, thỉnh thoảng còn hỏi thử ý kiến của anh.
Đương nhiên, chỉ là hỏi thử.
Chiều hôm đó, đương lúc họp, La Nhất Hải chợt nhận được điện thoại của công ty đòi nợ, ngay sau đó, vào tối cùng ngày, họ chặn anh lại trước cửa.
La Tam Giang cùng bạn bè đầu tư gì đó, sau khi thất bại thì người bạn chạy ngay trong đêm, thiếu nợ một đống tiền. La Tam Giang lại không trả nổi, công ty đòi nợ liền tìm đến người thân, nói không trả nợ thì La Tam Giang sẽ mất cánh tay cẳng chân, thậm chí còn phải ngồi tù.
Tiền bán xưởng sau khi trả xong nợ ngân hàng vốn cũng chẳng còn bao nhiêu, La Nhất Hải còn chưa cầm nóng tay thì đã phải lấy ra để trả nợ cho La Tam Giang.
Chuyện này khiến La Tiểu Hồ cực kỳ tức giận, mắng La Tam Giang cả đời này đừng có về La gia nữa.
Mới vừa yên tĩnh được vài ngày, La Nhị Hà, người đã thành bà mẹ bỉm sữa, nửa đêm nửa hôm ở trong điện thoại gào khóc với anh trai mình, nói rằng hai mẹ con cô bị đuổi ra ngoài, đang ở trên đường vừa khóc vừa tìm khách sạn, bảo là không sống nổi nữa, muốn ly hôn.
La Nhất Hải vội vàng mua vé máy bay, sáng sớm ngày hôm sau liền bay qua bên đó.
Hết lần này tới lần khác không đến công ty, mà cứ đợi La Nhất Hải về nhà rồi đến khóc lóc với anh, nói cái gì mà Sếp Nhạc trước kia cũng là người nhà họ La các cậu, sao cậu lại không thể nói hộ đôi câu thế? Có phải là đã tính toán muốn gài bẫy mọi người không?
La Nhất Hải ngoại trừ thở dài, cũng chỉ có thể lấy cái bài đã lặp đi lặp lại cả vạn lần ra nói lại một lần nữa.
Không phải là anh chưa từng nói hộ, nhưng vô dụng.
Nhạc Nguy Nhiên nổi danh năng lực rất được nhưng tính khí thì không tốt, nói một là một, chỉ nói nguyên tắc không nói tình cảm, đuổi ai cũng không hề chớp mắt lấy một cái, hoàn toàn là hai thái cực với anh.
Bị kẹp chính giữa hai phe không chịu thỏa hiệp, La Nhất Hải nhọc lòng vô cùng.
Thấy La Nhất Hải không thể giải quyết cho mình, có người lại qua bên xưởng làm ầm ĩ, ba ngày hai đầu bò lên nóc nhà muốn tự tử, nói La gia không cho nhân viên già một con đường sống, dứt khoát chết đi cho xong chuyện. Náo loạn cả mấy ngày, La Nhất Hải thật sự sợ nếu có bất trắc gì, thế là anh ở hẳn trong xưởng không dám đi, cả đêm chẳng thể chợp mắt.
Sau đó thì ầm ĩ đến mức Nhạc Nguy Nhiên xuất hiện.
Một câu nói, tiền bồi thường một đồng không thiếu nhưng tuyệt đối không hơn, muốn được nhậm chức nhất định phải thông qua sát hạch. Muốn chết cũng không ngăn cản, công ty bồi thường bao nhiêu tòa án định đoạt – Điều kiện tiên quyết là ông dám chết cái đã.
Cuối cùng, chủ của xưởng đường hiện tại không phải họ La, mà là họ Nhạc.
Người đó xám xịt từ trên nóc nhà trèo xuống.
Bản thân khổ sở mươi ngày nửa tháng không địch nổi một câu nói của Nhạc Nguy Nhiên, La Nhất Hải cũng có chút xám xịt.
Sự việc đã xử lý xong, vốn nên rời khỏi công ty rồi. Nhưng La Nhất Hải cũng không thật sự muốn nghỉ ngơi, anh có lòng muốn nhìn thấy xưởng đường vận hành lại rồi mới đi. Thế nhưng trong mắt Nhạc Nguy Nhiên, e rằng anh cũng thật sự không có đất dụng võ gì.
Không ngờ trước khi đi, bộ phận hành chính lại nói hy vọng anh có thể ở lại thêm vài tháng, đợi qua hết giai đoạn cọ sát của công nhân viên và xưởng đường rồi đi cũng không muộn.
Anh còn chưa đáp ứng, La Tiểu Hồ vừa nghe thấy đã không đồng ý.
Phòng làm việc mà sinh viên xuất sắc nhà họ La gầy dựng cách nhà quá xa, La Tiểu Hồ liền thuê một căn nhà hai phòng ngủ ở gần đó, là đợi bên phía La Nhất Hải xong việc sẽ chuyển đến ở cùng với nó. Nó nói chính mình đến khi bận rộn thì cả cơm cũng không kịp ăn, anh nó mà không ở chung thì sẽ phải chết đói.
La Nhất Hải biết rõ em út là đang làm nũng, nhưng cũng không nỡ để cho thằng bé bị đói, đồng ý qua đó ở chung với La Tiểu Hồ hai tháng. Nghĩ tới nghĩ lui, dự tính ít nhất đợi khi dây chuyền sản xuất mới vận hành hẵng đi.
La phụ cả đời chỉ có một sự nghiệp này đây, buông tay như thế, La Nhất Hải thật sự thẹn trong lòng.
La Tiểu Hồ hiểu tâm tư của anh mình, nhưng thật sự không vui cả mấy ngày.
Tuy chỉ treo cái chức ngồi chơi xơi nước, nhưng mỗi quyết sách của xưởng đường, Nhạc Nguy Nhiên đều để cho La Nhất Hải tham gia, thỉnh thoảng còn hỏi thử ý kiến của anh.
Đương nhiên, chỉ là hỏi thử.
Chiều hôm đó, đương lúc họp, La Nhất Hải chợt nhận được điện thoại của công ty đòi nợ, ngay sau đó, vào tối cùng ngày, họ chặn anh lại trước cửa.
La Tam Giang cùng bạn bè đầu tư gì đó, sau khi thất bại thì người bạn chạy ngay trong đêm, thiếu nợ một đống tiền. La Tam Giang lại không trả nổi, công ty đòi nợ liền tìm đến người thân, nói không trả nợ thì La Tam Giang sẽ mất cánh tay cẳng chân, thậm chí còn phải ngồi tù.
Tiền bán xưởng sau khi trả xong nợ ngân hàng vốn cũng chẳng còn bao nhiêu, La Nhất Hải còn chưa cầm nóng tay thì đã phải lấy ra để trả nợ cho La Tam Giang.
Chuyện này khiến La Tiểu Hồ cực kỳ tức giận, mắng La Tam Giang cả đời này đừng có về La gia nữa.
Mới vừa yên tĩnh được vài ngày, La Nhị Hà, người đã thành bà mẹ bỉm sữa, nửa đêm nửa hôm ở trong điện thoại gào khóc với anh trai mình, nói rằng hai mẹ con cô bị đuổi ra ngoài, đang ở trên đường vừa khóc vừa tìm khách sạn, bảo là không sống nổi nữa, muốn ly hôn.
La Nhất Hải vội vàng mua vé máy bay, sáng sớm ngày hôm sau liền bay qua bên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.