Chương 12
Cật Tố
22/11/2020
La Nhị Hà có mơ ước, cô muốn trở thành nhà văn.
Trong số bốn đứa con, tính nết của cô giống La phụ nhất. Lãng mạn, suy nghĩ nhiều, tình cảm mãnh liệt, cũng được ba mình yêu thương hơn. Tuy rằng cô hướng nội nhạy cảm, nhưng cũng rất có tài văn chương, lúc còn đi học, trong tạp chí dành cho thanh thiếu niên hay thấy tác phẩm của cô. Cô học ngành Trung Văn của một trường đại học nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp thì công việc cũng rất khá, thời gian sau giờ làm việc kiên trì sáng tác không ngừng, đã xuất bản hai bộ tiểu thuyết, một quyển tạp văn ngắn.
La phụ vô cùng kiêu hãnh, phàm là người có quen biết với La gia, đều biết nhà họ có một tài nữ.
Điều duy nhất khiến cô gián đoạn công việc sáng tác, đó là con cái.
Từ khi cô mang thai, lão chồng và nhà chồng đã cực lực khuyên cô từ chức, toàn tâm toàn ý chăm sóc con nhỏ. La Nhị Hà có hơi tiếc công việc, đáng tiếc là không có chủ kiến, cuối cùng đành đồng ý.
Sau khi đứa con ra đời, cô muốn viết lại cũng chẳng có thời gian, bận đến bù đầu bù cổ. Khó khăn lắm mới đợi đứa con được gần hai tuổi, có thể chạy nhảy ngủ tròn một giấc, La Nhị Hà mới bớt thời gian viết chút đỉnh, luyện tay một chút, dự định khi con vào nhà trẻ sẽ chính thức viết lại.
Kết quả nhà chồng lại bắt đầu hối cô sinh đứa thứ hai.
La Nhị Hà không muốn sinh.Trông một đứa đã mệt đến gần chết, hai đứa cô cảm thấy mình không chăm nổi – Hơn nữa, cô cũng muốn có chút thời gian của mình để viết chút gì đó.
Lão chồng mắng cô ích kỷ, nói cô đi làm không để dành chút tiền thì thôi đi, bây giờ cũng không lo việc nhà, vì chút hứng thú của mình mà ngay cả con cái cũng hy sinh.
La Nhị Hà ngạc nhiên đến ngây cả người, hỏi hắn ta, lúc trước anh đâu có nói như thế? Không phải anh ủng hộ em sao?
Lão chồng nói lúc trước là lúc trước, hiện tại cô đã làm mẹ rồi, không có con với có con giống nhau sao? Hơn nữa, viết một quyển sách nát nhuận bút một hai vạn, đủ làm cái gì? Có gì mà ghê gớm, ngay cả con cái cũng không muốn đẻ?
Hai ba bữa lại ầm ĩ một trận, La Nhị Hà cách hai ba bữa lại khóc một chặp. Cô không phải được nuông chiều từ bé, chỉ là tính cách có hơi do dự thiếu quyết đoán, lại còn nhát gan. Một thân một mình ở bên ngoài, người thân nhất bên cạnh còn không đứng về phía cô, vừa cô độc vừa tuyệt vọng.
Tối qua lại ầm ĩ, lão chồng và cha mẹ chồng cùng nhau nói cả đống lời lẽ khó nghe, không muốn đẻ thì đuổi cô về nhà.
Trong cơn tức giận, La Nhị Hà liền ôm con bỏ đi, vừa đi vừa hối hận đã gả xa quá, nếu như ở quê, anh hai làm gì để cho cô chịu tủi hổ như vậy?
Suy nghĩ mải miết liền kềm không được mà gọi điện thoại cho La Nhất Hải.
Nghe xong ngọn nguồn, La Nhất Hải nổi giận đùng đùng. Thế không phải rõ ràng là ức hiếp em gái anh hay sao?
La Nhất Hải chẳng kịp nghỉ ngơi, đưa La Nhị Hà về nhà, không ầm ĩ cũng không gây sự, trực tiếp nói với em rể, “Ly hôn. Nhà là La gia bỏ tiền mua trọn, đứng tên của La Nhị Hà, có mặt mũi gì mà để em gái tôi ra ngoài ở khách sạn. Con cái con bé muốn đẻ thì đẻ, không muốn đẻ thì thôi, ai muốn đẻ thì con mẹ nó tự đi đẻ đi!”
La Nhất Hải một đời chẳng nói được mấy câu nặng lời, nhưng anh bao che người nhà, ức hiếp anh thì được, ức hiếp em gái em trai của anh thì coi chừng.
Em rể miệng cọp gan thỏ, vừa thấy anh liền sợ khiếp vía, ăn năn nhận lỗi một thôi một hồi, suýt chút còn quỳ xuống trước mặt La Nhị Hà.
La Nhất Hải lén hỏi La Nhị Hà có thật sự muốn ly hôn hay không, nếu muốn ly hôn thì đừng lo những chuyện khác, em muốn làm việc hay muốn viết sách đều được, anh sẽ giúp em trông con; nếu không ly hôn, thì phải cứng rắn hơn, đừng để họ ức hiếp.
La Nhị Hà trước là lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, không ly hôn nữa.
La Nhất Hải ở lại non nửa tháng, giúp La Nhị Hà trông con. Đó là một bé gái hoạt bát, chẳng rảnh ra được một giây.
La Nhất Hải nói nhớ lại lúc ấy trông La Tiểu Hồ, La Nhị Hà hỏi, “Anh, lúc đó anh khó khăn biết chừng nào, một đứa cũng đã khiến em nhọc lòng thành thế này rồi, anh còn chăm cả bốn đứa tụi em – Sao em không giúp anh nhiều chút chứ.”
La Nhất Hải cười nói, “Có khó khăn hơn cũng không khó bằng làm mẹ, làm gì khổ bằng mẹ chúng ta và em chứ.”
La Nhị Hà lại hỏi, “Nhưng mẹ chúng ta có anh, còn anh thì có ai?”
Cách mười mấy ngày mới lên công ty, buổi trưa cùng ngồi ăn cơm, Nhạc Nguy Nhiên hỏi anh, “Chị Nhị Hà vẫn khỏe chứ?”
La Nhất Hải khó mà nói ra chuyện đòi ly hôn, nên nói không sao, rất tốt. Suy nghĩ một chốc lại thấy dù sao cũng xin nghỉ dài như vậy, anh bèn nói thêm, “Nhị Hà tính tình yếu đuối, sợ anh vừa đi sẽ bị nhà chồng ức hiếp, vừa hay cũng giúp con bé trông đứa con.” Anh còn kể cháu ngoại gái đáng yêu biết bao, chỉ là hơi nghịch ngợm phá phách, y chang như La Tam Giang hồi nhỏ.
Nhạc Nguy Nhiên im lặng lắng nghe, không nói một lời, ăn xong liền đứng lên bỏ đi.
La Nhất Hải ngẩn ra, không biết sao cậu ta lại giận nữa?
Trong số bốn đứa con, tính nết của cô giống La phụ nhất. Lãng mạn, suy nghĩ nhiều, tình cảm mãnh liệt, cũng được ba mình yêu thương hơn. Tuy rằng cô hướng nội nhạy cảm, nhưng cũng rất có tài văn chương, lúc còn đi học, trong tạp chí dành cho thanh thiếu niên hay thấy tác phẩm của cô. Cô học ngành Trung Văn của một trường đại học nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp thì công việc cũng rất khá, thời gian sau giờ làm việc kiên trì sáng tác không ngừng, đã xuất bản hai bộ tiểu thuyết, một quyển tạp văn ngắn.
La phụ vô cùng kiêu hãnh, phàm là người có quen biết với La gia, đều biết nhà họ có một tài nữ.
Điều duy nhất khiến cô gián đoạn công việc sáng tác, đó là con cái.
Từ khi cô mang thai, lão chồng và nhà chồng đã cực lực khuyên cô từ chức, toàn tâm toàn ý chăm sóc con nhỏ. La Nhị Hà có hơi tiếc công việc, đáng tiếc là không có chủ kiến, cuối cùng đành đồng ý.
Sau khi đứa con ra đời, cô muốn viết lại cũng chẳng có thời gian, bận đến bù đầu bù cổ. Khó khăn lắm mới đợi đứa con được gần hai tuổi, có thể chạy nhảy ngủ tròn một giấc, La Nhị Hà mới bớt thời gian viết chút đỉnh, luyện tay một chút, dự định khi con vào nhà trẻ sẽ chính thức viết lại.
Kết quả nhà chồng lại bắt đầu hối cô sinh đứa thứ hai.
La Nhị Hà không muốn sinh.Trông một đứa đã mệt đến gần chết, hai đứa cô cảm thấy mình không chăm nổi – Hơn nữa, cô cũng muốn có chút thời gian của mình để viết chút gì đó.
Lão chồng mắng cô ích kỷ, nói cô đi làm không để dành chút tiền thì thôi đi, bây giờ cũng không lo việc nhà, vì chút hứng thú của mình mà ngay cả con cái cũng hy sinh.
La Nhị Hà ngạc nhiên đến ngây cả người, hỏi hắn ta, lúc trước anh đâu có nói như thế? Không phải anh ủng hộ em sao?
Lão chồng nói lúc trước là lúc trước, hiện tại cô đã làm mẹ rồi, không có con với có con giống nhau sao? Hơn nữa, viết một quyển sách nát nhuận bút một hai vạn, đủ làm cái gì? Có gì mà ghê gớm, ngay cả con cái cũng không muốn đẻ?
Hai ba bữa lại ầm ĩ một trận, La Nhị Hà cách hai ba bữa lại khóc một chặp. Cô không phải được nuông chiều từ bé, chỉ là tính cách có hơi do dự thiếu quyết đoán, lại còn nhát gan. Một thân một mình ở bên ngoài, người thân nhất bên cạnh còn không đứng về phía cô, vừa cô độc vừa tuyệt vọng.
Tối qua lại ầm ĩ, lão chồng và cha mẹ chồng cùng nhau nói cả đống lời lẽ khó nghe, không muốn đẻ thì đuổi cô về nhà.
Trong cơn tức giận, La Nhị Hà liền ôm con bỏ đi, vừa đi vừa hối hận đã gả xa quá, nếu như ở quê, anh hai làm gì để cho cô chịu tủi hổ như vậy?
Suy nghĩ mải miết liền kềm không được mà gọi điện thoại cho La Nhất Hải.
Nghe xong ngọn nguồn, La Nhất Hải nổi giận đùng đùng. Thế không phải rõ ràng là ức hiếp em gái anh hay sao?
La Nhất Hải chẳng kịp nghỉ ngơi, đưa La Nhị Hà về nhà, không ầm ĩ cũng không gây sự, trực tiếp nói với em rể, “Ly hôn. Nhà là La gia bỏ tiền mua trọn, đứng tên của La Nhị Hà, có mặt mũi gì mà để em gái tôi ra ngoài ở khách sạn. Con cái con bé muốn đẻ thì đẻ, không muốn đẻ thì thôi, ai muốn đẻ thì con mẹ nó tự đi đẻ đi!”
La Nhất Hải một đời chẳng nói được mấy câu nặng lời, nhưng anh bao che người nhà, ức hiếp anh thì được, ức hiếp em gái em trai của anh thì coi chừng.
Em rể miệng cọp gan thỏ, vừa thấy anh liền sợ khiếp vía, ăn năn nhận lỗi một thôi một hồi, suýt chút còn quỳ xuống trước mặt La Nhị Hà.
La Nhất Hải lén hỏi La Nhị Hà có thật sự muốn ly hôn hay không, nếu muốn ly hôn thì đừng lo những chuyện khác, em muốn làm việc hay muốn viết sách đều được, anh sẽ giúp em trông con; nếu không ly hôn, thì phải cứng rắn hơn, đừng để họ ức hiếp.
La Nhị Hà trước là lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, không ly hôn nữa.
La Nhất Hải ở lại non nửa tháng, giúp La Nhị Hà trông con. Đó là một bé gái hoạt bát, chẳng rảnh ra được một giây.
La Nhất Hải nói nhớ lại lúc ấy trông La Tiểu Hồ, La Nhị Hà hỏi, “Anh, lúc đó anh khó khăn biết chừng nào, một đứa cũng đã khiến em nhọc lòng thành thế này rồi, anh còn chăm cả bốn đứa tụi em – Sao em không giúp anh nhiều chút chứ.”
La Nhất Hải cười nói, “Có khó khăn hơn cũng không khó bằng làm mẹ, làm gì khổ bằng mẹ chúng ta và em chứ.”
La Nhị Hà lại hỏi, “Nhưng mẹ chúng ta có anh, còn anh thì có ai?”
Cách mười mấy ngày mới lên công ty, buổi trưa cùng ngồi ăn cơm, Nhạc Nguy Nhiên hỏi anh, “Chị Nhị Hà vẫn khỏe chứ?”
La Nhất Hải khó mà nói ra chuyện đòi ly hôn, nên nói không sao, rất tốt. Suy nghĩ một chốc lại thấy dù sao cũng xin nghỉ dài như vậy, anh bèn nói thêm, “Nhị Hà tính tình yếu đuối, sợ anh vừa đi sẽ bị nhà chồng ức hiếp, vừa hay cũng giúp con bé trông đứa con.” Anh còn kể cháu ngoại gái đáng yêu biết bao, chỉ là hơi nghịch ngợm phá phách, y chang như La Tam Giang hồi nhỏ.
Nhạc Nguy Nhiên im lặng lắng nghe, không nói một lời, ăn xong liền đứng lên bỏ đi.
La Nhất Hải ngẩn ra, không biết sao cậu ta lại giận nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.