Chương 14
Cật Tố
22/11/2020
La Nhất Hải muốn trả lời rằng không phải, thế nhưng khi suy nghĩ một chút, lại phát hiện quả đúng là như thế.
Trong lúc ngây người, La Tam Giang đã thở phì phò chạy mất, đến hơn nửa đêm mới quay về, chẳng thèm đối mặt với La Nhất Hải.
Nghe thấy tiếng cậu ta vào nhà, La Nhất Hải mới thở phào. Thế nhưng anh cũng ngủ không ngon, càng nghĩ càng cảm thấy nhiều năm như thế anh vẫn luôn không để mắt đến La Tam Giang.
Lúc La mẫu còn sống, La Nhất Hải còn có thể chơi cùng La Tam Giang một chút.
Tuy tuổi xấp xỉ với Nhị Hà, nhưng Nhị Hà thích khóc, mỗi khi khóc là La Tam Giang lại bị mắng. Chỉ có La Nhất Hải tính khí tốt còn có thể quản được, chịu đựng được cái sự được đằng chân lân đằng đầu, kêu gào oánh lộn của La Tam Giang.
Khi La mẫu mất, đứa em nhỏ nhất ghìm La Nhất Hải lại, La Nhị Hà cũng không thích chơi với cậu ta, La phụ quanh năm không có nhà, mỗi khi ông về là trước tiên tìm con gái rượu, rồi lại qua xem xem con út – sau đó Nhạc Nguy Nhiên đến, mọi người căn bản không muốn để ý cậu ta.
Cả nhà họ La chẳng có một người để La Tam Giang chơi cùng.
La Nhị Hà luôn phàn nàn rằng, “La Tam Giang, em có thể đừng ồn ào thế không, để cho chị yên tĩnh một chút không được sao?”
La Nhất Hải sẽ nói, “Đừng quấy rầy chị em học hành.”
La Tiểu Hồ ư, La Tam Giang bảo La Tiểu Hồ là đứa “phản bội”, thà chơi chung với Nhạc Nguy Nhiên cũng không thèm ở chung với cậu ta – La Tiểu Hồ nói là vì ghét cậu ta cứ suốt ngày chọc La Nhất Hải tức giận.
Dần dần, La Tam Giang không chịu về nhà nữa.
Mà La Nhất Hải lại cứ quở trách cậu ta, bảo sao tan học cứ đi tìm người này người kia mà không chịu về nhà?
Có một đợt cậu ta và Nhạc Nguy Nhiên ở trường đánh nhau một trận, đánh đến là tợn, mặt xước hết cả. Sau đó không biết Nhạc Nguy Nhiên chạy đi chốn nào, khiến La Nhất Hải sốt vó tìm cả đêm, còn đi báo cảnh sát. Sau này, bởi vì chuyện đó mà La Tam Giang bị mắng một trận xối xả, mắng đến cậu ta bật khóc.
La Nhất Hải có hơi hối hận.
Lúc đó bởi vì Nhạc Nguy Nhiên mới đến, bản thân anh khó tránh khỏi thiên vị cậu nhóc; La Nhị Hà là đứa con gái sống giữa một bầy đàn ông con trai, đúng lý nên chú ý nhiều hơn một chút; La Tiểu Hồ thì càng khỏi phải nói, mẹ mất rồi chính anh một tay nuôi lớn.
Duy chỉ có La Tam Giang, sinh hoạt có thể tự lo, thân thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống, lại là một người rắn chắc, dường như chỉ cần không gặp rắc rối là đã cảm ơn trời đất rồi, mấy trò đánh nhau gây rối cỏn con thì thôi kệ thằng bé – Nhưng La Tam Giang từng găp qua tai họa gì nhỉ? Duy chỉ có một lần đi gặp cảnh sát, còn là bởi vì kỳ nghỉ năm tốt nghiệp đại học về nhà, gặp việc nghĩa xông vào làm nên bị người ta rạch trúng đùi, phải ở bệnh viện mấy ngày.
La Tam Giang không để cho La Nhất Hải bớt lo, nhưng so với những đứa khác thì anh cũng không quan tâm La Tam Giang nhiều hơn.
La Nhất Hải đi làm với hai mắt thâm quầng, Nhạc Nguy Nhiên nhìn chằm chặp anh nửa ngày, hỏi anh trong nhà lại có chuyện gì à.
La Nhất Hải gần đây ngủ không ngon, mặt mũi bơ phờ, phía sau thắt lại cứ đau buốt ê ẩm. Anh kềm không được mà xoa xoa, thở dài, nói người anh như anh làm không tốt, lo được đứa kia không lo được đứa này. Lại nhịn không được mà hỏi Nhạc Nguy Nhiên, “Anh… thật sự thiên vị lắm sao?”
Nhạc Nguy Nhiên hỏi, “Tôi nói không hề, anh có tin không?”
La Nhất Hải cúi đầu cười, nói cũng phải nhỉ.
Nhạc Nguy Nhiên trầm mặc nửa ngày, nói, “Anh cũng phải lo cho anh chút đi, xem lúc nào đó đi khám thắt lưng thử xem.” Mà anh cũng không chịu nghe.
La Tam Giang chưa ở được bao ngày đã đi, nói muốn tìm cách tìm cái tên chạy trốn kia trả tiền lại cho cậu ta, những chuyện khác không nói thêm với La Nhất Hải nữa.
La Tiểu Hồ gần đây cũng bận, chạy tới lui giữa trường học và công ty, căn bản không mấy khi về nhà ở, hôm nay cận giờ thì nói thầy hướng dẫn tìm nó có việc, không về ăn cơm tối.
Trong nhà chỉ có mỗi La Nhất Hải.
Anh mang phần đồ ăn vừa mua xong ở dưới lầu ăn bữa vội, tiện thể đi ra tiệm thuốc mua miếng dán giảm đau cho thắt lưng. Về đến trước cửa, cầm chìa khóa còn chưa mở cửa ra, thì anh đã bị một quả khí nóng hất tung trên mặt đất, tai chẳng nghe thấy gì.
Đường ống ga cách vách bị rò.
Căn nhà hai tầng của La gia bị liên lụy, bay mất phân nửa.
Trong lúc ngây người, La Tam Giang đã thở phì phò chạy mất, đến hơn nửa đêm mới quay về, chẳng thèm đối mặt với La Nhất Hải.
Nghe thấy tiếng cậu ta vào nhà, La Nhất Hải mới thở phào. Thế nhưng anh cũng ngủ không ngon, càng nghĩ càng cảm thấy nhiều năm như thế anh vẫn luôn không để mắt đến La Tam Giang.
Lúc La mẫu còn sống, La Nhất Hải còn có thể chơi cùng La Tam Giang một chút.
Tuy tuổi xấp xỉ với Nhị Hà, nhưng Nhị Hà thích khóc, mỗi khi khóc là La Tam Giang lại bị mắng. Chỉ có La Nhất Hải tính khí tốt còn có thể quản được, chịu đựng được cái sự được đằng chân lân đằng đầu, kêu gào oánh lộn của La Tam Giang.
Khi La mẫu mất, đứa em nhỏ nhất ghìm La Nhất Hải lại, La Nhị Hà cũng không thích chơi với cậu ta, La phụ quanh năm không có nhà, mỗi khi ông về là trước tiên tìm con gái rượu, rồi lại qua xem xem con út – sau đó Nhạc Nguy Nhiên đến, mọi người căn bản không muốn để ý cậu ta.
Cả nhà họ La chẳng có một người để La Tam Giang chơi cùng.
La Nhị Hà luôn phàn nàn rằng, “La Tam Giang, em có thể đừng ồn ào thế không, để cho chị yên tĩnh một chút không được sao?”
La Nhất Hải sẽ nói, “Đừng quấy rầy chị em học hành.”
La Tiểu Hồ ư, La Tam Giang bảo La Tiểu Hồ là đứa “phản bội”, thà chơi chung với Nhạc Nguy Nhiên cũng không thèm ở chung với cậu ta – La Tiểu Hồ nói là vì ghét cậu ta cứ suốt ngày chọc La Nhất Hải tức giận.
Dần dần, La Tam Giang không chịu về nhà nữa.
Mà La Nhất Hải lại cứ quở trách cậu ta, bảo sao tan học cứ đi tìm người này người kia mà không chịu về nhà?
Có một đợt cậu ta và Nhạc Nguy Nhiên ở trường đánh nhau một trận, đánh đến là tợn, mặt xước hết cả. Sau đó không biết Nhạc Nguy Nhiên chạy đi chốn nào, khiến La Nhất Hải sốt vó tìm cả đêm, còn đi báo cảnh sát. Sau này, bởi vì chuyện đó mà La Tam Giang bị mắng một trận xối xả, mắng đến cậu ta bật khóc.
La Nhất Hải có hơi hối hận.
Lúc đó bởi vì Nhạc Nguy Nhiên mới đến, bản thân anh khó tránh khỏi thiên vị cậu nhóc; La Nhị Hà là đứa con gái sống giữa một bầy đàn ông con trai, đúng lý nên chú ý nhiều hơn một chút; La Tiểu Hồ thì càng khỏi phải nói, mẹ mất rồi chính anh một tay nuôi lớn.
Duy chỉ có La Tam Giang, sinh hoạt có thể tự lo, thân thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống, lại là một người rắn chắc, dường như chỉ cần không gặp rắc rối là đã cảm ơn trời đất rồi, mấy trò đánh nhau gây rối cỏn con thì thôi kệ thằng bé – Nhưng La Tam Giang từng găp qua tai họa gì nhỉ? Duy chỉ có một lần đi gặp cảnh sát, còn là bởi vì kỳ nghỉ năm tốt nghiệp đại học về nhà, gặp việc nghĩa xông vào làm nên bị người ta rạch trúng đùi, phải ở bệnh viện mấy ngày.
La Tam Giang không để cho La Nhất Hải bớt lo, nhưng so với những đứa khác thì anh cũng không quan tâm La Tam Giang nhiều hơn.
La Nhất Hải đi làm với hai mắt thâm quầng, Nhạc Nguy Nhiên nhìn chằm chặp anh nửa ngày, hỏi anh trong nhà lại có chuyện gì à.
La Nhất Hải gần đây ngủ không ngon, mặt mũi bơ phờ, phía sau thắt lại cứ đau buốt ê ẩm. Anh kềm không được mà xoa xoa, thở dài, nói người anh như anh làm không tốt, lo được đứa kia không lo được đứa này. Lại nhịn không được mà hỏi Nhạc Nguy Nhiên, “Anh… thật sự thiên vị lắm sao?”
Nhạc Nguy Nhiên hỏi, “Tôi nói không hề, anh có tin không?”
La Nhất Hải cúi đầu cười, nói cũng phải nhỉ.
Nhạc Nguy Nhiên trầm mặc nửa ngày, nói, “Anh cũng phải lo cho anh chút đi, xem lúc nào đó đi khám thắt lưng thử xem.” Mà anh cũng không chịu nghe.
La Tam Giang chưa ở được bao ngày đã đi, nói muốn tìm cách tìm cái tên chạy trốn kia trả tiền lại cho cậu ta, những chuyện khác không nói thêm với La Nhất Hải nữa.
La Tiểu Hồ gần đây cũng bận, chạy tới lui giữa trường học và công ty, căn bản không mấy khi về nhà ở, hôm nay cận giờ thì nói thầy hướng dẫn tìm nó có việc, không về ăn cơm tối.
Trong nhà chỉ có mỗi La Nhất Hải.
Anh mang phần đồ ăn vừa mua xong ở dưới lầu ăn bữa vội, tiện thể đi ra tiệm thuốc mua miếng dán giảm đau cho thắt lưng. Về đến trước cửa, cầm chìa khóa còn chưa mở cửa ra, thì anh đã bị một quả khí nóng hất tung trên mặt đất, tai chẳng nghe thấy gì.
Đường ống ga cách vách bị rò.
Căn nhà hai tầng của La gia bị liên lụy, bay mất phân nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.