Chương 18
Cật Tố
22/11/2020
Ở nhà người ta còn để người ta hầu hạ, La Nhất Hải rất khó xử. Nhạc Nguy Nhiên thì lại chẳng thèm để ý đến cái khó xử của anh, cậu ta rót một ly cà phê, để anh tự thêm sữa. Bảo anh ăn cho chóng, kẻo lát nữa nguội mất.
Cà phê rất thơm, còn là pha thủ công.
Bữa sáng của La gia không có thói quen uống cà phê, đồ uống trong bữa sáng kiểu Tây thường có sữa bò, nước quả, trong bữa sáng kiểu Trung thì là các loại cháo, sữa đậu, sữa gạo. Sau khi quen bạn gái cũ, La Nhất Hải mới bắt đầu uống cà phê, sau này thì thành thích. Thỉnh thoảng vào kỳ nghỉ, ăn sáng muộn một chút, La Nhất Hải mới bớt thì giờ pha cho mình một ly, nhiều nhất cũng chỉ là cà phê túi lọc.
cà phê túi lọc
Uống một hớp một cách thỏa mãn, lại cắn một miếng bánh bữa sáng, La Nhất Hải đột nhiên cười, nói rằng trong 20 năm nay đây là bữa sáng đầu tiên không phải đích thân động tay, ngồi xuống bàn là đã có đồ ăn.
Nói xong mới chợt sững người, vô cùng nghiêm chỉnh nói câu cảm ơn với Nhạc Nguy Nhiên.
Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh một hồi, có hơi không được tự nhiên, cúi đầu nói cũng không phải là lần cuối cùng, có gì mà phải cảm ơn.
Ăn xong La Nhất Hải muốn tranh rửa chén, Nhạc Nguy Nhiên ở trước mặt anh bỏ tất cả vào máy rửa chén, nói chúng ta nói chuyện đi.
Cậu ta đẩy máy tính đến trước mặt anh, La Nhất Hải xem mấy trang, toàn là các bài nói về khối u thận, liền hiểu cậu ta muốn nói cái gì. Nhạc Nguy Nhiên nói đã đưa hình chụp của anh cho các chuyên gia có tiếng xem qua rồi, nhanh chóng phẫu thuật, từ vị trí khối u mà nói thì có thể cân nhắc đến việc giữ được nguyên quả thận, phẫu thuật nội so ổ bụng một tuần là có thể xuất viện. Cho dù u ác tính thì tiên lượng bệnh cũng sẽ không tệ, hơn nữa thận cũng không mẫn cảm với việc hóa trị, sẽ không phải chịu đọa đày.
Thắt lưng của La Nhất Hải lại có hơi ê ẩm, điều chỉnh thế ngồi một chút, anh hỏi có thể đợi chút được không?
Nhạc Nguy Nhiên rõ ràng là không vui, nhưng nhịn được không nổi quạu. La Nhất Hải vội nói, không phải là không trị, mà chỉ là đợi một chút.
Nhạc Nguy Nhiên hỏi đợi cái gì? La Nhất Hải ấp a úp úng.
Nhạc Nguy Nhiên lại nói: “Anh đợi họ từng người một công thành danh toại, kết hôn sinh con hay sao? La Nhất Hải, tôi biết anh là anh cả của họ, cả đời anh cũng là vậy, anh lo cho họ cả đời cũng được, vậy anh có thể lo cho chính mình không? Chuyện này không phải là cảm mạo nóng sốt, đợi một chút khối u sẽ tự biến mất được hả?”
La Nhất Hải chợt rống lên: “Anh biết! Anh biết cái này chính là ung thư!”
Nhạc Nguy Nhiên bị anh rống đến im hơi, anh lại cúi đầu nói xin lỗi.
Nhạc Nguy Nhiên nhận ra tay anh đang run run, do dự một hồi, cậu ta đưa tay nắm lấy, khẽ giọng hỏi, “Sợ lắm sao?”
La Nhất Hải muốn nói không sợ, nhưng lại nói không nên lời. Hít vào mấy hơi, anh gật đầu thừa nhận.
Em trai em gái luôn khiến anh bận tâm, trong lòng, anh cũng không phải là chưa từng oán trách: “Các em không thể sống an ổn chút hay sao?”
Thế nhưng khi bệnh ung thư vừa đến, tựa như nó tước đoạt mất của anh cái tư cách để bận tâm này luôn vậy. Cuộc đời của anh từ đó bị dán bốn chữ “người bệnh ung thư”, bị lưu đày đến bên ngoài cuộc sống bình thường.
Anh thậm chí rất có thể sẽ như mẹ mình, đương độ trẻ trung đã giã từ nhân thế.
Làm sao có thể không hãi sợ chứ? La phụ La mẫu đều bệnh nặng qua đời, hiện tại đến phiên mình rồi ư? Anh rõ ràng vẫn còn rất nhiều việc chưa làm kia mà – Thế nhưng vừa nghĩ mình phải làm cái gì, thì anh lại chẳng nghĩ ra gì cả.
Không gì hơn là mấy chuyên nhỏ nhặt như xem một bộ phim, ngủ một giấc trưa no mắt, hoặc là đi du lịch một chuyến – Xét lại cuộc đời La Nhất Hải, thật đúng là kẻ vô tích sự, tráng niên mất sớm, mấy lời này đều không phải soạn sẵn cho anh sao.
Một mặt, anh vừa cảm thấy đau xót cho bản thân thế này, một mặt lại bị sợ hãi bao vây.
“Anh không muốn chết, anh cũng không dám để mấy đứa em biết,” La Nhất Hải nhỏ giọng nói, kềm không được mà nắm lại tay Nhạc Nguy Nhiên thật chặt, trước mắt, đây chính là chỗ dựa duy nhất của anh.
Anh không muốn mấy đứa em lo lắng, càng không muốn trước khi mình còn chưa chấp nhận, anh phải đối mặt với nỗi lo lắng của chúng mà còn phải cố làm bộ kiên cường.
Không muốn một mình chịu đựng bí mật này, càng không muốn vừa phải ôm trong lòng bí mật này vừa phải ở trước mặt đám em miễn cưỡng vui cười.
Thế nhưng anh thật sự rất sợ, mà lại không thể biểu hiện ra là mình sợ.
Bởi vì anh là con cả, là anh cả, là trụ cột của La gia.
Nhạc Nguy Nhiên không phải em trai của anh, thật sự quá tốt.
Bánh bữa sáng: Bánh thường được làm bằng bột, trứng, hành và gia vị. Phần bột được tráng riêng, trứng hành cũng tráng riêng, sau đó thì đặt chồng lên nhau để ăn chung (@[email protected])
Cà phê rất thơm, còn là pha thủ công.
Bữa sáng của La gia không có thói quen uống cà phê, đồ uống trong bữa sáng kiểu Tây thường có sữa bò, nước quả, trong bữa sáng kiểu Trung thì là các loại cháo, sữa đậu, sữa gạo. Sau khi quen bạn gái cũ, La Nhất Hải mới bắt đầu uống cà phê, sau này thì thành thích. Thỉnh thoảng vào kỳ nghỉ, ăn sáng muộn một chút, La Nhất Hải mới bớt thì giờ pha cho mình một ly, nhiều nhất cũng chỉ là cà phê túi lọc.
cà phê túi lọc
Uống một hớp một cách thỏa mãn, lại cắn một miếng bánh bữa sáng, La Nhất Hải đột nhiên cười, nói rằng trong 20 năm nay đây là bữa sáng đầu tiên không phải đích thân động tay, ngồi xuống bàn là đã có đồ ăn.
Nói xong mới chợt sững người, vô cùng nghiêm chỉnh nói câu cảm ơn với Nhạc Nguy Nhiên.
Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh một hồi, có hơi không được tự nhiên, cúi đầu nói cũng không phải là lần cuối cùng, có gì mà phải cảm ơn.
Ăn xong La Nhất Hải muốn tranh rửa chén, Nhạc Nguy Nhiên ở trước mặt anh bỏ tất cả vào máy rửa chén, nói chúng ta nói chuyện đi.
Cậu ta đẩy máy tính đến trước mặt anh, La Nhất Hải xem mấy trang, toàn là các bài nói về khối u thận, liền hiểu cậu ta muốn nói cái gì. Nhạc Nguy Nhiên nói đã đưa hình chụp của anh cho các chuyên gia có tiếng xem qua rồi, nhanh chóng phẫu thuật, từ vị trí khối u mà nói thì có thể cân nhắc đến việc giữ được nguyên quả thận, phẫu thuật nội so ổ bụng một tuần là có thể xuất viện. Cho dù u ác tính thì tiên lượng bệnh cũng sẽ không tệ, hơn nữa thận cũng không mẫn cảm với việc hóa trị, sẽ không phải chịu đọa đày.
Thắt lưng của La Nhất Hải lại có hơi ê ẩm, điều chỉnh thế ngồi một chút, anh hỏi có thể đợi chút được không?
Nhạc Nguy Nhiên rõ ràng là không vui, nhưng nhịn được không nổi quạu. La Nhất Hải vội nói, không phải là không trị, mà chỉ là đợi một chút.
Nhạc Nguy Nhiên hỏi đợi cái gì? La Nhất Hải ấp a úp úng.
Nhạc Nguy Nhiên lại nói: “Anh đợi họ từng người một công thành danh toại, kết hôn sinh con hay sao? La Nhất Hải, tôi biết anh là anh cả của họ, cả đời anh cũng là vậy, anh lo cho họ cả đời cũng được, vậy anh có thể lo cho chính mình không? Chuyện này không phải là cảm mạo nóng sốt, đợi một chút khối u sẽ tự biến mất được hả?”
La Nhất Hải chợt rống lên: “Anh biết! Anh biết cái này chính là ung thư!”
Nhạc Nguy Nhiên bị anh rống đến im hơi, anh lại cúi đầu nói xin lỗi.
Nhạc Nguy Nhiên nhận ra tay anh đang run run, do dự một hồi, cậu ta đưa tay nắm lấy, khẽ giọng hỏi, “Sợ lắm sao?”
La Nhất Hải muốn nói không sợ, nhưng lại nói không nên lời. Hít vào mấy hơi, anh gật đầu thừa nhận.
Em trai em gái luôn khiến anh bận tâm, trong lòng, anh cũng không phải là chưa từng oán trách: “Các em không thể sống an ổn chút hay sao?”
Thế nhưng khi bệnh ung thư vừa đến, tựa như nó tước đoạt mất của anh cái tư cách để bận tâm này luôn vậy. Cuộc đời của anh từ đó bị dán bốn chữ “người bệnh ung thư”, bị lưu đày đến bên ngoài cuộc sống bình thường.
Anh thậm chí rất có thể sẽ như mẹ mình, đương độ trẻ trung đã giã từ nhân thế.
Làm sao có thể không hãi sợ chứ? La phụ La mẫu đều bệnh nặng qua đời, hiện tại đến phiên mình rồi ư? Anh rõ ràng vẫn còn rất nhiều việc chưa làm kia mà – Thế nhưng vừa nghĩ mình phải làm cái gì, thì anh lại chẳng nghĩ ra gì cả.
Không gì hơn là mấy chuyên nhỏ nhặt như xem một bộ phim, ngủ một giấc trưa no mắt, hoặc là đi du lịch một chuyến – Xét lại cuộc đời La Nhất Hải, thật đúng là kẻ vô tích sự, tráng niên mất sớm, mấy lời này đều không phải soạn sẵn cho anh sao.
Một mặt, anh vừa cảm thấy đau xót cho bản thân thế này, một mặt lại bị sợ hãi bao vây.
“Anh không muốn chết, anh cũng không dám để mấy đứa em biết,” La Nhất Hải nhỏ giọng nói, kềm không được mà nắm lại tay Nhạc Nguy Nhiên thật chặt, trước mắt, đây chính là chỗ dựa duy nhất của anh.
Anh không muốn mấy đứa em lo lắng, càng không muốn trước khi mình còn chưa chấp nhận, anh phải đối mặt với nỗi lo lắng của chúng mà còn phải cố làm bộ kiên cường.
Không muốn một mình chịu đựng bí mật này, càng không muốn vừa phải ôm trong lòng bí mật này vừa phải ở trước mặt đám em miễn cưỡng vui cười.
Thế nhưng anh thật sự rất sợ, mà lại không thể biểu hiện ra là mình sợ.
Bởi vì anh là con cả, là anh cả, là trụ cột của La gia.
Nhạc Nguy Nhiên không phải em trai của anh, thật sự quá tốt.
Bánh bữa sáng: Bánh thường được làm bằng bột, trứng, hành và gia vị. Phần bột được tráng riêng, trứng hành cũng tráng riêng, sau đó thì đặt chồng lên nhau để ăn chung (@[email protected])
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.