Chương 31
Cật Tố
22/11/2020
La Tiểu Hồ mỗi lần đến nhà Nhạc Nguy Nhiên luôn bày ra cái mặt cực thối.
Nhân lúc Nhạc Nguy Nhiên không có nhà, La Nhất Hải hỏi nó rốt cục là thế nào, vốn dĩ hai người rất tốt, tại sao từ khi gặp lại lại không đội trời chung. La Tiểu Hồ nhướng mày với anh nói, “Hắn giành anh của em đi! Chẳng ngày nào là em được thấy anh!”
La Nhất Hải rất ấm lòng, lập tức không giận nữa, sờ sờ đầu thằng út, “Nói bậy, anh của em còn để người ta giành đi à. Em suốt ngày ban ngày thì gửi tin nhắn, tối thì gọi video, ngay cả bữa sáng em ăn cái gì anh cũng biết, thế mà còn bảo chẳng ngày nào được thấy à?”
La Tiểu Hồ nói giờ anh không còn là anh cả của một mình em nữa, bây giờ suốt ngày cứ “Nguy Nhiên Nguy Nhiên”, em không thích nghe!
La Nhất Hải cười ha hả, “Anh vốn cũng không phải là anh của mỗi mình em mà, em bỏ chị hai với anh ba của em đi đâu rồi?”
La Tiểu Hồ hừ một tiếng, “Anh không hiểu, không phải ý đó.” La Nhất Hải liền xem nó từ nhỏ đã quá thân thiết với mình, nhất thời không quen, nên làm rộn.
Đến nay La Nhị Hà đã xa nhà nửa tháng, La Nhất Hải hối cô về nhà, cô lại không nhanh không chậm, “Không vội, đợi anh khỏe rồi nói sau.” La Nhất Hải nói bây giờ anh sinh hoạt bình thường đều không vấn đề gì, em không thể nào bỏ nhà không lo được, bên này nhiều người quây quanh anh cũng vô dụng.
La Nhị Hà nạt anh, “Anh, anh đừng có nói người khác nữa, bản thân anh còn chưa lập gia đình kìa.”
La Nhất Hải không ngờ có một ngày lại bị em gái giục kết hôn, anh đờ người một hồi, rồi nói, “Chưa suy nghĩ chuyện này…”
La Nhị Hà nói, “Tam Giang thay hai ba người bạn gái rồi, còn Tiểu Hồ _____ Con gái theo nó nhiều như gì. Còn anh thì sao, chỉ từng quen một đối tượng, còn là vì vấp phải chuyện này chuyện nọ trong nhà chúng ta mà cuối cùng chia tay, nếu không thì bây giờ anh không kết hôn từ sớm rồi sao?”
“Lần bệnh này, với tụi em là một bài học, đối với anh cũng là vậy ____ Anh cả, sau này anh đừng chỉ suy nghĩ đến mỗi tụi em nữa, bên cạnh anh cũng phải nên có một người đi chứ.”
La Nhất Hải cười, “Sao, mấy đứa không phải người à?”
La Nhị Hà “chậc” một tiếng, cảm thấy anh trai cô đang giả vờ nghe không hiểu, “Giống nhau à? Em không phải là hối anh kết hôn sinh con, em là cảm thấy anh vốn là nên tự do tự tại muốn yêu đương thì yêu đương, muốn học nghệ thuật thì cứ học, kết quả đều bị tụi em làm lỡ nhỡ…”
La Nhất Hải nghiêm mặt nói, “Nói một lần được rồi, còn nhắc miết, nói thế nữa anh giận thật đấy. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà bệnh mới nhớ đến việc phải tìm người chăm cho, đó không phải là yêu đương, đó là tìm y tá.”
La Nhị Hà nói em mặc kệ anh tìm cái gì, dù sao sau này anh phải khiến mình vui vẻ, phải sống vì bản thân.
Buổi tối Nhạc Nguy Nhiên trở về, phát hiện La Nhất Hải đã xắn tay áo làm cơm, cậu ta lại không vui một chặp, nói anh không nghe lời, rửa xong tay liền giành lấy rau, dao trong tay anh.
Sườn dê hầm, món Nhạc Nguy Nhiên thích, nồi đã sôi ùng ục hồi lâu, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
La Nhất Hải đứng bên cạnh oán trách cậu ta, nói cậu ta mắng mấy em mình một trận trút giận, bây giờ anh bị giục kết hôn đến đít rồi. Nhạc Nguy Nhiên nói thế thì sao, tôi chịu trách nhiệm tìm cho anh một người nhé? Anh thấy tôi được không? La Nhất Hải nói xì xì xì, quấy cái gì thế hả.
Nhạc Nguy Nhiên cười cười không nói gì, nghe La Nhất Hải thở dài nói, “Nói là bảo anh sống cho bản thân, nhưng mà đột nhiên cũng chẳng biết bản thân anh muốn làm cái gì.”
Toàn bộ nửa đời trước của anh, tuy nói không phải chưa từng oán trách bị gia đình vướng chân, nhưng anh cũng rất rõ, chính anh không có được cái thiên phú kinh người có thể trở thành nghệ thuật gia được, mà cho đến nay cũng không có ước mơ gì to lớn.
Rời khỏi những đứa em cần được chăm sóc, La Nhất Hải lại không tìm ra được giá trị của bản thân.
“Giá trị? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến, có khả năng bản thân sự tồn tại của anh, đối với vài người nào đó mà nói, đã là báu vật vô giá rồi.” Nhạc Nguy Nhiên nói.
La Nhất Hải nghe đến ngây người, sau đó thì lắc đầu thở dài, “Câu lượm câu đó từ quyển tiểu thuyết nào thế hả? Nói cũng có lớp có lang quá.”
Nhạc Nguy Nhiên ung dung nói, “Người đau lòng đều là tiểu thuyết gia.”
Nói xong bỏ bì đậu phụ đã cắt vào trong nồi, lau tay, rồi lấy tạp dề trên cổ La Nhất Hải xuống, “Nếu như cảm thấy nhàn rỗi đến bực bội, chi bằng về xưởng đường đi làm lại? Đám công nhân viên già kia vẫn là muốn nhìn thấy anh mới yên tâm được, tôi vốn tính nói từ sớm rồi, kết quả gặp chuyện anh phẫu thuật. Còn như về chuyện muốn làm, từ từ tìm, có gì mà phải gấp.”
Đề nghị này nói trúng bụng dạ La Nhất Hải.
Có thể tự tay khiến cho xưởng đường La gia đi vào quỹ đạo, quả thực trước mắt cũng là tâm nguyện lớn nhất của anh, chỉ là ngày trước anh cảm thấy Nhạc Nguy Nhiên coi thường anh, không muốn để anh quay về, nên trước nay cũng chưa từng nhắc đến – Anh ngẩng đầu nhìn Nhạc Nguy Nhiên, nói, “Nguy Nhiên, sao cậu tốt thế.”
Lời cảm thán của La Nhất Hải xuất phát từ đáy lòng, đuôi mắt hơi cụp xuống khi cười lên có một vết nhăn mờ mờ, Nhạc Nguy Nhiên nhìn một hồi, quấn tạp dề lên, quay lưng lại giở nắp nồi lên, nói, “Lúc đi làm phải gọi là Sếp Nhạc.”
La Nhất Hải đưa tay giúp cậu ta cột tạp dề lại, “Biết rồi, Sếp Nhạc Một Chén của chúng ta.”
Nhạc Nguy Nhiên hừ một tiếng, “Cũng may anh không gọi là Sếp Chén.”
La Nhất Hải ở sau lưng lại bị chọt trúng điểm cười kỳ quái, cười ha hả ha hả đến vết mổ đau thắt.
Sáng hôm sau mặt trời thật đẹp, La Nhất Hải xếp gọn những quần áo đã thu vào, đem cất vào tủ áo của Nhạc Nguy Nhiên. Nhìn thấy ngăn tủ cất đồ kia, anh kềm không được mà lại mở ra nhìn, lật từng món một, ngay cả sổ ghi chép cũng chưa bóc màng co, chỉ có một miếng tẩy là đã dùng qua. Anh cầm lên, phát hiện lớp giấy bên ngoài đã rơi mất, bên trong có viết mấy chữ: Thích cậu – cái tên ở mặt sau đã bị xóa mất, nhưng vẫn nhìn rõ được một chữ La.
La Nhất Hải kinh sợ trong lòng. La? Ai trong La gia?
Đang mê hoặc, dưới lầu chợt vang lên tiếng Nhạc Nguy Nhiên, “Nhất Hải, Nhất Hải!”
La Nhất Hải cuống quýt nhét cục tẩy vào trong, đáp một tiếng, “Anh ở trên lầu.” Nhạc Nguy Nhiên rầm rầm rầm chạy lên, ôm lấy anh xoay mấy vòng, giọng kích động khó mà kiềm nén, “Lành tính, Nhất Hải, là lành tính!”
Nhân lúc Nhạc Nguy Nhiên không có nhà, La Nhất Hải hỏi nó rốt cục là thế nào, vốn dĩ hai người rất tốt, tại sao từ khi gặp lại lại không đội trời chung. La Tiểu Hồ nhướng mày với anh nói, “Hắn giành anh của em đi! Chẳng ngày nào là em được thấy anh!”
La Nhất Hải rất ấm lòng, lập tức không giận nữa, sờ sờ đầu thằng út, “Nói bậy, anh của em còn để người ta giành đi à. Em suốt ngày ban ngày thì gửi tin nhắn, tối thì gọi video, ngay cả bữa sáng em ăn cái gì anh cũng biết, thế mà còn bảo chẳng ngày nào được thấy à?”
La Tiểu Hồ nói giờ anh không còn là anh cả của một mình em nữa, bây giờ suốt ngày cứ “Nguy Nhiên Nguy Nhiên”, em không thích nghe!
La Nhất Hải cười ha hả, “Anh vốn cũng không phải là anh của mỗi mình em mà, em bỏ chị hai với anh ba của em đi đâu rồi?”
La Tiểu Hồ hừ một tiếng, “Anh không hiểu, không phải ý đó.” La Nhất Hải liền xem nó từ nhỏ đã quá thân thiết với mình, nhất thời không quen, nên làm rộn.
Đến nay La Nhị Hà đã xa nhà nửa tháng, La Nhất Hải hối cô về nhà, cô lại không nhanh không chậm, “Không vội, đợi anh khỏe rồi nói sau.” La Nhất Hải nói bây giờ anh sinh hoạt bình thường đều không vấn đề gì, em không thể nào bỏ nhà không lo được, bên này nhiều người quây quanh anh cũng vô dụng.
La Nhị Hà nạt anh, “Anh, anh đừng có nói người khác nữa, bản thân anh còn chưa lập gia đình kìa.”
La Nhất Hải không ngờ có một ngày lại bị em gái giục kết hôn, anh đờ người một hồi, rồi nói, “Chưa suy nghĩ chuyện này…”
La Nhị Hà nói, “Tam Giang thay hai ba người bạn gái rồi, còn Tiểu Hồ _____ Con gái theo nó nhiều như gì. Còn anh thì sao, chỉ từng quen một đối tượng, còn là vì vấp phải chuyện này chuyện nọ trong nhà chúng ta mà cuối cùng chia tay, nếu không thì bây giờ anh không kết hôn từ sớm rồi sao?”
“Lần bệnh này, với tụi em là một bài học, đối với anh cũng là vậy ____ Anh cả, sau này anh đừng chỉ suy nghĩ đến mỗi tụi em nữa, bên cạnh anh cũng phải nên có một người đi chứ.”
La Nhất Hải cười, “Sao, mấy đứa không phải người à?”
La Nhị Hà “chậc” một tiếng, cảm thấy anh trai cô đang giả vờ nghe không hiểu, “Giống nhau à? Em không phải là hối anh kết hôn sinh con, em là cảm thấy anh vốn là nên tự do tự tại muốn yêu đương thì yêu đương, muốn học nghệ thuật thì cứ học, kết quả đều bị tụi em làm lỡ nhỡ…”
La Nhất Hải nghiêm mặt nói, “Nói một lần được rồi, còn nhắc miết, nói thế nữa anh giận thật đấy. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà bệnh mới nhớ đến việc phải tìm người chăm cho, đó không phải là yêu đương, đó là tìm y tá.”
La Nhị Hà nói em mặc kệ anh tìm cái gì, dù sao sau này anh phải khiến mình vui vẻ, phải sống vì bản thân.
Buổi tối Nhạc Nguy Nhiên trở về, phát hiện La Nhất Hải đã xắn tay áo làm cơm, cậu ta lại không vui một chặp, nói anh không nghe lời, rửa xong tay liền giành lấy rau, dao trong tay anh.
Sườn dê hầm, món Nhạc Nguy Nhiên thích, nồi đã sôi ùng ục hồi lâu, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
La Nhất Hải đứng bên cạnh oán trách cậu ta, nói cậu ta mắng mấy em mình một trận trút giận, bây giờ anh bị giục kết hôn đến đít rồi. Nhạc Nguy Nhiên nói thế thì sao, tôi chịu trách nhiệm tìm cho anh một người nhé? Anh thấy tôi được không? La Nhất Hải nói xì xì xì, quấy cái gì thế hả.
Nhạc Nguy Nhiên cười cười không nói gì, nghe La Nhất Hải thở dài nói, “Nói là bảo anh sống cho bản thân, nhưng mà đột nhiên cũng chẳng biết bản thân anh muốn làm cái gì.”
Toàn bộ nửa đời trước của anh, tuy nói không phải chưa từng oán trách bị gia đình vướng chân, nhưng anh cũng rất rõ, chính anh không có được cái thiên phú kinh người có thể trở thành nghệ thuật gia được, mà cho đến nay cũng không có ước mơ gì to lớn.
Rời khỏi những đứa em cần được chăm sóc, La Nhất Hải lại không tìm ra được giá trị của bản thân.
“Giá trị? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến, có khả năng bản thân sự tồn tại của anh, đối với vài người nào đó mà nói, đã là báu vật vô giá rồi.” Nhạc Nguy Nhiên nói.
La Nhất Hải nghe đến ngây người, sau đó thì lắc đầu thở dài, “Câu lượm câu đó từ quyển tiểu thuyết nào thế hả? Nói cũng có lớp có lang quá.”
Nhạc Nguy Nhiên ung dung nói, “Người đau lòng đều là tiểu thuyết gia.”
Nói xong bỏ bì đậu phụ đã cắt vào trong nồi, lau tay, rồi lấy tạp dề trên cổ La Nhất Hải xuống, “Nếu như cảm thấy nhàn rỗi đến bực bội, chi bằng về xưởng đường đi làm lại? Đám công nhân viên già kia vẫn là muốn nhìn thấy anh mới yên tâm được, tôi vốn tính nói từ sớm rồi, kết quả gặp chuyện anh phẫu thuật. Còn như về chuyện muốn làm, từ từ tìm, có gì mà phải gấp.”
Đề nghị này nói trúng bụng dạ La Nhất Hải.
Có thể tự tay khiến cho xưởng đường La gia đi vào quỹ đạo, quả thực trước mắt cũng là tâm nguyện lớn nhất của anh, chỉ là ngày trước anh cảm thấy Nhạc Nguy Nhiên coi thường anh, không muốn để anh quay về, nên trước nay cũng chưa từng nhắc đến – Anh ngẩng đầu nhìn Nhạc Nguy Nhiên, nói, “Nguy Nhiên, sao cậu tốt thế.”
Lời cảm thán của La Nhất Hải xuất phát từ đáy lòng, đuôi mắt hơi cụp xuống khi cười lên có một vết nhăn mờ mờ, Nhạc Nguy Nhiên nhìn một hồi, quấn tạp dề lên, quay lưng lại giở nắp nồi lên, nói, “Lúc đi làm phải gọi là Sếp Nhạc.”
La Nhất Hải đưa tay giúp cậu ta cột tạp dề lại, “Biết rồi, Sếp Nhạc Một Chén của chúng ta.”
Nhạc Nguy Nhiên hừ một tiếng, “Cũng may anh không gọi là Sếp Chén.”
La Nhất Hải ở sau lưng lại bị chọt trúng điểm cười kỳ quái, cười ha hả ha hả đến vết mổ đau thắt.
Sáng hôm sau mặt trời thật đẹp, La Nhất Hải xếp gọn những quần áo đã thu vào, đem cất vào tủ áo của Nhạc Nguy Nhiên. Nhìn thấy ngăn tủ cất đồ kia, anh kềm không được mà lại mở ra nhìn, lật từng món một, ngay cả sổ ghi chép cũng chưa bóc màng co, chỉ có một miếng tẩy là đã dùng qua. Anh cầm lên, phát hiện lớp giấy bên ngoài đã rơi mất, bên trong có viết mấy chữ: Thích cậu – cái tên ở mặt sau đã bị xóa mất, nhưng vẫn nhìn rõ được một chữ La.
La Nhất Hải kinh sợ trong lòng. La? Ai trong La gia?
Đang mê hoặc, dưới lầu chợt vang lên tiếng Nhạc Nguy Nhiên, “Nhất Hải, Nhất Hải!”
La Nhất Hải cuống quýt nhét cục tẩy vào trong, đáp một tiếng, “Anh ở trên lầu.” Nhạc Nguy Nhiên rầm rầm rầm chạy lên, ôm lấy anh xoay mấy vòng, giọng kích động khó mà kiềm nén, “Lành tính, Nhất Hải, là lành tính!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.