Chương 39
Cật Tố
22/11/2020
La Tiểu Hồ vừa về đến nhà liền hỏi, “Thế nào rồi, anh đã nói chưa?”
La Nhất Hải gật gật đầu, “Nói rồi.”
La Tiểu Hồ trở nên vui vẻ, lại không tỏ vẻ quá mức vui vẻ, “Vậy Nhạc Nguy Nhiên nói thế nào?”
La Nhất Hải cúi đầu thái rau cạch cạch cạch, “Còn có thể nói thế nào nữa, cậu ta cũng không phải loại người dây dưa không buông — Em rửa tay sắp chén đũa đi, ăn cơm rồi.”
Lúc ăn anh cũng không nói chuyện này, cứ hỏi La Tiểu Hồ học hành và tiến độ lập nghiệp, tuy rằng nói ra thì anh cũng không hiểu, nhưng cứ ậm ừ làm bộ hiểu hết.
Luật sư bên nhà cửa có gọi mấy bận điện thoại, bên quản lý tài sản và công ty khí đốt sẽ xây lại một bộ phận, trang trí bên trong thì mặc kệ. Tiền bồi thường phải tranh thủ một chút, nhưng cũng chỉ được con số lẻ, cho dù bây giờ có khởi công thì cũng phải non nửa năm mới vào ở được.
La Tam Giang gọi điện đến bảo anh không cần phải lo chuyện nhà cửa nữa, qua mấy bữa cậu ta sẽ quay về.
La Nhất Hải bèn quay về công ty đi làm lại, chủ yếu vẫn là ở hành chính, xử lý những chuyện liên quan đến xưởng đường. Nhạc Nguy Nhiên thỉnh thoảng đến thỉnh thoảng không đến, gặp mặt thì chào hỏi, y chang như ngày xưa – Y chang như lúc chưa ở chung với nhau.
Thỉnh thoảng có thể nghe được mấy lời xì xào bàn tán giữa đồng nghiệp với nhau, nói đợt trước tính khí của Sếp Nhạc dịu đi nhiều, nhưng bây giờ lại căng lại rồi.
La Nhất Hải vẫn nhớ chuyện Nhạc Tuyển Hoa dặn dò, anh nói với Nhạc Nguy Nhiên, Nhạc Nguy Nhiên liền nói biết rồi, sẽ để trợ lý của mình sắp xếp. Biết rõ rằng cậu ta nhất định sẽ không sắp xếp, sắc mặt luôn không được tốt, gầy đi hẳn, nhưng La Nhất Hải cũng không tiện giục tiếp.
Tối đó La Tiểu Hồ lại không kềm được mà nói với anh lần nữa, “Anh, anh từ chối hắn ta rồi, làm gì trông như thể anh thất tình vậy?”
La Nhất Hải nói anh làm gì có, La Tiểu Hồ chỉ vào mặt anh nói, “Anh nhìn anh đi, mấy ngày rồi chẳng thấy cười. Anh à, hắn ta lớn như thế rồi, thất tình còn có thể chết được sao?”
La Nhất Hải đặt đũa xuống, thở dài, “Em không biết, có chuyện gì cậu ta cũng giữ trong lòng không chịu nói, có hay không có chuyện gì thì em cũng không nhìn ra được…”
La Tiểu Hồ rất bất đắc dĩ, “Vậy thì thế nào, hắn ta phải tự mình vượt qua chứ, anh có thể lo cho hắn ta cả đời hay sao? Anh đừng đi làm chỗ đó nữa có được không? Mắt không thấy tâm không phiền!”
La Nhất Hải không nói gì.
Đạo lý này anh biết chứ, nhưng cũng không ngăn được đau lòng.
Anh muốn hỏi thử Nhạc Nguy Nhiên có ăn uống đàng hoàng hay không, có ngủ nghê đàng hoàng hay không, muốn hỏi thử anh có thể làm chút gì cho cậu ta hay không.
La Tiểu Hồ nói trong tình cảm anh không thể mềm lòng được, chẳng lẽ lại miễn cưỡng bởi vì cảm thấy người ta đáng thương mà giả vờ thích người ta hay sao?
La Nhất Hải muốn nói, nhưng Nhạc Nguy Nhiên có phải người ta đâu. Bản thân anh cũng hoàn toàn không ngờ rằng, sẽ vì nhìn thấy người khác khổ sở mà lại khổ sở đến mức này.
Cuối tuần được nghỉ, La Nhất Hải đi trung tâm thương mại một chuyến, mua mấy cái quần cho mình, tiện thể mua mấy đôi vớ cho La Tiểu Hồ. Bây giờ yêu cầu của La Tiểu Hồ cao rồi, quần áo mặc ngoài thì tự người ta đi mua, còn vớ thì phải chỉ định nhãn hiệu gì gì đó 100% cotton.
Đang chọn hàng, chân bị gì đó đụng nhẹ một cái, anh quay đầu lại nhìn, là một chiếc xe nôi. Bà mẹ đang “vật lộn” với đứa bé trong lòng, bảo đứa bé đừng kéo tóc mẹ nữa, không để ý nên đụng phải La Nhất Hải.
Bà mẹ vội vàng nói xin lỗi, La Nhất Hải nói không sao, hai người nhìn nhau đều ngẩn ra: Ơ, là em/ anh à. A, là em/ anh đây.
Là bạn gái cũ của La Nhất Hải, Tống Văn Vũ.
Tống Văn Vũ cùng tuổi với anh, đã 33 tuổi, có một gương mặt tròn, khi cười mắt cong cong, vô cùng đáng yêu. Hai người bắt đầu yêu đương từ năm 21 tuổi, yêu nhau tám năm. Cô từng đến nhà La Nhất Hải nhiều lần, đám em nhà La gia đều gọi cô là Chị Văn Vũ, lúc tinh nghịch, La Tam Giang còn gọi thẳng là “Chị dâu”.
Nhưng cho dù là đã gặp qua ba mẹ, cuối cùng cô cũng không thể thật sự trở thành chị dâu cả chính thức của La gia.
Tống Văn Vũ là con gái một, ba mẹ cô vốn cũng không ý kiến gì với La Nhất Hải, nhưng rất không thích chuyện La gia đông con cái, còn là một gia đình đã tái hôn. La Nhất Hải lại là con cả, sau này chắc chắn phải giúp đỡ các em không ít, sợ con gái gả đi chịu khổ nhưng không chịu được sự kiên trì của con gái, thấy La Nhất Hải cũng là một đứa trẻ tốt, nên không phản đối hai người qua lại.
Hai người vốn định sau khi tốt nghiệp, khi La Tam Giang và Nhạc Nguy Nhiên đều đã thi vào đại học, độ chừng 24, 25 tuổi kết hôn vừa đẹp. Thế nhưng lúc đó La Tiểu Hồ vừa từ tiểu học lên sơ trung, đang trong độ tuổi nhạy cảm, cảm thấy La Nhất Hải kết hôn sẽ không cần nó nữa, ngày nào cũng quấy.
Tống Văn Vũ liền nói không thì đợi thêm nữa, đợi khi Tiểu Hồ lên cao trung đi, chúng ta cũng phấn đấu thêm vài năm.
Sau đó La Tiểu Hồ lên cao trung, La phụ và Nhạc Tuyển Hoa bắt đầu có mâu thuẫn, lợi nhuận bên xưởng đường cũng không tốt, cứ nợ miết, còn cố mua nhà ở ngoại địa cho La Nhị Hà vừa mới tốt nghiệp trước, ba mẹ Tống gia liền không vui, cảm thấy La gia không coi trọng con dâu tương lai.
Tống Văn Vũ không hề để ý, nói kết hôn chay thì kết hôn chay thôi, sợ cái gì. Ba mẹ Tống gia không đồng ý, La Nhất Hải cũng cảm thấy rất áy náy với bạn gái, muốn ít nhất năm sau mua căn nhà cưới rồi đi làm thủ tục cũng không trễ.
(Kết hôn chay [裸婚] – khỏa hôn: hai người chỉ làm thủ tục đăng ký kết hôn, không mua nhà mua xe, không làm lễ cưới bày tiệc, thậm chí là không mua nhẫn.)
Kết quả La phụ ly hôn, còn mắc bệnh ung thư. Ông rất muốn nhìn thấy La Nhất Hải kết hôn, nhưng Tống gia kiên quyết không đồng ý, nói xem con gái nhà chúng tôi thành người gì, xung hỉ hả? Sau khi La phụ mất không sao lâu, La gia chỉ còn mỗi La Nhất Hải và La Tiểu Hồ, vừa nghĩ đến hai người kết hôn phải lôi theo đứa em trai, Tống gia liền hối hai người chia tay, nói nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái, không thể đến làm vú em cho La gia được.
Mấy lần bàn chuyện cưới gả cứ bị nguyên nhân này nọ mà để lỡ, khiến cho La Nhất Hải từ đầu đến cuối luôn cảm thấy anh nợ Tống Văn Vũ rất nhiều.
Cô thì trước nay chưa từng yêu cầu hay oán hận gì anh, càng là như thế, La Nhất Hải càng cảm thấy mình nên cho cô nhiều hơn – Đến cuối cùng, đã biến thành một nỗi tự trách sâu nặng, tựa như kết hôn với mình, sẽ thành liên lụy đến Tống Văn Vũ vậy.
Cho nên lúc Tống Văn Vũ nói chia tay, La Nhất Hải liền nói “Xin lỗi, anh đã không thể chăm sóc em thật tốt”, nhìn bóng lưng của cô vừa đi vừa quệt nước mắt, anh khóc cùng với cô, nhưng lại không thể nói ra một câu níu kéo.
La Nhất Hải gật gật đầu, “Nói rồi.”
La Tiểu Hồ trở nên vui vẻ, lại không tỏ vẻ quá mức vui vẻ, “Vậy Nhạc Nguy Nhiên nói thế nào?”
La Nhất Hải cúi đầu thái rau cạch cạch cạch, “Còn có thể nói thế nào nữa, cậu ta cũng không phải loại người dây dưa không buông — Em rửa tay sắp chén đũa đi, ăn cơm rồi.”
Lúc ăn anh cũng không nói chuyện này, cứ hỏi La Tiểu Hồ học hành và tiến độ lập nghiệp, tuy rằng nói ra thì anh cũng không hiểu, nhưng cứ ậm ừ làm bộ hiểu hết.
Luật sư bên nhà cửa có gọi mấy bận điện thoại, bên quản lý tài sản và công ty khí đốt sẽ xây lại một bộ phận, trang trí bên trong thì mặc kệ. Tiền bồi thường phải tranh thủ một chút, nhưng cũng chỉ được con số lẻ, cho dù bây giờ có khởi công thì cũng phải non nửa năm mới vào ở được.
La Tam Giang gọi điện đến bảo anh không cần phải lo chuyện nhà cửa nữa, qua mấy bữa cậu ta sẽ quay về.
La Nhất Hải bèn quay về công ty đi làm lại, chủ yếu vẫn là ở hành chính, xử lý những chuyện liên quan đến xưởng đường. Nhạc Nguy Nhiên thỉnh thoảng đến thỉnh thoảng không đến, gặp mặt thì chào hỏi, y chang như ngày xưa – Y chang như lúc chưa ở chung với nhau.
Thỉnh thoảng có thể nghe được mấy lời xì xào bàn tán giữa đồng nghiệp với nhau, nói đợt trước tính khí của Sếp Nhạc dịu đi nhiều, nhưng bây giờ lại căng lại rồi.
La Nhất Hải vẫn nhớ chuyện Nhạc Tuyển Hoa dặn dò, anh nói với Nhạc Nguy Nhiên, Nhạc Nguy Nhiên liền nói biết rồi, sẽ để trợ lý của mình sắp xếp. Biết rõ rằng cậu ta nhất định sẽ không sắp xếp, sắc mặt luôn không được tốt, gầy đi hẳn, nhưng La Nhất Hải cũng không tiện giục tiếp.
Tối đó La Tiểu Hồ lại không kềm được mà nói với anh lần nữa, “Anh, anh từ chối hắn ta rồi, làm gì trông như thể anh thất tình vậy?”
La Nhất Hải nói anh làm gì có, La Tiểu Hồ chỉ vào mặt anh nói, “Anh nhìn anh đi, mấy ngày rồi chẳng thấy cười. Anh à, hắn ta lớn như thế rồi, thất tình còn có thể chết được sao?”
La Nhất Hải đặt đũa xuống, thở dài, “Em không biết, có chuyện gì cậu ta cũng giữ trong lòng không chịu nói, có hay không có chuyện gì thì em cũng không nhìn ra được…”
La Tiểu Hồ rất bất đắc dĩ, “Vậy thì thế nào, hắn ta phải tự mình vượt qua chứ, anh có thể lo cho hắn ta cả đời hay sao? Anh đừng đi làm chỗ đó nữa có được không? Mắt không thấy tâm không phiền!”
La Nhất Hải không nói gì.
Đạo lý này anh biết chứ, nhưng cũng không ngăn được đau lòng.
Anh muốn hỏi thử Nhạc Nguy Nhiên có ăn uống đàng hoàng hay không, có ngủ nghê đàng hoàng hay không, muốn hỏi thử anh có thể làm chút gì cho cậu ta hay không.
La Tiểu Hồ nói trong tình cảm anh không thể mềm lòng được, chẳng lẽ lại miễn cưỡng bởi vì cảm thấy người ta đáng thương mà giả vờ thích người ta hay sao?
La Nhất Hải muốn nói, nhưng Nhạc Nguy Nhiên có phải người ta đâu. Bản thân anh cũng hoàn toàn không ngờ rằng, sẽ vì nhìn thấy người khác khổ sở mà lại khổ sở đến mức này.
Cuối tuần được nghỉ, La Nhất Hải đi trung tâm thương mại một chuyến, mua mấy cái quần cho mình, tiện thể mua mấy đôi vớ cho La Tiểu Hồ. Bây giờ yêu cầu của La Tiểu Hồ cao rồi, quần áo mặc ngoài thì tự người ta đi mua, còn vớ thì phải chỉ định nhãn hiệu gì gì đó 100% cotton.
Đang chọn hàng, chân bị gì đó đụng nhẹ một cái, anh quay đầu lại nhìn, là một chiếc xe nôi. Bà mẹ đang “vật lộn” với đứa bé trong lòng, bảo đứa bé đừng kéo tóc mẹ nữa, không để ý nên đụng phải La Nhất Hải.
Bà mẹ vội vàng nói xin lỗi, La Nhất Hải nói không sao, hai người nhìn nhau đều ngẩn ra: Ơ, là em/ anh à. A, là em/ anh đây.
Là bạn gái cũ của La Nhất Hải, Tống Văn Vũ.
Tống Văn Vũ cùng tuổi với anh, đã 33 tuổi, có một gương mặt tròn, khi cười mắt cong cong, vô cùng đáng yêu. Hai người bắt đầu yêu đương từ năm 21 tuổi, yêu nhau tám năm. Cô từng đến nhà La Nhất Hải nhiều lần, đám em nhà La gia đều gọi cô là Chị Văn Vũ, lúc tinh nghịch, La Tam Giang còn gọi thẳng là “Chị dâu”.
Nhưng cho dù là đã gặp qua ba mẹ, cuối cùng cô cũng không thể thật sự trở thành chị dâu cả chính thức của La gia.
Tống Văn Vũ là con gái một, ba mẹ cô vốn cũng không ý kiến gì với La Nhất Hải, nhưng rất không thích chuyện La gia đông con cái, còn là một gia đình đã tái hôn. La Nhất Hải lại là con cả, sau này chắc chắn phải giúp đỡ các em không ít, sợ con gái gả đi chịu khổ nhưng không chịu được sự kiên trì của con gái, thấy La Nhất Hải cũng là một đứa trẻ tốt, nên không phản đối hai người qua lại.
Hai người vốn định sau khi tốt nghiệp, khi La Tam Giang và Nhạc Nguy Nhiên đều đã thi vào đại học, độ chừng 24, 25 tuổi kết hôn vừa đẹp. Thế nhưng lúc đó La Tiểu Hồ vừa từ tiểu học lên sơ trung, đang trong độ tuổi nhạy cảm, cảm thấy La Nhất Hải kết hôn sẽ không cần nó nữa, ngày nào cũng quấy.
Tống Văn Vũ liền nói không thì đợi thêm nữa, đợi khi Tiểu Hồ lên cao trung đi, chúng ta cũng phấn đấu thêm vài năm.
Sau đó La Tiểu Hồ lên cao trung, La phụ và Nhạc Tuyển Hoa bắt đầu có mâu thuẫn, lợi nhuận bên xưởng đường cũng không tốt, cứ nợ miết, còn cố mua nhà ở ngoại địa cho La Nhị Hà vừa mới tốt nghiệp trước, ba mẹ Tống gia liền không vui, cảm thấy La gia không coi trọng con dâu tương lai.
Tống Văn Vũ không hề để ý, nói kết hôn chay thì kết hôn chay thôi, sợ cái gì. Ba mẹ Tống gia không đồng ý, La Nhất Hải cũng cảm thấy rất áy náy với bạn gái, muốn ít nhất năm sau mua căn nhà cưới rồi đi làm thủ tục cũng không trễ.
(Kết hôn chay [裸婚] – khỏa hôn: hai người chỉ làm thủ tục đăng ký kết hôn, không mua nhà mua xe, không làm lễ cưới bày tiệc, thậm chí là không mua nhẫn.)
Kết quả La phụ ly hôn, còn mắc bệnh ung thư. Ông rất muốn nhìn thấy La Nhất Hải kết hôn, nhưng Tống gia kiên quyết không đồng ý, nói xem con gái nhà chúng tôi thành người gì, xung hỉ hả? Sau khi La phụ mất không sao lâu, La gia chỉ còn mỗi La Nhất Hải và La Tiểu Hồ, vừa nghĩ đến hai người kết hôn phải lôi theo đứa em trai, Tống gia liền hối hai người chia tay, nói nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái, không thể đến làm vú em cho La gia được.
Mấy lần bàn chuyện cưới gả cứ bị nguyên nhân này nọ mà để lỡ, khiến cho La Nhất Hải từ đầu đến cuối luôn cảm thấy anh nợ Tống Văn Vũ rất nhiều.
Cô thì trước nay chưa từng yêu cầu hay oán hận gì anh, càng là như thế, La Nhất Hải càng cảm thấy mình nên cho cô nhiều hơn – Đến cuối cùng, đã biến thành một nỗi tự trách sâu nặng, tựa như kết hôn với mình, sẽ thành liên lụy đến Tống Văn Vũ vậy.
Cho nên lúc Tống Văn Vũ nói chia tay, La Nhất Hải liền nói “Xin lỗi, anh đã không thể chăm sóc em thật tốt”, nhìn bóng lưng của cô vừa đi vừa quệt nước mắt, anh khóc cùng với cô, nhưng lại không thể nói ra một câu níu kéo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.