Những Kẻ Cô Đơn

Chương 1:

Hotboy lão đại

12/03/2022

“Đã bao giờ bạn cố gắng hiểu rõ một con người chưa? Đã bao giờ bạn tưởng rằng bản thân bạn rất hiểu họ, nhưng đến cùng họ không ngừng khiến bạn thấy bất ngờ, không ngừng khiến bạn thấy bản thân bạn thất bại? Cuộc sống này không giống như bạn nghĩ, nó có quá nhiều điều khiến bạn bất ngờ, trong khi bạn cố hiểu người khác, thì bạn nên cố gắng hiểu bản thân bạn muốn gì, bạn muốn làm gì? Bạn không bao giờ biết được bản thân mình có thể làm được những gì, bạn không bao giờ biết được giới hạn bản thân của bạn có thể đi tới đâu…”

Tiếng âm thanh như một trương trình radio được phát lên trong quán, làm nhiều người hiểu lầm đây là một chương trình radio đặc biệt nào đó, nhiều người còn cố gắng tìm tần số để về nhà nghe, nhưng rất tiếc họ không thể nào tìm được, cách duy nhất muốn nghe được giọng nói kia là họ phải đến một quán cafe mang tên “Những kẻ cô đơn”, ở đây họ được nghe radio mỗi tối thứ 7, những ngày thường, đa phần sẽ là những buổi phát lại để mọi ngư được chìm trong không gian âm nhạc rất riêng, đúng như tên gọi của nó, trong quán hầu hết là những người cô đơn ngồi mỗi người 1 góc, gặm nhấm cô đơn… Không biết là chủ quán này gặp may hay biết cách làm ăn, mà quán rất nổi tiếng.

Họ có thể tìm được tất cả những thông tin của quán, duy chỉ có giọng nói cất lên trong 2 giờ cố định là họ không tài nào biết được là ai, những gì cô gái đó chia sẻ rất mới mẻ, rất sâu lắng, giọng nói thì vô cùng nhẹ nhàng truyền cảm, rất thu hút, nhưng cũng rất bí ẩn, vì họ không thể tìm được thông tin của cô, vì họ biết, trương trình đó là trương trình đặc biệt của quán. Đây cũng là vấn đề mà Ngọc Lan đau đầu trong suốt thời gian quán trở thành xu hướng mới đến nay, cô chỉ là quản lý nho nhỏ mà thôi, đại diện cho boss chân chính, nhưng mà người ta đến gặp cô còn lười chứ nói gì đến công khai danh tính…

“Alo! Chị đại của tôi ơi! Làm ơn gửi file đúng hạn nhé!” - Ngọc Lan nhắc nhở

“Ừ”

Chỉ một tiếng ừ duy nhất, rồi tiếp đó là âm thanh tắt máy cái phụp, Ngọc Lan như muốn phát điên với người này, không phải vì lương thưởng hậu hĩnh thì cô cũng muốn bỏ mà đi, nhưng chẳng ở đâu tốt hơn chỗ này cả, chuỗi cửa hàng quá lớn, quán cafe cũng chỉ là nơi để quán tiếp thị, nhưng chỉ 1 vài tác động sắp xếp nó lại là nơi thu lợi nhuận lớn vượt qua cả các đại lý khác, thôi thì cô cố nhịn vậy, không cầu công danh sáng chói, chỉ cầu một đời bình an thế là đủ rồi.

Thật ra thì, nếu ai đó mà nghe được tiếng lòng này của Ngọc Lan thì chắc chắn họ sẽ nhếch mép cười khinh bỉ 15 giây có lẻ, một người mà tiền lương không dưới 30 triệu một tháng mà có thể nói ra những lời khiêm tốn giả dối như vậy thì cũng khiến cho người khác tức đến hộc máu rồi, người ta muốn một nửa mức ổn định của cô đó có biết không?

Quán “Những kẻ cô đơn” này rất độc đáo, ngoài không gian trong quán ra, còn có hai chiếc xe buýt đặt ở ngay bên đường bên trong không gian được thiết kế bàn cafe kết hợp với ghế ngồi, làm cho người ngồi bên trong vẫn có cảm giác như đang ngồi trên một chuyến xe buýt, nhưng vẫn là một không gian cafe quen thuộc, một sự kết hợp khá là độc đáo, ban đầu quán kinh doanh cũng bình thường, nhưng vào một ngày mưa, có một bạn trẻ nọ vô tình bước vào quán nhưng không gian trong quán lại không còn chỗ, nên nhân viên liền đưa họ đến không gian trên xe buýt mà ít khi có người đến ngồi, một phần vì do không biết, một phần vì đây chỉ là không gian thử nghiệm của Boss mà thôi, vừa lúc được lên xe, trời thì mưa càng lúc càng to, nên bạn gái đó cũng vội lên xe, rồi cái không gian bên trong khiến bạn ấy bất ngờ, buổi chiều thứ 7 hôm đó trên mạng xã hội bỗng rần rần, thi nhau chia sẻ một đoạn clip ngắn mà vị khách kia đăng lên trên Instagram, chính vị khách đó cũng dần thành khách quen của quán, chiều mưa mang chút se lạnh, cô gái ngồi nhâm nhi ly cacao nóng hổi, nhìn mưa bên khung cửa sổ xe buýt, một bên nhìn ngắm đường phố đi lại, một bên nhìn ngắm ánh đèn ấm cúng đông đúc của không gian trong quán, làm cho cô gái như cảm nhận được như thế nào là những kẻ cô đơn giữa lòng thành phố, không phải là cảm nhận nữa, mà nó còn là tận hưởng cảm giác được ở một mình… Đúng lúc tiếng radio cũng lập tức vang lên:

“Xin chào mọi người! Hôm nay trời bỗng nhiên lại đổ mưa rồi, mọi người đi ra đường nhớ mang theo ô, nhớ chuẩn bị kỹ áo mưa nhé! Nếu bạn có người để đưa đón thì xin chúc mừng bạn, bạn là người may mắn được ai đó quan tâm chăm sóc, nếu bạn không có ai đưa đón, thì nhớ trang bị thật tốt cho mình, nếu không thể trang bị cho mình, thì hãy nhớ gọi cho bản thân mình một chiếc Taxi… Yêu thương bản thân mình thật nhiều bạn nhé!”...

Giữa không gian có chút se lạnh, giữa trời mưa rào đạp rụng lá cây, níu cành non trĩu nặng, trong không gian của một chiếc xe buýt đặc biệt, được nghe một chút radio tâm trạng, bỗng nhiên con người ta thấy thật ra cô đơn cũng tốt, tách biệt cuộc sống bộn bề của cuộc sống cũng tốt, chỉ một chút thôi cũng có thể làm con người ta thanh thản một chút, như câu nói rất hay ở trên mạng xã hội mà người ta vẫn hay chuyền tay nhau “Sống chậm lại và nghĩ khác đi”

***

Ở một góc nhỏ trong thành phố, chỉ là một huyện nhỏ nằm trong một vùng ngoại ô, ở một góc nhỏ sơn thuỷ hữu tình, ban ngày chỉ nghe thấy tiếng chim kêu, ban đêm chỉ nghe thấy tiếng dễ gọi nhau, ếch gọi mưa, thi thoảng là vài tiếng cú kêu đêm, ngày hè oi ả nghe tiếng ve kêu, ngày đông nghe tiếng gió vi vu thổi, nghe thì có vẻ hoang vu, ấy vậy mà có một người nằm cuốn tổ trong một căn nhà nho nhỏ ở một góc núi đó, chỉ một mình cô ở trong đó, bên ngoài căn nhà trông có vẻ đơn sơ, nhưng bên trong nội thất sinh hoạt đầy đủ, mang đậm hơi hướng và phong cách vintage, chỉ là phong cách ăn mặc của cô gái lại quá ư không liên quan đến phong cách trang trí sắp xếp của căn phòng.

Cuối thu, thời tiết ở đây có vẻ lạnh lẽo hơn, chỉ thấy cô gái mặc áo hoodie trùm kín đầu, lấp ló một mái tóc dài, không rõ được độ dài nhưng cũng phải đến thắt lưng, đôi mắt đeo một cặp kính tương đối lớn, chiếc quần jocker đồng màu áo khá thoải mái, cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính, viết viết gì đó, rồi bỗng chiếc điện thoại bên cạnh reo lên, cô liền nhấc máy lên nhìn người đang gọi đến rồi mới trả lời:

“Alo!”

“Chào bạn! Mình gọi từ công ty TNHH công nghệ GEM, hôm trước bạn có đến phỏng vấn công ty mình với vị trí trợ lý, hiện tại hồ sơ của bạn đã được thông qua, khi nào thì bạn có thể đến công ty đi làm được ạ?”

“Đi làm? Ờ… Tuần sau có được không ạ?”

Cô gái cất tiếng nói lên làm cho đầu dây bên kia đứng hình mất vài giây, đó là một giọng nói khá dễ chịu, khiến cho người ta muốn nghe thêm vài lần, chỉ là thấy giọng nói này khá quen, nhưng lại không biết là đã nghe ở đâu rồi. Sau vài giây đứng hình thì cô gái cũng bình tĩnh đồng ý, rồi tắt máy.

Cô gái thần bí thì bình tĩnh đăng nhập vào nhóm bạn thân trong Zalo:

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Alo! Tình hình là tao mới nhận thông báo trúng tuyển của GEM (hoang mang)

- Cô đơn không muốn về nhà: What? Mày chịu đi làm rồi hả?

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Tao sống rất nghiêm chỉnh! (Tức giận)

- Cô đơn chỉ muốn một mình: Quan trọng là nó vào GEM để làm việc, đồng nghiệp của tao có một người bạn làm ở GEM mà suốt ngày khoe khoang, tao bây giờ cũng có cơ hội khoe khoang rồi hahaha (Cười nhe răng)



- Cô đơn không muốn về nhà: Mày làm tạp vụ đúng không Mộng? Ít nhất mày không nằm tổ ở nhà thì tao cũng tạ ơn trời đất rồi… Hahaha

- Cô đơn chỉ muốn một mình: Rút lại câu nói vừa rồi, tao không khoe khoang nữa, làm người nên biết cách khiêm tốn (Cười gian)

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Cho tao một lý do để chơi thân với hai đứa mày đi, bà đây làm trợ lý, là trợ lý biết chưa?.. (Giận dỗi)

- Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: Uầy! Bạn tôi, Đhs nó lại được nhận, mày nói đi, có phải ông phỏng vấn mày hôm đó bị cụng đầu đúng không? Tao nhớ rõ ràng lần trước nó xin vào làm tổng đài mà trưởng bộ phận nó phát trầm cảm, cho nó 1 tháng lương rồi mời nó ra khỏi công ty đó thôi… Tao đến giờ vẫn nhớ này… (Cười nghiêng ngả)

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Im đi! Con điên! Là do tương tác không đúng mục đích chúng mày hiểu không? (tức giận)

- Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: Không! Tao chỉ biết lượng tương tác dồn vào một nhánh số tổng đài, đa phần là muốn tán tỉnh tổng đài viên, tương tác cao mà không có doanh số mà thôi…

- Cô đơn không muốn về nhà: Mày sai rồi! Là do nó tư vấn sản phẩm đồ chơi tình thú, nhưng lại làm cho người ta quay xe, tỷ lệ khiếu nại của người yêu khách hàng còn cao hơn doanh thu nên mới được mời khỏi công ty (Cười nghiêng ngả)

- Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: (Cười nghiêng ngả)

- Cô đơn chỉ muốn một mình: (Cười nghiêng ngả)

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Đù… Tao đang hoang mang đó…

- Cô đơn chỉ muốn một mình: Mày lo bao giờ sẽ bị đuổi hả? Đảm bảo công ty lớn, ít nhất sẽ cho mày hết thử việc.

- Cô đơn không muốn về nhà: Mày vẫn có một tháng lương!

- Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: Tao ngồi lót dép hóng!

- Cô đơn không muốn về nhà: Nhưng nghiêm túc mà nói, vị trí này sẽ gặp gỡ tiếp xúc với nhiều người, cá nhân tao thì tao muốn mày thử, hơn một năm qua, mày ở ẩn thế là quá đủ rồi!

- Cô đơn chỉ muốn một mình: Mày cũng cần phải có cuộc sống mới đi chứ, chuyện năm đó cũng qua lâu rồi… Tao nói mày đừng buồn, người ta 419 đầy đó thôi, chúng ta cũng đều trưởng thành rồi, cái đó giờ có quan trọng gì đâu.

- Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: Hiền thôi đi!

- Cô đơn không muốn về nhà: Chuyện này đã bảo là đừng bao giờ nhắc lại nữa rồi mà…

- Cô đơn chỉ muốn một mình: Nhưng mà…

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Tao ổn! Chúng mày đừng nghĩ nhiều nữa, muốn nói cứ nói, muốn nhắc thì cứ nhắc thôi, chỉ là có một chuyện tao luôn giấu chúng mày…

- Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: Mày sinh con à?

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Đệt!

- Cô đơn không muốn về nhà: (Cười khinh bỉ)

- Cô đơn chỉ muốn một mình: (Cười khinh bỉ)



- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: Tao muốn nói, hôm phỏng vấn tao trả lời trật lất, nhưng vẫn được nhận nên tao thấy hoang mang…

- Cô đơn thiếu nợ thật nhiều: Phỏng vấn ấy mà, nó như đánh bạc vậy thôi, với bộ dạng của mày hôm đó, tao đảm bảo ông Sếp muốn nhận mày muốn tập trung vào công việc.

- Cô đơn không muốn về nhà: (Cười khinh bỉ)

- Cô đơn chỉ muốn một mình: (Cười khinh bỉ)

- Cô đơn mơ mộng thật nhiều: (Khóc ròng)

- Cô đơn không muốn lấy chồng: Đã xem và không nói gì...

Tắt khung chat nhóm, Như Mộng liền sắp xếp đồ đạc kiểm tra lộ trình đi làm của mình, thành phố H không phải là một thành phố quá rộng, nhưng lại tập trung cảng biển, sân bay và tốc độ tăng trưởng phát triển khá lớn, những công ty nội địa đang dần phát triển và dần có địa thế rất lớn, GEM cũng là một công ty như vậy. Lần này thì xác định, đi làm như đi phượt rồi… Không hiểu sao Như Mộng lại có quyết định như vậy? Nhưng đôi khi cũng cần phải bước ra ngoài, đã đến lúc phải bước ra ngoài cuộc sống rồi, hàng đêm mỗi khi nhắm mắt cô đều bị bừng tỉnh giấc, không phải sợ hãi, ám ảnh, mà là chút lưu luyến với một người xa lạ…

Cô đã từng nghe ở đâu đó câu chuyện half apple của Adam và Eva, hai con người được thượng đế tạo ra, rồi lén trộm trái táo ở vườn địa đàng, Thượng Đế vô cùng tức giận nên ném họ xuống dưới hạ giới, trái táo cũng được chia làm hai nửa ném đi ở hai nơi khác nhau, mỗi người khi sinh ra muốn tìm được một nửa của đời mình thì phải mất một chặng đường dài, có khi mất cả một đời cũng không thể tìm được… Có thể đó chính là half apple của cô, hơn một năm tự bế, không phải vì ám ảnh, mà là vì sợ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa, một người mà ngay đến cả mặt mũi như nào cũng không biết thì sao có thể nói là tìm kiếm đây? Thôi thì tuỳ duyên vậy.

Một tuần sau, trên con đường vắng vẻ, một cô gái lái chiếc xe vespa chầm chậm đi về phía trung tâm thành phố, từ nhà đến chỗ làm mới cũng khoảng hơn 20km, cuối thu thời tiết nắng mưa thất thường, nhưng chắc chắn là không khí đã nhuốm chút lành lạnh của mùa đông, cô gái mặc chiếc quần legging đen, áo hoodie trùm lên đầu che gần hết khuôn mặt, lại thêm cặp kính khá to làm người khác thấy đây là một cô gái rụt rè và ngại tiếp xúc. Đây cũng chính là ấn tượng ban đầu của quản lý nhân sự sau khi nhìn thấy cô, nếu không phải nhìn vào giấy thông báo thì người phụ nữ U40 kia cũng không tài nào tưởng tượng được trợ lý mới cho Tổng Giám Đốc lại có bộ dạng như một sinh viên đại học như vậy, cách ăn mặc không giống, không có một cái gì toát lên được một dáng vẻ như mọi người vẫn thường tưởng tượng, nghe đồn Tổng Giám Đốc là một thanh niên 30 cấm dục, nhưng không thể ngờ lại cấm dục đến mức tuyệt đối như vậy.

“Hoàng Mai Như Mộng?” - Bà chị nhân sự hỏi lại

“Vâng!”

Hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, bà chị liền dẫn Như Mộng về vị trí làm việc trên tầng cao nhất của toà nhà.

“Vì đây là vị trí khá đặc thù, ngoài cô ra đã có một trợ lý chính, nhưng công việc của anh ấy có quá nhiều, nên cần một người để hỗ trợ một số văn kiện hồ sơ, mà qua bài test của cô thì thấy vấn đề làm hồ sơ văn kiện của cô khá tốt, chỉ là không có cơ hội gặp gỡ hay tiếp xúc với ai, vì cô sẽ làm việc với văn kiện là chính.”

“Vâng!”

Vừa đi đến văn phòng trợ lý, thì trợ lý Tổng là Loki cũng vừa bước ra, hắn vừa nhìn thấy Như Mộng liền hét toáng lên kinh hãi:

“Cái quỷ gì đây? Trời ơi! Sao lại mang một đứa học sinh vào đây làm gì?”

“Loki! Đây là trợ lý mới mà Tổng Giám Đốc chọn…”

“Ôi mẹ ơi! Tôi đau đầu quá! Thôi thôi! Cô đưa con bé này ngồi vào bàn làm việc đi, tôi phải đi ra ngoài gặp khách hàng.”

Nói rồi Loki cũng lập tức rời đi, bà chị nhân sự thì cũng không biết phải làm sao mà nhìn về phía Như Mộng, cuối cùng bà chị nhân sự cũng dùng nụ cười nghiệp vụ của mình mà nói với cô:

“Loki là như vậy đó, nhưng thật ra cậu ấy là một người khác tốt, cô cứ ngồi ở kia đi, có vấn đề gì lát nữa cậu ấy sẽ bàn giao công việc.”

Bà chị nhân sự nói xong chân cũng bước nhanh hơn bình thường rồi chạy thẳng ra ngoài…

“Có cần phải chạy nhanh như vậy không?” - Như Mộng lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Những Kẻ Cô Đơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook