Những Kẻ Cô Đơn

Chương 3:

Hotboy lão đại

12/03/2022

Chương 3:

Thấm thoắt đã cuối thu, thời tiết cũng chuyển lạnh dần, kéo theo đó là những cơn mưa gọi đông về, gọi gió mùa lạnh căm khiến lòng người ta thêm cô đơn lạnh giá, Như Mộng cũng đã dần bắt kịp với công việc, sớm trở thành nhân viên chính thức, giây phút ký hợp đồng cô còn chẳng tin nổi vào mắt mình, ngước mắt lên nhìn ông Sếp lạ kỳ suốt ngày chỉ muốn cô xưng hô thân thiết để thể hiện tình yêu thương bác ái trước mắt mọi người.

Dường như có những chuyện ai người ta cũng có thể nhìn ra được, nhưng có người đến việc tìm hiểu cũng chẳng thèm và chẳng cần biết, kiểu như nét thể hiện bác ái của lãnh đạo nào đó kéo theo cả tuần trời cả tòa nhà, toàn bộ nhân viên bị shock văn hoá nặng.

Nói thì nói vậy, nhưng mà công việc thì vẫn ngập đầu, đi theo chân một kẻ khó chiều thì cũng phải chịu khổ vậy thôi, cũng may con người của Như Mộng vốn không có cảm giác gì gọi là áp lực tâm lý, còn rất hài lòng với công việc của bản thân, vì ngoài Sếp của mình và thi thoảng tiếp xúc với Loki ra, thì cô vốn chẳng cần phải tiếp xúc với ai.

Đang trong lúc làm việc, bỗng nhiên điện thoại reo, Như Mộng nhấc máy lên nghe theo quán tính, cũng không để ý đầu dây bên kia là ai…

“Như Mộng! Bố đang ở thành phố H rồi! Con… Con đang ở đâu? Bố có thể đến gặp con không?”

Cô đứng hình mất vài giây, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, cũng chẳng biết nên tắt điện thoại hay trả lời người đàn ông đó…

“Con đang làm…”

“À! Không sao đâu, giờ bố cùng mẹ con đưa 2 em về họ, chúng ta có thể…”

“Bố! Mẹ con mất lâu rồi, người không sinh ra con, không nuôi con một ngày nào mong bố đừng đẻ người ta làm mẹ của con, mẹ con sẽ đau lòng…”

“Như Mộng! Qua bao nhiêu năm rồi… Sao con lại… Con là con gái bố…”

“Bố có tình nguyện bán hai người con kia của bố để chiếm lợi làm giàu không? Thật ra bố muốn gì có thể nói thẳng, còn gặp mặt thì không cần đâu…”

“Như Mộng! Con giúp bố một lần cuối cùng thôi, một năm trước ông Lâm cũng đâu có động được vào con, nếu con chịu đưa ra sổ đỏ ngay từ đầu… Nhưng chuyện cũng đã qua rồi, con cũng đâu có tổn hại gì đâu, ở cạnh ông Lâm đời con cũng nhẹ nhàng nhàn hạ hơn, cũng không phải ràng buộc hôn nhân…”

“Như Hoa cũng cùng tuổi với tôi, cách nhau cũng chỉ 1 tháng, Như Ngọc cũng 20 rồi nhỉ?”

“Sao con có thể nói như thế, em con vẫn còn đi học, con bé từ nhỏ đã chịu khổ rồi, con không nghĩ cho bố cũng phải nghĩ cho hai đứa em của con chứ…”

“Thưa ông, tôi không biết vợ ông và ông dạy con cái như thế nào, nhưng mẹ tôi dạy tôi là đàn bà không cần phải cướp đi hạnh phúc của người đàn bà khác, cũng không cần hèn mọn làm đồ chơi cho kẻ khác để lấy một chút nhàn hạ nhất thời…”

“Như Mộng! Sao bao nhiêu năm rồi mà con vẫn không hiểu chuyện, nói năng như vậy với bố của mình như vậy?”

Không thể chịu đựng thêm những lời nói đó từ bố mình, Như Mộng liền nhẹ nhàng tắt máy làm người đàn ông ở bên kia kết nối cũng phát điên lên, nhưng lão cũng gấp phát điên lên rồi, lão Lâm đã chỉ đích danh là muốn có con gái của lão, đến giờ vẫn không chịu đổi ý, năm trước lão đã sắp đặt đến như vậy, còn cho Như Mộng dùng thuốc, nhưng cuối cùng lại không thể nào thành công, lão Lâm kia tóm được một em trong Bar đó cũng nhầm tưởng là Như Mộng, tưởng lão sẽ tức tối nhưng may mắn cô ả kia coi như có ít bản lĩnh, có thể giữ chân được lão, nhưng giờ này hắn lại quay lại đặt vấn đề, làm cho ông ta thấy thật đau đầu, lão chẳng lẽ muốn đổi khẩu vị hay sao? Suy đi tính lại thấy cũng thật là khó hiểu.

Ở một góc khác trong thành phố, một người đàn ông đang lặng lẽ ngồi trong một căn phòng tối tay vẫn kẹp điếu thuốc còn đang bốc khói…

“Mày có chắc đó là con gái của cô ấy không?” - Người đàn ông trầm giọng hỏi

“Dạ… Em chắc, hơn một năm trước ở quán Bar Night, chính lão Tâm đẩy cô gái đó ra dâng cho em, nói con bé đó vẫn còn nguyên, nên muốn đưa cho em lão chỉ cần hạng mục ven đô mà thôi, nên em đồng ý, nhưng hôm đó em đến phòng được chuẩn bị thì lại là một người khác, nhưng vì cô gái kia em khá hài lòng nên đã bỏ qua…”

“Hơn một năm trước? Cô gái đó đồng ý sao?”

“Không! EM không hề biết, lão Tâm chỉ nói đã chuẩn bị đầy đủ rồi… Một lần vô tình em biết được, hôm đó lão cho người lén chuốc thuốc cô gái kia, nhưng có chuyện gì xảy ra em em không hề hay biết… Em thật sự không biết…”

“Đã tra ra được tên tuổi chưa?”



“Đây là thông tin hộ khẩu của lão, anh cả xem đi ạ!”

Trên bản photo hộ khẩu, người đàn ông nheo mắt nhìn, tên vợ của hắn là một cái tên xa lạ, không chói mắt đau đớn như hơn 20 năm về trước, sang dòng thông tin con cái thì một cái tên khiến lão thấy giật mình “Lê Như Hoa”, ký ức 30 năm trước lại hiện về, cô gái ấy từng nói với chàng thi sĩ mặc quân phục trước khi lên đường “Là hoa không phải hoa, là mộng cũng chẳng phải là mộng” rồi quay lưng bước đi trước khi chàng trai lên đường, nhiệt huyết thanh xuân, thanh niên lên đường nhập ngũ lời thề công hiến hết mình cho tổ quốc, những năm 80 đó ai biết được ngày dài thế nào, có kéo dài hàng chục năm gian khổ như cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ giống như hàng ngàn lớp thanh niên đi trước.

Chiến tranh ai nói trước được ngày về, có người trở về, có người mãi mãi nằm lại, có những lời hứa mãi mãi không bao giờ được thực hiện, biên giới phía bắc là cuộc chiến với những con người tưởng là anh em xương máu nhưng cũng sẵn sàng đâm sau lưng bạn, đối với Trung Quốc “Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn”, những ngày như vậy không sớm thì muộn mà thôi, cả nghìn năm trước đến lúc đó và đến tận bây giờ…

Vài năm sau chàng thanh niên đó trở về, nhưng người con gái năm xưa lại chẳng còn nữa, như sương như hoa lại như mộng, đến ngày gặp lại là ngày nhìn cô gái năm xưa bước lên xe hoa theo người khác, lúc mặt đối mặt lại là lúc người con gái đó bán rẻ tự trọng, để cứu người đàn ông như vậy… Vì một người như thế có đáng hay không? Lão tao có thể đối xử với vợ như vậy, nhưng đến con gái lão cũng…

Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu lão, 25 tuổi, cô gái này 25 tuổi trùng khớp với thời gian đó… Chẳng trách lão lại dám làm như vậy.

“Điều tra thêm về cô gái tên Như Hoa kia, mang tư liệu nhanh nhất có thể cho tao” - Người đàn ông nói

“Vâng!” - Lão Lâm cúi đầu rồi vội vàng rời đi.

***

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vào một hôm trời trong gió mát, công ty ban hành một thông tin vô cùng bất ngờ dành cho tất cả nhân viên mới vùng nhân viên thực tập trong công ty, đó là một chuyến đi dã ngoại do tập đoàn tài trợ, nhằm khuyến khích các tài năng trong công ty, và có cơ hội được thăng tiến sau này… Điều đó làm cho nhóm nhân viên mới vô cùng háo hức.

Câu chuyện về chuyến dã ngoại luôn là đề tài không ngớt trong công ty, nhưng các nhân viên lâu năm thì hầu như chẳng thèm để tâm đến, một thái độ vô cùng hời hợt, nhưng cũng tránh bán luận hay nhắc nhờ gì đến đề tài đó với nhân viên của mình. Vô tình một hôm có một bạn thực tập sinh đột ngột hỏi một vị trưởng bộ phận nào đó về chuyến đi, không biết có phải do bất ngờ hoảng hốt hay không mà vị trưởng bộ phận nọ bị trượt tay làm đổ ly nước trên bàn, khiến cho bạn thực tập sinh lo lắng kinh hãi suốt cả ngày…

Tin tức ban ra không được bao lâu, thì công ty lại nhận thêm một nhân viên mới, một người bước chân vào vô cùng phô trương, nghe nói là con ông cháu cha với một vị lãnh đạo nào đó trong thành phố, thân thế là một chuyện, nhưng bảng thành tích vô cùng khủng bố, thủ khoa đầu vào của Viện Công nghệ California, sau khi tốt nghiệp được các công ty lớn của Mỹ mời gọi, nhưng lại quyết định về nước, là con gái của chủ tịch khu du lịch khách sạn cao cấp Hồng Tâm, vì đam mê công nghệ nên ứng tuyển vào Gem, với vị trí khá cao là phòng thư ký chủ tịch… Đây là phòng khá quan trọng và có tiếng nói trong công ty, tỷ lệ chọi vô cùng cao, nếu không phải có một người mới nghỉ sinh chắc cũng sẽ không tuyển dụng.

Như Hoa bước vào trong công ty như một nữ thần, xinh đẹp thần thái sang chảnh, ăn mặc thời thượng khiến bao người phải ngước nhìn, chỉ mới bước chân vào công ty cũng trở thành nàng thơ của biết bao chàng trai độc thân trong công ty. Vừa tiến vào trong tầng lầu cao nhất trong công ty, Như Hoa cũng rất biết chiều lòng người mà chào hỏi các anh chị em trong phòng, cũng cố tình liếc qua hai căn phòng luôn đóng cửa kín mít, tượng đài chói rực của công ty, phòng của trợ lý cấp cao và phòng Tổng Giám Đốc.

Như Hoa nhìn vào phía hai căn phòng với ánh mắt rực lửa, mục tiêu cao nhất của cô là trở thành thư ký bên người của Tổng Giám Đốc, xốc lại tinh thần cô gái ngồi vào bàn nghe phân phối công việc…

Cứ nghĩ công việc thư ký là một công việc nhàn tản, cả phòng thư ký cũng có đến 7 hay 8 người gì đó rồi, nhưng cô gái này đã quá nhầm, nhìn đống công việc trước mặt mà cô ta cũng muốn ngộp thở, họ có còn coi cô là người mới nữa hay không vậy? Vì muốn giữ hình tượng cô ta cũng chỉ biết cười rồi tiếp nhận một cách rất ngoan ngoãn, nhưng mà người thành công luôn có lối đi riêng, bằng một cách lắt léo nào đó luôn có những người tự nguyện làm bớt việc cho cô ta, khôn khéo, lươn lẹo đó là những điều cơ bản mà cô ta phải vận dụng để có được như ngày hôm nay, cũng như việc cô ta sẵn sàng thế chân đứa con gái riêng kia để trở thành người đặc biệt được quan tâm của vị lãnh đạo kia vậy.

Đến giờ trưa, cô ta thẳng một đường mà gõ cửa phòng tổng giám đốc trước con mắt kinh ngạc của bao nhiêu người, mở cửa còn nở một nụ cười thật tươi, trước khi cánh cửa được đóng lại mọi người còn nghe thấy một tiếng gọi “Anh Quân” vô cùng thân thiết, cả cái công ty này chỉ có một người được đặc quyền gọi cái tên đó, mà người đó thì luôn ngồi trong căn phòng ma quỷ kia, chỉ có các chị em mới nhạy cảm phát hiện được một điều khác biệt giữa hai người, một người được đặc uyền gọi nhưng lại vô cùng khiêm tốn, một người thì chỉ muốn cho cả thế giới này biết chỉ có cô ta gọi được như vậy, vậy cho nên cô gái này vô tình khiến mấy chị em thư ký nhíu mày, chẳng qua là những người làm lâu năm trong công ty, ở môi trường làm việc chuyên nghiệp như này kiêng kỵ nhất là lắm lời, khi nào có thời gian thì nhắc nhở cô bé kia thôi.

“Sao cô lại vào đây?” - Quân lạnh nhạt hỏi

“Bố bảo em có thời gian thì đến tìm anh nói chuyện” - Như Hoa nói

“Bố? Cô nhận bố nhanh như vậy sao? Người nuôi dưỡng cô hơn 20 năm qua đối với cô là cái gì?” - Quân nhếch mép hỏi lại

“Em… Người đó cũng rất tốt với em… Nhưng em cũng có bố ruột của mình mà…”

Nói đến đây hai mắt Như Hoa rưng rưng chực trào ra khỏi khoé mắt, nhưng cố mạnh mẽ áp lại, tình cảnh này ai nhìn cũng phải động lòng trắc ẩn, nhất là đối với ông chú lãnh đạo cấp cao trong quân đội kia của Thường Quân, khi nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng. Chỉ tiếc là đứng trước cô ta lại là một người có trái tim vô cùng sắt đá.

“Cô biết không? Khi nhìn thấy cô tôi thấy gì không?” - Quân bình tĩnh hỏi.

Như Hoa mím môi lắc đầu, hai mắt còn rưng rưng.

“Tôi thấy được tham vọng, một con người rất có tham vọng, đã vậy còn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của bản thân… Cô có thể làm gì tùy ý, nhưng tốt nhất đừng chạm vào giới hạn của tôi, giới hạn của tôi rất dài, nhưng nó cũng có thể trở lên rất ngắn, cô nên cảm ơn người đã nuôi nấng cô cho cô thêm một chút giới hạn…” - Quân lạnh lùng nói.

“Anh…” - Như Hoa lúc này đã rơi nước mắt lã chã

Đúng lúc này thì một người nữa bước vào, không cần gõ cửa, chẳng cần lên tiếng, cô gái với phong cách ăn mặc không thể đơn giản hơn, hai bàn tay cầm túi đồ đang đỏ ửng vì lạnh, đến chóp mũi vẫn còn chút hồng hồng vì gió lạnh, Như Hoa cũng quay sang nhìn thì bỗng á khẩu không nói lên lời, vì trên thế gian này người cô ta không muốn gặp nhất chính là cô gái này, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế, dù cô gái kia ở đâu hay ở bất kỳ lúc nào cũng khiến cô ta thấy bản thân mình hèn mọn, khiến cô ta ý thức bản thân mình vĩnh viễn là tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi…



Như Mộng thì thản nhiên hơn nhiều, nói một cách khác cô coi như không quen biết người con gái này, rồi quay sang nhìn Quân như muốn tìm hiểu gì đó…

“Cafe của anh đâu?” - Quân hỏi

“Đây là cơm trưa, cafe hôm nay em sẽ tự pha, tầm này uống không tốt…” - Như Mộng trả lời

Lại là giọng nói này, tại sao ông trời lại ưu ái cho cô gái này tất cả, còn cô ta thì phải cắn răng nỗ lực từng chút một, tại sao cô ta cố gắng cả một đường mà người đàn ông kia còn không thèm liếc nhìn đến một lần, nhưng cô chỉ cần Như Mộng xuất hiện thì nghiễm nhiên có thể được nghe những lời nói dịu dàng như vậy, còn có thể đáp trả như vậy, thế gian này không có ai có can đảm tự quyết định thay người đàn ông đó… Tại sao có những người chẳng cần phải cố gắng nhưng vẫn có được mọi thứ? Còn bản thân cô ta nỗ lực cố gắng, không ngại trả giá nhưng khi nhận được thì lại nhìn thấy thái độ cao ngạo không cần của đối phương lại thấy thật nực cười.

“Chị!” - Như Hoa bất ngờ nhìn Như Mộng đầy ấm ức

Như Mộng nhìn lại người con gái trước mắt, trong lòng lại cảm thấy thực sự phiền, rất phiền, đã xác định cả đời này không dây dưa với nhau thì cũng không nên xuất hiện trước mặt nhau như vậy chứ…

“Hai người quen nhau sao?” - Quân hướng về phía Như Mộng dò hỏi

“Không”

“Có”

Hai người nói rồi nhìn nhau.

“Chị! Dù sao cũng ta cũng là người nhà, dù bố có nuôi dưỡng em, dành nhiều tình cảm cho em hơn nhưng chúng ta vẫn là người một nhà cơ mà…”

“Ồ! Hoá ra cô là con nuôi chứ không phải con riêng à?”

“Vâng! Chị đừng hiểu lầm bố được không? Bố thật ra là một người rất tốt…”

“Nếu vậy thì ông ta đối với cô quá tốt rồi!”

“Chị! Chị có thể gặp bố không?” - Như Hoa nói hai mắt rưng rưng

“Cô có bằng chứng gì chứng minh ông ta là bố tôi? Giấy khai sinh của tôi có tên ông ta sao? Hộ khẩu nhà cô có tên tôi sao?” - Như Mộng thản nhiên hỏi

Như Hoa bỗng giật mình, vội liếc sang phía Thường Quân, nhưng anh ta dường như không để ý mà chỉ đang nhìn Như Mộng với ánh mắt vô cùng thích thú, cô ta chút nữa là quên thân phận của mình, nên cố gắng nghĩ ra đối sách đối đáp người trước mắt, phải tìm điểm yếu để đánh vào mới được…

“Chị! Hơn một năm trước…”

“Cô…”

Lúc này sắc mặt của Như Mộng bắt đầu tối dần đi, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm có lẽ đây là lần đầu tiên cô chân chính nhìn con người này, những hành động trước kia của cô ta trước kia cô chỉ coi như gió thoảng bên tai, những thứ không thuộc về mình và không còn thuộc về mình cô vĩnh viễn không cần… khi mẹ ly hôn với người đàn ông đó, hai mẹ con cô cũng lập tức rời khỏi căn nhà mà họ từng ở, dù trên danh nghĩa nó thuộc về tài sản của họ, nhưng cuối cùng cũng trả lại người đàn ông đó… Chuyện hơn một năm trước cũng là bọn họ lừa cô giao ra sợi dây chuyền kỷ vật của mẹ năm xưa nên mới mắc bẫy, ngẫm lại cô cũng đã quá ngây thơ rồi.

“Ra ngoài!” - Quân bỗng quát lên làm cả hai giật mình

“Chị! Em không cố ý, Anh Quân! Anh đừng quát chị được không” - Vẫn là dáng vẻ rưng rưng đầy yếu đuối đó…

Như Mộng nhìn cô ta như một người xa lạ… Cô ta phải tốt nghiệp Broadway mới đúng.

“Lê Như Hoa! Đây là GEM, không phải là ở Hồng Tâm, cũng không phải ở nhà lớn họ Trần, nếu như cô còn bước vào căn phòng này, thì cút khỏi công ty” - Quân quát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Những Kẻ Cô Đơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook