Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)
Chương 26
Elizabeth Thornton
11/07/2020
Longfield sáng trưng khi Sara và Max về đến nhà. Nàng đang cưỡi trên yên sau của con Arrogance, và vào khoảnh khắc chân nàng chạm đất, nàng nâng váy lên và bắt đầu chạy. Đại Sảnh ồn ào tiếng người và khi nàng bước vào, sự im lặng dần dần tràn tới. Rồi đột nhiên, tất cả mọi người đều tung hô.
Sara tìm kiếm trong biển người cho đến khi nàng tìm thấy người nàng muốn. Anne đang cầm một đĩa sandwich trên tay. Nàng đặt đĩa xuống và với một tiếng la nhỏ, nàng đẩy mình qua đám người hầu và người tìm kiếm đến đến với Sara. Cười và khóc cùng lúc, họ ngã vào vòng tay nhau.
Cuối cùng, Sara đẩy em mình ra. “Nghe chị này cưng yêu,” nàng nói. “Đã tìm thấy thi thể William rồi. Cha hắn đã bị bắt vì tội sát hại hắn. Em hiểu không? Thi thể William đã tìm thấy. Nó ở dưới lò sưởi trong thư viện của quý ngài Ivor. Tất cả những năm qua, thi thể William đã ở trong nhà quý ngài Ivor.”
Trông Anne nao núng. Khi nhận thức được những lời Sara nói, tuy nhiên, nàng lại đặt tay che mặt và bắt đầu khóc. Constance đến với họ ngay lúc đó, với Martin chạy theo sau bà. Trông họ phờ phạc vì đau buồn.
“Ôi, Sara, con có thể tha thứ cho dì không?” Constance thì thào đứt quãng. Ngay sau đó, Sara biết chính xác Beckett vào nhà mình và để lại bức thư trên bàn trang điểm của nàng thế nào. Nàng giơ tay ra. Constance đi vào vòng tay nàng và ôm chặt. “Tạ ơn Chúa con vẫn bình an,” Constance nức nở. “Tạ ơn Chúa!”
Họ bám lấy nhau, Sara, Anne, Constance và Martin rồi tách nhau ra vừa khóc vừa cười. Sara nhìn quanh và thấy Max đang nhìn mình. Nàng giơ tay ra và chàng đến bên nàng ngay lập tức.
Suốt một giờ sau đó, Sara nhắc lại câu chuyện của mình hết lần này đến lần khác, đầu tiên là với gia đình mình, rồi với Peter Fallon, người đã nghe thấy sự chấn động trong đại sảnh và từ chối quay lại giường cho đến khi chàng được nghe tất cả mọi chuyện diễn ra thế nào. Cuối cùng, nàng phải kể lại câu chuyện một lần nữa khi Simon về nhà với quan hành chính Orr và cảnh sát.
Họ gặp nhau trong văn phòng của Peter Fallon với Drew Primrose là luật sư đại diện của nàng. Max mời một vòng brandy trước khi họ bắt đầu. Ngài quan hành chính, người mới của vùng, có khuôn mặt và nụ cười buồn gây ấn tượng dễ chịu kỳ lạ cho tất cả những người có mặt. Hầu hết thời gian ông chỉ lắng nghe.
Khi Sara kể cho ông tất cả những gì nàng biết, ông nói, “Điều làm tôi bối rối là cô dẫn tới việc tin rằng quý ngài Ivor là kẻ sát nhân như thế nào.”
“Tôi không thấy nó từ đầu,” Sara nói, “bởi vì tôi không thể nghĩ ra động cơ. Có gì đó Beckett nói làm dạ dày tôi phát ốm nhưng tôi quá hoảng sợ để nghĩ về nó cho đến về sau. Beckett nói rằng ngài Ivor sẽ không xen vào chúng tôi bởi vì Jenny bé nhỏ đang làm ngài bận rộn. Trí tưởng tượng của tôi tiếp quản và tôi nghĩ với mình rằng nếu William biết về Jenny bé nhỏ hay ai đó khác giống cô bé thì hắn sẽ viết thư tống tiền cha hắn và hắn sẽ tiếp tục tống tiền cha hắn một cách quá thường xuyên.” Nàng nhấp một ngụm brandy nữa khi ngón tay nàng bắt đầu run rẩy. “Rồi tôi nghĩ về em gái William. Rồi tất cả là sự phỏng đoán của tôi. Tôi thậm chí không biết nó đúng hay không nữa.”
Cái nhìn lướt qua giữa ngài cảnh sát Evans và ngài quan hành chính Orr. Cuối cùng, vị quan hành chính nói, “Chúng tôi tìm thấy Jenny. Cô bé mới 12 tuổi. Sự phỏng đoán của cô đúng trong trường hợp này.”
“Không chỉ là trường hợp này đâu, thưa ngài,” ngài cảnh sát Evans nói. “Chúng tôi đã nhận được rất nhiều lời than phiền về quý ngài Ivor trong nhiều năm qua nhưng chúng tôi chẳng làm gì được vì không có bằng chứng.”
Sara nói, “Tôi cá là William có bằng chứng. Có lẽ không phải về những người khác nhưng về em gái mình. Đó là điều mà quý ngài Ivor sẽ không bao giờ muốn bị phơi ra ánh sáng – rằng ông ta đã hãm hiếp con gái đẻ của mình!”
Cái nhìn đau đớn chạy qua gương mặt Sara và Max nói giọng cộc cằn, “Không thể đợi đến mai được sao các quý ông? Vợ tôi sắp vỡ vụn ra rồi.”
“Không, đợi đã,” Sara nói. “Em muốn nghe quý bà Neville và Beckett nói gì.”
“Quý bà Neville,” ngài quan hành chính Orr nói, “vẫn cứ khăng khăng rằng cô sát hại con trai bà. Thậm chí sự thú tội của chồng bà cũng chắc tác động gì hết. Còn với Beckett, giờ thì anh ta biết rằng anh ta không còn có những người bạn quyền lực để giúp mình nữa, anh ta hát như chim ấy. Anh ta cứ khăng khăng anh ta chỉ theo lệnh của quý bà Ivor. Anh ta đã tìm kiếm di thể của William từ khi bà ấy nhận anh ta là người hầu. Và khi anh ta không tìm thấy, họ quyết định nhử cô về lại Longfield. Họ hi vọng cô sẽ dẫn họ đến chỗ William.”
Vị quan hành chính nhìn max. “Việc sự hiện diện của ngài làm đảo lộn kế hoạch của họ. Beckett sợ ngài sẽ tìm ra di thể của William trước anh ta, vì thế anh ta quyết định đẩy nhanh mọi thứ bằng việc bắt cóc vợ ngài.”
Drew nói, “tôi tự hỏi Beckett có phải kẻ đã đột nhập vào ngôi nhà bà goá không.”
“Anh ta thú nhận,” ngài quan hành chính nói, “rằng anh ta đã dành rất nhiều thời gian, cố tìm ra phòng chứa bí mật và chẳng tìm thấy gì. Anh ta thậm chí còn bị thuyết phục hơn rằng thi thể William ở đó khi quý bà Maxwell đến đó không lâu sau khi về nhà.”
“Hắn đã cố bắt cóc tôi khi đó,” Sara nói, rùng mình.
“Như tôi đã nói, hắn sợ rằng đức ngài Maxwell sẽ tìm ra di thể William trước và lấy mất phần thưởng của hắn, nên hắn cố đẩy nhanh mọi thứ. Cô có thể nói rằng, sau đó, hắn đã đóng đô ở ngôi nhà bà goá, ít nhất là khi trời tối bởi vì hắn chắc chắn cô sẽ quay lại.”
Khi quan hành chính Orr đứng lên, ngài cảnh sát cũng thế.
Sara vẫn đang nghĩ về những cô gái trẻ đã bị quý ngài Ivor quấy rối. “Có bao nhiêu sự thật về quý ngài Ivor sẽ được nói ở phiên toà? Ý tôi là động cơ giết William.”
“Rất ít,” ngài quan hành chính nói. “Quý ngài Ivor đã hoàn toàn thú tội sát hại con trai mình nhưng chỉ công nhận động cơ là ngài ấy mất tự chủ và tấn công William khi họ cãi vã về các khoản nợ cờ bạc của anh ta.”
“Có lẽ như thế tốt hơn,” Sara nói, lộ rõ sự chua xót lẫn ghê tởm. “Ồ, không phải vì lợi ích cho quý ngài Ivor đâu mà vì lợi ích cho những nạn nhân trẻ của ông ta.”
“Dù động cơ của ông ta là gì,” Drew nói, “lần này ông ta sẽ bị treo cổ. Và sẽ không ai ở Stoneleigh nhỏ một giọt nước mắt nào cho ông ta đâu.”
Và cùng với nhận xét chua cay đó, chàng rời phòng.
Anne đang chờ Drew và khi chàng bước ra khỏi phòng chờ, nàng làm rơi mọi thứ.
“Drew!” nàng gọi với theo.
Chàng nhìn nàng với vẻ trống rỗng, nói gì đó không nghe rõ dưới hơi thở, rồi quay gót, sải bước ra khỏi cửa.
Mất một lúc Anne với vượt qua được sự choáng váng gần như tát vào mặt nàng. Nàng lại gọi tên chàng lần nữa, và khi chàng lờ nàng đi, nàng hối hả đuổi theo chàng.
Nàng bắt kịp chàng ở trong sân. Nàng chộp lấy tay chàng và kéo chàng quay lại. “Drew,” nàng nói, “xin hãy nghe em.”
Nàng dừng lại một lúc điều hoà hơi thở, và lúc đó chàng nói lạnh lùng. “Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau nữa, Anne, không phải lúc này.”
Nàng giữ tay chàng lại khi chàng định quay đi. “Drew, xin hãy nghe em. Em đã phải chịu đựng nhiều như chàng, thực tế còn hơn thế bởi vì em cô đơn còn chàng đã đi tìm thấy sự an ủi ở những người khác.”
Môi chàng cong lên. “Đừng có giả vờ cô quan tâm. Cô tìm thấy sự khuây khoả trong tín ngưỡng của mình. Cô nghĩ chúng ta có thể quay lại như thể không có chuyện gì xảy ra ư? Suốt ba năm qua, cô không nói gì với tôi; cô không nhìn tôi. Giờ cô biết tôi không sát hại William và cô nghĩ rằng điều đó khiến mọi việc đều ổn ư? Nếu vị trí của chúng ta đổi cho nhau, nếu tôi tin rằng cô sát hại William, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.”
Sự dứt khoát đáng sợ trong vẻ mặt chàng nhưng điều đó không làm nàng nhụt chí. Nàng nợ chàng quá nhiều.
“Nghe em này, Drew,” nàng nói. “Nếu em làm tổn thương chàng, em còn làm tổn thương mình nhiều hơn. Vâng, em nghĩ chàng đã giết chết William nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ chàng phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh ta. Em đổ tội cho mình. Và em tuyệt vọng với nỗi sợ hãi bởi vì em nghĩ chàng sẽ bị phát hiện ra. Vì thế, em thoả hiệp với Chúa. Nếu ngài bảo vệ chàng, em sẽ từ bỏ chàng, đó là sự trừng phạt em phải trả vì tội lỗi yêu chàng.”
Nước mắt chảy thành dòng trên gương mặt nàng. “Chẳng vấn đề gì nếu chàng hết yêu em. Chỉ là em thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng nói được điều đó. Em yêu chàng, Drew. Em chưa bao giờ ngừng yêu chàng. Đó là điều em muốn chàng biết.”
Khi chàng không trả lời, nàng quay lại vào nhà.
“Đợi đã!”
Nàng quay lại nhìn chàng.
“Tại sao em lại ở lại Longfield? Nếu em hứa từ bỏ tôi, tại sao em không rời nơi này và bắt đầu cuộc đời mới ở nơi khác?”
“Em biết chàng hiểu tại sao. Chỉ để được nhìn thấy chàng, chỉ để được gần chàng, đó là tất cả những gì em có. Em không thể từ bỏ cả điều đó.”
Với tiếng kêu nén lại, chàng với tới nàng kéo nàng vào vòng tay.
Lúc đó Sara và Max đang trèo lên bậc thang đến phòng họ, Sara thực sự đã vừa đi vừa ngủ gật. Nhưng có gì đó nàng phải làm trước khi nàng đi ngủ nếu không nàng biết nàng sẽ trằn trọc cả đêm.
“Em phải gặp Lucy,” nàng nói với Max.
Chàng hiểu. Chàng nghe thấy nàng nhắc đến Lucy khi nàng đe doạ quý ngài Ivor. Khi nàng vào trong phòng Lucy, chàng đợi ở ngoài. Nàng chỉ ở đó vài phút và mỉm cười khi bước ra.
“Cô bé nói gì?” Max hỏi.
“Nó nói rằng có một lần, khi nó đang đợi mẹ ở bên ngoài nhà thờ sau cuộc họp hội phụ nữ, nó thấy quý ngài Ivor cố dụ dỗ Ellie, con gái bác thợ rèn, vào trong xe ông ta. Em phải nói điều này là nhờ Constance. Bà dạy chúng em phải khôn ngoan với cách cư xử của đàn ông. Vì thế, không có gì đe doạ cả, Lucy của chúng ta diễu hành về phía họ, nắm lấy tay Ellie và nói với cô bé rằng mẹ cô bé đang tìm cô bé. Sau đó, Lucy cẩn thận coi chừng quý ngài Ivor. Nhưng em ước giá mà nói nói với em. Hoặc Constance. Đó là vấn đề phải không? Chúng em biết nhưng chúng em không bao giờ làm gì. Quý bà Neville biết về Jenny. Sao bà ấy có thể để điều đó xảy ra cơ chứ?”
Họ đi về phòng trong im lặng. Max đang ngẫm nghĩ. Bằng cách nào đó chàng cảm thấy mình đồi bại chỉ bởi vì mình là đàn ông và đó không phải cảm giác chàng từng có.
“Điều gì sẽ xảy ra cho quý bà Neville và gã hầu?” nàng hỏi.
Với một luật sư giỏi, họ có thể thoát được tội treo cổ và sống nốt phần đời còn lại trong tù.”
Nàng trượt ra khỏi áo khoác và quẳng nó lên ghế. “Chàng không nghĩ nó quá khắc nghiệt ư?”
“Cho những gì họ đã làm với em ư? Hầu như không. Ta sẽ chẳng thèm quan tâm nếu họ có bị treo cổ đi chăng nữa.”
Nàng quay đầu lại nhìn chàng. “Peter Fallon nói rằng chàng chống lại tội tử hình.”
Chàng cầm lấy tay nàng. “Nhìn khẩu súng lên đạn dí vào đầu vợ có thể làm đàn ông thay đổi suy nghĩ về rất nhiều thứ.”
“Ha! Ít nhất em không mời chào quý ngài Ivor bắn em. Em không nghĩ rằng em có thể quên chàng, giang rộng tay, nói với ông ta rằng hãy nã đạn vào đầu chàng. Em muốn tự mình giết chết chàng vì bắt em trải qua chuyện đó.”
Chàng cười toét miệng. “Vì quãng đường ta đã đi qua, ta sẽ ép buộc ba từ nhỏ bé đó thoát ra miệng nàng. Nói lại chúng đi, Sara. Ta hứa, nó không đau đâu.”
“Em yêu chàng, Max.”
“Và ta yêu em.”
Chàng sắp hôn nàng khi nàng ngáp. “Ối!” Nàng sờ tay lên cằm. “Nó vẫn còn nhức.”
“Chúng ta hãy đưa em lên giường nào.”
Khi nàng ngồi trên giường, chàng quỳ xuống bên nàng và cởi giầy cho nàng. “Em thực sự tin rằng tờ Người Đưa Tin là ưu tiên số một của ta à? Đó là lý do em không kể mọi bí mật cho ta ư Sara?”
“Đừng quá quan trọng điều đó, Max. Nếu em chỉ phải nghĩ cho mỗi bản thân mình, em sẽ không chần chừ. Nhưng đó là Anne, chàng biết đấy.” Nàng ngã ra, gối tay lên đầu và nhìn lên trần nhà mỉm cười mơ màng. “Nhưng đó là hôm qua rồi. Có quá nhiều thứ có thể xảy ra chỉ trong vài giờ. Người đàn ông sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình vì vợ thì anh ta không thể hoàn toàn tồi tệ.”
“Sara!”
Nàng cười khúc khích. “Em cảm thấy nhẹ cả đầu. Em cho rằng đó là do cuối cùng em cũng làm trong sạch tên mình. Anne được an toàn. Và tất cả những mối nghi ngờ về gia đình đã xé nát sự yên bình của em cuối cùng cũng yên nghỉ.” Nàng khụt khịt. “Lúc này, em tự thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ họ. Họ đáng yêu phải không Max?”
“Ta chẳng đi xa đến thế đâu.”
Khi nàng lại cười khúc khích, chàng nhíu mày. “Em đã uống bao nhiêu brandy đêm nay vậy?”
“Để em xem nào. Hai hay ba cốc nhưng đó chỉ bởi chàng cứ ép em uống.”
Nàng giơ tay lên khi chàng cởi áo qua đầu nàng, rồi nàng thả mình rơi xuống đệm. “Em muốn câu chuyện được in lên tờ Người Đưa Tin sớm nhất có thể.”
“Thật không đấy?” Chàng kéo lại tấm chăn và đặt nàng nằm xuống giữa chăn và đệm.
Đầu nàng nâng lên. “Chàng đừng có mà đánh lừa em, Max. Em biết chàng khó mà đợi cho em ngủ say để chàng lén đến phòng Peter Fallon và viết bài.”
“Và em không phiền?”
“Không phải lần này, bởi vì em biết chàng đứng về phía em.” Nàng lăn khỏi chàng và thoát ra tiếng thở dài khe khẽ. “Em thấy tiếc cho bất cứ ai là kẻ thù của chàng.” Nàng gừ gừ như con mèo nhiệt đới.
“Sara?”
“Ừm?”
“Có điều làm ta bối rối.”
“Điều gì?”
“Nếu em tìm thấy thi thể William ở bên dưới lò sưởi trong ngôi nhà bà goá thì em sẽ làm gì sau đó?”
Nàng lăn trở lại với chàng. “Em không biết, Max. Em không muốn chàng bị liên quan nhưng... em cho rằng em sẽ đến với chàng ngay lập tức nhưng để đề nghị chàng tiêu huỷ di thể của hắn, chàng biết đấy, bỏ hắn vào hòm và chôn ở vùng dưới. Nhưng em hi vọng nó sẽ không diễn ra như vậy.”
Chàng nhìn nàng dữ dội, rồi thoát ra một tiếng cười không tin nổi.
“Còn gì em có thể làm không?”
“Không. Ta cảm thấy xúc động. Không thực sự, ta muốn nói thế.”
Khi nàng rúc vào chăn, và mắt nàng khép lại, Max quỳ một chân trên giường.
“Sara,” chàng nói, hắng giọng. “Ta phải nói gì đó về tư cách đáng xấu hổ của ta đêm qua.”
“Ừm?” Nàng không mở mắt.
Max cào cào tóc mình. “Ta đã phát điên bởi vì em đã cho ta uống thuốc phiện. Lúc mà ta đến đây, ta điên cồng vì bị tổn thương lòng kiêu hãnh. Ta mất trí. Đó không phải là ta, ít nhất không phải là người mà ta nhận ra. Ta xin lỗi nếu ta làm em sợ hãi hoặc ghê tởm.”
Chàng đưa tay ra gạt những sợi tóc loà xoà trên gương mặt nàng, nghĩ kỹ hơn về nó và thả tay mình rơi xuống. “Điều mà ta đang cố nói-” chàng nói vẻ tuyệt vọng, “Ôi khốn kiếp. Không phải tất cả đàn ông đều như quý ngài Ivor. Chết tiệt, Sara, ta yêu em. Em phải biết rằng ta sẽ không bao giờ làm đau em.”
Mắt nàng bật mở và há hốc miệng vì sự giận dữ, nàng kéo mình dậy. “Quý ngài Ivor!” nàng gào lên. “Sao chàng dám nói về mình với cùng cái giọng như đối với con quái vật đó được. Chàng không làm em sợ. Chàng không làm em ghê tởm, hay làm em đau. Em nghĩ điều đó thật đẹp. Cực kỳ nếu chàng cần phải biết.”
Nàng rúc vào vòng tay chàng. “Điều đáng xấu hổ là chàng không hoàn thành điều chàng bắt đầu. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng vì điều đó. Chàng vẫn còn mặc đồ hả? Lên giường, Max. Ôm em, chỉ cần ôm em. Em cần phải cảm thấy cánh tay của một người đàn ông từ tế quanh em để em có thể quên đi rằng sự tồn tại của những gã đàn ông như quý ngài Ivor.”
“Sara!”
Max cảm thấy tim mình bay bổng lên vì tình yêu và sự biết ơn. Chàng nhanh chóng cởi đồ, thổi tắt nến và trèo lên giường. Sara cuộn mình vào trong chàng một cách tin cậy, đầu nàng rúc vào hõm vai chàng, tay nàng vòng quanh eo chàng. Chàng không thể ngừng chạm vào nàng, tay chàng chạy lên xuống dọc theo xương sống nàng, ấn nàng ẩn náu vào cơ thể chàng gần hơn.
Một lúc lâu sau, chàng cười tươi rói và nói, “Cực kỳ phải không?”
Chàng nhìn xuống mặt vợ mình. Sara đã ngủ ngon lành.
Sara tìm kiếm trong biển người cho đến khi nàng tìm thấy người nàng muốn. Anne đang cầm một đĩa sandwich trên tay. Nàng đặt đĩa xuống và với một tiếng la nhỏ, nàng đẩy mình qua đám người hầu và người tìm kiếm đến đến với Sara. Cười và khóc cùng lúc, họ ngã vào vòng tay nhau.
Cuối cùng, Sara đẩy em mình ra. “Nghe chị này cưng yêu,” nàng nói. “Đã tìm thấy thi thể William rồi. Cha hắn đã bị bắt vì tội sát hại hắn. Em hiểu không? Thi thể William đã tìm thấy. Nó ở dưới lò sưởi trong thư viện của quý ngài Ivor. Tất cả những năm qua, thi thể William đã ở trong nhà quý ngài Ivor.”
Trông Anne nao núng. Khi nhận thức được những lời Sara nói, tuy nhiên, nàng lại đặt tay che mặt và bắt đầu khóc. Constance đến với họ ngay lúc đó, với Martin chạy theo sau bà. Trông họ phờ phạc vì đau buồn.
“Ôi, Sara, con có thể tha thứ cho dì không?” Constance thì thào đứt quãng. Ngay sau đó, Sara biết chính xác Beckett vào nhà mình và để lại bức thư trên bàn trang điểm của nàng thế nào. Nàng giơ tay ra. Constance đi vào vòng tay nàng và ôm chặt. “Tạ ơn Chúa con vẫn bình an,” Constance nức nở. “Tạ ơn Chúa!”
Họ bám lấy nhau, Sara, Anne, Constance và Martin rồi tách nhau ra vừa khóc vừa cười. Sara nhìn quanh và thấy Max đang nhìn mình. Nàng giơ tay ra và chàng đến bên nàng ngay lập tức.
Suốt một giờ sau đó, Sara nhắc lại câu chuyện của mình hết lần này đến lần khác, đầu tiên là với gia đình mình, rồi với Peter Fallon, người đã nghe thấy sự chấn động trong đại sảnh và từ chối quay lại giường cho đến khi chàng được nghe tất cả mọi chuyện diễn ra thế nào. Cuối cùng, nàng phải kể lại câu chuyện một lần nữa khi Simon về nhà với quan hành chính Orr và cảnh sát.
Họ gặp nhau trong văn phòng của Peter Fallon với Drew Primrose là luật sư đại diện của nàng. Max mời một vòng brandy trước khi họ bắt đầu. Ngài quan hành chính, người mới của vùng, có khuôn mặt và nụ cười buồn gây ấn tượng dễ chịu kỳ lạ cho tất cả những người có mặt. Hầu hết thời gian ông chỉ lắng nghe.
Khi Sara kể cho ông tất cả những gì nàng biết, ông nói, “Điều làm tôi bối rối là cô dẫn tới việc tin rằng quý ngài Ivor là kẻ sát nhân như thế nào.”
“Tôi không thấy nó từ đầu,” Sara nói, “bởi vì tôi không thể nghĩ ra động cơ. Có gì đó Beckett nói làm dạ dày tôi phát ốm nhưng tôi quá hoảng sợ để nghĩ về nó cho đến về sau. Beckett nói rằng ngài Ivor sẽ không xen vào chúng tôi bởi vì Jenny bé nhỏ đang làm ngài bận rộn. Trí tưởng tượng của tôi tiếp quản và tôi nghĩ với mình rằng nếu William biết về Jenny bé nhỏ hay ai đó khác giống cô bé thì hắn sẽ viết thư tống tiền cha hắn và hắn sẽ tiếp tục tống tiền cha hắn một cách quá thường xuyên.” Nàng nhấp một ngụm brandy nữa khi ngón tay nàng bắt đầu run rẩy. “Rồi tôi nghĩ về em gái William. Rồi tất cả là sự phỏng đoán của tôi. Tôi thậm chí không biết nó đúng hay không nữa.”
Cái nhìn lướt qua giữa ngài cảnh sát Evans và ngài quan hành chính Orr. Cuối cùng, vị quan hành chính nói, “Chúng tôi tìm thấy Jenny. Cô bé mới 12 tuổi. Sự phỏng đoán của cô đúng trong trường hợp này.”
“Không chỉ là trường hợp này đâu, thưa ngài,” ngài cảnh sát Evans nói. “Chúng tôi đã nhận được rất nhiều lời than phiền về quý ngài Ivor trong nhiều năm qua nhưng chúng tôi chẳng làm gì được vì không có bằng chứng.”
Sara nói, “Tôi cá là William có bằng chứng. Có lẽ không phải về những người khác nhưng về em gái mình. Đó là điều mà quý ngài Ivor sẽ không bao giờ muốn bị phơi ra ánh sáng – rằng ông ta đã hãm hiếp con gái đẻ của mình!”
Cái nhìn đau đớn chạy qua gương mặt Sara và Max nói giọng cộc cằn, “Không thể đợi đến mai được sao các quý ông? Vợ tôi sắp vỡ vụn ra rồi.”
“Không, đợi đã,” Sara nói. “Em muốn nghe quý bà Neville và Beckett nói gì.”
“Quý bà Neville,” ngài quan hành chính Orr nói, “vẫn cứ khăng khăng rằng cô sát hại con trai bà. Thậm chí sự thú tội của chồng bà cũng chắc tác động gì hết. Còn với Beckett, giờ thì anh ta biết rằng anh ta không còn có những người bạn quyền lực để giúp mình nữa, anh ta hát như chim ấy. Anh ta cứ khăng khăng anh ta chỉ theo lệnh của quý bà Ivor. Anh ta đã tìm kiếm di thể của William từ khi bà ấy nhận anh ta là người hầu. Và khi anh ta không tìm thấy, họ quyết định nhử cô về lại Longfield. Họ hi vọng cô sẽ dẫn họ đến chỗ William.”
Vị quan hành chính nhìn max. “Việc sự hiện diện của ngài làm đảo lộn kế hoạch của họ. Beckett sợ ngài sẽ tìm ra di thể của William trước anh ta, vì thế anh ta quyết định đẩy nhanh mọi thứ bằng việc bắt cóc vợ ngài.”
Drew nói, “tôi tự hỏi Beckett có phải kẻ đã đột nhập vào ngôi nhà bà goá không.”
“Anh ta thú nhận,” ngài quan hành chính nói, “rằng anh ta đã dành rất nhiều thời gian, cố tìm ra phòng chứa bí mật và chẳng tìm thấy gì. Anh ta thậm chí còn bị thuyết phục hơn rằng thi thể William ở đó khi quý bà Maxwell đến đó không lâu sau khi về nhà.”
“Hắn đã cố bắt cóc tôi khi đó,” Sara nói, rùng mình.
“Như tôi đã nói, hắn sợ rằng đức ngài Maxwell sẽ tìm ra di thể William trước và lấy mất phần thưởng của hắn, nên hắn cố đẩy nhanh mọi thứ. Cô có thể nói rằng, sau đó, hắn đã đóng đô ở ngôi nhà bà goá, ít nhất là khi trời tối bởi vì hắn chắc chắn cô sẽ quay lại.”
Khi quan hành chính Orr đứng lên, ngài cảnh sát cũng thế.
Sara vẫn đang nghĩ về những cô gái trẻ đã bị quý ngài Ivor quấy rối. “Có bao nhiêu sự thật về quý ngài Ivor sẽ được nói ở phiên toà? Ý tôi là động cơ giết William.”
“Rất ít,” ngài quan hành chính nói. “Quý ngài Ivor đã hoàn toàn thú tội sát hại con trai mình nhưng chỉ công nhận động cơ là ngài ấy mất tự chủ và tấn công William khi họ cãi vã về các khoản nợ cờ bạc của anh ta.”
“Có lẽ như thế tốt hơn,” Sara nói, lộ rõ sự chua xót lẫn ghê tởm. “Ồ, không phải vì lợi ích cho quý ngài Ivor đâu mà vì lợi ích cho những nạn nhân trẻ của ông ta.”
“Dù động cơ của ông ta là gì,” Drew nói, “lần này ông ta sẽ bị treo cổ. Và sẽ không ai ở Stoneleigh nhỏ một giọt nước mắt nào cho ông ta đâu.”
Và cùng với nhận xét chua cay đó, chàng rời phòng.
Anne đang chờ Drew và khi chàng bước ra khỏi phòng chờ, nàng làm rơi mọi thứ.
“Drew!” nàng gọi với theo.
Chàng nhìn nàng với vẻ trống rỗng, nói gì đó không nghe rõ dưới hơi thở, rồi quay gót, sải bước ra khỏi cửa.
Mất một lúc Anne với vượt qua được sự choáng váng gần như tát vào mặt nàng. Nàng lại gọi tên chàng lần nữa, và khi chàng lờ nàng đi, nàng hối hả đuổi theo chàng.
Nàng bắt kịp chàng ở trong sân. Nàng chộp lấy tay chàng và kéo chàng quay lại. “Drew,” nàng nói, “xin hãy nghe em.”
Nàng dừng lại một lúc điều hoà hơi thở, và lúc đó chàng nói lạnh lùng. “Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau nữa, Anne, không phải lúc này.”
Nàng giữ tay chàng lại khi chàng định quay đi. “Drew, xin hãy nghe em. Em đã phải chịu đựng nhiều như chàng, thực tế còn hơn thế bởi vì em cô đơn còn chàng đã đi tìm thấy sự an ủi ở những người khác.”
Môi chàng cong lên. “Đừng có giả vờ cô quan tâm. Cô tìm thấy sự khuây khoả trong tín ngưỡng của mình. Cô nghĩ chúng ta có thể quay lại như thể không có chuyện gì xảy ra ư? Suốt ba năm qua, cô không nói gì với tôi; cô không nhìn tôi. Giờ cô biết tôi không sát hại William và cô nghĩ rằng điều đó khiến mọi việc đều ổn ư? Nếu vị trí của chúng ta đổi cho nhau, nếu tôi tin rằng cô sát hại William, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.”
Sự dứt khoát đáng sợ trong vẻ mặt chàng nhưng điều đó không làm nàng nhụt chí. Nàng nợ chàng quá nhiều.
“Nghe em này, Drew,” nàng nói. “Nếu em làm tổn thương chàng, em còn làm tổn thương mình nhiều hơn. Vâng, em nghĩ chàng đã giết chết William nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ chàng phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh ta. Em đổ tội cho mình. Và em tuyệt vọng với nỗi sợ hãi bởi vì em nghĩ chàng sẽ bị phát hiện ra. Vì thế, em thoả hiệp với Chúa. Nếu ngài bảo vệ chàng, em sẽ từ bỏ chàng, đó là sự trừng phạt em phải trả vì tội lỗi yêu chàng.”
Nước mắt chảy thành dòng trên gương mặt nàng. “Chẳng vấn đề gì nếu chàng hết yêu em. Chỉ là em thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng nói được điều đó. Em yêu chàng, Drew. Em chưa bao giờ ngừng yêu chàng. Đó là điều em muốn chàng biết.”
Khi chàng không trả lời, nàng quay lại vào nhà.
“Đợi đã!”
Nàng quay lại nhìn chàng.
“Tại sao em lại ở lại Longfield? Nếu em hứa từ bỏ tôi, tại sao em không rời nơi này và bắt đầu cuộc đời mới ở nơi khác?”
“Em biết chàng hiểu tại sao. Chỉ để được nhìn thấy chàng, chỉ để được gần chàng, đó là tất cả những gì em có. Em không thể từ bỏ cả điều đó.”
Với tiếng kêu nén lại, chàng với tới nàng kéo nàng vào vòng tay.
Lúc đó Sara và Max đang trèo lên bậc thang đến phòng họ, Sara thực sự đã vừa đi vừa ngủ gật. Nhưng có gì đó nàng phải làm trước khi nàng đi ngủ nếu không nàng biết nàng sẽ trằn trọc cả đêm.
“Em phải gặp Lucy,” nàng nói với Max.
Chàng hiểu. Chàng nghe thấy nàng nhắc đến Lucy khi nàng đe doạ quý ngài Ivor. Khi nàng vào trong phòng Lucy, chàng đợi ở ngoài. Nàng chỉ ở đó vài phút và mỉm cười khi bước ra.
“Cô bé nói gì?” Max hỏi.
“Nó nói rằng có một lần, khi nó đang đợi mẹ ở bên ngoài nhà thờ sau cuộc họp hội phụ nữ, nó thấy quý ngài Ivor cố dụ dỗ Ellie, con gái bác thợ rèn, vào trong xe ông ta. Em phải nói điều này là nhờ Constance. Bà dạy chúng em phải khôn ngoan với cách cư xử của đàn ông. Vì thế, không có gì đe doạ cả, Lucy của chúng ta diễu hành về phía họ, nắm lấy tay Ellie và nói với cô bé rằng mẹ cô bé đang tìm cô bé. Sau đó, Lucy cẩn thận coi chừng quý ngài Ivor. Nhưng em ước giá mà nói nói với em. Hoặc Constance. Đó là vấn đề phải không? Chúng em biết nhưng chúng em không bao giờ làm gì. Quý bà Neville biết về Jenny. Sao bà ấy có thể để điều đó xảy ra cơ chứ?”
Họ đi về phòng trong im lặng. Max đang ngẫm nghĩ. Bằng cách nào đó chàng cảm thấy mình đồi bại chỉ bởi vì mình là đàn ông và đó không phải cảm giác chàng từng có.
“Điều gì sẽ xảy ra cho quý bà Neville và gã hầu?” nàng hỏi.
Với một luật sư giỏi, họ có thể thoát được tội treo cổ và sống nốt phần đời còn lại trong tù.”
Nàng trượt ra khỏi áo khoác và quẳng nó lên ghế. “Chàng không nghĩ nó quá khắc nghiệt ư?”
“Cho những gì họ đã làm với em ư? Hầu như không. Ta sẽ chẳng thèm quan tâm nếu họ có bị treo cổ đi chăng nữa.”
Nàng quay đầu lại nhìn chàng. “Peter Fallon nói rằng chàng chống lại tội tử hình.”
Chàng cầm lấy tay nàng. “Nhìn khẩu súng lên đạn dí vào đầu vợ có thể làm đàn ông thay đổi suy nghĩ về rất nhiều thứ.”
“Ha! Ít nhất em không mời chào quý ngài Ivor bắn em. Em không nghĩ rằng em có thể quên chàng, giang rộng tay, nói với ông ta rằng hãy nã đạn vào đầu chàng. Em muốn tự mình giết chết chàng vì bắt em trải qua chuyện đó.”
Chàng cười toét miệng. “Vì quãng đường ta đã đi qua, ta sẽ ép buộc ba từ nhỏ bé đó thoát ra miệng nàng. Nói lại chúng đi, Sara. Ta hứa, nó không đau đâu.”
“Em yêu chàng, Max.”
“Và ta yêu em.”
Chàng sắp hôn nàng khi nàng ngáp. “Ối!” Nàng sờ tay lên cằm. “Nó vẫn còn nhức.”
“Chúng ta hãy đưa em lên giường nào.”
Khi nàng ngồi trên giường, chàng quỳ xuống bên nàng và cởi giầy cho nàng. “Em thực sự tin rằng tờ Người Đưa Tin là ưu tiên số một của ta à? Đó là lý do em không kể mọi bí mật cho ta ư Sara?”
“Đừng quá quan trọng điều đó, Max. Nếu em chỉ phải nghĩ cho mỗi bản thân mình, em sẽ không chần chừ. Nhưng đó là Anne, chàng biết đấy.” Nàng ngã ra, gối tay lên đầu và nhìn lên trần nhà mỉm cười mơ màng. “Nhưng đó là hôm qua rồi. Có quá nhiều thứ có thể xảy ra chỉ trong vài giờ. Người đàn ông sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình vì vợ thì anh ta không thể hoàn toàn tồi tệ.”
“Sara!”
Nàng cười khúc khích. “Em cảm thấy nhẹ cả đầu. Em cho rằng đó là do cuối cùng em cũng làm trong sạch tên mình. Anne được an toàn. Và tất cả những mối nghi ngờ về gia đình đã xé nát sự yên bình của em cuối cùng cũng yên nghỉ.” Nàng khụt khịt. “Lúc này, em tự thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ họ. Họ đáng yêu phải không Max?”
“Ta chẳng đi xa đến thế đâu.”
Khi nàng lại cười khúc khích, chàng nhíu mày. “Em đã uống bao nhiêu brandy đêm nay vậy?”
“Để em xem nào. Hai hay ba cốc nhưng đó chỉ bởi chàng cứ ép em uống.”
Nàng giơ tay lên khi chàng cởi áo qua đầu nàng, rồi nàng thả mình rơi xuống đệm. “Em muốn câu chuyện được in lên tờ Người Đưa Tin sớm nhất có thể.”
“Thật không đấy?” Chàng kéo lại tấm chăn và đặt nàng nằm xuống giữa chăn và đệm.
Đầu nàng nâng lên. “Chàng đừng có mà đánh lừa em, Max. Em biết chàng khó mà đợi cho em ngủ say để chàng lén đến phòng Peter Fallon và viết bài.”
“Và em không phiền?”
“Không phải lần này, bởi vì em biết chàng đứng về phía em.” Nàng lăn khỏi chàng và thoát ra tiếng thở dài khe khẽ. “Em thấy tiếc cho bất cứ ai là kẻ thù của chàng.” Nàng gừ gừ như con mèo nhiệt đới.
“Sara?”
“Ừm?”
“Có điều làm ta bối rối.”
“Điều gì?”
“Nếu em tìm thấy thi thể William ở bên dưới lò sưởi trong ngôi nhà bà goá thì em sẽ làm gì sau đó?”
Nàng lăn trở lại với chàng. “Em không biết, Max. Em không muốn chàng bị liên quan nhưng... em cho rằng em sẽ đến với chàng ngay lập tức nhưng để đề nghị chàng tiêu huỷ di thể của hắn, chàng biết đấy, bỏ hắn vào hòm và chôn ở vùng dưới. Nhưng em hi vọng nó sẽ không diễn ra như vậy.”
Chàng nhìn nàng dữ dội, rồi thoát ra một tiếng cười không tin nổi.
“Còn gì em có thể làm không?”
“Không. Ta cảm thấy xúc động. Không thực sự, ta muốn nói thế.”
Khi nàng rúc vào chăn, và mắt nàng khép lại, Max quỳ một chân trên giường.
“Sara,” chàng nói, hắng giọng. “Ta phải nói gì đó về tư cách đáng xấu hổ của ta đêm qua.”
“Ừm?” Nàng không mở mắt.
Max cào cào tóc mình. “Ta đã phát điên bởi vì em đã cho ta uống thuốc phiện. Lúc mà ta đến đây, ta điên cồng vì bị tổn thương lòng kiêu hãnh. Ta mất trí. Đó không phải là ta, ít nhất không phải là người mà ta nhận ra. Ta xin lỗi nếu ta làm em sợ hãi hoặc ghê tởm.”
Chàng đưa tay ra gạt những sợi tóc loà xoà trên gương mặt nàng, nghĩ kỹ hơn về nó và thả tay mình rơi xuống. “Điều mà ta đang cố nói-” chàng nói vẻ tuyệt vọng, “Ôi khốn kiếp. Không phải tất cả đàn ông đều như quý ngài Ivor. Chết tiệt, Sara, ta yêu em. Em phải biết rằng ta sẽ không bao giờ làm đau em.”
Mắt nàng bật mở và há hốc miệng vì sự giận dữ, nàng kéo mình dậy. “Quý ngài Ivor!” nàng gào lên. “Sao chàng dám nói về mình với cùng cái giọng như đối với con quái vật đó được. Chàng không làm em sợ. Chàng không làm em ghê tởm, hay làm em đau. Em nghĩ điều đó thật đẹp. Cực kỳ nếu chàng cần phải biết.”
Nàng rúc vào vòng tay chàng. “Điều đáng xấu hổ là chàng không hoàn thành điều chàng bắt đầu. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng vì điều đó. Chàng vẫn còn mặc đồ hả? Lên giường, Max. Ôm em, chỉ cần ôm em. Em cần phải cảm thấy cánh tay của một người đàn ông từ tế quanh em để em có thể quên đi rằng sự tồn tại của những gã đàn ông như quý ngài Ivor.”
“Sara!”
Max cảm thấy tim mình bay bổng lên vì tình yêu và sự biết ơn. Chàng nhanh chóng cởi đồ, thổi tắt nến và trèo lên giường. Sara cuộn mình vào trong chàng một cách tin cậy, đầu nàng rúc vào hõm vai chàng, tay nàng vòng quanh eo chàng. Chàng không thể ngừng chạm vào nàng, tay chàng chạy lên xuống dọc theo xương sống nàng, ấn nàng ẩn náu vào cơ thể chàng gần hơn.
Một lúc lâu sau, chàng cười tươi rói và nói, “Cực kỳ phải không?”
Chàng nhìn xuống mặt vợ mình. Sara đã ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.