Những Năm 70: Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Quân Nhân
Chương 16:
Thất Nguyệt Ngôi Sao Nhỏ
01/10/2024
Thực ra cô cũng biết một chút võ phòng thân.
Dù gì cô cũng từng làm việc trong ngành vận tải, và ở những nơi hẻo lánh, không tránh khỏi việc gặp phải những kẻ xấu.
Nhưng cô học những chiêu đánh lén, kiểu này không thích hợp để dạy em gái.
Cô nghĩ đây cũng là cơ hội để Tĩnh Tĩnh và Lục Lương Nguyên quen thuộc với nhau hơn.
Khi giường đã được trải xong, Hạ Nhan Nhan đi tìm đồ vệ sinh cá nhân cho em gái thì phát hiện nhà không có dư khăn mặt và bàn chải đánh răng.
Lục Lương Nguyên nói: “Ngày mai anh sẽ đưa hai người lên hợp tác xã trên thị trấn mua.”
“Em dùng gì cũng được mà.” Hạ Tĩnh Tĩnh vội vàng xua tay nói.
Hạ Nhan Nhan nắm lấy vai cô và nói: “Nhớ kỹ, cuộc sống của em không được phép qua loa.”
Hạ Tĩnh Tĩnh sững sờ.
Sau đó, cô gật đầu thật mạnh.
Hạ Nhan Nhan đưa khăn mặt của mình cho cô, “Tạm thời em dùng khăn của chị đi.”
“Nhưng em dùng của chị rồi chị dùng gì?”
Lục Lương Nguyên liền nói: “Cô ấy sẽ dùng khăn của anh.”
Hạ Nhan Nhan quay lại nhìn Lục Lương Nguyên.
Cô gật đầu đồng ý.
Sau hai ngày sống cùng nhau, cô không cảm thấy bài xích Lục Lương Nguyên, hơn nữa họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, dùng chung một cái khăn mặt cũng không sao.
Hạ Tĩnh Tĩnh nhìn chị gái và anh rể bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Chị gái và anh rể có tình cảm thật tốt.
Hạ Nhan Nhan vỗ vỗ đầu em gái và nói: “Mau đi rửa mặt đi, lát nữa chị sẽ ngủ cùng em.”
“Không cần đâu, em dám ngủ một mình mà.”
Nói rồi, Hạ Tĩnh Tĩnh cầm khăn chạy ra ngoài.
Dù vẫn còn nhỏ, nhưng cô hiểu rằng hai người đã kết hôn thì phải ngủ chung một giường.
Chị gái và anh rể đối xử tốt với cô như vậy, cô không thể không hiểu chuyện được.
Hạ Tĩnh Tĩnh chạy đi mất.
Hạ Nhan Nhan cảm thấy hơi bối rối.
Nhà chỉ có hai chiếc giường.
Trước đây Lục Lương Nguyên ngủ trên một giường, còn cô ngủ ở phòng ngủ chính.
Giờ em gái đã đến, giường mà
Lục Lương Nguyên từng ngủ sẽ nhường cho em gái, vậy cô phải ngủ chung giường với anh sao?
Cô ho khan một tiếng, “Để tôi đi xem con bé thế nào.”
“Đi đi.”
Hạ Nhan Nhan không thể không nhìn lén Lục Lương Nguyên một cái.
Đừng nhìn vẻ mặt anh bình thường, nhưng đôi tai anh đã đỏ bừng lên rồi.
Khi Hạ Tĩnh Tĩnh rửa mặt xong, cô bé liền đẩy Hạ Nhan Nhan ra khỏi phòng.
“Chị ơi, em muốn đi ngủ rồi. Chị và anh rể cũng đi ngủ sớm đi nhé.”
Hạ Nhan Nhan: “…”
Lục Lương Nguyên: “…”
Hạ Tĩnh Tĩnh đóng cửa phòng lại ngay trước mặt họ.
Hạ Nhan Nhan lúng túng quay người, “Anh đi rửa mặt trước đi.”
“Ừm.”
Lục Lương Nguyên quay người lấy khăn, bước ra ngoài. Nhưng dáng đi của anh có chút kỳ lạ.
Hạ Nhan Nhan nhìn anh chằm chằm một lúc, mới nhận ra sự kỳ lạ đó đến từ đâu.
Lục Lương Nguyên đang đi cùng tay cùng chân.
Hạ Nhan Nhan suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Không ngờ một nhân vật phản diện trong cốt truyện, người mà hầu như có thể che trời bằng một tay, lại có mặt ngây thơ, đáng yêu như vậy.
Thính giác của Lục Lương Nguyên nhạy bén hơn người bình thường, đương nhiên anh nghe thấy tiếng cười của cô, khiến tai anh càng đỏ hơn.
Dù gì cô cũng từng làm việc trong ngành vận tải, và ở những nơi hẻo lánh, không tránh khỏi việc gặp phải những kẻ xấu.
Nhưng cô học những chiêu đánh lén, kiểu này không thích hợp để dạy em gái.
Cô nghĩ đây cũng là cơ hội để Tĩnh Tĩnh và Lục Lương Nguyên quen thuộc với nhau hơn.
Khi giường đã được trải xong, Hạ Nhan Nhan đi tìm đồ vệ sinh cá nhân cho em gái thì phát hiện nhà không có dư khăn mặt và bàn chải đánh răng.
Lục Lương Nguyên nói: “Ngày mai anh sẽ đưa hai người lên hợp tác xã trên thị trấn mua.”
“Em dùng gì cũng được mà.” Hạ Tĩnh Tĩnh vội vàng xua tay nói.
Hạ Nhan Nhan nắm lấy vai cô và nói: “Nhớ kỹ, cuộc sống của em không được phép qua loa.”
Hạ Tĩnh Tĩnh sững sờ.
Sau đó, cô gật đầu thật mạnh.
Hạ Nhan Nhan đưa khăn mặt của mình cho cô, “Tạm thời em dùng khăn của chị đi.”
“Nhưng em dùng của chị rồi chị dùng gì?”
Lục Lương Nguyên liền nói: “Cô ấy sẽ dùng khăn của anh.”
Hạ Nhan Nhan quay lại nhìn Lục Lương Nguyên.
Cô gật đầu đồng ý.
Sau hai ngày sống cùng nhau, cô không cảm thấy bài xích Lục Lương Nguyên, hơn nữa họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, dùng chung một cái khăn mặt cũng không sao.
Hạ Tĩnh Tĩnh nhìn chị gái và anh rể bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Chị gái và anh rể có tình cảm thật tốt.
Hạ Nhan Nhan vỗ vỗ đầu em gái và nói: “Mau đi rửa mặt đi, lát nữa chị sẽ ngủ cùng em.”
“Không cần đâu, em dám ngủ một mình mà.”
Nói rồi, Hạ Tĩnh Tĩnh cầm khăn chạy ra ngoài.
Dù vẫn còn nhỏ, nhưng cô hiểu rằng hai người đã kết hôn thì phải ngủ chung một giường.
Chị gái và anh rể đối xử tốt với cô như vậy, cô không thể không hiểu chuyện được.
Hạ Tĩnh Tĩnh chạy đi mất.
Hạ Nhan Nhan cảm thấy hơi bối rối.
Nhà chỉ có hai chiếc giường.
Trước đây Lục Lương Nguyên ngủ trên một giường, còn cô ngủ ở phòng ngủ chính.
Giờ em gái đã đến, giường mà
Lục Lương Nguyên từng ngủ sẽ nhường cho em gái, vậy cô phải ngủ chung giường với anh sao?
Cô ho khan một tiếng, “Để tôi đi xem con bé thế nào.”
“Đi đi.”
Hạ Nhan Nhan không thể không nhìn lén Lục Lương Nguyên một cái.
Đừng nhìn vẻ mặt anh bình thường, nhưng đôi tai anh đã đỏ bừng lên rồi.
Khi Hạ Tĩnh Tĩnh rửa mặt xong, cô bé liền đẩy Hạ Nhan Nhan ra khỏi phòng.
“Chị ơi, em muốn đi ngủ rồi. Chị và anh rể cũng đi ngủ sớm đi nhé.”
Hạ Nhan Nhan: “…”
Lục Lương Nguyên: “…”
Hạ Tĩnh Tĩnh đóng cửa phòng lại ngay trước mặt họ.
Hạ Nhan Nhan lúng túng quay người, “Anh đi rửa mặt trước đi.”
“Ừm.”
Lục Lương Nguyên quay người lấy khăn, bước ra ngoài. Nhưng dáng đi của anh có chút kỳ lạ.
Hạ Nhan Nhan nhìn anh chằm chằm một lúc, mới nhận ra sự kỳ lạ đó đến từ đâu.
Lục Lương Nguyên đang đi cùng tay cùng chân.
Hạ Nhan Nhan suýt chút nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Không ngờ một nhân vật phản diện trong cốt truyện, người mà hầu như có thể che trời bằng một tay, lại có mặt ngây thơ, đáng yêu như vậy.
Thính giác của Lục Lương Nguyên nhạy bén hơn người bình thường, đương nhiên anh nghe thấy tiếng cười của cô, khiến tai anh càng đỏ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.